Vì khi đó nàng ta thành công nên lần này nàng ta cứ tưởng rằng vẫn như vậy.
Không ngờ lại thất bại.
Trước đây nàng ta mà kích tướng Vân Nhược Linh, thì nàng sẽ nổi trận lôi đình, nhưng bây giờ nàng bình tĩnh hơn cũng không hề tức giận chút nào cả.
Rốt cuộc Vân Nhược Linh bị làm sao thế, châm chọc nàng cũng chẳng có ích gì.
Có chính thê cảm thông với Vân Nhược Linh là không dễ dàng gì, vậy dĩ nhiên sẽ có một tiểu thiếp thông cảm cho Nam Cung Nguyệt.
Tiểu thiếp có mặt ở đó, đều là những người có cùng đẳng cấp nên đương nhiên bọn họ có sự đồng cảm sâu sắc.
Lúc này một vị tiểu thiếp thấy Nam Cung Nguyệt đang rơi vào thế hạ phong, nên chĩa mũi nhọn về phía Vân Nhược Linh nói: "Ly Vương phi, ta nghe nói lần trước vì muốn ngăn cản Ly Vương nạp thiếp, mà ngươi đã nhảy xuống nước đúng không?"
Vân Nhược Linh nói: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Tiểu thiếp kia nhân tiện nói: "Ai nha, Ly Vương phi, sao ngươi lại làm như vậy chứ? Nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện rất bình thường, từ xưa đến nay nam tôn nữ ti, có nam nhân nào mà không nạp thiếp chứ? Huống hồ chi Ly Vương còn phong tuấn tiêu sái, vì ngăn cản Ly Vương nạp thiếp mà ngươi nhảy xuống nước để uy hiếp, ngươi không sợ người khác nói là ngươi ghen tị sao?"
Vân Nhược Linh sửng sốt.
Xem ra nàng vẫn còn quá đơn thuần.
Nàng còn tưởng nữ nhân này đang quan tâm tới chuyện nàng bị rơi xuống nước, nhưng không ngờ nữ nhân này muốn nhấn mạnh việc nạp thiếp.
Xem ra, nữ nhân này chắc chắn giống Nam Cung Nguyệt, là tiểu thiếp.
Tiểu thiếp mới có thể cảm thông cho tiểu thiếp.
Những người xung quanh nghe thấy, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc.
Tất cả mọi người sau khi nghe thấy Ly Vương phi đố kỵ như vậy, thì bắt đầu bàn tán coi thường nàng.
Nữ nhân, kiêng kị nhất là bị mang tiếng ghen tị, như vậy thì còn ai dám gả vào Ly Vương phủ nữa.
Hơn nữa, nam nhân nạp thiếp là lẽ đương nhiên, mà Ly Vương phi lại lấy cái chết ra uy hiếp còn làm những hành vi quá đáng, đây rõ ràng là một nữ nhân không hiểu đạo lý.
Một nữ nhân có tính đố kỵ như này, người người xem thường và khinh bỉ chẳng thèm kết giao.
Chứng kiến những người không có đầu óc, lại bị tiểu thiếp lừa dối, Vân Nhược Linh cũng không nóng nảy, sau đó nàng bỗng nhiên thở dài một hơi, "Ôi, cũng không phải là ta ghen tị gì, có lẽ khi đó ta đã quá quan tâm Vương gia, nên mới làm ra chút chuyện ngu xuẩn.
Không ngờ, tất cả những gì ta làm đều tốn công vô ích, dẫu ta có làm nhiều hơn nữa thì hắn cũng không ăn cơm cùng ta, không nói chuyện với ta, thậm chí còn không liếc mắt nhìn ta.
Ngày nào ta cũng ở một mình trong lầu các, nhìn hắn thương yêu nữ nhân khác, trái tim ta thực sự không dễ chịu gì cho cam.
Làm chính thê thực sự không dễ dàng, đầu tiên chúng ta phải hiếu thuận với trưởng bối, thứ hai phải tốt với tất cả mọi người trong nhà, thứ ba phải khoan dung rộng lượng tiếp nhận tất cả thiếp thất.
Chỉ sợ chúng ta kiên cường chịu đựng trong một thời gian dài, cũng không chống đỡ nỗi."
Nói đến đây, Vân Nhược Linh nhân tiện nói tiếp, "Xin lỗi mọi người, đây là chuyện riêng của Vương phủ, ta không nên lấy ra mà bàn tán, nhưng nữ nhân không được sủng ái như ta, đến cả ghen cũng không có tư cách, không có cách nào vì thế ta đành nhảy xuống hồ, cứ tưởng sinh mệnh của mình đã kết thúc.
Nào ngờ, cuối cùng chết không thành lại còn trở thành trò cười cho khắp thiên hạ, cảm giác đó ai có thể thấu hiểu cùng ta chứ?"
Những chính thê trong này vừa nghe thấy, tất cả đều nhìn Vân Nhược Linh với ánh mắt đồng tình, thậm chí còn gật đầu tán thành.
Các nàng đang ở đây, ai lại không phải chịu những đau đớn ấy chứ?
Các nàng thứ nhất phải hiếu thuận với công công và bà bà, thứ hai phải quản lý tốt nhi tử, thứ ba phải quán xuyến việc nhà, không những thế còn phải rộng lượng chấp nhận việc nạp thiếp của trượng phu.
Dù trong lòng không thích nhưng cũng phải giả vờ vui vẻ, không thể không chấp nhận hai, ba lần nạp thiếp liên tiếp của trượng phu.
Trong lòng các nàng còn đố kỵ hơn cả Vân Nhược Linh, chỉ có điều không dám nói ra như nàng mà thôi.
Bây giờ ngẫm lại, Vân Nhược Linh là nữ nhân rất đáng nể phục.
Lời nói của Vân Nhược Linh đều được mọi người cảm thụ một cách sâu sắc, cũng không bao giờ cảm thấy nàng là loại nữ nhân đố kỵ nữa, mà còn hiểu nàng, đồng cảm với nàng, đồng thời tất cả mọi người đều nghĩ là do Nam Cung Nguyệt có tâm cơ kín đáo, rõ ràng nàng ta được sủng ái như vậy, sao lại ở đây giả bộ đáng thương chứ.
Người thực sự đáng thương là Ly Vương phi mới phải.
Không ngờ lại thất bại.
Trước đây nàng ta mà kích tướng Vân Nhược Linh, thì nàng sẽ nổi trận lôi đình, nhưng bây giờ nàng bình tĩnh hơn cũng không hề tức giận chút nào cả.
Rốt cuộc Vân Nhược Linh bị làm sao thế, châm chọc nàng cũng chẳng có ích gì.
Có chính thê cảm thông với Vân Nhược Linh là không dễ dàng gì, vậy dĩ nhiên sẽ có một tiểu thiếp thông cảm cho Nam Cung Nguyệt.
Tiểu thiếp có mặt ở đó, đều là những người có cùng đẳng cấp nên đương nhiên bọn họ có sự đồng cảm sâu sắc.
Lúc này một vị tiểu thiếp thấy Nam Cung Nguyệt đang rơi vào thế hạ phong, nên chĩa mũi nhọn về phía Vân Nhược Linh nói: "Ly Vương phi, ta nghe nói lần trước vì muốn ngăn cản Ly Vương nạp thiếp, mà ngươi đã nhảy xuống nước đúng không?"
Vân Nhược Linh nói: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Tiểu thiếp kia nhân tiện nói: "Ai nha, Ly Vương phi, sao ngươi lại làm như vậy chứ? Nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện rất bình thường, từ xưa đến nay nam tôn nữ ti, có nam nhân nào mà không nạp thiếp chứ? Huống hồ chi Ly Vương còn phong tuấn tiêu sái, vì ngăn cản Ly Vương nạp thiếp mà ngươi nhảy xuống nước để uy hiếp, ngươi không sợ người khác nói là ngươi ghen tị sao?"
Vân Nhược Linh sửng sốt.
Xem ra nàng vẫn còn quá đơn thuần.
Nàng còn tưởng nữ nhân này đang quan tâm tới chuyện nàng bị rơi xuống nước, nhưng không ngờ nữ nhân này muốn nhấn mạnh việc nạp thiếp.
Xem ra, nữ nhân này chắc chắn giống Nam Cung Nguyệt, là tiểu thiếp.
Tiểu thiếp mới có thể cảm thông cho tiểu thiếp.
Những người xung quanh nghe thấy, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc.
Tất cả mọi người sau khi nghe thấy Ly Vương phi đố kỵ như vậy, thì bắt đầu bàn tán coi thường nàng.
Nữ nhân, kiêng kị nhất là bị mang tiếng ghen tị, như vậy thì còn ai dám gả vào Ly Vương phủ nữa.
Hơn nữa, nam nhân nạp thiếp là lẽ đương nhiên, mà Ly Vương phi lại lấy cái chết ra uy hiếp còn làm những hành vi quá đáng, đây rõ ràng là một nữ nhân không hiểu đạo lý.
Một nữ nhân có tính đố kỵ như này, người người xem thường và khinh bỉ chẳng thèm kết giao.
Chứng kiến những người không có đầu óc, lại bị tiểu thiếp lừa dối, Vân Nhược Linh cũng không nóng nảy, sau đó nàng bỗng nhiên thở dài một hơi, "Ôi, cũng không phải là ta ghen tị gì, có lẽ khi đó ta đã quá quan tâm Vương gia, nên mới làm ra chút chuyện ngu xuẩn.
Không ngờ, tất cả những gì ta làm đều tốn công vô ích, dẫu ta có làm nhiều hơn nữa thì hắn cũng không ăn cơm cùng ta, không nói chuyện với ta, thậm chí còn không liếc mắt nhìn ta.
Ngày nào ta cũng ở một mình trong lầu các, nhìn hắn thương yêu nữ nhân khác, trái tim ta thực sự không dễ chịu gì cho cam.
Làm chính thê thực sự không dễ dàng, đầu tiên chúng ta phải hiếu thuận với trưởng bối, thứ hai phải tốt với tất cả mọi người trong nhà, thứ ba phải khoan dung rộng lượng tiếp nhận tất cả thiếp thất.
Chỉ sợ chúng ta kiên cường chịu đựng trong một thời gian dài, cũng không chống đỡ nỗi."
Nói đến đây, Vân Nhược Linh nhân tiện nói tiếp, "Xin lỗi mọi người, đây là chuyện riêng của Vương phủ, ta không nên lấy ra mà bàn tán, nhưng nữ nhân không được sủng ái như ta, đến cả ghen cũng không có tư cách, không có cách nào vì thế ta đành nhảy xuống hồ, cứ tưởng sinh mệnh của mình đã kết thúc.
Nào ngờ, cuối cùng chết không thành lại còn trở thành trò cười cho khắp thiên hạ, cảm giác đó ai có thể thấu hiểu cùng ta chứ?"
Những chính thê trong này vừa nghe thấy, tất cả đều nhìn Vân Nhược Linh với ánh mắt đồng tình, thậm chí còn gật đầu tán thành.
Các nàng đang ở đây, ai lại không phải chịu những đau đớn ấy chứ?
Các nàng thứ nhất phải hiếu thuận với công công và bà bà, thứ hai phải quản lý tốt nhi tử, thứ ba phải quán xuyến việc nhà, không những thế còn phải rộng lượng chấp nhận việc nạp thiếp của trượng phu.
Dù trong lòng không thích nhưng cũng phải giả vờ vui vẻ, không thể không chấp nhận hai, ba lần nạp thiếp liên tiếp của trượng phu.
Trong lòng các nàng còn đố kỵ hơn cả Vân Nhược Linh, chỉ có điều không dám nói ra như nàng mà thôi.
Bây giờ ngẫm lại, Vân Nhược Linh là nữ nhân rất đáng nể phục.
Lời nói của Vân Nhược Linh đều được mọi người cảm thụ một cách sâu sắc, cũng không bao giờ cảm thấy nàng là loại nữ nhân đố kỵ nữa, mà còn hiểu nàng, đồng cảm với nàng, đồng thời tất cả mọi người đều nghĩ là do Nam Cung Nguyệt có tâm cơ kín đáo, rõ ràng nàng ta được sủng ái như vậy, sao lại ở đây giả bộ đáng thương chứ.
Người thực sự đáng thương là Ly Vương phi mới phải.
Danh sách chương