Nàng ta muốn chăm sóc hắn.
Nàng ta muốn khi hắn vừa tỉnh dậy, người đầu tiên hắn thấy là nàng ta chứ không phải là Vân Nhược Linh.
Nếu không Vân Nhược Linh sẽ trở thành công thần chăm sóc cho hắn, còn nàng ta sẽ bị đẩy sang một bên.
Mạch Liên nói: “Nguyệt trắc phi, sao người có thể tranh cãi vô lý như vậy được? Rõ rằng người biết thuộc hạ không có ý này, thuộc hạ chỉ muốn tốt cho Vương gia và sợ người ảnh hưởng ngài ấy nghỉ ngơi.
“Ta làm ảnh hưởng đến ngài ấy nghỉ ngơi lúc nào? Ta chỉ nói chuyện với ngài ấy, ngài ấy cần có một người bên cạnh nói chuyện với mình.
Ta đánh thức ngài ấy dậy chính là cứu ngài ấy”
“Bây giờ Vương gia cần tĩnh dưỡng, không thể làm phiền, ngài ấy không cần đánh thức.
Nguyệt trắc phi, người quay về Vũ Nguyệt các trước đi, nếu như Vương gia tỉnh thuộc hạ sẽ phải người đến thông báo với người đầu tiên.” Mạch Liên bình thản nói.
“Không được, dựa vào cái gì Vương phi có thể ở lại bên cạnh Vương gia mà ta thì không thể chứ? Muốn đi thì mọi người đều phải đi, muốn ở lại thì tất cả đều ở lại.
Ta không muốn Vương gia tỉnh lại không nhìn thấy ta, như vậy ngài ấy sẽ cảm thấy hoảng sợ.” Nam Cung Nguyệt nói rồi đứng lên, nàng ta nhìn Vân Nhược Linh rồi nói: “Tỷ tỷ cũng biết tình cảm giữa muội và Vương gia, tình cảm của bọn muội rất nồng thắm, đó là tình cảm mà ngài ấy không hề có với người khác.
Ngày hôm nay Mạch Liên muội đi, muội không biết hắn ta có rắp tâm gì.
Hắn ta làm như vậy rõ ràng là không muốn muội gặp Vương gia, sợ muội cướp mất sự sủng ái của Vương gia.
Nam Cung Nguyệt không muốn rời đi, nàng ta muốn ở lại nơi này.
Nàng ta muốn khi Vương gia tỉnh lại có thể nhìn thấy nàng ta đầu tiên, để biết nàng ta đang chăm sóc và lo lắng cho hắn.
Nếu như Vương gia không may mà không tỉnh lại nữa, có lẽ khi hắn hấp hối để lại lời nhằn thì nàng ta cũng sẽ ở đó và có thể biết được hắn có di ngôn gì trước khi chết.
Nếu như nàng ta không ở lại đây, lỡ như Vân Nhược Linh giả truyền ý chỉ của Vương gia để giải quyết nàng ta, đuổi nàng ta hoặc là không chia tài sản hay ít nhất là phân tài sản cho nàng ta thì nàng ta phải làm sao?
Vân Nhược Linh nở nụ cười lạnh lùng: “Đã đến lúc này rồi mà muội còn muốn tranh sủng ở đây.
Nguyệt trắc phi, đây không phải là nơi để tranh sủng và càng không phải là lúc tranh sủng.
Nếu như muội còn ồn ào nữa thì ta sẽ gọi người đến lỗi muội ra ngoài.”
Nam Cung Nguyệt cũng chẳng sợ chuyện gì, nàng ta có sự sủng ái của Sở Diệp Hàn nên có thể không sợ trời không sợ đất, muốn làm gì thì làm.
Nàng ta lạnh lùng ngẩng đầu lên mặt với Vân Nhược linh: “Vương phi, Vương gia yêu thương muội như vậy, ngay cả đầu ngón tay của muội cũng không nỡ đụng vào.
Tỷ muốn ức hiếp muội ngay sau lưng ngài ấy sao?”
Nàng ta không tin Vương phi to gan dám ra tay với mình ở nơi này như vậy.
Chờ đến khi Vương gia tỉnh rồi, Vương phi chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đầu.
Vân Nhược Linh liếc nhìn Nam Cung Nguyệt với ánh mắt lạnh lùng, nàng ta trầm giọng nói: “Ta không ức hiếp muội sau lưng hắn, chẳng phải hắn đang ở trước mặt muội sao? Người đâu, đưa Trắc phi ra ngoài và đưa đến Vũ Nguyệt các hầu hạ.
Trước khi Vương gia tỉnh lại nghiêm cấm nàng ta bước ra khỏi Vũ Nguyệt các nửa bước.
“Vương phi, tỷ làm như vậy là có ý gì? Tỷ muốn lỗi muội đi trước mặt Vương gia sao? Tỷ không sợ Vương gia trách tội tỷ sao?” Nam Cung Nguyệt tức giận gào lên.
Lúc trước Vương phi tự tiên xông vào phòng tân hôn của bọn họ đã bị Vương gia phạt đánh hai mươi roi.
Hôm nay nàng lại dám đối xử với năng ta như vậy, đợi đến khi Vương gia tỉnh lại chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng.
Vân Nhược Linh bình tĩnh nhìn nam nhân nằm trên giường: “Nếu muốn trị tội ta, hắn có bản lĩnh thì tỉnh lại trước đi đã rồi hẵng nói.”
Vương phi ra lệnh, Mạch Liên lập tức sai đảm thị vệ tiến lên phía trước.
Mấy tên thị vệ kéo Nam Cung Nguyệt rồi lôi nàng ta ra ngoài.
Nam Cung Nguyệt tức giận hét lên: “Vương Phi, tỷ dám dùng tư hình với muội sao, muốn nhân cơ hội này để nhốt ta trong phòng, để giam cầm ta.
Tỷ quá đáng lắm rồi đấy.
Nói rồi nàng ta lại nhìn về phía mọi người đang ở trong sân: “Các người nhìn thấy cả rồi đó, ta muốn ở bên cạnh Vương gia nhưng Vương phi không để cho ta ở bên cạnh ngài ấy.
Không chỉ không cho ta ở bên cạnh mà còn phải người giam ta lại, nếu như Vương gia tỉnh lại các người nhất định phải thay ta nói với Vương gia.
Rằng có người nhân lúc ngài ấy hôn mê mà ức hiếp ta.”.
Nàng ta muốn khi hắn vừa tỉnh dậy, người đầu tiên hắn thấy là nàng ta chứ không phải là Vân Nhược Linh.
Nếu không Vân Nhược Linh sẽ trở thành công thần chăm sóc cho hắn, còn nàng ta sẽ bị đẩy sang một bên.
Mạch Liên nói: “Nguyệt trắc phi, sao người có thể tranh cãi vô lý như vậy được? Rõ rằng người biết thuộc hạ không có ý này, thuộc hạ chỉ muốn tốt cho Vương gia và sợ người ảnh hưởng ngài ấy nghỉ ngơi.
“Ta làm ảnh hưởng đến ngài ấy nghỉ ngơi lúc nào? Ta chỉ nói chuyện với ngài ấy, ngài ấy cần có một người bên cạnh nói chuyện với mình.
Ta đánh thức ngài ấy dậy chính là cứu ngài ấy”
“Bây giờ Vương gia cần tĩnh dưỡng, không thể làm phiền, ngài ấy không cần đánh thức.
Nguyệt trắc phi, người quay về Vũ Nguyệt các trước đi, nếu như Vương gia tỉnh thuộc hạ sẽ phải người đến thông báo với người đầu tiên.” Mạch Liên bình thản nói.
“Không được, dựa vào cái gì Vương phi có thể ở lại bên cạnh Vương gia mà ta thì không thể chứ? Muốn đi thì mọi người đều phải đi, muốn ở lại thì tất cả đều ở lại.
Ta không muốn Vương gia tỉnh lại không nhìn thấy ta, như vậy ngài ấy sẽ cảm thấy hoảng sợ.” Nam Cung Nguyệt nói rồi đứng lên, nàng ta nhìn Vân Nhược Linh rồi nói: “Tỷ tỷ cũng biết tình cảm giữa muội và Vương gia, tình cảm của bọn muội rất nồng thắm, đó là tình cảm mà ngài ấy không hề có với người khác.
Ngày hôm nay Mạch Liên muội đi, muội không biết hắn ta có rắp tâm gì.
Hắn ta làm như vậy rõ ràng là không muốn muội gặp Vương gia, sợ muội cướp mất sự sủng ái của Vương gia.
Nam Cung Nguyệt không muốn rời đi, nàng ta muốn ở lại nơi này.
Nàng ta muốn khi Vương gia tỉnh lại có thể nhìn thấy nàng ta đầu tiên, để biết nàng ta đang chăm sóc và lo lắng cho hắn.
Nếu như Vương gia không may mà không tỉnh lại nữa, có lẽ khi hắn hấp hối để lại lời nhằn thì nàng ta cũng sẽ ở đó và có thể biết được hắn có di ngôn gì trước khi chết.
Nếu như nàng ta không ở lại đây, lỡ như Vân Nhược Linh giả truyền ý chỉ của Vương gia để giải quyết nàng ta, đuổi nàng ta hoặc là không chia tài sản hay ít nhất là phân tài sản cho nàng ta thì nàng ta phải làm sao?
Vân Nhược Linh nở nụ cười lạnh lùng: “Đã đến lúc này rồi mà muội còn muốn tranh sủng ở đây.
Nguyệt trắc phi, đây không phải là nơi để tranh sủng và càng không phải là lúc tranh sủng.
Nếu như muội còn ồn ào nữa thì ta sẽ gọi người đến lỗi muội ra ngoài.”
Nam Cung Nguyệt cũng chẳng sợ chuyện gì, nàng ta có sự sủng ái của Sở Diệp Hàn nên có thể không sợ trời không sợ đất, muốn làm gì thì làm.
Nàng ta lạnh lùng ngẩng đầu lên mặt với Vân Nhược linh: “Vương phi, Vương gia yêu thương muội như vậy, ngay cả đầu ngón tay của muội cũng không nỡ đụng vào.
Tỷ muốn ức hiếp muội ngay sau lưng ngài ấy sao?”
Nàng ta không tin Vương phi to gan dám ra tay với mình ở nơi này như vậy.
Chờ đến khi Vương gia tỉnh rồi, Vương phi chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đầu.
Vân Nhược Linh liếc nhìn Nam Cung Nguyệt với ánh mắt lạnh lùng, nàng ta trầm giọng nói: “Ta không ức hiếp muội sau lưng hắn, chẳng phải hắn đang ở trước mặt muội sao? Người đâu, đưa Trắc phi ra ngoài và đưa đến Vũ Nguyệt các hầu hạ.
Trước khi Vương gia tỉnh lại nghiêm cấm nàng ta bước ra khỏi Vũ Nguyệt các nửa bước.
“Vương phi, tỷ làm như vậy là có ý gì? Tỷ muốn lỗi muội đi trước mặt Vương gia sao? Tỷ không sợ Vương gia trách tội tỷ sao?” Nam Cung Nguyệt tức giận gào lên.
Lúc trước Vương phi tự tiên xông vào phòng tân hôn của bọn họ đã bị Vương gia phạt đánh hai mươi roi.
Hôm nay nàng lại dám đối xử với năng ta như vậy, đợi đến khi Vương gia tỉnh lại chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng.
Vân Nhược Linh bình tĩnh nhìn nam nhân nằm trên giường: “Nếu muốn trị tội ta, hắn có bản lĩnh thì tỉnh lại trước đi đã rồi hẵng nói.”
Vương phi ra lệnh, Mạch Liên lập tức sai đảm thị vệ tiến lên phía trước.
Mấy tên thị vệ kéo Nam Cung Nguyệt rồi lôi nàng ta ra ngoài.
Nam Cung Nguyệt tức giận hét lên: “Vương Phi, tỷ dám dùng tư hình với muội sao, muốn nhân cơ hội này để nhốt ta trong phòng, để giam cầm ta.
Tỷ quá đáng lắm rồi đấy.
Nói rồi nàng ta lại nhìn về phía mọi người đang ở trong sân: “Các người nhìn thấy cả rồi đó, ta muốn ở bên cạnh Vương gia nhưng Vương phi không để cho ta ở bên cạnh ngài ấy.
Không chỉ không cho ta ở bên cạnh mà còn phải người giam ta lại, nếu như Vương gia tỉnh lại các người nhất định phải thay ta nói với Vương gia.
Rằng có người nhân lúc ngài ấy hôn mê mà ức hiếp ta.”.
Danh sách chương