Nàng ta tin chắc trong suốt dọc đường đi, Ngụy Quốc phu nhân sẽ không dám làm gì nàng ta, dù sao cũng có rất nhiều người biết Ngụy Quốc phu nhân đưa nàng ta hồi phủ.
Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì ở trên đường thì nhất định là có liên quan tới Ngụy Quốc phu nhân.
Giang Hằng nghe thấy mẫu thân nói như vậy, lập tức nổi giận: "Mẫu thân, con không đi, con vốn không có đánh ngất ả ta, là ả ta vu khống con, con không có chạm vào ả ta, tại sao phải xin lỗi?"
"Hằng nhi, đến nước này rồi con còn ngụy biện nữa hả? Im miệng lại cho ta.
" Nguỵ Quốc phu nhân tận tình khuyên bảo nói.
Nếu nhi tử tiếp tục ngang bướng, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, bà ta chỉ có thể chủ động đưa hắn ta đến xin lỗi Điển Nghi đại nhân, mới có thể cứu được hắn ta.
"Mẫu thân, ngay cả con mà người cũng không tin sao? Con nói đều là thật, con cũng bị người ta đánh ngất đấy, trên cổ con cũng có dấu vết, là kẻ xấu đánh ngất con, còn đánh ngất Lâm Lang để vu oan cho con.
Con không có đụng vào ả ta, người tin con đi.
" Sắc mặt Giang Hằng trắng bệch, lo lắng nói.
Ngụy Quốc phu nhân nhìn lên trên cổ hắn ta, quả nhiên cũng thấy một vết bầm xanh, giống như bị người ta đánh.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nói: "Mọi người nhìn thế tử xem, ngài ấy không chỉ có dấu vết trên cổ, trên mặt cũng có dấu, không biết là ngài ấy và người nào đánh nhau, biến bản thân thành như vậy, còn muốn dùng cái này để trốn tránh trách nhiệm, đúng là nực cười.
"
Giang Hằng căm phẫn trừng mắt với Vân Nhược Linh, hắn đánh nhau với ai, nàng thật sự không biết sao?
Tiện nhân này chắc chắn biết rằng mình không dám nói ra chuyện xảy ra lúc sáng ở bên hồ nên mới kiêu ngạo như vậy.
Đúng vậy, hắn ta không dám nói, bọn hắn sỉ nhục nàng vì cho rằng nàng nhát gan sẽ không dám đem chuyện này nói với Ly Vương.
Sau đó lại thấy tính tình của nàng mạnh mẽ như vậy, còn dám đánh hắn, hắn rất sợ nên không dám nói ra.
Nếu nói ra, Sở Diệp Hàn chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Hắn thừa nhận, hắn là kẻ mềm nắn rắn buông.
Ngụy Quốc phu nhân thấy vậy thì lập tức trừng mắt nhìn Giang Hằng, nói với giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Con đánh nhau với ai vậy hả? Sao lại khiến bản thân thành ra như thế này? Thiệt là, con làm cho ta rất thất vọng.
Người đâu, mau giúp Thế tử mặc xiêm y rồi đến Điển Nghi phủ thỉnh tội.
"
Giang Hằng thấy đến cả mẫu thân sinh ra hắn ta cũng không tin mình thì vô cùng tức giận, nhưng hắn ta không dám nổi giận chỉ có thể nuốt tất cả hận thù vào trong bụng.
Hắn ta có linh cảm chuyện ngày hôm nay nhất định có liên quan đến Vân Nhược Linh.
Đợi hắn ta tìm được chứng cứ nhất định sẽ lật ngược lại ván này.
Cứ như vậy Giang Hằng bị Nguỵ Quốc phu nhân cho người áp chế kéo ra ngoài, Lâm Lang cũng bị dẫn ra ngoài.
Mọi người không còn chuyện gì để xem thì tản ra, ai về nhà nấy.
!
Mấy người Vân Nhược Linh cũng lên xe ngựa trở về Vương phủ.
Khi Vân Nhược Linh lên xe ngựa, Trưởng công chúa bỗng nhiên gọi nàng lại: "Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn ngươi.
"
Mặc dù nàng ta nói cảm ơn, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, là bộ dạng không cúi đầu trước người khác.
Thậm chí, giọng điệu có cảm giác giống như bố thí.
Dường như việc Vân Nhược Linh giúp nàng ta, nàng ta nói một tiếng cảm ơn đã coi là xem trọng Vân Nhược Linh lắm rồi.
Vân Nhược Linh không thích bộ dáng với giọng điệu cao cao tại thượng này của Trưởng công chúa, xua tay với nàng ta: "Không cần cảm ơn, chẳng qua là ta muốn bảo vệ thể diện của Ly vương phủ mà thôi.
"
Cảm ơn một cách không chân thành như thế này thì cũng đừng hy vọng nàng sẽ nói tử tế.
Nói xong, nàng cùng Thu Nhi lên xe ngựa.
Nghe Vân Nhược Linh nói như vậy, Nam Cung Nguyệt lập tức tìm cơ hội bày ra vẻ mặt u ám lạnh lùng nói: "Trưởng tỷ, tỷ ấy cũng không để ý đến tỷ một chút nào.
Tỷ ấy thật sự rất quá đáng, rõ ràng tỷ đã nói cảm ơn với nàng ta, nàng ta lại nói là vì bảo vệ thể diện của Ly vương phủ.
Không lẽ, ý nàng ta muốn nói tỷ làm mất mặt Vương phủ sao?"
Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì ở trên đường thì nhất định là có liên quan tới Ngụy Quốc phu nhân.
Giang Hằng nghe thấy mẫu thân nói như vậy, lập tức nổi giận: "Mẫu thân, con không đi, con vốn không có đánh ngất ả ta, là ả ta vu khống con, con không có chạm vào ả ta, tại sao phải xin lỗi?"
"Hằng nhi, đến nước này rồi con còn ngụy biện nữa hả? Im miệng lại cho ta.
" Nguỵ Quốc phu nhân tận tình khuyên bảo nói.
Nếu nhi tử tiếp tục ngang bướng, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, bà ta chỉ có thể chủ động đưa hắn ta đến xin lỗi Điển Nghi đại nhân, mới có thể cứu được hắn ta.
"Mẫu thân, ngay cả con mà người cũng không tin sao? Con nói đều là thật, con cũng bị người ta đánh ngất đấy, trên cổ con cũng có dấu vết, là kẻ xấu đánh ngất con, còn đánh ngất Lâm Lang để vu oan cho con.
Con không có đụng vào ả ta, người tin con đi.
" Sắc mặt Giang Hằng trắng bệch, lo lắng nói.
Ngụy Quốc phu nhân nhìn lên trên cổ hắn ta, quả nhiên cũng thấy một vết bầm xanh, giống như bị người ta đánh.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nói: "Mọi người nhìn thế tử xem, ngài ấy không chỉ có dấu vết trên cổ, trên mặt cũng có dấu, không biết là ngài ấy và người nào đánh nhau, biến bản thân thành như vậy, còn muốn dùng cái này để trốn tránh trách nhiệm, đúng là nực cười.
"
Giang Hằng căm phẫn trừng mắt với Vân Nhược Linh, hắn đánh nhau với ai, nàng thật sự không biết sao?
Tiện nhân này chắc chắn biết rằng mình không dám nói ra chuyện xảy ra lúc sáng ở bên hồ nên mới kiêu ngạo như vậy.
Đúng vậy, hắn ta không dám nói, bọn hắn sỉ nhục nàng vì cho rằng nàng nhát gan sẽ không dám đem chuyện này nói với Ly Vương.
Sau đó lại thấy tính tình của nàng mạnh mẽ như vậy, còn dám đánh hắn, hắn rất sợ nên không dám nói ra.
Nếu nói ra, Sở Diệp Hàn chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Hắn thừa nhận, hắn là kẻ mềm nắn rắn buông.
Ngụy Quốc phu nhân thấy vậy thì lập tức trừng mắt nhìn Giang Hằng, nói với giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Con đánh nhau với ai vậy hả? Sao lại khiến bản thân thành ra như thế này? Thiệt là, con làm cho ta rất thất vọng.
Người đâu, mau giúp Thế tử mặc xiêm y rồi đến Điển Nghi phủ thỉnh tội.
"
Giang Hằng thấy đến cả mẫu thân sinh ra hắn ta cũng không tin mình thì vô cùng tức giận, nhưng hắn ta không dám nổi giận chỉ có thể nuốt tất cả hận thù vào trong bụng.
Hắn ta có linh cảm chuyện ngày hôm nay nhất định có liên quan đến Vân Nhược Linh.
Đợi hắn ta tìm được chứng cứ nhất định sẽ lật ngược lại ván này.
Cứ như vậy Giang Hằng bị Nguỵ Quốc phu nhân cho người áp chế kéo ra ngoài, Lâm Lang cũng bị dẫn ra ngoài.
Mọi người không còn chuyện gì để xem thì tản ra, ai về nhà nấy.
!
Mấy người Vân Nhược Linh cũng lên xe ngựa trở về Vương phủ.
Khi Vân Nhược Linh lên xe ngựa, Trưởng công chúa bỗng nhiên gọi nàng lại: "Chuyện ngày hôm nay, cảm ơn ngươi.
"
Mặc dù nàng ta nói cảm ơn, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như vậy, là bộ dạng không cúi đầu trước người khác.
Thậm chí, giọng điệu có cảm giác giống như bố thí.
Dường như việc Vân Nhược Linh giúp nàng ta, nàng ta nói một tiếng cảm ơn đã coi là xem trọng Vân Nhược Linh lắm rồi.
Vân Nhược Linh không thích bộ dáng với giọng điệu cao cao tại thượng này của Trưởng công chúa, xua tay với nàng ta: "Không cần cảm ơn, chẳng qua là ta muốn bảo vệ thể diện của Ly vương phủ mà thôi.
"
Cảm ơn một cách không chân thành như thế này thì cũng đừng hy vọng nàng sẽ nói tử tế.
Nói xong, nàng cùng Thu Nhi lên xe ngựa.
Nghe Vân Nhược Linh nói như vậy, Nam Cung Nguyệt lập tức tìm cơ hội bày ra vẻ mặt u ám lạnh lùng nói: "Trưởng tỷ, tỷ ấy cũng không để ý đến tỷ một chút nào.
Tỷ ấy thật sự rất quá đáng, rõ ràng tỷ đã nói cảm ơn với nàng ta, nàng ta lại nói là vì bảo vệ thể diện của Ly vương phủ.
Không lẽ, ý nàng ta muốn nói tỷ làm mất mặt Vương phủ sao?"
Danh sách chương