Sáng hôm sau, Harwick đến khám cho Jade. Ông ta là một người đứng tuổi, có mái tóc xám sẫm và đôi mắt xanh dương lấp lánh như mặt biển trong một ngày yên bình. Ông ta hoàn hảo trong cả cách ăn mặc và phong thái. Jade nghĩ ông ta trông giống một con gấu xám Bắc Mỹ đầy mưu mô, vì tóc hai bên thái dương của ông ta được vuốt cong tớn và cách viền sống mũi nhọn hoắt rất khắt khe của ông ta chỉ khoảng vài phân.

Đúng như những gì nàng đã đoán trước với Caine, Harwick đã chọc và ấn vào nàng. Caine đứng ở chân giường, hai tay chắp sau lưng, cư xử như một tên lính đang canh gác kho báu của mình. Khi bác sĩ xem bệnh xong, ông ta tuyên bố nghỉ ngơi là liều thuốc hữu hiệu nhất cho tình trạng hiện tại của nàng. Vì Jade chẳng tin mình đang ở trong bất kỳ tình trạng đặc biệt nào, nên nàng đã phớt lờ tất cả những lời khuyên của ông ta.

Trông Caine như thể đang ghi nhớ từng lời một. Nàng nghĩ anh đã kiên quyết coi nàng là một phế nhân. Khi Harwick gợi ý nên đắp khăn lạnh lên vết sưng đã xẹp đi trên thái dương nàng, Caine liền lập tức đi lấy khăn.

Jade thấy biết ơn vì nàng chỉ còn lại một mình với bác sĩ. “Tôi biết ngài được triệu đến để khám cho cha Caine”, nàng bắt chuyện. “Tôi rất tiếc khi nghe nói Công tước không được khỏe. Giờ ông ấy đã khá hơn chưa?”

Vị bác sĩ lắc đầu. “Người khác chẳng làm được gì mấy cho Đức ông”, ông nói. “Thật đáng thương. Công tước đã chẳng thiết sống kể từ khi Colin bị người ta cướp đi khỏi cuộc đời này. Tiểu thư biết đấy, Colin là người con mà Đức ông yêu quý nhất và sự mất mát đã làm ông ấy sụp đổ.”

“Sao ngài lại nói rằng Colin là người con Đức ông yêu quý nhất?” Nàng hỏi.

“Colin là con đầu với người vợ thứ hai của Công tước”, Harwick giải thích. “Mẹ của Hầu tước Caine đã qua đời khi anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ. Lúc đó anh ấy mới chỉ lên năm hay sáu tuổi gì đó.”

Rõ ràng ngài Harwick thích những chuyện ngồi lê đôi mách, ông ta kéo một chiếc ghế đến sát giường, cẩn thận ngồi xuống, rồi nói bằng giọng thì thào đầy phấn khích. “Tiểu thư biết không, cuộc hôn nhân đầu tiên là do ép buộc, và theo những gì tôi hiểu thì đó là mối quan hệ bất hạnh nhất trên đời. Dĩ nhiên Henry đã cố làm cuộc hôn nhân đó thành công.”

“Henry ư?”

“Là cha Caine”, Harwick giải thích. “Khi đó Henry vẫn chưa trở thành Công tước Williamshire bởi vì cha của ông ấy vẫn còn sống. Vì lý do đó, ông ấy có nhiều thời gian dành cho cuộc hôn nhân của mình hơn. Nhưng chuyện đó không thành. Mẹ Caine là một người đàn bà quá quắt. Bà ta đã làm cho cuộc sống của cả chồng lẫn con trai trở thành địa ngục. Đấy, bà ta đã cố xui chồng chống lại cha của ông ấy, cô tin được chuyện báng bổ đó không? Khi bà ta qua đời, chẳng một ai nhỏ nước mắt khóc thương bà ta.”

“Ngài đã từng gặp bà ấy chưa?”

“Tôi gặp rồi chứ”, ông ta trả lời. “Bà ấy rất lôi cuốn, nhưng phía sau vẻ đẹp của bà ẩn chứa một trái tim đen tối.”

“Vậy cuộc hôn nhân thứ hai của Công tước có hạnh phúc không?”

“Ôi trời ơi, có”, bàn tay Harwick quét ngang. “Gweneth là người phụ nữ tuyệt vời. Ngay từ lần đầu tiên tham dự những bổn phận của mình cùng chồng, Lệnh bà đã lật ngược cả giới quý tộc, thật đấy. Tiểu thư biết không, giới thượng lưu đi theo sự dẫn dắt của bà cũng nhiệt thành chẳng kém gì lúc họ chạy theo cách ăn mặc và phong thái của Brummel[1]. Tôi phải nói rằng Gweneth là người vợ và người mẹ tốt. Những người con của bà ấy rất gần gũi với nhau, đó là bằng chứng cho thấy bà đã làm tốt nhiệm vụ của mình.”

[1] Brummel: Là người dẫn đầu về phong cách thời trang nam giới của nước Anh thời Nhiếp chính và là bạn của Hoàng tử Regent - vua George IV về sau này. Ông đã sáng tạo nên phong cách ăn mặc dành cho nam giới với những bộ cánh khiêm tốn nhưng vừa vặn, cắt may rất đẹp, gồm những bộ vest sẫm màu, quần ống dài, tô điểm thêm bời một chiếc cà vạt thắt rất công phu.

“Ngài Harwick này, khi nói những người con của bà ấy, ngài có tính cả Caine không?”

“Có chứ”, Harwick trả lời. “Những người còn lại đều noi gương Caine, vì anh ấy là anh cả, nhưng anh ấy có xu hướng tách bản thân ra khỏi gia đình. Dĩ nhiên là trừ những khi có kẻ cố làm hại đến các em của anh ấy. Lúc đó Caine sẽ can thiệp ngay.” ông ta dừng lại, chồm người tới trước, rồi thì thào bằng giọng có vẻ bí ẩn, “Một số người nói là can thiệp một cách khủng khiếp”, ông ta nhúc nhích hai hàng lông mày để nhấn mạnh câu nói đó.

“Sao người ta lại nói thế?” Nàng hỏi lại, cảm thấy giọng mình có vẻ lo lắng, nhưng Harwick dường như không nhận thấy. Jade vẫn chưa muốn ông ta dừng cuộc nói chuyện. Thế nên nàng cố thể hiện nét mặt để tỏ ra đôi chút hứng thú và thậm chí còn nhoẻn cười thêm vào, “Ngài làm tôi tò mò chết đi được”.

Harwick trông có vẻ hài lòng trước sự thích thú của nàng. “Tiểu thư yêu quý của tôi ơi, Caine đã công khai khắp nơi là mình đang săn lùng Pagan. Xem đấy, anh ấy cho người dán thông báo treo giải khắp thành phố. Những con bạc đã đưa ra tỷ lệ cá cược. Dĩ nhiên là mười ăn một dành cho Caine. Anh ấy sẽ tóm được tên cướp biển kia. Và khi anh ấy đã tóm được hắn, thì đúng là Chúa có lòng từ bi.”

Nàng đồng ý. “Phải, Chúa có lòng từ bi. Nhưng cha của Caine đang ốm, ngài đã nói vậy đúng không?” Nàng hỏi nhằm kéo ông ta quay lại với chủ đề ban đầu. “Đức ông ốm thế nào?”

“Vô cùng nghiêm trọng”, Harwick nói.

“Không thể làm được gì ư?”

Harwick lắc đầu. “Gweneth gần như phát điên vì lo lắng cho Henry. Công tước không ăn không ngủ, cứ thế này thì ông sẽ không thể tiếp tục sống được. Không, tôi sợ rằng Đức ông sẽ là người ra đi tiếp theo nếu không chấp nhận cái chết của Colin.”

“Có thể ông ấy cần chút hỗ trợ”, Jade nói.

“Ai cần hỗ trợ?” Caine hỏi từ ngoài cửa. “Cha anh”, Jade nói với ra, rồi nàng quay lại với Harwick. “Tôi có nghe gì đó về chuyện một người bạn của ngài bị mất tích ấy nhỉ?”

“Ô phải, ngài Winters tội nghiệp”, Harwick trả lời. “Ông ấy cũng từng là bác sĩ giỏi.” Khi ông ta nhìn nàng với ánh mắt trông chờ, Jade liền hỏi, “Ngài nói như thể ông ấy đã chết rồi vậy”.

“Tôi chắc chắn ông ấy đã chết”, Harwick khẳng định.

Caine đứng bên kia giường của Jade, cố áp khăn lạnh lên vết sưng của nàng nhưng chẳng mấy thành công. Jade có vẻ thích nghe chuyện tán gẫu của ông bác sĩ hơn hẳn việc bận tâm đến vết thương của mình. Nàng cứ gạt cái khăn sang một bên, còn Caine cứ nhất định áp nó vào.

Harwick quan sát cuộc chiến thầm lặng đó một lúc lâu, cố gắng không cười. Hai người này chắc hẳn là một đôi.

Câu hỏi tiếp theo của Jade kéo ông ta quay lại với chủ đề đang bàn dở. “Sao ngài nghĩ là Winters đã chết?”

“Chắc hẳn là thế”, Harwick cự nự, rồi giải thích. “Đầu bếp của Winters là người cuối cùng nhìn thấy ông ấy còn sống. Khi đó Winters đang thả bộ trong vườn ở sau nhà. Ông ấy đã rẽ qua khúc quanh và rồi đơn giản là biến mất.”

“Chuyện đó xảy ra lâu chưa?” Caine hỏi.

“Đến giờ là gần ba tháng rồi”, ông bác sĩ trả lời. “Dĩ nhiên chúng ta ai mà chẳng biết chuyện gì đã xảy đến với ông ấy.”

“Chúng ta biết ư?” Jade hỏi, giật mình vì giọng điệu Harwick trở nên cộc lốc. “Chuyện gì thế?”

“Tôi không nên nói đến chuyện này”, Harwick trả lời, nhưng vẻ mặt ông ta thể hiện điều ngược lại. Người đàn ông này tỏ ra háo hức như một cậu bé chuẩn bị được mở những gói quà sinh nhật.

Ngài Harwick chồm người tới trước và với giọng thì thào rất kịch, ông ta nói, “Tàu buôn nô lệ da trắng”.

Jade nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. “Ngài vừa nói gì?”

“Tàu buôn nô lệ da trắng”, Harwick lặp lại, gật đầu như để nhấn mạnh lời tuyên bố của mình, rồi ngả người ra ghế.

Jade phải bặm chặt môi để khỏi cười phá lên. Nàng không dám nhìn Caine, biết chắc chắn rằng nếu anh thể hiện dù chỉ là một chút buồn cười nào, thì nàng sẽ không thể kiềm chế được nữa. “Tôi không nhận ra điều đó đấy”, nàng nói.

Harwick trông như thể đang thưởng thức phản ứng của nàng. “Dĩ nhiên cô không nhận ra rồi. Cô là một người hiền lành và chắc chắn sẽ chẳng nghe đến những chuyện ghê rợn như thế. Pagan cũng đứng sau âm mưu này luôn. Hắn là người đã bắt cóc Winters và bán ông ấy cho bọn buôn nô lệ.”

Lúc này Jade không còn buồn cười nữa. Nàng có thể cảm thấy mình đang đỏ mặt tía tai. “Tại sao Pagan lại bị gán cho mọi tội lỗi diễn ra trong nước Anh chứ?” Nàng hỏi trước khi kịp ngăn mình lại.

“Nào nào, đừng nổi cáu lên như thế”, ngài Harwick thì thào, ông ta vỗ lên tay nàng và nói, “Lẽ ra tôi không nên nói với cô những suy đoán hiện thời”.

“Tôi không nổi cáu”, Jade nói dối. “Tôi chỉ nghĩ thật khó chịu khi ai cũng dùng Pagan như một kẻ giơ đầu chịu báng sẵn có. Tôi cũng chẳng lo lắng gì cho ông bạn của ngài, ngài Harwick ạ, vì từ tận đáy lòng tôi biết một ngày gần đây ngài Winters sẽ quay về an toàn và khỏe mạnh.”

Ông bác sĩ siết tay nàng với vẻ trìu mến. “Cô có trái tim thật nhân hậu.”

“Cha của Caine có trái tim khỏe mạnh chứ?”

Caine là người lên tiếng trả lời nàng. “Có đấy.”

