Mặt trời vừa ló dạng, ba người Tiêu Nguyệt liền tiến lên băng sơn, băng sơn không quá cao có lẽ chỉ cần nửa ngày là có thể lên đỉnh, bất quá mọi việc có lẽ không đơn giản như vậy.
Càng lên cao thì càng lạnh, dùng linh lực hộ thân cũng phải cố gắng rất nhiều.
Thật ra lên băng sơn không khó, khó nhất là ở việc làm sao duy trì linh lực đều đặn hộ thân mà không làm linh lực tiêu hao nhanh chóng. Đơn giản mà nói là cân bằng linh lực.
Nếu khả năng cân bằng linh lực của ai yếu kém thì khi gặp linh thú sẽ không kịp trở tay. Trùng hợp rằng linh lực của Tiêu Nguyệt là được Tiểu Quang tự động phân phối. Mộ Kình Thiên cũng là một thân kinh nghiệm nhưng Vũ Phong thì không được như vậy.
Tầng linh lực hộ thân của Vũ Phong cứ phập phồng không ổn định, đây là biểu hiện điển hình của việc không khống chế linh lực tốt.
Vũ Phong nhìn hai người đi phía trước nhẹ nhàng thì âm thầm cắn răng lần nữa điều chỉnh linh lực, hắn từ trước tới giờ chỉ quen thuộc việc bộc phát linh lực, làm cho hắn khó lòng làm tốt việc điều chỉnh linh lực.
Đi được hai canh giờ thì khác biệt càng rõ rệt, Vũ Phong thì một thân mồ hôi dù đang đi trên băng sơn còn Tiêu Nguyệt và Mộ Kình Thiên thì thong thả đi tới.
Mộ Kình Thiên vừa đi thì vừa nhìn ra phía sau thị uy với Vũ Phong mà không ngẫm lại, hắn đã hơn hai mươi tuổi còn Vũ Phong chỉ mới mười ba.
Tiêu Nguyệt thoải mái ôm Tiểu Bạch mà đi, nàng không nỡ để Tiểu Bạch mang ba người đi lên băng sơn a~ Dù sao lên băng sơn cũng không gấp, cứ tự đi xem như rèn luyện thể lực đi. Mà Tiêu Nguyệt lại không để ý, vì thương tiếc Tiểu Bạch mà Vũ Phong phải đau khổ hơn hai canh giờ.
Bất quá cũng tốt, đây xem như là cho Vũ Phong rèn luyện đi.
Hao phí thêm một canh giờ nữa cả ba người đã đứng trên đỉnh băng sơn, trong một canh giờ này luồng linh lực của Vũ Phong đã ổn định lại, một tầng linh lực màu tím mỏng manh cứ ôm lấy Vũ Phong mà tiến.
Trên đỉnh băng sơn trống trơn, không hề có Tuyết Linh Thụ chỉ còn một cái hố to, đất đá lộn xộn đều được tuyết cho lại. Nhìn xuống hố việc đầu tiên cảm nhận được là sâu, đúng vậy cái hố quá sâu.
Mộ Kình Thiên cau mày nhìn miệng hố đen ngòm. "Không lẽ Tuyết Linh Thụ đã bị nhổ đi. Cũng không thể, Tuyết Linh thụ chỉ có thể sinh trưởng ở một nơi cực lạnh, đem Tuyết Linh Thụ di chuyển đi thì làm sao có thể sống, rễ của Tuyết Linh thụ cũng bám sâu vào lòng đất, nếu nhổ đi có lẽ sẽ tàn phá nơi này."
Tiêu Nguyệt cũng cau mày nhìn xuống, quả thật là sâu a~
Tiểu Bạch nằm trong lòng Tiêu Nguyệt cũng nhìn xuống, ánh mắt lóe lên rồi nhảy xuống hố, thuận tiện truyền âm cho Tiêu Nguyệt. "Ở dưới đây có thứ tốt."
Tiêu Nguyệt nghe vậy cũng nhảy xuống, cố gắng duy trì linh lực phía dưới chân để giảm thiểu tốc độ rơi nhờ cản lại các luồng kình phong và khi đáp đất có thể dựa vào luồng linh lực mà đáp nhẹ nhàng, bất quá Tiêu Nguyệt có chút đánh giá thấp độ cao của hố.
Linh lực tuy được duy trì nhưng tốc độ rơi không giảm thiểu được bao nhiêu, cứ như bản thân đang rơi xuống vực thẳm làm Tiêu Nguyệt hoảng loạn hét toán lên.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa~"
Mộ Kình Thiên nhảy xuống sau có chút bắt đắc dĩ, để hắn ôm xuống đi có phải là tốt hơn hay không ? Tự dưng nhảy xuống làm chi cho sợ hãi.
Vũ Phong cũng không khá hơn Tiêu Nguyệt, kình phong cứ đập thẳng vào mặt làm mặt hắn cũng hơi trắng ra bất quá không khoa trương hết lên như Tiêu Nguyệt mà thôi.
Tiểu Bạch vừa đáp xuống đã hóa thành bản thể, một con Bạch Nhật Lang to đúng đang hướng lên trên chờ đón Tiêu Nguyệt đáp xuống. Quả nhiên không lâu sau tiếng hét vang vọng của Tiêu Nguyệt đã tới và một bóng đen lao nhanh xuống.
Tiểu Bạch thuần thục đem bản thân ra đỡ, Tiêu Nguyệt rơi vào một đám lông mềm mại của Tiểu Bạch, cảm giác đau đớn không đáng kể, nhưng Vũ Phong thì khác, tốc độ rơi của hắn gần như ngang ngửa Tiêu Nguyệt, Tiểu Bạch đã đón Tiêu Nguyệt thì làm sao có thể đón hắn.
Nhìn mặt đất càng tới gần, Vũ Phong liều mạng đem toàn bộ linh lực hóa thành một tấm thuẫn giao tranh với mặt đất.
"Ầm !"
Vũ Phong hoa lệ tiếp đất, cả người đang thành hình chữ nhân, khoảng cách với mặt đất là " âm mười phân ".
Mộ Kình Thiên vừa đáp xuống thì ôm bụng cười khoa trương, vừa chỉ tay về hướng Vũ Phong vừa nói không ra lời. Hành động của Mộ Kình Thiên làm Vũ Phong đầu đầy hắc tuyến, rõ ràng cùng là Đại Linh Sư tại sao lại có sự khác biệt như vậy ? Vũ Phong đen mặt phủi phủi quần áo, trừng mắt nhìn về phía Mộ Kình Thiên, lại quay sang nhìn Tiêu Nguyệt thì thấy ánh mắt của Tiêu Nguyệt tò mò nhìn hắn, làm sắc mặt của Vũ Phong càng thêm khó coi.
Vũ Phong nổi tính quay sang hung hăng nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt từ giận dỗi chuyển sang… ai oán… ánh mắt Vũ Phong như muốn nói : oa oa sao ngươi không đón ta~
Càng lên cao thì càng lạnh, dùng linh lực hộ thân cũng phải cố gắng rất nhiều.
Thật ra lên băng sơn không khó, khó nhất là ở việc làm sao duy trì linh lực đều đặn hộ thân mà không làm linh lực tiêu hao nhanh chóng. Đơn giản mà nói là cân bằng linh lực.
Nếu khả năng cân bằng linh lực của ai yếu kém thì khi gặp linh thú sẽ không kịp trở tay. Trùng hợp rằng linh lực của Tiêu Nguyệt là được Tiểu Quang tự động phân phối. Mộ Kình Thiên cũng là một thân kinh nghiệm nhưng Vũ Phong thì không được như vậy.
Tầng linh lực hộ thân của Vũ Phong cứ phập phồng không ổn định, đây là biểu hiện điển hình của việc không khống chế linh lực tốt.
Vũ Phong nhìn hai người đi phía trước nhẹ nhàng thì âm thầm cắn răng lần nữa điều chỉnh linh lực, hắn từ trước tới giờ chỉ quen thuộc việc bộc phát linh lực, làm cho hắn khó lòng làm tốt việc điều chỉnh linh lực.
Đi được hai canh giờ thì khác biệt càng rõ rệt, Vũ Phong thì một thân mồ hôi dù đang đi trên băng sơn còn Tiêu Nguyệt và Mộ Kình Thiên thì thong thả đi tới.
Mộ Kình Thiên vừa đi thì vừa nhìn ra phía sau thị uy với Vũ Phong mà không ngẫm lại, hắn đã hơn hai mươi tuổi còn Vũ Phong chỉ mới mười ba.
Tiêu Nguyệt thoải mái ôm Tiểu Bạch mà đi, nàng không nỡ để Tiểu Bạch mang ba người đi lên băng sơn a~ Dù sao lên băng sơn cũng không gấp, cứ tự đi xem như rèn luyện thể lực đi. Mà Tiêu Nguyệt lại không để ý, vì thương tiếc Tiểu Bạch mà Vũ Phong phải đau khổ hơn hai canh giờ.
Bất quá cũng tốt, đây xem như là cho Vũ Phong rèn luyện đi.
Hao phí thêm một canh giờ nữa cả ba người đã đứng trên đỉnh băng sơn, trong một canh giờ này luồng linh lực của Vũ Phong đã ổn định lại, một tầng linh lực màu tím mỏng manh cứ ôm lấy Vũ Phong mà tiến.
Trên đỉnh băng sơn trống trơn, không hề có Tuyết Linh Thụ chỉ còn một cái hố to, đất đá lộn xộn đều được tuyết cho lại. Nhìn xuống hố việc đầu tiên cảm nhận được là sâu, đúng vậy cái hố quá sâu.
Mộ Kình Thiên cau mày nhìn miệng hố đen ngòm. "Không lẽ Tuyết Linh Thụ đã bị nhổ đi. Cũng không thể, Tuyết Linh thụ chỉ có thể sinh trưởng ở một nơi cực lạnh, đem Tuyết Linh Thụ di chuyển đi thì làm sao có thể sống, rễ của Tuyết Linh thụ cũng bám sâu vào lòng đất, nếu nhổ đi có lẽ sẽ tàn phá nơi này."
Tiêu Nguyệt cũng cau mày nhìn xuống, quả thật là sâu a~
Tiểu Bạch nằm trong lòng Tiêu Nguyệt cũng nhìn xuống, ánh mắt lóe lên rồi nhảy xuống hố, thuận tiện truyền âm cho Tiêu Nguyệt. "Ở dưới đây có thứ tốt."
Tiêu Nguyệt nghe vậy cũng nhảy xuống, cố gắng duy trì linh lực phía dưới chân để giảm thiểu tốc độ rơi nhờ cản lại các luồng kình phong và khi đáp đất có thể dựa vào luồng linh lực mà đáp nhẹ nhàng, bất quá Tiêu Nguyệt có chút đánh giá thấp độ cao của hố.
Linh lực tuy được duy trì nhưng tốc độ rơi không giảm thiểu được bao nhiêu, cứ như bản thân đang rơi xuống vực thẳm làm Tiêu Nguyệt hoảng loạn hét toán lên.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa~"
Mộ Kình Thiên nhảy xuống sau có chút bắt đắc dĩ, để hắn ôm xuống đi có phải là tốt hơn hay không ? Tự dưng nhảy xuống làm chi cho sợ hãi.
Vũ Phong cũng không khá hơn Tiêu Nguyệt, kình phong cứ đập thẳng vào mặt làm mặt hắn cũng hơi trắng ra bất quá không khoa trương hết lên như Tiêu Nguyệt mà thôi.
Tiểu Bạch vừa đáp xuống đã hóa thành bản thể, một con Bạch Nhật Lang to đúng đang hướng lên trên chờ đón Tiêu Nguyệt đáp xuống. Quả nhiên không lâu sau tiếng hét vang vọng của Tiêu Nguyệt đã tới và một bóng đen lao nhanh xuống.
Tiểu Bạch thuần thục đem bản thân ra đỡ, Tiêu Nguyệt rơi vào một đám lông mềm mại của Tiểu Bạch, cảm giác đau đớn không đáng kể, nhưng Vũ Phong thì khác, tốc độ rơi của hắn gần như ngang ngửa Tiêu Nguyệt, Tiểu Bạch đã đón Tiêu Nguyệt thì làm sao có thể đón hắn.
Nhìn mặt đất càng tới gần, Vũ Phong liều mạng đem toàn bộ linh lực hóa thành một tấm thuẫn giao tranh với mặt đất.
"Ầm !"
Vũ Phong hoa lệ tiếp đất, cả người đang thành hình chữ nhân, khoảng cách với mặt đất là " âm mười phân ".
Mộ Kình Thiên vừa đáp xuống thì ôm bụng cười khoa trương, vừa chỉ tay về hướng Vũ Phong vừa nói không ra lời. Hành động của Mộ Kình Thiên làm Vũ Phong đầu đầy hắc tuyến, rõ ràng cùng là Đại Linh Sư tại sao lại có sự khác biệt như vậy ? Vũ Phong đen mặt phủi phủi quần áo, trừng mắt nhìn về phía Mộ Kình Thiên, lại quay sang nhìn Tiêu Nguyệt thì thấy ánh mắt của Tiêu Nguyệt tò mò nhìn hắn, làm sắc mặt của Vũ Phong càng thêm khó coi.
Vũ Phong nổi tính quay sang hung hăng nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt từ giận dỗi chuyển sang… ai oán… ánh mắt Vũ Phong như muốn nói : oa oa sao ngươi không đón ta~
Danh sách chương