Giang Hằng còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã hướng về phía sau rồi ngã xuống mặt đất.

Có cả máu chảy ra từ sau gáy của hắn ta.

Thu Nhi nhanh chóng nhảy qua cửa sổ, vẻ mặt căng thẳng nói: “Nương nương, người sẽ không đánh chết tên Thế tử này đấy chứ?”
Vậy lỡ như để Ngụy Quốc phu nhân phát hiện ra thì bọn họ phải ăn nói như thế nào với Ngụy Quốc phu nhân đây?

Đây là nhi tử duy nhất mà bà ta cực kỳ chiều chuộng.

"Đánh chết thì đánh chết, đáng đời kẻ ăn chơi trác táng này." Sau khi Vân Nhược Linh nói xong thì sờ vào mũi của Giang Hằng, lúc này mới nói: “Yên tâm đi, người tốt không sống lâu, kẻ xấu sống lâu ngàn năm, tên súc sinh này sẽ không chết được đâu, đừng lo.”
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Thu Nhi sợ hãi vỗ vỗ ngực, lo lắng nhìn Trưởng công chúa: “Đúng rồi, công chúa người không sao chứ?”
Vân Nhược Linh cũng nhìn về phía Trưởng công chúa, thấy Trưởng công chúa vẫn đang trong tình trạng hoảng hốt sợ hãi, nàng ta ngồi ở đầu giường, y phục lộn xộn, búi tóc tán loạn, xiêm y ở trên người đều bị xé nát, toàn thân vẫn còn run rẩy, có lẽ trong lòng vẫn đang hoảng sợ.
Nàng lập tức đi qua đó, tay quơ quơ ở trước mặt nàng ta: “Công chúa bị dọa sợ rồi đúng không? Người yên tâm, kẻ xấu đã bị ta đánh ngã rồi, người không sao rồi.”
Nhìn thấy Vân Nhược Linh và Thu Nhi, Trưởng công chúa mới dần dần bình tĩnh lại, nàng ta không dám tin nhìn vào bọn họ: “Sao các ngươi lại đến đây? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không nên ở lại nơi này quá lâu, bọn ta sẽ nói cho người sau, chúng ta ra ngoài trước rồi hẵng nói.” Vân Nhược Linh nói xong, cởi áo ngoài của mình ra choàng lên người của Trưởng công chúa, rồi cùng Thu Nhi đỡ lấy nàng ta, mở chốt cửa phòng và đi ra ngoài.

Trưởng công chúa vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn và sợ hãi, ngay cả bước chân của nàng ta cũng loạng choạng, nếu như không có Vân Nhược Linh và Thu Nhi đỡ lấy nàng ta thì nàng ta không thể bước đi nổi.

Rất nhanh sau đó, Vân Nhược Linh và Thu Nhi đã đưa Trưởng công chúa đến một sương phòng khác để nghỉ ngơi.

Ngay khi vừa vào trong, Vân Nhược Linh đã dặn Thu Nhi: “Mau đi chỉnh lại lớp trang điểm cho Công chúa, chút nữa còn phải đánh một trận quyết liệt nữa đó.”

Lúc này Trưởng công chúa cũng dần bình tĩnh lại, đồng thời cũng hơi tỉnh rượu.
Nàng ta nhìn Vân Nhược Linh với vẻ mặt nghi ngờ: “Ngươi nói cho ta biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
"Ta cũng không biết, Công chúa người cũng không biết sao?" Vân Nhược Linh nói.

“Ta không rõ nữa, ta chỉ biết là mình uống rượu, Nguyệt nhi dìu ta về sương phòng nghỉ ngơi, sau đó Nguyệt nhi đi xem canh giải rượu đã nấu xong chưa rồi Đàm Nhi cũng đi tìm Nguyệt nhi.

Sau đó, tên súc sinh đó xông vào muốn khinh bạc bổn cung.” Trưởng công chúa giận dữ nói.

Vân Nhược Linh ngây ra, xem ra Trưởng công chúa rất tin tưởng Nam Cung Nguyệt, vẫn chưa nhận ra bản thân đã bị tính kế.

Bây giờ nàng cũng không nắm được chứng cứ Nam Cung Nguyệt tham gia vào chuyện này, nên nàng sẽ không trực tiếp vạch trần Nam Cung Nguyệt, để tránh việc khiến Trưởng công chúa không vui.

Nàng chỉ có thể ở bên cạnh nhắc nhở để xem liệu Trưởng công chúa có lắng nghe hay không.


"Nguyệt trắc phi và Đàm Nhi biết rõ là người uống say, sao có thể yên tâm để người ở một mình trong sương phòng chứ?" Vân Nhược Linh nói.

“Ý ngươi là sao? Nguyệt nhi sợ đám hạ nhân làm việc không tốt nên đã đến phòng bếp để đốc thúc bọn họ, còn Đàm Nhi, nàng ta thấy Nguyệt nhi đi lâu rồi mà vẫn chưa quay lại, nên mới đi hối thúc muội ấy.

Lẽ nào ngươi đang nghi ngờ các nàng sao?” Sắc mặt của Trưởng công chúa trầm xuống khi thấy Vân Nhược Linh dám nghi ngờ Nguyệt nhi của nàng ta.

Vân Nhược Linh sửng sốt, nếu biết Trưởng công chúa có đức hạnh này thì nàng sẽ không cứu nàng ta.

Nếu không vì nể tình mọi người đều ngồi chung trên một con thuyền thì nàng sẽ không giúp những người vô ơn như vậy đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện