Lâm Lang nghi ngờ nhìn Tần Hồng: "Lão gia, chàng nói là thật sao?"
“Lão gia có bao giờ gạt nàng chưa? Nàng yên tâm, coi như là có tiên nữ vào phủ, bọn họ vẫn như cũ không thể lay động được địa vị của nàng, chờ mụ già kia chết, ta sẽ cho nàng lên làm vợ cả.
Đến lúc đó nàng là chính phòng, mấy tiên nữ đó còn không phải tùy ý nàng xử lí sao?” Tần Hồng lại nói những lời ngon ngọt.
Nghe được Tần Hồng nói mấy lời này, thái độ của Lâm Lang cũng dịu xuống hẳn.
Nghĩ đến việc nàng có thể danh chính ngôn thuận làm tam phẩm phu nhân, nàng cũng trở nên phấn khích.
Nàng nói: “Được thôi, vậy lần này, thần thiếp nghe lời chàng, không so đo với bọn họ.” Kết quả là, trò hề ở cổng Điển Nghi phủ kết thúc với việc Tần Hồng và Ngụy quốc phu nhân thân thiện bước vào biệt thự.
Ở trong Điển Nghi phủ, hai người bắt đầu thương lượng.
Sau khi nói chuyện và bàn bạc một lúc, hai người cuối cùng đã đi đến thống nhất.
Tần Hồng hứa sẽ không quy trách nhiệm cho Giang Hằng, đồng thời cũng giúp Giang Hằng giấu nhẹm mọi chuyện trước hoàng đế.
Còn Ngụy quốc phu nhân muốn bồi thường cho Tần Hồng năm vạn lượng bạc, cộng thêm cho ông ta năm người thiếp xinh đẹp, và hứa sẽ xin thăng chức cho ông ta.
Sau khi Tần Hồng nghe đến những lợi ích này, trong lòng ông ta như mở cờ, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, sờ sờ đầu, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu không khỏi xanh lét.
Ngay cả khi nó là màu xanh lá cây thì cũng có cái giá của nó.
Về phần Ngụy quốc phu nhân, lần này bà ta đã tốn không ít tâm tư cũng như ngân lượng để có thể cứu Giang Hằng về nhà.
Xảy ra chuyện hôm nay, bà ta chỉ định …., không ngờ suýt chút để con trai chết trong tay của người khác.
Bà ta không chỉ không dám tỏ ra kiêu ngạo, mà còn phải nghe lời bọn họ.
Hôm nay bà ta không hại được Trưởng công chúa, ngược lại còn lỗ vốn nặng.
Nghĩ đến đây, bà ta luôn cảm thấy hoài nghi.
Không được, trước khi vào cung để bà ta bàn bạc với hoàng hậu và Tô Thanh thì bà phải hỏi kỹ lại con trai mình.
Lúc này, đại phu của Quốc Công phủ đang điều trị vết thương trên mặt và cơ thể cho Giang Hằng, ngay sau khi thuốc lạnh được đắp lên miệng vết thương, cơn đau khiến hắn ta hét lên “A!”.
“Ngươi nhẹ tay thôi, làm đau bổn thế tử, ngươi bồi thường nổi sao?” Giang Hằng lớn tiếng mắng mỏ vị đại phu kia.
Hắn ta hôm nay phải ấm ức hết một ngày, không tìm thấy nơi trút giận, chỉ có thể tìm cái đại phu này để trút ra.
Đại phu kia sợ tới mức vâng vâng dạ dạ ra tiếng: “Thế tử bớt giận, thuốc này chính là như vậy, nếu không đau thì miệng vết thương sẽ rất khó lành.”
“Không được, vậy thì sẽ đau chết bổn thế tử.
Ngươi chạy đi đổi cho bổn thế tử một loại thuốc không đau nhanh lên.” Giang Hằng duỗi tay vuốt trên mặt miệng vết thương, nhe răng trợn mắt kêu.
“Đại phu, ngươi đừng quan tâm nó.
Cứ dùng loại này, tốt nhất đau chết nó.” Lúc này, Ngụy quốc phu nhân ôm một bụng đầy tức giận đi đến.
Vừa đi vào, bà ta nhìn chằm chằm Giang Hằng, tức giận nói: "Ngươi không phải phải đồ tốt lành gì.
Nữ nhân bên ngoài nhiều như vậy sao ngươi không dính vào, ngươi chạy tới làm nhục thê thiếp người khác làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự như những người ngoài hay nói là thích làm người thứ ba?”
Giang Hằng nghe mẫu thân mình chất vấn, sắc mặt tái nhợt vì tức giận.
Bực tức chỉ vào bà: "Mẫu thân, người còn không tin con, còn có ai có thể tin con? Con nói con không có đụng vào nàng ta, chính là không có chạm.
Nếu con thực sự đã chạm vào thì cái gì nên bồi thường thì mẹ cũng bồi thường rồi, cớ gì con lại không thừa nhận điều đó? Con vẫn luôn bị oan uổng bởi vì mọi người đều không tin con, chỉ tin bọn họ mà thôi." Ngụy Quốc phu nhân sửng sốt.
Cũng đúng.
Thông thường, nếu con trai bà phạm sai lầm, nó nhất định sẽ thừa nhận, nhưng chính vấn đề ở đây là dù có đánh chết nó cũng không thừa nhận.
Còn có ẩn khuất khác trong chuyện này sao?
“Lão gia có bao giờ gạt nàng chưa? Nàng yên tâm, coi như là có tiên nữ vào phủ, bọn họ vẫn như cũ không thể lay động được địa vị của nàng, chờ mụ già kia chết, ta sẽ cho nàng lên làm vợ cả.
Đến lúc đó nàng là chính phòng, mấy tiên nữ đó còn không phải tùy ý nàng xử lí sao?” Tần Hồng lại nói những lời ngon ngọt.
Nghe được Tần Hồng nói mấy lời này, thái độ của Lâm Lang cũng dịu xuống hẳn.
Nghĩ đến việc nàng có thể danh chính ngôn thuận làm tam phẩm phu nhân, nàng cũng trở nên phấn khích.
Nàng nói: “Được thôi, vậy lần này, thần thiếp nghe lời chàng, không so đo với bọn họ.” Kết quả là, trò hề ở cổng Điển Nghi phủ kết thúc với việc Tần Hồng và Ngụy quốc phu nhân thân thiện bước vào biệt thự.
Ở trong Điển Nghi phủ, hai người bắt đầu thương lượng.
Sau khi nói chuyện và bàn bạc một lúc, hai người cuối cùng đã đi đến thống nhất.
Tần Hồng hứa sẽ không quy trách nhiệm cho Giang Hằng, đồng thời cũng giúp Giang Hằng giấu nhẹm mọi chuyện trước hoàng đế.
Còn Ngụy quốc phu nhân muốn bồi thường cho Tần Hồng năm vạn lượng bạc, cộng thêm cho ông ta năm người thiếp xinh đẹp, và hứa sẽ xin thăng chức cho ông ta.
Sau khi Tần Hồng nghe đến những lợi ích này, trong lòng ông ta như mở cờ, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, sờ sờ đầu, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu không khỏi xanh lét.
Ngay cả khi nó là màu xanh lá cây thì cũng có cái giá của nó.
Về phần Ngụy quốc phu nhân, lần này bà ta đã tốn không ít tâm tư cũng như ngân lượng để có thể cứu Giang Hằng về nhà.
Xảy ra chuyện hôm nay, bà ta chỉ định …., không ngờ suýt chút để con trai chết trong tay của người khác.
Bà ta không chỉ không dám tỏ ra kiêu ngạo, mà còn phải nghe lời bọn họ.
Hôm nay bà ta không hại được Trưởng công chúa, ngược lại còn lỗ vốn nặng.
Nghĩ đến đây, bà ta luôn cảm thấy hoài nghi.
Không được, trước khi vào cung để bà ta bàn bạc với hoàng hậu và Tô Thanh thì bà phải hỏi kỹ lại con trai mình.
Lúc này, đại phu của Quốc Công phủ đang điều trị vết thương trên mặt và cơ thể cho Giang Hằng, ngay sau khi thuốc lạnh được đắp lên miệng vết thương, cơn đau khiến hắn ta hét lên “A!”.
“Ngươi nhẹ tay thôi, làm đau bổn thế tử, ngươi bồi thường nổi sao?” Giang Hằng lớn tiếng mắng mỏ vị đại phu kia.
Hắn ta hôm nay phải ấm ức hết một ngày, không tìm thấy nơi trút giận, chỉ có thể tìm cái đại phu này để trút ra.
Đại phu kia sợ tới mức vâng vâng dạ dạ ra tiếng: “Thế tử bớt giận, thuốc này chính là như vậy, nếu không đau thì miệng vết thương sẽ rất khó lành.”
“Không được, vậy thì sẽ đau chết bổn thế tử.
Ngươi chạy đi đổi cho bổn thế tử một loại thuốc không đau nhanh lên.” Giang Hằng duỗi tay vuốt trên mặt miệng vết thương, nhe răng trợn mắt kêu.
“Đại phu, ngươi đừng quan tâm nó.
Cứ dùng loại này, tốt nhất đau chết nó.” Lúc này, Ngụy quốc phu nhân ôm một bụng đầy tức giận đi đến.
Vừa đi vào, bà ta nhìn chằm chằm Giang Hằng, tức giận nói: "Ngươi không phải phải đồ tốt lành gì.
Nữ nhân bên ngoài nhiều như vậy sao ngươi không dính vào, ngươi chạy tới làm nhục thê thiếp người khác làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự như những người ngoài hay nói là thích làm người thứ ba?”
Giang Hằng nghe mẫu thân mình chất vấn, sắc mặt tái nhợt vì tức giận.
Bực tức chỉ vào bà: "Mẫu thân, người còn không tin con, còn có ai có thể tin con? Con nói con không có đụng vào nàng ta, chính là không có chạm.
Nếu con thực sự đã chạm vào thì cái gì nên bồi thường thì mẹ cũng bồi thường rồi, cớ gì con lại không thừa nhận điều đó? Con vẫn luôn bị oan uổng bởi vì mọi người đều không tin con, chỉ tin bọn họ mà thôi." Ngụy Quốc phu nhân sửng sốt.
Cũng đúng.
Thông thường, nếu con trai bà phạm sai lầm, nó nhất định sẽ thừa nhận, nhưng chính vấn đề ở đây là dù có đánh chết nó cũng không thừa nhận.
Còn có ẩn khuất khác trong chuyện này sao?
Danh sách chương