Thu nhi sớm đã nhìn thấy Sở Diệp Hàn, khi nhìn thấy Sở Diệp Hàn muốn xông vào phòng của Vương phi, nàng ấy nhanh chóng tiến tới chặn hắn lại: “Vương gia, Vương phi đang tắm gội.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng liếc nhìn Thu nhi: “Vương phi đang tắm gội, thì bổn vương không thể vào trong sao?”
Từ khi nào, mà hắn đến thăm Vương phi của mình lại bị người ta chặn lại vậy?
Thu nhi này, chuyện lần trước nàng ấy và Vân Nhược Linh suýt nữa thì ngủ trên cùng một chiếc giường, hắn vẫn còn nhớ như in.


Hắn nhìn thấy nàng ấy liền không thoải mái, luôn cảm thấy như nàng ấy đến để cướp nữ nhân của hắn.
Thu nhi bị dọa giật mình run rẩy: “Nô tỳ không có ý này, chỉ là Vương phi có dặn qua, Vương phi đang tắm gội, không thể để người ngoài vào làm phiền.”
"Bổn vương là người ngoài sao?" Giọng nói của Sở Diệp Hàn càng trở nên lạnh lẽo, nét mặt cũng vô cùng khó coi.

Tửu nhi đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, lập tức kéo Thu nhi ra: “Thu nhi, Vương gia muốn vào đó để làm tăng thêm tình cảm với Vương phi, sao ngươi lại ngốc như vậy?”
Nói xong, nàng ấy hành lễ với Sở Diệp Hàn: “Mời Vương gia vào, chút nữa Vương gia có dặn dò gì, cứ nói là được.”
Lúc này sắc mặt của Sở Diệp Hàn mới đỡ hơn một chút, vẫn là Tửu nhi này biết cách làm người.
Thu nhi nhìn thấy Vương gia đi vào, vẫn là có chút lo lắng cho Vương phi: “Quan hệ giữa Vương gia và Vương phi trước giờ không tốt, để ngài ấy đi vào như vậy, nhất định Vương phi sẽ tức giận.”
“Ta lại không cảm thấy như vậy, ta thấy tình cảm của Vương gia và Vương phi đang tiến triển, để cho bọn họ tiếp xúc với nhau trong đó một lúc, biết đâu còn có thể tăng thêm tình cảm thì sao.

Ngươi không thấy là Vương gia đã lạnh nhạt với Nguyệt phu nhân rồi sao? Chứng tỏ ngài ấy đã để ý Vương phi của chúng ta, chúng ta nên tạo cơ hội cho bọn họ ở bên cạnh nhau mới đúng.” Khuôn mặt Tửu nhi tràn đầy vẻ hưng phấn nói.
Thu nhi nghe xong, cũng cảm thấy Tửu nhi nói có lý: “Được rồi, vậy ngươi ở đây trông coi, ta đi vào phòng bếp chuẩn bị chút trà hoa, trà quả, phòng trường hợp Vương gia Vương phi muốn uống, thì chúng ta có thể dâng lên.”

Lúc này, Vân Nhược Linh đã ngâm mình và ngủ thiếp đi.

Nàng căn bản không hề biết Sở Diệp Hàn đã vén màn, bước đến sương phòng của nàng.
Sở Diệp Hàn vừa bước đến trước cửa sương phòng, lập tức ngửi thấy mùi hương hoa mai nhè nhẹ, thấm vào lòng người, rất dễ chịu.
Hắn vén màn ra, nhìn thấy Vân Nhược Linh đang nhắm mắt ngủ say tận hưởng ở đó.

Từ góc độ của hắn, chỉ nhìn thấy được đôi vai mảnh khảnh trắng như tuyết của Vân Nhược Linh, làn da của nàng rất trắng, tinh tế mềm mại, như những quả trứng gà vừa được lột vỏ, xương quai xanh trên cổ của nàng trông rất đẹp mắt, dáng vẻ nàng nhắm mắt lại vô cùng trầm tĩnh, dịu dàng.

Đôi môi đỏ rực quyến rũ đó khẽ động đậy, như đang dẫn dắt hắn đến gần với dung mạo đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng của Sở Diệp Hàn thắt chặt, cả cơ thể bắt đầu nóng lên.

Lúc này, Vân Nhược Linh cũng nghe thấy được tiếng bước chân, nàng tưởng đó là Thu nhi, nên không mở mắt mà cứ nhắm lại, chậm rãi nói: “Thu nhi, nước hơi nguội rồi, giúp ta cho thêm chút nước ấm đi.”

Sở Diệp Hàn nín thở, bước qua đó, nhấc thùng nước ấm dưới đất lên, thử nhiệt độ nước, thấy nước này không nóng khiến người ta bỏng người, lúc này mới đổ nước vào trong bồn nước tắm.
“Thu nhi, vai của ta hơi mỏi, ngươi giúp ta xoa bóp chút.” Vân Nhược Linh lại nhắm mắt, khuôn mặt đang tận hưởng nói.

Sở Diệp Hàn ngây ra, yêu cầu của nữ nhân này hơi cao rồi đấy.
Nhưng hắn vẫn tiến đến phía sau nàng, xắn xắn tay áo lên, đặt hai tay lên lưng nàng, lúc này, trái tim hắn lại điên cuồng đập “thình thịch”.
Hắn vươn ngón tay thon dài ra, xoa bóp nhẹ nhàng vai của Vân Nhược Linh.
Cách xoa bóp này khiến Vân Nhược Linh rất thoải mái, nàng không nhịn được “a” nhẹ một tiếng: “Thu nhi, kỹ năng xoa bóp của ngươi càng ngày càng lợi hại rồi, ta rất thoải mái.

Tiếp tục, bên trái, bên trái, bên phải.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện