Vân Nhược Linh kiêng kị nhìn Sở Diệp Hàn: “Trừ khi ngươi đồng ý không trách ta, ta mới đưa cho ngươi.”
“Ngươi mơ sao! Dám làm hại thân vương là tội tru cửu tộc, đủ để xét nhà diệt tộc ngươi!” Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi.
‘Vân Nhược Linh nghe vậy thì sợ hãi vỗ võ ngực mình: “Thế ta càng không dám đưa thuốc giải cho ngươi. Dù sao ta có cho hay không ngươi cũng diệt tộc ta, còn không bằng đừng cho, để ngươi theo cả nhà ta xuống suối vàng cũng tốt!”
“Ngươi muốn chết à?” Sở Hàn lạnh giọng hỏi, cùng lúc.
đó, hẳn giơ tay hư không nằm về phía Vân Nhược Linh, bàn tay kia như có sức hút mạnh mẽ, lôi Vân Nhược Linh đến trước mặt hắn.
Người vừa đến gần, hẳn lập tức mạnh bạo nắm chặt cổ Vân Nhược Linh, hai mắt cháy hừng hực: “Ngươi thật cho rằng bổn vương không dám làm gì ngươi hay sao? Bổn vương đếm đến ba, nếu ngươi không giao thuốc giải ra đây, bổn vương lập tức bóp chết ngươi.”
Nói xong, hản bắt đầu đếm.
Vân Nhược Linh không ngờ đứng xa như vậy mà Sở Diệp Hàn vẫn có thể kéo nàng lại gần.
Biết thế đã gây tê toàn thân hắn rồi.
Cổ của nàng bị hắn siết không thở nổi, mặt nàng nghẹn đỏ bừng, hai mắt trừng lớn, ngay cả đầu lưỡi cũng lộ ra ngoài, trông như chết đến nơi.
“Vương… Vương gia bóp chết ta đi, có ngươi theo ta cùng…
xuống âm phủ, trên đường cũng có bạn, sẽ không buồn…” Dù cho sắp nghẹn chết, Vân Nhược Linh vẫn mạnh miệng nói.
Trong mắt nàng cũng đốt cháy lửa giận, để lộ sự bất khuất của nàng. Trong lòng nàng không ngừng tự nhủ, không thể sợ Sở Diệp Hàn, một khi sợ hãi, sau này vẫn sẽ bị hản bắt nạt.
Trong mắt nàng là sự quyết tuyệt, sẵn sàng cùng Sở Diệp Hàn ngọc đá cùng nát, hắn ức hiếp nàng như vậy nàng cũng không muốn nhịn thêm nữa. Cùng lắm thì chết chung, còn hơn làm một Vương phi uất ức thế này.
Chẳng qua trong lòng nàng cũng không nhịn được tức hộc máu. Dùng một người bác sĩ cứu vớt thế nhân là nàng đổi lấy mạng của Vương gia khốn nạn này thật lỗ quá.
Sở Diệp Hàn vốn cho rằng bóp cổ Vân Nhược Linh sẽ có thể dọa sợ nàng ta, bức nàng ta giao thuốc giải ra, ai ngờ nữ nhân này lại không sợ chết.
Hản chưa bao giờ gặp người con gái nào mạnh mẽ như vậy.
Nếu là những người khác đã sớm cầu xin tha thứ rồi, mà nàng ta lại còn dám mạnh miệng, không màng sống chết.
Hản cười lạnh, ánh mắt đỏ sẫm khát máu: “Bổn vương hẳn là bội phục tinh thần không sợ chết của ngươi, hay là nên giúp ngươi một tay, đưa ngươi đi chết?”
“Nếu Vương gia không sợ theo ta xuống địa ngục thì cứ giết ta đi.” Nói xong, Vân Nhược Linh nhẳm hai mắt lại.
Không phải nàng không sợ chết, nàng chỉ muốn sống có tôn nghiêm.
Nếu một người sống mà không có tôn nghiêm thì còn không bằng chết quách đi cho xong.
Nàng nhắm hai mắt lại, cứ như toàn bộ hận thù và sát khí của Sở Diệp Hàn đều không mảy may ảnh hưởng đến nàng vậy.
Nàng bình tĩnh như thế, lạnh nhạt như thế, lại không chút để Sở Diệp Hàn vào mắt, toàn bộ đều khiến Sở Diệp Hàn sửng sốt.
Sở Diệp Hàn chợt buông lỏng tay ra, ném văng Vân Nhược Linh ra ngoài: “Ngươi muốn chết dễ dàng như thế? Nằm mơ đi thôi!”
Vừa rồi hản nhớ tới thù cha mẹ, hận không thể thật giết chết Vân Nhược Linh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nàng ta chết là được giải thoát rồi, hản lại buông nàng ta ra.
Sao hẳn có thể để nàng ta chết dứt khoát thoải mái như vậy. Hẳn muốn nàng ta sống không bằng chết.
Sở Diệp Hàn vừa buông ra, Vân Nhược Linh như con cá giữa hạn gặp nước, điên cuồng hít thở, hô hấp không khí mới mẻ.
Trời ạ, cảm giác còn sống thật tốt quá, ban nãy nàng còn tưởng mình xong đời thật rồi chứ.
“Đưa thuốc giải cho bổn vương, bổn vương có thể không truy cứu chuyện ngươi tập kích bổn vương” Sở Diệp Hàn thỏa hiệp.
Hắn phát hiện không làm gì được nữ nhân này, chỉ có thể thỏa hiệp tạm thời.
“Ngươi mơ sao! Dám làm hại thân vương là tội tru cửu tộc, đủ để xét nhà diệt tộc ngươi!” Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi.
‘Vân Nhược Linh nghe vậy thì sợ hãi vỗ võ ngực mình: “Thế ta càng không dám đưa thuốc giải cho ngươi. Dù sao ta có cho hay không ngươi cũng diệt tộc ta, còn không bằng đừng cho, để ngươi theo cả nhà ta xuống suối vàng cũng tốt!”
“Ngươi muốn chết à?” Sở Hàn lạnh giọng hỏi, cùng lúc.
đó, hẳn giơ tay hư không nằm về phía Vân Nhược Linh, bàn tay kia như có sức hút mạnh mẽ, lôi Vân Nhược Linh đến trước mặt hắn.
Người vừa đến gần, hẳn lập tức mạnh bạo nắm chặt cổ Vân Nhược Linh, hai mắt cháy hừng hực: “Ngươi thật cho rằng bổn vương không dám làm gì ngươi hay sao? Bổn vương đếm đến ba, nếu ngươi không giao thuốc giải ra đây, bổn vương lập tức bóp chết ngươi.”
Nói xong, hản bắt đầu đếm.
Vân Nhược Linh không ngờ đứng xa như vậy mà Sở Diệp Hàn vẫn có thể kéo nàng lại gần.
Biết thế đã gây tê toàn thân hắn rồi.
Cổ của nàng bị hắn siết không thở nổi, mặt nàng nghẹn đỏ bừng, hai mắt trừng lớn, ngay cả đầu lưỡi cũng lộ ra ngoài, trông như chết đến nơi.
“Vương… Vương gia bóp chết ta đi, có ngươi theo ta cùng…
xuống âm phủ, trên đường cũng có bạn, sẽ không buồn…” Dù cho sắp nghẹn chết, Vân Nhược Linh vẫn mạnh miệng nói.
Trong mắt nàng cũng đốt cháy lửa giận, để lộ sự bất khuất của nàng. Trong lòng nàng không ngừng tự nhủ, không thể sợ Sở Diệp Hàn, một khi sợ hãi, sau này vẫn sẽ bị hản bắt nạt.
Trong mắt nàng là sự quyết tuyệt, sẵn sàng cùng Sở Diệp Hàn ngọc đá cùng nát, hắn ức hiếp nàng như vậy nàng cũng không muốn nhịn thêm nữa. Cùng lắm thì chết chung, còn hơn làm một Vương phi uất ức thế này.
Chẳng qua trong lòng nàng cũng không nhịn được tức hộc máu. Dùng một người bác sĩ cứu vớt thế nhân là nàng đổi lấy mạng của Vương gia khốn nạn này thật lỗ quá.
Sở Diệp Hàn vốn cho rằng bóp cổ Vân Nhược Linh sẽ có thể dọa sợ nàng ta, bức nàng ta giao thuốc giải ra, ai ngờ nữ nhân này lại không sợ chết.
Hản chưa bao giờ gặp người con gái nào mạnh mẽ như vậy.
Nếu là những người khác đã sớm cầu xin tha thứ rồi, mà nàng ta lại còn dám mạnh miệng, không màng sống chết.
Hản cười lạnh, ánh mắt đỏ sẫm khát máu: “Bổn vương hẳn là bội phục tinh thần không sợ chết của ngươi, hay là nên giúp ngươi một tay, đưa ngươi đi chết?”
“Nếu Vương gia không sợ theo ta xuống địa ngục thì cứ giết ta đi.” Nói xong, Vân Nhược Linh nhẳm hai mắt lại.
Không phải nàng không sợ chết, nàng chỉ muốn sống có tôn nghiêm.
Nếu một người sống mà không có tôn nghiêm thì còn không bằng chết quách đi cho xong.
Nàng nhắm hai mắt lại, cứ như toàn bộ hận thù và sát khí của Sở Diệp Hàn đều không mảy may ảnh hưởng đến nàng vậy.
Nàng bình tĩnh như thế, lạnh nhạt như thế, lại không chút để Sở Diệp Hàn vào mắt, toàn bộ đều khiến Sở Diệp Hàn sửng sốt.
Sở Diệp Hàn chợt buông lỏng tay ra, ném văng Vân Nhược Linh ra ngoài: “Ngươi muốn chết dễ dàng như thế? Nằm mơ đi thôi!”
Vừa rồi hản nhớ tới thù cha mẹ, hận không thể thật giết chết Vân Nhược Linh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nàng ta chết là được giải thoát rồi, hản lại buông nàng ta ra.
Sao hẳn có thể để nàng ta chết dứt khoát thoải mái như vậy. Hẳn muốn nàng ta sống không bằng chết.
Sở Diệp Hàn vừa buông ra, Vân Nhược Linh như con cá giữa hạn gặp nước, điên cuồng hít thở, hô hấp không khí mới mẻ.
Trời ạ, cảm giác còn sống thật tốt quá, ban nãy nàng còn tưởng mình xong đời thật rồi chứ.
“Đưa thuốc giải cho bổn vương, bổn vương có thể không truy cứu chuyện ngươi tập kích bổn vương” Sở Diệp Hàn thỏa hiệp.
Hắn phát hiện không làm gì được nữ nhân này, chỉ có thể thỏa hiệp tạm thời.
Danh sách chương