Diệp Thiên gật gật đầu với người trung niên kia, từ trong túi quần móc ra năm mươi đồng, nói:

- Cảm ơn chú, nhưng cháu chỉ muốn mua món này với năm mươi đồng, không biết vị đại ca kia bán hay không?

Tục ngữ nói làm gì cũng có luật lệ, bất kể là nghề nào, luôn cần tuân thủ quy củ nghề đó.

Cảm giác đồ không thật, bạn có thể không mua, cũng có thể cò kè mặc cả, nhưng tuyệt đối không thể nói ra là "Lừa", nếu có nhãn lực, há mồm liền nói đến đi lừa gạt người, thì không tránh ăn đòn.

Diệp Thiên sở dĩ muốn mua cái lọ thuốc hít kia, cũng chính là muốn sử lý cho êm, người ta chịu gió lạnh thấu xương làm mua bán nhỏ ở đây quả không dễ dàng, xem hàng đã lâu như vậy, lại không mua gì quả là không hay.

- Tiểu huynh đệ, cậu là người trong nghề, anh cám ơn cậu, năm mươi đồng tiền, lọ thuốc hít này cậu lấy được…

Tức giận là có tức giận, mua bán vẫn phải làm, người chủ quầy kia nhận tiền, bỏ lọ thuốc hít vào trong hộp.

Cái gọi là kinh doanh đồ cũ, kỳ thật giống như làm hàng mỹ nghệ hiện đại, cửa hàng đồ cổ như của Diệp Đông Bình, mỗi tháng chủ yếu đều là bán đồ thế này, còn đồ cổ thực sự, giao dịch rất ít.

Lọ thuốc hít này giá nhập không quá 8 đồng một cái, như vậy còn có thể kiếm ba bốn mươi đồng, ông chủ đã vô cùng thỏa mãn, dù sao không phải ngày nào cũng có người ngu ngơ như Vệ Dung Dung, năm ba tháng là có một người là không tồi rồi.

Những năm nay, tiền lương công nhân cũng chỉ xấp xỉ một nghìn, mở quán ở đây mỗi ngày có thể kiếm được bảy tám chục đồng, cũng đủ cả nhà già trẻ ăn uống, may mắn thì còn có thể bắt được người coi tiền như rác, bán một món có thể kiếm mấy tháng tiền.

Cho nên người bày hàng ở đây, chưa chắc đều là chơi đồ cổ, cũng có một số công nhân viên chức, việc làm đồ cổ không nói đi sâu, tìm hiểu đồ trong mấy tháng là có thể nhập môn .

- Diệp Thiên, cũng biết là giả, cậu còn bỏ ra năm mươi đồng mua à?

Nhìn thấy Diệp Thiên mua lọ thuốc hít, vẻ mặt Vệ Dung Dung khó giải thích, cô cũng không ngốc, thứ này nếu như là dây chuyền sản xuất hiện đại chế tạo ra, nhiều lắm thì giá trị một cái là hai chục đồng.

Diệp Thiên cũng lười giải thích cùng Vệ Dung Dung, đem cái bọc có lọ thuốc hít nhét vào trong tay cô, nói:

- Được, tôi tặng cô, đúng rồi, vừa rồi thấy bên kia có bán mứt quả, cô mua mấy xiên đi!

- Mứt quả, chỗ nào? Tiểu Từ, anh thấy không?

Quả nhiên, nghe thấy tiếng rao mua mứt quả, Vệ Dung Dung liền lôi Từ Chấn Nam vào đám người, điều này cũng làm cho Diệp Thiên nhẹ nhàng thở phào, hắn thật không biết Từ lão đại làm sao lại để ý một cây ớt như vậy.

Đợi cho Vệ Dung Dung rời đi, Diệp Thiên đang muốn mang Vu Thanh Nhã tiếp tục đi dạo, Vu Thanh Nhã keo cánh tay hắn, nhỏ giọng nói:

- Diệp Thiên, anh ... anh còn chưa tặng cho em thứ gì đâu!

Thấy Diệp Thiên đem lọ thuốc hít kia tặng cho người chị em của mình, Vu Thanh Nhã cũng không thể nói rõ là ghen, nhưng trong lòng có chút mất mát, dù sao ngoài năm tờ mười tệ mà năm đó Diệp Thiên đưa cho, Diệp Thiên còn chưa tặng cho mình món quà nào.

Quay đầu nhìn Vu Thanh Nhã một cái, Diệp Thiên nở nụ cười, nói:

- Thanh Nhã, vật đó không đáng giá tiền, lúc nào anh mua được thứ tốt sẽ cho em!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã vui mừng, ngoài miệng cũng nói:

- Em không cần đáng giá, chỉ cần là anh tặng là được …

Diệp Thiên xoa nhẹ cái mũi Vu Thanh Nhã đã bị đỏ lên vì gió lạnh, tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nói:

- Như vậy không được, thứ chỉ đáng năm mươi đồng, anh sao có thể tặng cho em được!

