Sở Diệp Hàn học theo dáng vẻ của nàng, nhe ra hàm răng trắng toát, hắn cười đắc ý: “Ai bảo bổn vương không có răng chứ? Bổn vương có răng, mà răng của bổn vương còn trắng hơn của ngươi nữa đấy.”
Vân Nhược Linh tức giận, vậy mà nam nhân này lại học theo lời của nàng.
Nàng giận đến mức để lộ ra chiếc răng hổ nhọn hướng về phía hắn, nàng tức giận nói: “Không cho phép ngươi học theo ta, còn nữa, ngươi mau ra ngoài, nếu còn không mau ra ngoài thì ta sẽ hét lên đấy.”
“Ngươi cứ hét đi, đợi dẫn được đám Thu Nhi đến đây, bổn vương xem xem rốt cuộc là ai mất mặt.” Sở Diệp Hàn không chút kiêng nể mà nói.
Vân Nhược Linh giận dữ đến ngây người ra, nàng lạnh lùng nhìn chằm vào Sở Diệp Hàn, quyết định thương lượng với hắn.
Nàng lựa lời nói: “Rốt cuộc như thế nào thì ngươi mới chịu ra ngoài.”
"Rất đơn giản, đêm nay ngươi hãy để bổn vương ở lại với ngươi, nghỉ ngơi trong phòng ngươi là được.” Sở Diệp Hàn đểu cáng nói.
Hắn đã bước chân vào cửa lớn của Phi Nguyệt Các rồi, nếu bị đuổi ra ngoài, vậy thể diện của hắn vứt đi đâu chứ.
Quan trọng hơn là, những lời này đều là lí do, điều quan trọng là hắn muốn ở bên nàng mà thôi.
Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại như vậy, rõ ràng là hắn rất ghét nàng, nhưng lại luôn bị nàng thu hút mà không muốn rời đi.
Vân Nhược Linh nghe hắn trả lời như vậy, giận đến mức nghiến răng ken két.
Được, giờ để hắn ra ngoài trước đã, còn chuyện ngủ thì đợi chút nữa hẵng nói.
"Được, ta đồng ý với ngươi, bây giờ ngươi có thể ra ngoài được chưa?" Vân Nhược Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Thấy Vân Nhược Linh đồng ý, lúc này Sở Diệp Hàn mới buông nàng ra, hắn vui vẻ đi ra ngoài.
Thấy cuối cùng Sở Diệp Hàn cũng rời đi, Vân Nhược Linh nhanh chóng nhảy ra khỏi bồn nước tắm, nhanh chóng lau khô người, lấy một bộ nội y cho mình rồi kêu Thu Nhi vào thu dọn.
Thu Nhi và Tửu Nhi nhìn thấy khóe miệng Vương gia hơi nhếch lên đi ra ngoài, trong lòng hai người họ có chút hồi hộp.
Trước giờ khuôn mặt của Vương gia đều không có biểu cảm, nói năng thận trọng, trầm mặc ít lời, rất hiếm khi cười, nhưng vừa rồi hắn đang cười sao?
Có phải là bọn họ nhìn nhầm rồi không?
Sau khi nghe thấy tiếng Vương phi gọi, cả hai đều nhanh chóng đi vào trong với vẻ mặt tò mò.
Thu Nhi nói: “Nương nương, sao Vương gia lại vui như vậy? Có phải vừa nãy ngài ấy… đã chạm vào người không?”
“Không có, hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi để ép ta đồng ý cho hắn đêm nay ở lại Phi Nguyệt Các.” Mặt Vân Nhược Linh tối sầm lại, nàng cắn răng nói.
"Cái gì? Vương gia muốn ở lại Phi Nguyệt Các sao, vậy quá tốt rồi, nô tỳ sẽ nhanh chóng đi chuẩn bị.” Tửu Nhi nghe xong, khuôn mặt nàng ta vô cùng kích động, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Từ một Vương phi có danh thất sủng cuối cùng Vương phi cũng được sủng rồi, bọn họ đều rất vui mừng.
Vân Nhược Linh ngây ra, nàng cứ tưởng Tửu Nhi bọn họ cũng sẽ tức giận giống nàng.
Không ngờ rằng, bọn họ lại vui vẻ đến vậy.
Đúng là hai kẻ phản bội.
Thu Nhi nghiêng mặt nghi ngờ: "Nương nương, Vương gia đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào để ép người vậy?"
Vân Nhược Linh vừa nghĩ đến dáng vẻ trơ trẽn lúc nãy của Sở Diệp Hàn, nhất thời giận đến nắm chặt nắm đấm: “Con người nguy hiểm, còn có thể có thủ đoạn gì nữa chứ, là những chuyện đó chứ gì.”
Nói xong, nàng bực bội bước ra ngoài để lại Thu Nhi đứng ngẩn tò te ở đó.
Vừa nghĩ đến chút nữa Vương gia sẽ ở lại Phi Nguyệt Các, Tửu Nhi và Thu Nhi bọn họ nhanh chóng chuẩn bị ít bánh điểm tâm và thức ăn.
Lúc này, bất ngờ nghe thấy tiếng sấm ầm ầm ầm trên bầu trời, một tia sét màu trắng đánh xuống, khiến cho trong lòng Vân Nhược Linh run rẩy.
Có sấm.
Xem ra, trời sắp mưa rồi.
"Vương phi, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau thu dọn y phục trong viện đi.” Thu Nhi nói xong, nhanh chóng dẫn đám nha hoàn đến viện thu gom đồ đạc.
Mà lúc này, có vài tiếng sấm ầm ầm ầm vang lên, tiếng sấm sét khiếp sợ khiến cho lòng người hoảng hốt.
Vân Nhược Linh tức giận, vậy mà nam nhân này lại học theo lời của nàng.
Nàng giận đến mức để lộ ra chiếc răng hổ nhọn hướng về phía hắn, nàng tức giận nói: “Không cho phép ngươi học theo ta, còn nữa, ngươi mau ra ngoài, nếu còn không mau ra ngoài thì ta sẽ hét lên đấy.”
“Ngươi cứ hét đi, đợi dẫn được đám Thu Nhi đến đây, bổn vương xem xem rốt cuộc là ai mất mặt.” Sở Diệp Hàn không chút kiêng nể mà nói.
Vân Nhược Linh giận dữ đến ngây người ra, nàng lạnh lùng nhìn chằm vào Sở Diệp Hàn, quyết định thương lượng với hắn.
Nàng lựa lời nói: “Rốt cuộc như thế nào thì ngươi mới chịu ra ngoài.”
"Rất đơn giản, đêm nay ngươi hãy để bổn vương ở lại với ngươi, nghỉ ngơi trong phòng ngươi là được.” Sở Diệp Hàn đểu cáng nói.
Hắn đã bước chân vào cửa lớn của Phi Nguyệt Các rồi, nếu bị đuổi ra ngoài, vậy thể diện của hắn vứt đi đâu chứ.
Quan trọng hơn là, những lời này đều là lí do, điều quan trọng là hắn muốn ở bên nàng mà thôi.
Hắn cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại như vậy, rõ ràng là hắn rất ghét nàng, nhưng lại luôn bị nàng thu hút mà không muốn rời đi.
Vân Nhược Linh nghe hắn trả lời như vậy, giận đến mức nghiến răng ken két.
Được, giờ để hắn ra ngoài trước đã, còn chuyện ngủ thì đợi chút nữa hẵng nói.
"Được, ta đồng ý với ngươi, bây giờ ngươi có thể ra ngoài được chưa?" Vân Nhược Linh nghiến răng nghiến lợi nói.
Thấy Vân Nhược Linh đồng ý, lúc này Sở Diệp Hàn mới buông nàng ra, hắn vui vẻ đi ra ngoài.
Thấy cuối cùng Sở Diệp Hàn cũng rời đi, Vân Nhược Linh nhanh chóng nhảy ra khỏi bồn nước tắm, nhanh chóng lau khô người, lấy một bộ nội y cho mình rồi kêu Thu Nhi vào thu dọn.
Thu Nhi và Tửu Nhi nhìn thấy khóe miệng Vương gia hơi nhếch lên đi ra ngoài, trong lòng hai người họ có chút hồi hộp.
Trước giờ khuôn mặt của Vương gia đều không có biểu cảm, nói năng thận trọng, trầm mặc ít lời, rất hiếm khi cười, nhưng vừa rồi hắn đang cười sao?
Có phải là bọn họ nhìn nhầm rồi không?
Sau khi nghe thấy tiếng Vương phi gọi, cả hai đều nhanh chóng đi vào trong với vẻ mặt tò mò.
Thu Nhi nói: “Nương nương, sao Vương gia lại vui như vậy? Có phải vừa nãy ngài ấy… đã chạm vào người không?”
“Không có, hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi để ép ta đồng ý cho hắn đêm nay ở lại Phi Nguyệt Các.” Mặt Vân Nhược Linh tối sầm lại, nàng cắn răng nói.
"Cái gì? Vương gia muốn ở lại Phi Nguyệt Các sao, vậy quá tốt rồi, nô tỳ sẽ nhanh chóng đi chuẩn bị.” Tửu Nhi nghe xong, khuôn mặt nàng ta vô cùng kích động, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Từ một Vương phi có danh thất sủng cuối cùng Vương phi cũng được sủng rồi, bọn họ đều rất vui mừng.
Vân Nhược Linh ngây ra, nàng cứ tưởng Tửu Nhi bọn họ cũng sẽ tức giận giống nàng.
Không ngờ rằng, bọn họ lại vui vẻ đến vậy.
Đúng là hai kẻ phản bội.
Thu Nhi nghiêng mặt nghi ngờ: "Nương nương, Vương gia đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào để ép người vậy?"
Vân Nhược Linh vừa nghĩ đến dáng vẻ trơ trẽn lúc nãy của Sở Diệp Hàn, nhất thời giận đến nắm chặt nắm đấm: “Con người nguy hiểm, còn có thể có thủ đoạn gì nữa chứ, là những chuyện đó chứ gì.”
Nói xong, nàng bực bội bước ra ngoài để lại Thu Nhi đứng ngẩn tò te ở đó.
Vừa nghĩ đến chút nữa Vương gia sẽ ở lại Phi Nguyệt Các, Tửu Nhi và Thu Nhi bọn họ nhanh chóng chuẩn bị ít bánh điểm tâm và thức ăn.
Lúc này, bất ngờ nghe thấy tiếng sấm ầm ầm ầm trên bầu trời, một tia sét màu trắng đánh xuống, khiến cho trong lòng Vân Nhược Linh run rẩy.
Có sấm.
Xem ra, trời sắp mưa rồi.
"Vương phi, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau thu dọn y phục trong viện đi.” Thu Nhi nói xong, nhanh chóng dẫn đám nha hoàn đến viện thu gom đồ đạc.
Mà lúc này, có vài tiếng sấm ầm ầm ầm vang lên, tiếng sấm sét khiếp sợ khiến cho lòng người hoảng hốt.
Danh sách chương