Nam Cung Nguyệt bị ánh mắt của nàng ta dọa sợ hết hồn, người của Quốc Công phủ này đều không phải nhân vật nhỏ, đều rất ác độc.

Sau khi nàng ta và Thúy Ngọc nói chuyện xong, vội vàng đi tìm Đàm Nhi, cùng Đàm Nhi chạy theo hướng đến phòng bếp, chuẩn bị tự mình đi hầm canh giải rượu.

Vì để Trưởng công chúa không nghi ngờ bọn họ phải trốn đến phòng bếp, cách xa nơi sự việc xảy ra.

-
Bên này, Vân Nhược Linh và Thu Nhi đã đi tới sương phòng ở hậu viện phủ Quốc Công.

“Nương nương, hậu viện phủ Quốc Công này có nhiều gian sương phòng như vậy, rốt cuộc Trưởng công chúa đang nghỉ ngơi ở đâu?” Thu Nhi nhìn một loạt sương phòng trước mặt, không nhịn được mà hỏi.


“Ta cũng không biết, chúng ta tìm từng gian từng gian một, cần phải mau chóng tìm được Trưởng công chúa, còn có Nam Cung Nguyệt.

” Trong lòng Vân Nhược Linh đập thình thịnh, đồ ngốc Trưởng công chúa kia, đoán chừng bị bán đi còn cho người ta đếm tiền.

Ngụy Quốc phu nhân là người của Hoàng hậu, bè phái của Hoàng hậu và Sở Diệp Hàn luôn luôn như nước với lửa.

Dùng đầu óc để nghĩ đều sẽ đoán được, Ngụy Quốc phu nhân mời nàng ta tham dự buổi yến tiệc này sẽ không có lòng tốt gì.

Rõ ràng nàng ta bị Nam Cung Nguyệt lừa một cú, liền đến rồi.

Đúng như dự đoán, vài chén rượu đã say, say thế này cũng quá kỳ lạ rồi.

-
Một bên khác, Thúy Ngọc tìm được Giang Hằng đang được đám hộ vệ dìu đi ở bên hồ.

Lúc này, Giang Hằng được đám hộ vệ đỡ, có hộ vệ đang chườm khối băng lên mặt hắn ta, mặt hắn ta sưng đỏ một mảng, đầu tóc rối bời, bộ dạng chật vật không chịu nổi, thấy được Thúy Ngọc liền kinh ngạc.

“Thế tử, người làm sao vậy?”
“Không sao, không cẩn thận ngã một phát, hành động của các ngươi thế nào rồi?” Giang Hằng nhớ tới lời của mẫu thân, vội vàng hỏi Thúy Ngọc.


Thúy Ngọc lập tức nhìn mấy tên hộ vệ kia, Giang Hằng hung hăng trừng mắt nhìn đám hộ vệ: “Còn không mau cút đi, bản thế tử có lời muốn nói với Thúy Ngọc cô nương.


“Vâng, Thế tử.

” Đám hộ vệ lập tức sợ hãi mà nhanh chóng lui xuống.

Đợi bọn họ đi, vẻ mặt Giang Hằng ngượng ngùng, nheo mắt nhìn Thúy Ngọc: “Thúy Ngọc, thế nào, mẫu thân ta chuốc say Trưởng công chúa rồi sao?”
“Say khướt rồi, nhưng Thế tử, bộ dạng này của người thật sự có thể được việc?” Vẻ mặt Thúy Ngọc nghi ngờ mà nói.

Dáng vẻ Thế tử như vậy không giống bị ngã, ngược lại giống như bị người ta đánh rồi.

“Tại sao lại không được việc? Bản thế tử chỉ là ngã một cái, không cẩn thận đụng vào mặt, cơ thể của bản thế tử vô cùng tốt, ngươi yên tâm, bảo đảm để Công chúa tuyệt sắc kia cực khoái.

” Giang Hằng đắc ý mà nói.

Nhiệm vụ này, vẫn là hắn ta giở tính trẻ con, cầu xin mẫu thân.

Lúc ấy mẫu thân nói muốn phối hợp với Nam Cung Nguyệt, chuốc say Trưởng công chúa, lại tìm một thiếu gia ăn chơi trác táng đến phá thân thể của nàng ta.


Như vậy Trưởng công chúa sẽ thân bại danh liệt, còn Ly vương sẽ thiếu đi một cánh tay.

Kết quả hắn ta vừa nghe liền nhanh chóng xông vào, nói tìm những thiếu gia ăn chơi trác táng bên ngoài, há chẳng phải là hời cho những nam nhân đó sao?
Hắn ta từ lâu đã từng gặp Trưởng công chúa, biết rõ tướng mạo nàng ta tuyệt đẹp, cầm kỳ thi họa, tinh thông mọi thứ, Giang Hằng liền cầu xin mẫu thân tặng cơ hội tốt này cho hắn ta.

Khi đó mẫu thân không đồng ý, nói rằng sợ rước lấy phiền phức cho phủ Quốc Công, cũng sợ sau khi chuyện thành công hắn ta sẽ bị Ly vương xử trí.

Giang Hằng lại nói, đợi Trưởng công chúa kia thành người của hắn ta, cùng lắm thì cầu hôn nàng ta với Ly vương, lấy nàng ta vào phủ Quốc Công làm thế tử phi.

Đầu tiên là mẫu thân có thể khống chế được Trưởng công chúa, thứ hai là hắn ta cũng có một nương tử tuyệt đẹp trong lòng, đây là chuyện tốt vẹn cả đôi đường, dù sao cũng tốt hơn để Trưởng công chúa gả cho người khác, không thể khống chế được.

Cuối cùng mẫu thân không lay chuyển được hắn ta, mới đồng ý để hắn hành sự.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện