Ngụy Quốc phu nhân bên cạnh cũng cười nói: “Đã lâu không gặp, hài tử Thường Tiếu này đúng là càng ngày càng xinh đẹp mà, chỉ là không biết bây giờ trong bụng đã có tin tức gì hay chưa?”
Nếu như có tin tức gì vậy thì tốt quá rồi.
Tấn vương là trưởng tử của Hoàng hậu, nếu như Tô Thường Tiếu có thể mang thai trước tiên thì địa vị của Tấn vương sẽ càng được củng cố.
Ngoại trừ trưởng tử là Tấn vương này ra, Hoàng hậu còn sinh được một lục hoàng tử Sở Tử Lăng, và một thất công chúa Sở Vân Yên.
Lục hoàng tử tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn còn chưa thành thân, cho nên trọng trách sinh con nối dõi này hoàn toàn đè lên người Tấn vương.
Tô Thường Tiếu có chút xấu hổ nên hơi cúi đầu xuống và nói: “Hồi bẩm nhị di, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì ạ?”
Ngụy Quốc phu nhân đột nhiên nghi hoặc nói: “Sao cả ngươi và Ly vương phi kia đều không có tin tức gì hết thế này? Các ngươi đều đã thành thân hơn một năm năm, phải có tin tức từ lâu rồi mới phải chứ.
Nếu như ngươi mang long thai trước rồi sinh trước nàng ta thì vị trí Thái tử của Tấn vương sẽ càng được củng cố hơn rồi.”
Hoàng hậu cười một cách lạnh lùng: “Cho dù Vân Nhược Linh có sinh hài tử trước đi chăng nữa thì vị trí Thái tử cũng không đến lượt Sở Diệp Hàn đến ngồi, đến ngay cả tư cách tranh giành với nhi tử ta hắn ta còn không có, muội muội đừng có lo lắng.”
“Ngược lại, Hoàng thượng sẽ chỉ truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử của mình, làm sao mà có thể truyền cho Sở Diệp Hàn được.
Chỉ có điều là thế lực của Sở Diệp Hàn càng lúc càng lớn mạnh, năng lực cũng vô cùng xuất chúng, hơn nữa lại có danh vọng của tiên đế phù hộ, cho nên hắn ta rất có tiếng nói ở trong dân gian, thậm chí đã vượt qua cả Tấn vương.
Hơn thế nữa, chuyện xảy ra lần trước, dân chúng đều cho rằng là Tấn vương ám sát hắn ta, cho nên danh tiếng của Tấn vương vừa rơi xuống ngàn trượng thì danh tiếng của Sở Diệp Hàn lại dâng lên càng ngày càng cao.
Tỷ tỷ, chúng ta không thể không đề phòng người này.” Ngụy Quốc phu nhân phân tích.
“Làm sao mà ta có thể không biết được, ta bảo ngươi và Thường Tiếu vào cung cũng chính là vì chuyện này.
Chỉ có điều bây giờ nước Thiên Thành đang nhìn chằm chằm nước chúng ta như hổ đói, chỉ mong sao đến khi nước ta đại loạn sẽ không có chuyện gì xảy ra với Sở Diệp Hàn.
Hắn ta tạm thời không thể xảy ra chuyện được, nhưng điều đó không có nghĩa là người bên cạnh hắn ta có thể được sống.
Từ sau khi Trưởng công chúa xuất cung, đến giờ vẫn chưa trở về cung.
Ta nghe Liễu công công nói là lần trước, Trưởng công chúa còn liên hợp với Ly vương phi, muốn ban cho nàng ta một ân huệ, rằng nàng ta muốn ở Ly vương phủ mãi mãi, không trở về cung nữa, Hoàng thượng đã đồng ý để cho nàng ta ở đến ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, Hoàng thượng nói là khoảng thời gian này vừa hay là cơ hội tốt nhất để đối phó với nàng ta.” Hoàng hậu nói một cách xảo quyệt.
Bất chợt Tô Thường Tiếu hiểu được mục đích Hoàng hậu triệu nàng ta vào cung để làm gì rồi.
Thì ra, Hoàng thượng và Hoàng hậu muốn diệt trừ Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa là tỷ tỷ của Sở Diệp Hàn, cũng là đôi cánh của hắn.
Nàng ta bị quản thúc trong cung điện trong nhiều năm nhưng thật ra nàng ta lại rất có uy tín trong triều đình và dân gian.
Nếu như một ngày nào đó nàng ta chạy đến kích động bách tính thì chắc chắn nàng ta sẽ kích động thành công.
Huống hồ, năm đó sau khi tiên đế băng hà, Trưởng công chúa đã nói là muốn ra khỏi cung, rồi chiếu cáo tội ác của Hành Nguyên Đế cho khắp thiên hạ.
Cho nên Hành Nguyên Đế mới nhốt nàng ta vào trong cung.
Bây giờ nàng ta đã được ra khỏi cung rồi thì tất nhiên sẽ không muốn trở về cung nữa, chuyện này làm sao có thể được?
Nàng ta ở lại trong cung, Hành Nguyên Đế ngại bị áp chế bởi thế lực của các phương và Thái hậu nên vẫn không dám động thủ với nàng ta.
Bây giờ nàng ta đã không còn ở trong cung nữa chính là thời cơ đối tốt để đối phó nàng ta.
Chỉ có phế nàng ta đi thì Hành Nguyên Đế mới có thể bớt đi một mối đe dọa.
Hơn nữa nếu như nàng ta xảy ra chuyện ở ngoài cung thì tất nhiên là thế lực các phương sẽ không thể đổ dồn nghi ngờ lên đầu Hành Nguyên Đế được.
Nghĩ đến đây, Tô Thường Tiếu liền hỏi: “Mẫu hậu, vậy người nói xem chúng ta nên làm như thế nào?”
Hoàng hậu lạnh lùng lên tiếng: “Bây giờ Trưởng công chúa đang ở Ly vương phủ, nên nhất định đã thông đồng với Ly vương phi rồi, bây giờ Vân Nhược Linh đang chữa bệnh cho Thái hậu cho nên bổn cung sẽ tạm tha cho nàng ta một lần, nhưng không thể bỏ qua dễ dàng cho Trưởng công chúa như vậy được.
Các ngươi mau chóng tranh thủ thời gian nàng ta đang ở ngoài cung, nhanh chóng xử lý nàng ta cho xong đi.”
Nếu như có tin tức gì vậy thì tốt quá rồi.
Tấn vương là trưởng tử của Hoàng hậu, nếu như Tô Thường Tiếu có thể mang thai trước tiên thì địa vị của Tấn vương sẽ càng được củng cố.
Ngoại trừ trưởng tử là Tấn vương này ra, Hoàng hậu còn sinh được một lục hoàng tử Sở Tử Lăng, và một thất công chúa Sở Vân Yên.
Lục hoàng tử tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn còn chưa thành thân, cho nên trọng trách sinh con nối dõi này hoàn toàn đè lên người Tấn vương.
Tô Thường Tiếu có chút xấu hổ nên hơi cúi đầu xuống và nói: “Hồi bẩm nhị di, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì ạ?”
Ngụy Quốc phu nhân đột nhiên nghi hoặc nói: “Sao cả ngươi và Ly vương phi kia đều không có tin tức gì hết thế này? Các ngươi đều đã thành thân hơn một năm năm, phải có tin tức từ lâu rồi mới phải chứ.
Nếu như ngươi mang long thai trước rồi sinh trước nàng ta thì vị trí Thái tử của Tấn vương sẽ càng được củng cố hơn rồi.”
Hoàng hậu cười một cách lạnh lùng: “Cho dù Vân Nhược Linh có sinh hài tử trước đi chăng nữa thì vị trí Thái tử cũng không đến lượt Sở Diệp Hàn đến ngồi, đến ngay cả tư cách tranh giành với nhi tử ta hắn ta còn không có, muội muội đừng có lo lắng.”
“Ngược lại, Hoàng thượng sẽ chỉ truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử của mình, làm sao mà có thể truyền cho Sở Diệp Hàn được.
Chỉ có điều là thế lực của Sở Diệp Hàn càng lúc càng lớn mạnh, năng lực cũng vô cùng xuất chúng, hơn nữa lại có danh vọng của tiên đế phù hộ, cho nên hắn ta rất có tiếng nói ở trong dân gian, thậm chí đã vượt qua cả Tấn vương.
Hơn thế nữa, chuyện xảy ra lần trước, dân chúng đều cho rằng là Tấn vương ám sát hắn ta, cho nên danh tiếng của Tấn vương vừa rơi xuống ngàn trượng thì danh tiếng của Sở Diệp Hàn lại dâng lên càng ngày càng cao.
Tỷ tỷ, chúng ta không thể không đề phòng người này.” Ngụy Quốc phu nhân phân tích.
“Làm sao mà ta có thể không biết được, ta bảo ngươi và Thường Tiếu vào cung cũng chính là vì chuyện này.
Chỉ có điều bây giờ nước Thiên Thành đang nhìn chằm chằm nước chúng ta như hổ đói, chỉ mong sao đến khi nước ta đại loạn sẽ không có chuyện gì xảy ra với Sở Diệp Hàn.
Hắn ta tạm thời không thể xảy ra chuyện được, nhưng điều đó không có nghĩa là người bên cạnh hắn ta có thể được sống.
Từ sau khi Trưởng công chúa xuất cung, đến giờ vẫn chưa trở về cung.
Ta nghe Liễu công công nói là lần trước, Trưởng công chúa còn liên hợp với Ly vương phi, muốn ban cho nàng ta một ân huệ, rằng nàng ta muốn ở Ly vương phủ mãi mãi, không trở về cung nữa, Hoàng thượng đã đồng ý để cho nàng ta ở đến ngày mười lăm tháng giêng âm lịch, Hoàng thượng nói là khoảng thời gian này vừa hay là cơ hội tốt nhất để đối phó với nàng ta.” Hoàng hậu nói một cách xảo quyệt.
Bất chợt Tô Thường Tiếu hiểu được mục đích Hoàng hậu triệu nàng ta vào cung để làm gì rồi.
Thì ra, Hoàng thượng và Hoàng hậu muốn diệt trừ Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa là tỷ tỷ của Sở Diệp Hàn, cũng là đôi cánh của hắn.
Nàng ta bị quản thúc trong cung điện trong nhiều năm nhưng thật ra nàng ta lại rất có uy tín trong triều đình và dân gian.
Nếu như một ngày nào đó nàng ta chạy đến kích động bách tính thì chắc chắn nàng ta sẽ kích động thành công.
Huống hồ, năm đó sau khi tiên đế băng hà, Trưởng công chúa đã nói là muốn ra khỏi cung, rồi chiếu cáo tội ác của Hành Nguyên Đế cho khắp thiên hạ.
Cho nên Hành Nguyên Đế mới nhốt nàng ta vào trong cung.
Bây giờ nàng ta đã được ra khỏi cung rồi thì tất nhiên sẽ không muốn trở về cung nữa, chuyện này làm sao có thể được?
Nàng ta ở lại trong cung, Hành Nguyên Đế ngại bị áp chế bởi thế lực của các phương và Thái hậu nên vẫn không dám động thủ với nàng ta.
Bây giờ nàng ta đã không còn ở trong cung nữa chính là thời cơ đối tốt để đối phó nàng ta.
Chỉ có phế nàng ta đi thì Hành Nguyên Đế mới có thể bớt đi một mối đe dọa.
Hơn nữa nếu như nàng ta xảy ra chuyện ở ngoài cung thì tất nhiên là thế lực các phương sẽ không thể đổ dồn nghi ngờ lên đầu Hành Nguyên Đế được.
Nghĩ đến đây, Tô Thường Tiếu liền hỏi: “Mẫu hậu, vậy người nói xem chúng ta nên làm như thế nào?”
Hoàng hậu lạnh lùng lên tiếng: “Bây giờ Trưởng công chúa đang ở Ly vương phủ, nên nhất định đã thông đồng với Ly vương phi rồi, bây giờ Vân Nhược Linh đang chữa bệnh cho Thái hậu cho nên bổn cung sẽ tạm tha cho nàng ta một lần, nhưng không thể bỏ qua dễ dàng cho Trưởng công chúa như vậy được.
Các ngươi mau chóng tranh thủ thời gian nàng ta đang ở ngoài cung, nhanh chóng xử lý nàng ta cho xong đi.”
Danh sách chương