Diệp Thiên không có đang nói khoác, hắn đã sớm nhớ nghĩ sẽ tặng cho Vu Thanh Nhã một món đồ, nhưng vẫn chưa có món nào vào mắt, còn mấy miếng ngọc mà chính hắn tạo hình lại không thích hợp cho con gái đeo.

Hôm nay đến Phan Gia Viên, Diệp Thiên cũng là mang tâm trạng này, nếu quả thật tìm không được, hắn nghĩ chuẩn bị đến cửa hàng ngọc khí mua khối ngọc thật tốt, chính tay mình một lần nữa điêu khắc thành đồ trang sức cho Thanh Nhã.

Phan Gia Viên này nhiều quầy hàng, Diệp Thiên sợ Vu Thanh Nhã đứng ở một chỗ sẽ bị lạnh, lập tức nói:

- Đi, chúng ta đi chỗ khác nhìn xem...

- Cậu em, đến quầy của anh đây nhìn xem đi, nhìn xem có thứ cậu muốn không?

Khi Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã muốn rời đi, người vừa rồi nói đỡ, giải vây cho Vệ Dung Dung, đột nhiên kêu hai người.

- Ồ, chú ạ, đây là sạp hàng của chú?

Nghe được người nọ gọi, Diệp Thiên đi lên phía trước hai bước, đứng ở trước quầy hàng người nọ.

Diệp Thiên vẫn là rất có thiện cảm đối với người trung niên hơn 40 tuổi này, vừa rồi hắn nói xem như giúp mình, thứ hai là Diệp Thiên đánh giá trên mặt hắn, thấy người này khuôn mặt đôn hậu, là một người thành thực.

- Chú ơi, chú bán mấy thứ này vụn vặt quá nhỉ? Nhưng có vài món tốt đấy!

Trên sạp có chút hỗn độn, ở một góc sạp chất đầy các loại tiền xu, ở giữa lại là một vài món đồng thau, bốn phía còn bày không ít thứ lặt vặt.

Diệp Thiên có thể nhìn ra, mấy thứ này hẳn là đều là mua từ nhà nào đó, chứ không giống sạp bên, trực tiếp nhập vào hàng phẩm chất kém, so sánh mà nói, nghĩ muốn mua được đồ tốt ở Phan Gia Viên, chỉ có thể mua được từ những sạp hàng như thế này.

Buôn bán luôn cần giúp đỡ nhau, chàng trai vừa rồi bán cho Diệp Thiên lọ thuốc hít nghe được Diệp Thiên nói vậy, châu đầu lại đây nói:

- Tiểu huynh đệ, cậu là người trong nghề, chú Lưu đây bán gì đó, đều là hàng thật giá thật, tháng trước có một người Đông Thành, mua món đồ Thanh Đồng sáu trăm đồng ở chỗ chú Lưu này, vừa chuyển tay liền bán hơn tám nghìn đấy!

- Ồ, vậy chú Lưu bị lỗ rồi, hai năm nay đồ đồng thau tăng giá rất mạnh!

- Chú tên là Lưu Duy An, cậu gọi là Lão Lưu là được rồi, tôi mới bán được hai năm, đối mấy thứ này không tinh như người trẻ tuổi các cậu, chỉ cần bán được hàng là được!

Còn cái món đồ đồng thau đó, cũng là mấy năm trước đi Tây Sơn giúp người ta tu sửa Tự Miếu nên được tặng, lại không mất tiền..

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lưu Duy An nở nụ cười, chỉ vào sạp nói:

- Chút đồ của chú đa phần đều là đồ gia truyền, có rất nhiều là mua từ bên ngoài, tiểu huynh đệ, mấy món đồng thau kia đều là trong miếu tặng chú, cháu cảm thấy hứng thú thì có thể nhìn xem...

Diệp Thiên cẩn thận cầm lấy một món đồ đồng thau nhìn nhìn, cầm ở trong tay thưởng thức một hồi, có chút tiếc nuối nói:

- Chú Lưu, đồ này cũng không tồi, mấy món đồng thau này đều là trung kỳ nhà Thanh, nhưng hôm nay cháu đi không phải là mua bán, hay là thôi vậy!

Nếu như là Diệp Đông Bình thấy những đồ này, nhất định sẽ mua, nhưng Diệp Thiên chỉ là sinh viên, hắn cũng không thích mua bán, mua cũng không có tác dụng gì.

Hơn nữa mấy thứ này chính là hàng nhái thời nhà Thanh, qua tay bán đi tối đa cũng chỉ kiếm một hai ngàn đồng, không tính là kiểm lậu, quan trọng hơn là ... Diệp Thiên cũng không tiện mang theo thứ này.

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Lưu Duy An cũng không còn miễn cưỡng, chỉ vào phía trước nói:

- Vậy thôi, cậu đi phía trước kia nhìn xem, bên kia bán ngọc, phỏng chừng có thể tìm được đồ vật tặng cô nương này...

- Vâng …

Diệp Thiên đặt món đồ đồng đang cầm trong tay trở về, nhưng khi hắn đang muốn đứng lên, ánh mắt đột nhiên đảo qua một đống vật lặt vặt kia, không khỏi ngồi lại.

Diệp Thiên từ đống đồ lặt vặt chọn lựa một hồi, nhặt ra ba món ngọc chỉ to bằng ngón tay cái, mở miệng hỏi:

- Chú Lưu, mấy thứ này chú mua từ đâu ạ?

Ba khối ngọc này đều rất nhỏ, theo thứ tự trong mười hai con giáp là Hợi, Mùi, Tuất, mặt trên dính đầy bùn đất, vừa rồi khi Diệp Thiên lấy món đồ đồng thau ra xem, nếu không chú ý, căn bản là nhìn không ra mấy cái đồ vật này.

Tuy rằng mấy khối ngọc này không lớn, còn dính đầy bùn đất.

Nhưng Diệp Thiên lấy tay dùng sức xoa ở trước mặt vê một, phát hiện mấy vật này đều là dùng Dương Chi Bạch Ngọc loại tốt mà điêu khắc ra, chạm trổ cực kỳ tỉ mỉ, mặt trên còn có một ít đất sét đỏ.

- Mấy cái đồ vật này...

Lưu Duy An đón lấy 3 khối ngọc từ tay Diệp Thiên, nhìn chung quanh một cái, giảm thấp giọng nói:

- Mấy thứ này là một người bán cho chú năm ngoái, bán cũng không còn mấy miếng, tiểu huynh đệ nếu thích, cứ lấy đi …

Nghe Lưu Duy An nói như thế, trong lòng Diệp Thiên cũng hiểu ra, hắn đoán không sai, mấy món này quả nhiên là khai quật được, hơn nữa còn là ba trong một bộ mười hai con giáp.

Nếu không có gì sai, chỉ sợ người bán ngọc cho Lưu Duy An, chính là kẻ chuyên đào trộm mộ người chết.

- Chú Lưu, mấy món này bao nhiêu tiền?

Diệp Thiên không kiêng kị gì mấy thứ này, hơn nữa mấy khối ngọc này rất tốt, nếu người này bán không quá đắt, Diệp Thiên lấy về xử lý một chút, về nhà ăn tết lấy tặng cho cha hắn cũng được.

- 100 đồng một cái...

Lưu Duy An giưo ra một đầu ngón tay.

Thấy Diệp Thiên trầm ngâm không nói, người bán lọ thuốc hít mở miệng nói:

- Tiểu huynh đệ, chú Lưu ra giá thực phải chăng, nếu không phải dì Lưu sinh bệnh ở nhà, mấy thứ này giữ ở trong tay nhất định sẽ tăng giá …

- Băng Tử, nói điều này để làm gì, chúng ta là buôn bán, cũng không phải ăn xin...

Lưu Duy An trách mắng người tuổi trẻ kia một câu, nhìn về phía Diệp Thiên nói tiếp:

- Tiểu huynh đệ, không được thì tám mươi đồng một cái, những thứ này khi chú mua cũng không đắt lắm!

Diệp Thiên khoát tay, nói:

- Chú Lưu, được mà, một trăm đồng một cái đi, cháu muốn ...

Diệp Thiên biết, Lưu Duy An ra giá đã là rất thành thật , thứ này xử lý một chút, bầy ở trong cửa hàng của cha hắn, không có một hai ngàn đồng đừng nghĩ mua được.

Hơn nữa hắn cũng có thể nhìn ra được, chủ sạp bán chai lọ kia cũng không nói xạo, Lưu Duy An này mi nhỏ mà ngắn, trên vầng trán ẩn mang sầu khổ, nói vậy là trong nhà có người nằm trên giường đã lâu.

- Vậy cảm ơn tiểu huynh đệ ...

Lưu Duy An quả thật cần tiền, cũng không còn nói nhiều, nhận ba trăm đồng Diệp Thiên đưa, đem đồ vật đặt vào một cái túi nhỏ, giao cho Diệp Thiên.

- Đúng rồi, chú Lưu, trong tay chú còn có ngọc cổ không ạ?

Tiền hàng thanh toán xong, Diệp Thiên thuận miệng hỏi, mục đích hắn đến Phan Gia Viên chính là muốn tìm ngọc cổ đẹp, trước mắt tuy rằng mua được mấy miếng ngọc này tuy nhiên cũng không hợp tâm ý của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện