Chẳng lẽ Vân Nhược Linh xuất hiện từ trong hư vô? Hắn ta chợt nhớ đến câu chuyện về yêu quái mà Mạch Liên nói.
Thế nhưng, hẳn ta cũng không chất vấn nàng, mà chỉ yên lặng buông rèm xuống, nhẹ giọng dặn dò Vương thị vệ ngoài cổng: “Nhớ cho kĩ, không được cho bất kì ai vào, ngay cả Thiên vương lão tử đến thì cũng phải ngăn ở bên ngoài cho bổn vương”
“Vâng, mạt tướng tuân lệnh”
Vương thị vệ chắp tay.
Dặn dò xong, Sở Diệp Hàn mới lạnh lùng quay đi.
Trong lều chính, Vân Nhược Linh đã xử lí xong miệng vết thương, lấy ra vài sợi dây nối xương, nàng đâm kim vào cánh tay của Trầm phó tướng, nối xương cánh tay và đoạn xương gãy của ông ta lại, sau đó cố định hai đoạn xương, Mạch Liên cũng ở bên cạnh hỗ trợ.
Có điều, việc mà hắn ta hỗ trợ cũng chỉ là đưa dụng cụ.
Sau đó, Vân Nhược Linh bắt đầu phần việc quan trọng nhất.
Nàng nhanh chóng lấy một túi máu ra, cắm kim tiêm vào, truyền cho Trầm phó tướng một chút.
Lúc này động mạch mới bắt đầu lưu thông máu.
Vân Nhược Linh thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Mạch Liên nhìn một loạt động tác của Vân Nhược Linh, ngay tức khắc đã bội phục nàng.
Hẳn đi vào hành lễ với Hoàng Đế: “
Tham kiến Hoàng Thượng”
“Diệp Hàn, ngươi đến rồi”
Hành Nguyên Để vừa thấy là Sở Diệp Hàn đến, ông ta nheo mắt lại, sâu trong lòng ông ta vô cùng kiêng kị hän, hận đến gần chết.
Nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì dáng vẻ hiền lành của thúc thúc, hết sức khách sáo với Sở Diệp Hàn, miễn cho việc bị quần thân và thiên hạ dị nghị.
Sở Diệp Hàn nói: “Hoàng Thượng, về chuyện ân oán giữa Trầm phó tướng và Tề phó tướng, cháu trai có điều muốn nói”
Hành Nguyên Đế nhìn thật sâu vào hắn, nói: “Ồ, có ân oán gì trong chuyện này, ngươi cứ nói: “Theo Vương thị vệ nói, là do Tê phó tướng nhục mạ Trầm phó tướng trước, Trầm phó tướng tức giận quá mức mới xảy ra đánh nhau. Cuối cùng, người của Tề phó tướng đông, lại ỷ vào việc có Tân Vương chống lưng, đánh Trần phó tướng đến mức tàn phế. Đặc biệt là cánh tay của Trầm phó tướng, bị Tê phó tướng dùng kiếm chém đứt, Tề phó tướng thân làm phó tướng trong quân, biết phép tắc nhưng vẫn vi phạm, ra tay độc ác với đồng đội của mình như thế, nên phạt!”
Sở Diệp Hàn nói như thế.
Tân Vương vừa nghe xong, sắc mặt lập tức hung ác nham hiểm, chen vào nói: “Ta không cần biết, là Trầm phó tướng động thủ trước, hắn ta không bằng được người ta, bị đánh thua, đây là kết quả đáng phải nhận”
“Theo đạo lí, hẳn ta cũng là phó tướng trong quân doanh, phẩm cấp ngang hàng với Tê phó tướng, hẳn ta cũng nên duy trì trật tự trong doanh, chứ không nên động thủ với Tê phó tướng”
“Là hắn ta không biết giữ kỉ cương, dẫn đầu động thủ, cho nên hắn phải chịu trách nhiệm”
Thế nhưng, hẳn ta cũng không chất vấn nàng, mà chỉ yên lặng buông rèm xuống, nhẹ giọng dặn dò Vương thị vệ ngoài cổng: “Nhớ cho kĩ, không được cho bất kì ai vào, ngay cả Thiên vương lão tử đến thì cũng phải ngăn ở bên ngoài cho bổn vương”
“Vâng, mạt tướng tuân lệnh”
Vương thị vệ chắp tay.
Dặn dò xong, Sở Diệp Hàn mới lạnh lùng quay đi.
Trong lều chính, Vân Nhược Linh đã xử lí xong miệng vết thương, lấy ra vài sợi dây nối xương, nàng đâm kim vào cánh tay của Trầm phó tướng, nối xương cánh tay và đoạn xương gãy của ông ta lại, sau đó cố định hai đoạn xương, Mạch Liên cũng ở bên cạnh hỗ trợ.
Có điều, việc mà hắn ta hỗ trợ cũng chỉ là đưa dụng cụ.
Sau đó, Vân Nhược Linh bắt đầu phần việc quan trọng nhất.
Nàng nhanh chóng lấy một túi máu ra, cắm kim tiêm vào, truyền cho Trầm phó tướng một chút.
Lúc này động mạch mới bắt đầu lưu thông máu.
Vân Nhược Linh thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Mạch Liên nhìn một loạt động tác của Vân Nhược Linh, ngay tức khắc đã bội phục nàng.
Hẳn đi vào hành lễ với Hoàng Đế: “
Tham kiến Hoàng Thượng”
“Diệp Hàn, ngươi đến rồi”
Hành Nguyên Để vừa thấy là Sở Diệp Hàn đến, ông ta nheo mắt lại, sâu trong lòng ông ta vô cùng kiêng kị hän, hận đến gần chết.
Nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì dáng vẻ hiền lành của thúc thúc, hết sức khách sáo với Sở Diệp Hàn, miễn cho việc bị quần thân và thiên hạ dị nghị.
Sở Diệp Hàn nói: “Hoàng Thượng, về chuyện ân oán giữa Trầm phó tướng và Tề phó tướng, cháu trai có điều muốn nói”
Hành Nguyên Đế nhìn thật sâu vào hắn, nói: “Ồ, có ân oán gì trong chuyện này, ngươi cứ nói: “Theo Vương thị vệ nói, là do Tê phó tướng nhục mạ Trầm phó tướng trước, Trầm phó tướng tức giận quá mức mới xảy ra đánh nhau. Cuối cùng, người của Tề phó tướng đông, lại ỷ vào việc có Tân Vương chống lưng, đánh Trần phó tướng đến mức tàn phế. Đặc biệt là cánh tay của Trầm phó tướng, bị Tê phó tướng dùng kiếm chém đứt, Tề phó tướng thân làm phó tướng trong quân, biết phép tắc nhưng vẫn vi phạm, ra tay độc ác với đồng đội của mình như thế, nên phạt!”
Sở Diệp Hàn nói như thế.
Tân Vương vừa nghe xong, sắc mặt lập tức hung ác nham hiểm, chen vào nói: “Ta không cần biết, là Trầm phó tướng động thủ trước, hắn ta không bằng được người ta, bị đánh thua, đây là kết quả đáng phải nhận”
“Theo đạo lí, hẳn ta cũng là phó tướng trong quân doanh, phẩm cấp ngang hàng với Tê phó tướng, hẳn ta cũng nên duy trì trật tự trong doanh, chứ không nên động thủ với Tê phó tướng”
“Là hắn ta không biết giữ kỉ cương, dẫn đầu động thủ, cho nên hắn phải chịu trách nhiệm”
Danh sách chương