Vân Nhược Linh còn chưa kịp đến gần, nàng đã ngửi thấy mùi đồ ăn ôi thiu, cơm trắng đầy côn trùng, đàn kiến bò đầy trên đùi gà, nàng lạnh lùng nói: “Muội muội à, cơm này thiu rồi, nếu không tin thì nếm thử đi?”
Nam Cung Nguyệt giả vờ ngửi một chút, rồi giận dữ nói: “Sao có thế như vậy được chứ? Các món ăn này là do muội đã đặc biệt căn dặn phòng bếp làm cho tỷ đấy, nó vẫn còn ấm đây này, sao lại có thế nói đó là cơm thiu chứt”
Nam Cung Nguyệt nói xong cảm thấy rất không vui, cứ như thể Vân Nhược Linh không tiếp nhận tâm ý của nàng ta là một sai lầm lớn vậy! Vân Nhược Linh là người không bao giờ chủ động gây chuyện, nhưng cũng không phải là một người nhát gan Nàng liếc nhìn đàn kiến trên đùi gà, đột nhiên nói: “Bổn Vương Phi hình như nhớ ra, đây mới chỉ là ngày thứ hai sau đêm động phòng của ngươi và Vương Gia, sao không thấy ngươi đến thỉnh an bổn Vương phi, cũng không mang theo khăn trinh tiết đến để cho ta kiểm tra vậy?”
Khuôn mặt của Nam Cung Nguyệt tái đi khi Vân Nhược Linh hỏi, câu hỏi của Vân Nhược Linh cứ như đâm trúng tim đen của nàng ta.
Đêm hôm đó, sau khi Vân Nhược Linh đại náo đêm động phòng của nàng ta và Vương Gia, thì Vương Gia không hề động đến nàng ta, ba ngày sau đó chỉ đến thăm hỏi và cũng không viên phòng.
Bọn họ không hề viên phòng, vậy làm sao.
nàng ta có thể có khăn trinh tiết được.
‘Vân Nhược Linh rõ ràng biết những điều này, nhưng vẫn cố ý hỏi.
Sắc mặt của Nam Cung Nguyệ chốc tái xanh, nàng ta lạnh lùng nói: lỗi, mấy ngày nay ta đang đến tháng, cho nên ta không thể viên phòng với Vương Gia được”
Một người sĩ diện như nàng ta sẽ không bao giờ thừa nhận răng mấy ngày nay Vương Gia không hề động vào nàng ta.
Nếu Vân Nhược Linh biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo nàng ta.
“Thì ra là như vậy, sau vài ngày nữa hết đến tháng thì ngươi nhớ phải mang khăn trinh tiết đến cho ta kiểm tra đấy, đây là quy tắc không thể bỏ qua” Vân Nhược Linh sớm đã được Thu Nhi báo tin, Sở Diệp Hàn không hề viên phòng với Nam Cung Nguyệt.
Từ trước đến nay những chuyện này trong ‘Vương phủ bao giờ là bí mật.
Nam Cung Nguyệt có đến tháng hay không, thì những người phụ trách việc hầu hạ nàng ta đều sẽ biết, hơn nữa họ cũng biết là Vương Gia có chạm vào nàng ta hay không.
Thu Nhi nghe thấy điều đó từ tiểu nha đầu hầu hạ trong phòng Nam Cung Nguyệt, vì vậy nàng đã sử dụng khăn trinh tiết để công kích Nam Cung Nguyệt, cũng biết được ai là người để cho Nam Cung Nguyệt mang cơm và đồ ăn thiu đến đây.
Chỉ là nàng hơi tò mò, Sở Diệp Hàn yêu Nam Cung Nguyệt nhiều như vậy, tại sao đã ba ngày không chạm vào nàng ta? Không lẽ hắn sợ hãi trước bộ mặt thật của nàng ta sao?
Nếu thật sự là vậy thì đúng là đáng đời!
Đúng lúc này, Thu Nhi ở bên cạnh đột nhiên chen vào: “Nương nương, nô tỳ nghe nha đầu hầu hạ trong phòng của Nhị phu nhân nói rằng Nhị phu nhân hoàn toàn không hề đến tháng, không biết rốt cuộc là có chuyện gì”
Nghe thấy lời của Thu Nhi, Nam Cung Nguyệt đột nhiên đứng dậy tát vào mặt Thu Nhỉ một cái: “Tiện tì to gan, ta đang nói chuyện với Vương Phi nương nương, đến lượt ngươi xen vào à?”
Thu Nhi bị một cái tát ngã xuống đất, đau đớn đến mức mắt nổ đom đóm, nước mắt lưng tròng.
“Ngươi dám đánh người của ta?” Vân Nhược Linh vừa nhìn thấy đã tức giận đứng lên, nàng nảm lấy cơm thiu trên bàn, kéo cổ áo.
Nam Cung Nguyệt lại, nhét cơm vào miệng: “Nếu như ngươi thích đánh người như vậy, thì †a sẽ cho ngươi nếm thử cơm thiu này có vị như thế nào, ngươi chẳng phải thích ăn cơm thiu này lắm mà, ăn cho no vào!”
“AI Cứu ta với!” Miệng Nam Cung Nguyệt bị nhét đầy cơm ôi thiu, khiến nàng ta sợ hãi hét lên.
Nhưng Vân Nhược Linh vẫn không buông tha, nàng cứ nhét đầy côn trùng vào miệng, nàng không bao giờ cho phép ai bắt nạt mình!
“Dừng tay lại!”
Đúng lúc này, một bóng đen từ xa lao tới, hẳn lo lắng gọi to: “Nguyệt Nhi”, ngay sau đó bóng dáng của hắn lao vào phòng và lập tức.
ôm Nam Cung Nguyệt vào lòng.
Đồng thời, ánh mắt của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Nhược Linh: “Ngươi đã làm gì nàng ấy vậy? Đúng là loại nữ nhân độc ác”
Nam Cung Nguyệt giả vờ ngửi một chút, rồi giận dữ nói: “Sao có thế như vậy được chứ? Các món ăn này là do muội đã đặc biệt căn dặn phòng bếp làm cho tỷ đấy, nó vẫn còn ấm đây này, sao lại có thế nói đó là cơm thiu chứt”
Nam Cung Nguyệt nói xong cảm thấy rất không vui, cứ như thể Vân Nhược Linh không tiếp nhận tâm ý của nàng ta là một sai lầm lớn vậy! Vân Nhược Linh là người không bao giờ chủ động gây chuyện, nhưng cũng không phải là một người nhát gan Nàng liếc nhìn đàn kiến trên đùi gà, đột nhiên nói: “Bổn Vương Phi hình như nhớ ra, đây mới chỉ là ngày thứ hai sau đêm động phòng của ngươi và Vương Gia, sao không thấy ngươi đến thỉnh an bổn Vương phi, cũng không mang theo khăn trinh tiết đến để cho ta kiểm tra vậy?”
Khuôn mặt của Nam Cung Nguyệt tái đi khi Vân Nhược Linh hỏi, câu hỏi của Vân Nhược Linh cứ như đâm trúng tim đen của nàng ta.
Đêm hôm đó, sau khi Vân Nhược Linh đại náo đêm động phòng của nàng ta và Vương Gia, thì Vương Gia không hề động đến nàng ta, ba ngày sau đó chỉ đến thăm hỏi và cũng không viên phòng.
Bọn họ không hề viên phòng, vậy làm sao.
nàng ta có thể có khăn trinh tiết được.
‘Vân Nhược Linh rõ ràng biết những điều này, nhưng vẫn cố ý hỏi.
Sắc mặt của Nam Cung Nguyệ chốc tái xanh, nàng ta lạnh lùng nói: lỗi, mấy ngày nay ta đang đến tháng, cho nên ta không thể viên phòng với Vương Gia được”
Một người sĩ diện như nàng ta sẽ không bao giờ thừa nhận răng mấy ngày nay Vương Gia không hề động vào nàng ta.
Nếu Vân Nhược Linh biết thì chắc chắn sẽ cười nhạo nàng ta.
“Thì ra là như vậy, sau vài ngày nữa hết đến tháng thì ngươi nhớ phải mang khăn trinh tiết đến cho ta kiểm tra đấy, đây là quy tắc không thể bỏ qua” Vân Nhược Linh sớm đã được Thu Nhi báo tin, Sở Diệp Hàn không hề viên phòng với Nam Cung Nguyệt.
Từ trước đến nay những chuyện này trong ‘Vương phủ bao giờ là bí mật.
Nam Cung Nguyệt có đến tháng hay không, thì những người phụ trách việc hầu hạ nàng ta đều sẽ biết, hơn nữa họ cũng biết là Vương Gia có chạm vào nàng ta hay không.
Thu Nhi nghe thấy điều đó từ tiểu nha đầu hầu hạ trong phòng Nam Cung Nguyệt, vì vậy nàng đã sử dụng khăn trinh tiết để công kích Nam Cung Nguyệt, cũng biết được ai là người để cho Nam Cung Nguyệt mang cơm và đồ ăn thiu đến đây.
Chỉ là nàng hơi tò mò, Sở Diệp Hàn yêu Nam Cung Nguyệt nhiều như vậy, tại sao đã ba ngày không chạm vào nàng ta? Không lẽ hắn sợ hãi trước bộ mặt thật của nàng ta sao?
Nếu thật sự là vậy thì đúng là đáng đời!
Đúng lúc này, Thu Nhi ở bên cạnh đột nhiên chen vào: “Nương nương, nô tỳ nghe nha đầu hầu hạ trong phòng của Nhị phu nhân nói rằng Nhị phu nhân hoàn toàn không hề đến tháng, không biết rốt cuộc là có chuyện gì”
Nghe thấy lời của Thu Nhi, Nam Cung Nguyệt đột nhiên đứng dậy tát vào mặt Thu Nhỉ một cái: “Tiện tì to gan, ta đang nói chuyện với Vương Phi nương nương, đến lượt ngươi xen vào à?”
Thu Nhi bị một cái tát ngã xuống đất, đau đớn đến mức mắt nổ đom đóm, nước mắt lưng tròng.
“Ngươi dám đánh người của ta?” Vân Nhược Linh vừa nhìn thấy đã tức giận đứng lên, nàng nảm lấy cơm thiu trên bàn, kéo cổ áo.
Nam Cung Nguyệt lại, nhét cơm vào miệng: “Nếu như ngươi thích đánh người như vậy, thì †a sẽ cho ngươi nếm thử cơm thiu này có vị như thế nào, ngươi chẳng phải thích ăn cơm thiu này lắm mà, ăn cho no vào!”
“AI Cứu ta với!” Miệng Nam Cung Nguyệt bị nhét đầy cơm ôi thiu, khiến nàng ta sợ hãi hét lên.
Nhưng Vân Nhược Linh vẫn không buông tha, nàng cứ nhét đầy côn trùng vào miệng, nàng không bao giờ cho phép ai bắt nạt mình!
“Dừng tay lại!”
Đúng lúc này, một bóng đen từ xa lao tới, hẳn lo lắng gọi to: “Nguyệt Nhi”, ngay sau đó bóng dáng của hắn lao vào phòng và lập tức.
ôm Nam Cung Nguyệt vào lòng.
Đồng thời, ánh mắt của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Vân Nhược Linh: “Ngươi đã làm gì nàng ấy vậy? Đúng là loại nữ nhân độc ác”
Danh sách chương