Sau khi Thúy Nhi nói xong, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình rất ngứa, nàng ta phát hiện bản thân nói chuyện rất khó khăn, giọng khàn khàn, nàng ta phải dùng tay để vuốt cổ mình.
Nàng ta nghĩ trong đầu, có lẽ là do mấy hôm nay cứ chạy việc bên ngoài, có thể đã bị nhiễm lạnh, vì vậy mới bị nhiễm phong hàn.
Vân Nhược Linh nghe vậy, lập tức lạnh giọng: “Thúy Nhi, ngươi cần bằng chứng sao? Được, Tiểu Lam, dâng bằng chứng trình lên đây, chúng ta đem những chuyện trước kia từ từ nói cho Thúy Nhi biết.”
Nàng muốn Thúy Nhi tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn nhận tội.
Nghe thấy Vân Nhược Linh nói như vậy, Thúy Nhi đột nhiên hoảng loạn trong lòng, nàng ta khẩn trương nhìn chằm chằm Tiểu Lam, tim bắt đầu đập thình thình liên hồi.
Bọn họ sẽ không thực sự có bằng chứng gì đó chứ?
Rõ ràng nàng ta đã che giấu rất kỹ, làm sao bọn họ phát hiện được?
Nàng ta dùng sức cử động cánh tay của mình, phát hiện hai tay đã bị Mạch Liên, Mạch Lan giữ chặt, nàng ta nhất thời nóng nảy cắn răng.
Vốn dĩ nàng ta nghĩ, nếu như chuyện bị bại lộ, cùng lắm nàng ta chạy thoát là được, dù sao sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ tìm Nam Cung Nguyệt đòi bạc.
Nhưng ngay lúc này nàng ta đang bị bọn người Mạch Liên bắt giữ, căn bản là chạy không thoát.
Sở Diệp Hàn cũng lạnh lùng đứng đó, đợi bằng chứng của Tiểu Lam.
Tiểu Lam cầm một chiếc hộp nhỏ trong tay, nàng ấy bước lên, mở chiếc hộp ra, bày cho mọi người xem một lượt, mọi người nhìn thấy bên trong là một chiếc hầu bao.
Lúc Thúy Nhi nhìn thấy chiếc hầu bao này, trong lòng giật thót, sợ đến mức hai chân lập tức mềm oặt như cây bông vải.
Hầu bao của nàng ta sao lại nằm trong tay của Tiểu Lam?
Vẻ mặt của Trưởng công chúa cũng đầy hoài nghi nhìn cảnh này, nàng ta nói: “Vân Nhược Linh, rốt cuộc ngươi đang chơi trò gì vậy? Đây không phải chỉ là một chiếc hầu bao thôi sao? Cái này sao có thể là bằng chứng?”
Tiểu Lam cung kính nhìn về phía Trưởng công chúa: “Trưởng công chúa, người đừng xem thường chiếc hầu bao nhỏ này, nó chính là bằng chứng mấu chốt quan trọng nhất.
Chiếc hầu bao này là lúc Phấn Nhi chết, chúng nô tỳ tìm được ở trong hậu viện.
Lúc đó hậu viện có lẽ đã trải qua một trận đánh nhau, vật lộn, hoa cỏ ở đó đều bị giẫm đạp lên.
Sau khi Lý Tam đưa thi thể của Phấn Nhi đi, chúng nô tỳ đã tìm được hầu bao này ở trong bồn hoa gần đó.
Chiếc hầu bao này thứ nhất không bị ướt, thứ hai không dính bùn, điều này cho thấy nó đã bị làm rơi trong quá trình đánh nhau.”
“Chiếc hầu bao này, có phải là của Phấn Nhi hay ko?” Đột nhiên Nam Cung Nguyệt lên tiếng, khẽ nói.
Nàng ta vừa nhìn đã biết, đây là hầu bao của Thúy Nhi, nàng ta đã thấy Thúy Nhi từng dùng.
Nàng ta không ngờ, Thúy Nhi này làm việc không tận lực như thế, lại sơ ý như vậy, bỏ lại hầu bao ở hiện trường vụ án.
Bây giờ nàng ta chỉ có thể xoay chuyển lực chú ý của mọi người, cố gắng hết sức đem chiếc hầu bao bỏ lên người Phấn Nhi mới được.
Nàng ta chỉ hy vọng ngoại trừ người của nàng ta thì không có ai khác nhìn thấy Thúy Nhi đã từng dùng chiếc hầu bao này.
Tiểu Lam lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nguyệt, lắc đầu: “Không, chúng nô tỳ đã hỏi qua bà tử vẩy nước quét nhà ở hậu viện, các bà đều chưa từng thấy Phấn Nhi sử dụng chiếc hầu bao như vậy.
Hơn nữa, lúc đó chúng nô tỳ đã nhìn thấy trên thi thể của Phấn Nhi, chiếc hầu bao của nàng ta là màu xanh lá cây nhạt, thêu hoa mận, mà trên chiếc hầu bao này lại thêu uyên ương.
Các người có ai đã từng thấy chiếc hầu bao này, biết chủ nhân của nó là ai không?”
Tiểu Lam đưa tay lên, đem chiếc hầu bao cho mọi người nhìn.
Đàm Nhi vừa thấy thì tim bỗng đập mạnh.
Đây là hầu bao của Thúy Nhi, nàng ta nhận ra, vì nàng ta có một cái hầu bao tương tự nhưng màu sắc không giống nhau.
Chiếc hầu bao của nàng ta màu hồng, của Thúy Nhi là màu xanh nhạt, đây là do bọn họ cùng nhau thêu, lúc đó hai người đều thêu một cặp uyên ương, tưởng tượng vị hôn phu sau này như thế nào.
Nhưng nàng ta sẽ không nói ra.
Nàng ta nhanh chóng lắc đầu, không nói gì.
Nàng ta nghĩ trong đầu, có lẽ là do mấy hôm nay cứ chạy việc bên ngoài, có thể đã bị nhiễm lạnh, vì vậy mới bị nhiễm phong hàn.
Vân Nhược Linh nghe vậy, lập tức lạnh giọng: “Thúy Nhi, ngươi cần bằng chứng sao? Được, Tiểu Lam, dâng bằng chứng trình lên đây, chúng ta đem những chuyện trước kia từ từ nói cho Thúy Nhi biết.”
Nàng muốn Thúy Nhi tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn nhận tội.
Nghe thấy Vân Nhược Linh nói như vậy, Thúy Nhi đột nhiên hoảng loạn trong lòng, nàng ta khẩn trương nhìn chằm chằm Tiểu Lam, tim bắt đầu đập thình thình liên hồi.
Bọn họ sẽ không thực sự có bằng chứng gì đó chứ?
Rõ ràng nàng ta đã che giấu rất kỹ, làm sao bọn họ phát hiện được?
Nàng ta dùng sức cử động cánh tay của mình, phát hiện hai tay đã bị Mạch Liên, Mạch Lan giữ chặt, nàng ta nhất thời nóng nảy cắn răng.
Vốn dĩ nàng ta nghĩ, nếu như chuyện bị bại lộ, cùng lắm nàng ta chạy thoát là được, dù sao sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ tìm Nam Cung Nguyệt đòi bạc.
Nhưng ngay lúc này nàng ta đang bị bọn người Mạch Liên bắt giữ, căn bản là chạy không thoát.
Sở Diệp Hàn cũng lạnh lùng đứng đó, đợi bằng chứng của Tiểu Lam.
Tiểu Lam cầm một chiếc hộp nhỏ trong tay, nàng ấy bước lên, mở chiếc hộp ra, bày cho mọi người xem một lượt, mọi người nhìn thấy bên trong là một chiếc hầu bao.
Lúc Thúy Nhi nhìn thấy chiếc hầu bao này, trong lòng giật thót, sợ đến mức hai chân lập tức mềm oặt như cây bông vải.
Hầu bao của nàng ta sao lại nằm trong tay của Tiểu Lam?
Vẻ mặt của Trưởng công chúa cũng đầy hoài nghi nhìn cảnh này, nàng ta nói: “Vân Nhược Linh, rốt cuộc ngươi đang chơi trò gì vậy? Đây không phải chỉ là một chiếc hầu bao thôi sao? Cái này sao có thể là bằng chứng?”
Tiểu Lam cung kính nhìn về phía Trưởng công chúa: “Trưởng công chúa, người đừng xem thường chiếc hầu bao nhỏ này, nó chính là bằng chứng mấu chốt quan trọng nhất.
Chiếc hầu bao này là lúc Phấn Nhi chết, chúng nô tỳ tìm được ở trong hậu viện.
Lúc đó hậu viện có lẽ đã trải qua một trận đánh nhau, vật lộn, hoa cỏ ở đó đều bị giẫm đạp lên.
Sau khi Lý Tam đưa thi thể của Phấn Nhi đi, chúng nô tỳ đã tìm được hầu bao này ở trong bồn hoa gần đó.
Chiếc hầu bao này thứ nhất không bị ướt, thứ hai không dính bùn, điều này cho thấy nó đã bị làm rơi trong quá trình đánh nhau.”
“Chiếc hầu bao này, có phải là của Phấn Nhi hay ko?” Đột nhiên Nam Cung Nguyệt lên tiếng, khẽ nói.
Nàng ta vừa nhìn đã biết, đây là hầu bao của Thúy Nhi, nàng ta đã thấy Thúy Nhi từng dùng.
Nàng ta không ngờ, Thúy Nhi này làm việc không tận lực như thế, lại sơ ý như vậy, bỏ lại hầu bao ở hiện trường vụ án.
Bây giờ nàng ta chỉ có thể xoay chuyển lực chú ý của mọi người, cố gắng hết sức đem chiếc hầu bao bỏ lên người Phấn Nhi mới được.
Nàng ta chỉ hy vọng ngoại trừ người của nàng ta thì không có ai khác nhìn thấy Thúy Nhi đã từng dùng chiếc hầu bao này.
Tiểu Lam lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Nguyệt, lắc đầu: “Không, chúng nô tỳ đã hỏi qua bà tử vẩy nước quét nhà ở hậu viện, các bà đều chưa từng thấy Phấn Nhi sử dụng chiếc hầu bao như vậy.
Hơn nữa, lúc đó chúng nô tỳ đã nhìn thấy trên thi thể của Phấn Nhi, chiếc hầu bao của nàng ta là màu xanh lá cây nhạt, thêu hoa mận, mà trên chiếc hầu bao này lại thêu uyên ương.
Các người có ai đã từng thấy chiếc hầu bao này, biết chủ nhân của nó là ai không?”
Tiểu Lam đưa tay lên, đem chiếc hầu bao cho mọi người nhìn.
Đàm Nhi vừa thấy thì tim bỗng đập mạnh.
Đây là hầu bao của Thúy Nhi, nàng ta nhận ra, vì nàng ta có một cái hầu bao tương tự nhưng màu sắc không giống nhau.
Chiếc hầu bao của nàng ta màu hồng, của Thúy Nhi là màu xanh nhạt, đây là do bọn họ cùng nhau thêu, lúc đó hai người đều thêu một cặp uyên ương, tưởng tượng vị hôn phu sau này như thế nào.
Nhưng nàng ta sẽ không nói ra.
Nàng ta nhanh chóng lắc đầu, không nói gì.
Danh sách chương