Vũ Phong nhìn Tiêu Nguyệt như vậy mà hắn lại không thể làm gì ngoài đứng nhìn. Rốt cuộc mục đích hắn đi theo nàng là gì ? Không phải là rèn luyện bản thân sao ? Không phải, hoàn toàn không phải. Mục đích thật sự của hắn là bảo hộ nàng, để lúc nguy hiểm có thể để nàng đứng sau lưng hắn. Việc Tử Luân hoa đã làm hắn cảm thấy hối hận, hắn không thích việc người bị thương là đồng đội của mình.

Đồng đội sao ? Hình như có cái gì đó không phải, đây không phải là cảm giác đối với đồng đội của mình, đây không phải là cảm giác muốn bảo hộ đồng đội, một cái gì đó rất khác, khác với cảm giác của hắn đối với Vương Vũ Đồng và Lục Lâm.

Vũ Phong ngước lên nhìn về phía Tiêu Nguyệt, ánh mắt dần dần mê man, rốt cuộc đối với nữ đồng đội này, hắn có cảm giác như thế nào ? Hắn cũng không biết ! Điều duy nhất hắn biết lúc này là hắn không muốn nàng bị tổn thương, hắn muốn bảo hộ nàng dù bản thân hắn có ra sao.

Cuối cùng hắn cũng không biết cảm giác của bản thân là sao, chỉ biết nhau chưa đầy ba tháng, gặp nhau chưa được mười lần mà cảm xúc của hắn đã rối loạn. Vũ Phong nhếch môi cười, hắn còn một sứ mệnh thật nặng trên vai, liệu ước muốn bảo hộ nàng phía sau có làm được không ?

Trong lúc Vũ Phong rối rắm đối mặt với cảm xúc của mình thì Mộ Kình Thiên đã huyền phù trước mặt Tiêu Nguyệt, phía sau hắn là một đôi hỏa dực thật lớn.

Mộ Kình Thiên đem Tiêu Nguyệt ôm vào trong lòng mình, mặc cho nguồn năng lượng đang trùng kích vào người hắn, cả người Mộ Kình Thiên như phát sáng lên. Luồng linh lực của Mộ Kình Thiên tràn qua người Tiêu Nguyệt, ổn định năng lượng đang tràn ra ngoài của nàng.

Một phần khác, Mộ Kình Thiên đem linh lực đưa vào cơ thể Tiêu Nguyệt, giúp nàng chống đỡ kinh mạch. Hắn cũng phát hiện được trong cơ thể của Tiêu Nguyệt tổng cộng có đến bốn luồng linh khí đang chống chọi lại nguồn năng lượng cuồng bạo này.

Mộ Kình Thiên thầm nhíu mày, theo hắn biết thì nàng chỉ có hai thuộc tính thì tại sao lại có đến bốn luồng linh khí ? Mộ Kình Thiên lại lắc đầu, dù sao hắn cũng không nên tò mò quá nhiều, ai cũng có bí mật riêng của bản thân. Hắn ! Cũng có !

Thiên Lam bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ cũng đã tìm thấy Định Kinh Đan. Thoắt cái đã hóa thành linh thể đứng cạnh Tiêu Nguyệt, nhìn thấy Mộ Kình Thiên đang ôm lấy Tiêu Nguyệt thì cũng không để ý, cứng rắn đem Định Kinh Đan bỏ vào miệng Tiêu Nguyệt.

Định Kinh Đan vào trong cơ thể thì tự động hóa thành năng lượng chống đỡ lấy kinh mạch, các kinh mạch đang căng ra cũng dần dần thu nhỏ lại, ổn định các lượng cuồng bạo.

Gánh nặng của Tiêu Nguyệt càng ngày càng nhẹ đi, nàng đem luồng năng lượng hướng đan điền mà đẩy. Tiểu Quang lúc này cũng phát huy năng lực, các luồng năng lượng cuồng bạo được Tiểu Quang đem hóa thành nội linh lực tam hệ quang hỏa mộc.

Các luồng năng lượng dần dần được đẩy lui thì các bình chướng cũng hiện ra.

Thất tinh Đại Linh Sư ! Đột phá !

Bát tinh Đại Linh Sư ! Đột phá !

Cửu tinh Đại Linh Sư ! Đột phá !

Thập tinh Đại Linh Sư ! Đột phá !

Nhất tinh Linh Vương ! Đột phá !

Nhị tinh Linh Vương ! Đột phá !

Tam tinh Linh Vương ! Đột phá !

Tứ tinh Linh Vương ! Đột phá !

Sau khi đột phá tới tứ tinh Linh Vương thì luồng năng lượng dần hao mòn, cả người Tiêu Nguyệt như rút đi tất cả sức lực, mềm nhũn trong người Mộ Kình Thiên. Tiêu Nguyệt mở mắt ra, yếu ớt nói một câu làm mọi người đứng hình.

"Ta thề nếu ta hồi phục ta sẽ đem tất cả hạt sen này đem về, hại ta ra thế này."

Thiên Lam đang lo lắng cho Tiêu Nguyệt thì đen mặt thốt lên. "Phi ! Phi ! Đồ ham ăn chối tội, ngươi không thấy mặt ngươi rất dày à ?"

Tiêu Nguyệt nghe Thiên Lam nói vậy thì cười thật là tươi. "Thiên Lam, ngươi có biết cái này là ta đang học hỏi người hay không ?"

Thiên Lam nghe vậy thì ngẩn ra rồi cười cười, giật giật mấy cọng tóc của Tiêu Nguyệt, khã nói. "Ngủ đi !"

Tiêu Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại ngủ, lúc này nàng cũng đã mệt chết rồi. Tốt nhất là nên ngủ lấy sức.

Mộ Kình Thiên và Vũ Phong đứng bên không hề biết Thiên Lam là linh thể cho nên cảm thấy nghi hoặc, đứa bé này là ai a ? Lại còn thân với Tiêu Nguyệt như vậy ? Không lẽ là linh thú biến thành người ? Không thể… Tiểu Bạch vẫn còn đang ở đây a~

Không lẽ là con trai ? Phi ! Phi ! Càng không thể, Tiêu Nguyệt mới bao nhiêu chứ ? Em trai thất lạc, rất có khả năng a~ Nhưng mà làm sao có thể thất lạc tới đây được chứ ?

Mộ Kình Thiên và Vũ Phong càng suy nghĩ thì càng phỉ nhổ bản thân, thôi thì bỏ đi, bỏ đi, hỏi Tiêu Nguyệt là được chứ gì, đừng suy diễn lung tung nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện