“Ngươi là ai, ta quen biết ngươi sao? Vừa rồi ngươi sờ vào mặt ta làm gì? Ngươi cũng biết ngươi mạo phạm Hoàng tộc là tội chết kia mà!” Vân Nhược Linh giận đùng đùng nhìn Giang Hằng, giả vờ không quen biết hắn ta, tức giận nói.

Ánh mắt Giang Hằng hiện lên vẻ ham muốn, hắn ta trêu chọc nói: “Vừa rồi bản thế tử nháy mắt với người nhiều như vậy, ngươi dám nói ngươi không biết bản thế tử? Ngươi là khách quý của mẫu thân ta, ngươi dám nói ngươi không biết ta?”
Hắn ta cũng không bị lời nói của Vân Nhược Linh dọa sợ.

Lá gan của hắn ta vẫn luôn rất lớn, trong thành Thịnh Kinh này hắn ta không sợ bất kỳ một người nào.


Vân Nhược Linh thấy cái Giang Hằng này kiêu ngạo như thế, lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta: “Ngươi theo ta đến tận đây, rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?”
“Vừa rồi Ly vương phi thật là huênh hoang, tài học và khuôn mặt xinh đẹp của ngươi đều khơi gợi sự chú ý của bản thế tử, bản thế tử đến tìm ngươi thì đương nhiên là thích ngươi, muốn hoàn hảo với ngươi, ngươi đừng giả vờ ngây thơ nữa.

” Giang Hằng một bên nói, một bên nhe răng cười tiếp cận Vân Nhược Linh, còn ngửi ngửi một cái ở trước mặt nàng, là dáng vẻ hưởng thụ, xem ra vô cùng biến thái và mắc ói.

“Ngươi, tên biến thái nhà ngươi, ngươi cách xa ta ra một chút.

” Vân Nhược Linh vội vàng lùi ra sau hai bước, đồng thời nắm chặt nay, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Giang Hằng.

“Ly vương phi, có thể được bản thế tử nhìn trúng là vinh hạnh của ngươi, một Vương phi gia cảnh lụi bại không được sủng ái như ngươi, có lẽ Ly vương cũng chẳng thèm nhìn ngươi một cái.

Không bằng đi theo bản thế tử, bản thế tử cho ngươi ăn ngon uống say, còn hàng đêm cưng chiều ngươi, chỉ cưng chiều một mình ngươi, sao nào?” Giang Hằng nói xong, khéo miệng lộ ra nụ cười gian ác.

Vân Nhược Linh lập tức xời một tiếng với hắn ta: “Ngươi nghĩ hay quá nhỉ? Chỉ dựa vào ngươi cũng xứng? Ngươi cút cho ta! Nếu không đừng trách ta không khách sáo!”
“Ôi, chỉ dựa vào cánh tay cánh chân nhỏ của ngươi cũng dám uy hiếp bản thế tử? Nơi đây bốn bề vắng lặng bản thế tử bắt cóc ngươi, liền muốn thân thể của ngươi, xem ngươi làm thế nào?” Giang Hằng nói xong, trong mắt lóe lên dục vọng hừng hực.


Hắn ta thích làm loại chuyện chặn đường ăn cướp, cưỡng bức cô nương nhà lành này nhất.

Loại chuyện này làm cho hắn ta cảm thấy rất kích thích, khiến hắn ta có cảm giác biến thái.

Vân Nhược Linh nghe xong, sắc mặt ngay lập tức hoảng sợ, nàng nhìn xung quanh, quả thật không phát hiện một hạ nhân nào, cũng không có lấy một người khách.

Xem ra những điều này đều là do Giang Hằng này sắp đặt cả, tên súc sinh này.

Bây giờ nàng chỉ hi vọng Thu Nhi nhanh chóng quay lại, xem bộ dạng Giang Hằng này giống như có mưu tính trước, nàng chỉ hi vọng hắn ta không khống chế được Thu Nhi.

Nếu không, ai tới cứu nàng?
Trước khi có người đến, nàng vẫn luôn muốn ngăn chặn Giang Hằng, nghĩ tới đây, nàng lạnh lùng nói: “Giang Hằng to gan, ta chính là Ly vương phi, nếu ngươi dám đối với ta như vậy, ngươi không sợ Ly vương giết ngươi sao?”
Một bên nàng nói, một bên luồn tay vào bao vải nhỏ sau lưng.


Nàng chuẩn bị lấy ra từ hệ thống trị liệu, xem có thể lấy ra cái dùi cui điện lần trước hay không.

Giang Hằng lập tức cười gằn nói: “Ly vương? Hắn chán ghét ngươi như vậy, làm sao có thể báo thù bản thế tử vì ngươi? Hắn mong ngươi chết đi còn không hết, nếu như hắn biết ngươi không giữ được trinh tiết với bản thế tử, nói không chừng sẽ giết ngươi dưới cơn nóng giận.

Bản thế tử khuyên ngươi ngoan ngoãn theo ta, đừng nên chống đối bản thế tử, như vậy ngươi sẽ chịu ít tội hơn, bằng không, khà khà…”
Nói đến đây, hắn lập tức cười khẩy vài tiếng.

Vân Nhược Linh giận đến lồng ngực phập phồng, trong lồng ngực đó giống như đã tích tụ rất nhiều lửa, nàng giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn Giang Hằng: “Coi như hắn chán ghét ta, hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ đã làm hại Vương phi của hắn, nếu như ngươi không muốn chết thì cút nhanh lên!”
“Ha ha!” Giang Hằng đó nghe được lời này, lập tức cười sằng sặc như điên: “Bản thế tử không nghe nhầm chứ? Ngươi lại dám đe dọa bản thế tử? Hôm nay bản thế tử làm hại ngươi rồi, ngươi có thể như thế nào đây? Không, bản thế tử đây không gọi là làm hại, mà gọi là vũ nhục.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện