"Nếu muội vô tội thì không cần nói với ta, người muội nên đi nói là Thuý nhi kìa, Thuý nhi, Phấn nhi và cả Điểu nhi nữa, bọn họ chết thật oan.
" Vân Nhược Linh lạnh nhạt nói.
Nam Cung Nguyệt bị lời nói của Vân Nhược Linh làm cho choáng váng, nàng ta cúi thấp đầu, bày ra vẻ đáng thương mà khóc lóc không ngừng.
Nàng ta biết càng nói nhiều sẽ càng thêm sai lầm.
Lúc này nàng ta không nên nói quá nhiều, chỉ cần thanh minh được cho bản thân là được rồi.
Vân Nhược Linh nói xong bèn quay ra nói với Lý Tam: "Ta đã kiểm tra xong rồi, ngươi đem thi thể xuống đi.
"
Trương phủ doãn nói: "Lý Tam, ngươi đem thi thể Thuý nhi về nha môn, nàng ta ra tay sát hại Phấn nhi, còn bày mưu hãm hại Vương phi, đợi bổn cung phái Ngỗ tác khám nghiệm thi thể Thuý nhi xong xuôi sẽ xử lý nàng ta.
"
Chuyện lần này của vương phủ đã được đệ trình lên nha môn, đương nhiên Trương phủ doãn phải có trách nhiệm làm sáng tỏ vụ án này.
Hơn nữa ông ta cũng cảm thấy chuyện Thuý nhi bị hạ độc này rất đáng nghi, vậy nên vẫn cần để Ngỗ tác khám nghiệm thi thể nàng ta xong xuôi, từ đó tìm ra hung phạm thật sự đứng đằng sau mọi chuyện.
Thân làm một phủ doãn, ông ta nhất định phải cố gắng tìm ra chân tướng.
"Rõ, thưa đại nhân.
" Lý Tam đáp, hắn ta giơ tay ra hiệu cho thị vệ đằng sau khiêng thi thể Thuý nhi lùi xuống.
Lúc này, quản gia dẫn theo một vị đạo sĩ đầu tóc bạc trắng bước vào, đạo sĩ kia cầm một cây phất trần, khuôn mặt phúc hậu hiền lành, tuy tuổi đã cao nhưng thần sắc vẫn minh mẫn, rất có phong thái, trông rất giống Thái thượng lão quân được được vẻ lại, không hề giống một cụ già chút nào.
"Vương gia, Vương phi, Thanh Phong đại sư của Thanh Phong Quán đã tới, ông ta mới chính là đại sư đức cao vọng trọng, là một người có phẩm chất cao thượng.
" Quản gia đã biết danh tiếng của Thanh Phong đại sư, vừa đi vào đã khen không ngớt lời.
Bởi vì quản gia thoạt nhìn đã biết Vân Vũ kia không phải người tốt.
Vả lại, ông ta làm quản gia nhiều năm như vậy, thường xuyên phải tiếp xúc với người ngoài phủ, cho nên đã sớm nghe được vài chuyện không hay về Vân Vũ rồi.
Nhưng Trưởng công chúa và Nam Cung Nguyệt cứ một mực mời Vân Vũ vào phủ, ông ta chỉ là một hạ nhân nào dám đắc tội với hai vị nương nương ấy, cho nên đành giữ mồm giữ miệng, không dám nhiều lời.
Bây giờ có Vương gia ở đây, Vân Vũ lại bị khống chế giống con chuột qua đường bị người hô đánh, đương nhiên quản gia dám vạch trần chuyện của hắn ta ra rồi.
Thanh Phong đại sư tiến lên chỗ Sở Diệp Hàn, nâng cây phất trần hành lễ: "Thật không phải.
Ly vương điện hạ, hôm nay bần đạo đến đây để bắt tên sư đệ nghiệt súc này về!"
Sở Diệp Hàn cũng chắp tay đáp lễ: "Bổn vương nghe danh đại sư đã lâu, chỉ là không ngờ tên yêu đạo này lại cả gan dám lừa dối quý phủ của bổn vương, nếu ta đến chậm chút nữa có lẽ Vương phi đã bị thiêu cháy.
"
Thanh Phong đại sư nghe thấy vậy thì trừng mắt nhìn Vân Vũ, sao đó chỉ vào hắn ta, bộ dạng vô cùng giận dữ: "Vân Vũ, trước đây ngươi ở Thanh Phong Quán lén lút qua lại với sư cô, bị ta đuổi ra khỏi sư môn, không ngờ ngươi không những không biết ăn năn hối cải mà còn càng lúc càng gây thêm nghiệp chướng, đánh chiêu bài của sư môn, ở bên ngoài làm chuyện bậy bạ, táng tận lương tâm, hôm nay lão phu đến để thay trời hành đạo, thay mặt sư môn diệt trừ loài súc sinh như ngươi.
"
"Sư huynh, sao huynh lại tới đây?" Vừa nhìn thấy Thanh Phong đại sư, Vân Vũ lập tức sợ run lẩy bẩy.
Người mà hắn ta sợ nhất chính là vị sư huynh này.
"Ngươi ở trong thành đánh gãy chiêu bài của ta, làm vô vàn chuyện xấu, không chỉ có quan hệ bất chính với đám thái thái này mà còn đồng lõa với người khác lập đàn bắt yêu, dùng thủ đoạn giống nhau để giết người thay đám phu nhân này, mấy ngày trước đích thân Trưởng công chúa của Ly vương phủ phái người lên núi Bạch Vân Sơn thỉnh lão phu đi trừ yêu, ta vừa mới nghe đối tượng cần trừ tà này là Ly vương phi thì lập tức cự tuyệt, sau đó lão phu lại nghĩ, nếu như bọn họ không thỉnh được ta thì sẽ tìm cách thỉnh ngươi đến, ta sợ ngươi lại phối hợp với người khác hại người tốt nên mới phải nhanh chóng xuống núi đi ngăn cản ngươi.
Không ngờ ngươi lại thật sự làm ra loại chuyện ghê tởm này, dám vào Ly vương phủ để hại người, lần này nhất định lão phu không tha cho ngươi.
" Thanh Phong đại sư tức giận phất tay áo nói.
" Vân Nhược Linh lạnh nhạt nói.
Nam Cung Nguyệt bị lời nói của Vân Nhược Linh làm cho choáng váng, nàng ta cúi thấp đầu, bày ra vẻ đáng thương mà khóc lóc không ngừng.
Nàng ta biết càng nói nhiều sẽ càng thêm sai lầm.
Lúc này nàng ta không nên nói quá nhiều, chỉ cần thanh minh được cho bản thân là được rồi.
Vân Nhược Linh nói xong bèn quay ra nói với Lý Tam: "Ta đã kiểm tra xong rồi, ngươi đem thi thể xuống đi.
"
Trương phủ doãn nói: "Lý Tam, ngươi đem thi thể Thuý nhi về nha môn, nàng ta ra tay sát hại Phấn nhi, còn bày mưu hãm hại Vương phi, đợi bổn cung phái Ngỗ tác khám nghiệm thi thể Thuý nhi xong xuôi sẽ xử lý nàng ta.
"
Chuyện lần này của vương phủ đã được đệ trình lên nha môn, đương nhiên Trương phủ doãn phải có trách nhiệm làm sáng tỏ vụ án này.
Hơn nữa ông ta cũng cảm thấy chuyện Thuý nhi bị hạ độc này rất đáng nghi, vậy nên vẫn cần để Ngỗ tác khám nghiệm thi thể nàng ta xong xuôi, từ đó tìm ra hung phạm thật sự đứng đằng sau mọi chuyện.
Thân làm một phủ doãn, ông ta nhất định phải cố gắng tìm ra chân tướng.
"Rõ, thưa đại nhân.
" Lý Tam đáp, hắn ta giơ tay ra hiệu cho thị vệ đằng sau khiêng thi thể Thuý nhi lùi xuống.
Lúc này, quản gia dẫn theo một vị đạo sĩ đầu tóc bạc trắng bước vào, đạo sĩ kia cầm một cây phất trần, khuôn mặt phúc hậu hiền lành, tuy tuổi đã cao nhưng thần sắc vẫn minh mẫn, rất có phong thái, trông rất giống Thái thượng lão quân được được vẻ lại, không hề giống một cụ già chút nào.
"Vương gia, Vương phi, Thanh Phong đại sư của Thanh Phong Quán đã tới, ông ta mới chính là đại sư đức cao vọng trọng, là một người có phẩm chất cao thượng.
" Quản gia đã biết danh tiếng của Thanh Phong đại sư, vừa đi vào đã khen không ngớt lời.
Bởi vì quản gia thoạt nhìn đã biết Vân Vũ kia không phải người tốt.
Vả lại, ông ta làm quản gia nhiều năm như vậy, thường xuyên phải tiếp xúc với người ngoài phủ, cho nên đã sớm nghe được vài chuyện không hay về Vân Vũ rồi.
Nhưng Trưởng công chúa và Nam Cung Nguyệt cứ một mực mời Vân Vũ vào phủ, ông ta chỉ là một hạ nhân nào dám đắc tội với hai vị nương nương ấy, cho nên đành giữ mồm giữ miệng, không dám nhiều lời.
Bây giờ có Vương gia ở đây, Vân Vũ lại bị khống chế giống con chuột qua đường bị người hô đánh, đương nhiên quản gia dám vạch trần chuyện của hắn ta ra rồi.
Thanh Phong đại sư tiến lên chỗ Sở Diệp Hàn, nâng cây phất trần hành lễ: "Thật không phải.
Ly vương điện hạ, hôm nay bần đạo đến đây để bắt tên sư đệ nghiệt súc này về!"
Sở Diệp Hàn cũng chắp tay đáp lễ: "Bổn vương nghe danh đại sư đã lâu, chỉ là không ngờ tên yêu đạo này lại cả gan dám lừa dối quý phủ của bổn vương, nếu ta đến chậm chút nữa có lẽ Vương phi đã bị thiêu cháy.
"
Thanh Phong đại sư nghe thấy vậy thì trừng mắt nhìn Vân Vũ, sao đó chỉ vào hắn ta, bộ dạng vô cùng giận dữ: "Vân Vũ, trước đây ngươi ở Thanh Phong Quán lén lút qua lại với sư cô, bị ta đuổi ra khỏi sư môn, không ngờ ngươi không những không biết ăn năn hối cải mà còn càng lúc càng gây thêm nghiệp chướng, đánh chiêu bài của sư môn, ở bên ngoài làm chuyện bậy bạ, táng tận lương tâm, hôm nay lão phu đến để thay trời hành đạo, thay mặt sư môn diệt trừ loài súc sinh như ngươi.
"
"Sư huynh, sao huynh lại tới đây?" Vừa nhìn thấy Thanh Phong đại sư, Vân Vũ lập tức sợ run lẩy bẩy.
Người mà hắn ta sợ nhất chính là vị sư huynh này.
"Ngươi ở trong thành đánh gãy chiêu bài của ta, làm vô vàn chuyện xấu, không chỉ có quan hệ bất chính với đám thái thái này mà còn đồng lõa với người khác lập đàn bắt yêu, dùng thủ đoạn giống nhau để giết người thay đám phu nhân này, mấy ngày trước đích thân Trưởng công chúa của Ly vương phủ phái người lên núi Bạch Vân Sơn thỉnh lão phu đi trừ yêu, ta vừa mới nghe đối tượng cần trừ tà này là Ly vương phi thì lập tức cự tuyệt, sau đó lão phu lại nghĩ, nếu như bọn họ không thỉnh được ta thì sẽ tìm cách thỉnh ngươi đến, ta sợ ngươi lại phối hợp với người khác hại người tốt nên mới phải nhanh chóng xuống núi đi ngăn cản ngươi.
Không ngờ ngươi lại thật sự làm ra loại chuyện ghê tởm này, dám vào Ly vương phủ để hại người, lần này nhất định lão phu không tha cho ngươi.
" Thanh Phong đại sư tức giận phất tay áo nói.
Danh sách chương