Jade ngạc nhiên trước vẻ giận dữ trong giọng nói của anh, liền ngẩng lên nhìn. “Thật tốt quá”, nàng nói. “Sao anh cau có thế? Có phải do em đã hỏi chuyện về cha anh hay vì Đức ông có trái tim khỏe mạnh?”

“Không phải hai chuyện đó”, Caine trả lời rồi quay sang ông bác sĩ. “Cha ta sẽ bắt đầu thấy khá hơn sau khi chuyện Pagan được xử lý. Trả thù sẽ là sức mạnh chữa lành với ông ấy.”

“Không, Caine à”, Jade nói. “Công lý sẽ là sự cứu rỗi cho ông ấy.”

“Trong trường hợp này, hai điều đó là một.” Caine bác lại.

Quai hàm siết chặt và vẻ mặt ngang bướng cho biết lúc này anh không hề hài lòng.

Jade muốn hét vào mặt Caine, nhưng thay vào đó nàng cảm ơn anh. “Anh thật tử tế vì đã đem khăn lạnh đến cho em.” Nàng vỗ chiếc khăn lên thái dương, rồi quay sang ngài Harwick. “Và cảm ơn ngài vì đã thăm bệnh cho tôi. Lúc này tôi cảm thấy khá hơn bao giờ hết.”

“Đó là hân hạnh của tôi”, ngài Harwick trả lời. Ông ta đứng dậy, nắm lấy tay nàng lần nữa, rồi thêm vào, “Ngay khi thấy khá hơn, cô sẽ phải chuyển đến nhà của Công tước. Tôi chắc chắn cha mẹ Caine sẽ vô cùng vui vẻ khi cô làm khách ở nhà họ cho đến khi hoàn toàn bình phục”.

Ánh mắt ông ta chuyển sang Caine. “Dĩ nhiên tôi sẽ giữ bí mật chuyện này. Sẽ không có lời đồn đại không hay nào gắn liền với quý cô đáng mến này.”

“Bí mật gì?” Jade hỏi, vô cùng hoang mang. Ngài Harwick đang nhìn Caine bằng ánh mắt soi mói. Thật chẳng thoải mái chút nào.

“Ông ta quan tâm đến danh tiếng của em”, Caine nói.

“Ồ, ra là chuyện đó”, nàng thở dài thườn thượt.

“Cô ấy chẳng lo lắng lắm đâu”, Caine trả lời tỉnh khô.

Ngài Harwick có vẻ ngạc nhiên. “Tại sao chứ, tiểu thư thân mến, chuyện này chẳng ổn chút nào. Cô không nên ở đây một mình với người đàn ông độc thân như thế.”

“Phải, tôi cũng cho rằng chuyện này không ổn”, nàng đồng ý.

“Nhưng tiểu thư thân mến, cô đã bị thương và dĩ nhiên là không suy nghĩ tỉnh táo được. Tôi không đổ lỗi cho cô hay Cai ne”, ông ta gật đầu về phía Hầu tước. “Chủ nhà của cô đã xử sự với phong thái tuyệt đối đáng tin.”

“Caine ư?” Jade hỏi lại.

“Chắc chắn đấy”, ngài Harwick trả lời. “Có cả đội quân người làm trong ngôi nhà này. Thế nhưng, những kẻ ngồi lê đôi mách hẳn sẽ có cả một kỳ lễ hội với mẩu tin nho nhỏ này. Rất nhiều người sẽ bị tổn thương bởi lời đồn đại. Mẹ Caine...”

“Mẹ kế của ta”, Caine xen vào.

“Phải, dĩ nhiên rồi, mẹ kế của cậu”, Harwick tiếp tục. “Bà ấy sẽ thấy tổn thương. Và trong chuyện này thì vợ sắp cưới của Caine cũng sẽ bị đả kích.”

“Cái gì của anh ấy?”

Nàng thực sự không định cao giọng nhưng câu nói vô tình của ngài Harwick đã khiến nàng choáng váng. Đột nhiên nàng cảm thấy buồn nôn. Mặt nàng cắt không còn giọt máu. “Ngài mới nói là vợ sắp cưới của Caine ư?” Nàng cất tiếng thì thào.

“Jade này”, Caine lên tiếng. “Anh tin ngài Harwick đang nhắc đến tiểu thư Aisely.”

“Tôi hiểu rồi”, nàng trả lời, rồi cố nặn ra một nụ cười với ông bác sĩ. “Giờ tôi nhớ rồi. Tiểu thư Aisely, người phụ nữ mà anh sắp kết hôn.” Giọng nàng lại vút cao gần như rít lên ở cuối câu.

Nàng thậm chí còn chẳng biết cô ả Aisely này, nhưng nàng đã căm ghét cô ta rồi. Càng nghiền ngẫm chuyện này, nàng càng thấy điên tiết với Caine. Thề có Chúa, nàng căm ghét cả anh nữa.

“Tiểu thư Aisely sẽ không nhẹ nhàng tiếp nhận tin về chuyến viếng thăm của cô ở nơi này đâu”, Harwick đoán.

“Cô ấy không phải là vợ chưa cưới của ta”, Caine xen vào. “Cô ấy là người mà mẹ kế của ta có ý định hỏi cho ta”, anh giải thích mà không thể ngăn được vẻ thích thú trong giọng nói của mình. Phản ứng của nàng khi nghe nhắc đến tiểu thư Aisely không thể tiết lộ nhiều hơn được nữa. Nó cho anh biết nàng có quan tâm.

“Nhưng người mẹ kế yêu quý của ngài...”

“Bà cứ khăng khăng gán ghép tiểu thư Aisely với ta”, anh cắt ngang. “Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Harwick.”

Jade có thể cảm thấy ánh mắt của Caine. Nàng cố gắng đến tuyệt vọng nặn ra vẻ thờ ơ giả vờ. Nhận ra mình đang xoắn chặt chiếc khăn trong tay, nàng lập tức ngừng ngay lại. “Anh kết hôn với ai chẳng liên quan gì đến em”, nàng tuyên bố.

“Nên liên quan đấy.”

Nàng lắc đầu. “Em chỉ ước gì anh đề cập đến cuộc đính hôn trước đêm qua.”

“Anh chưa đính hôn”, anh nạt lại. “Và đêm qua hẳn sẽ...”

“Caine!” Nàng hét lên, rồi hạ giọng nói tiếp. “Chúng ta có khách, nếu anh còn nhớ.”

Harwick buột ra tiếng cười khùng khục khoái chí. Ông ta theo Caine bước ra cửa. “Tôi có một cảm giác về hai người. Tôi đúng chứ?”

“Còn tùy thuộc cảm giác đó là gì”, Caine nói.

“Cô ấy là vợ chưa cưới của ngài, đúng không?”

“Đúng thế”, Caine trả lời. “Chỉ là cô ấy chưa chấp nhận điều đó thôi.”

Hai người đàn ông nhìn nhau cười. “Tôi có thể nói cô ấy sẽ khó chiều đấy, cậu bé của tôi.”

“Khó chiều hay không”, Caine phản đối bằng giọng đủ lớn để có thể đánh thức cả hồn ma, “thì cô ấy cũng sẽ là vợ ta”.

Cửa đóng sầm lại khi nàng hét lên phản đối. Jade ném chiếc khăn lạnh ngang qua phòng và ngã người ra gối. Nàng nghiến chặt răng tức giận.

Sao nàng phải quan tâm anh kết hôn với ai chứ? Ngay khi Nathan quay lại, nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại Caine nữa. Và vì lý do quái gì mà mọi chuyện lại phức tạp đến thế này? Chúa biết rằng bảo vệ Caine thôi đã đủ việc mà làm rồi. Giờ nàng còn phải thêm cha Caine vào danh sách nữa.

Tiểu thư Aisely có đẹp không nhỉ? Jade đẩy ý nghĩ đen tối đó sang một bên. Nàng thực sự sẽ phải làm gì đó trong chuyện của Công tước Williamshire. Chắc chắn Colin sẽ không vui khi anh quay về nhà và thấy cha mình đã chết vì đau buồn.

Không biết Caine đã đưa tiểu thư Aisely lên giường chưa nhỉ?

Mình không thể nghĩ đến cô ấy lúc này, Jade kiên quyết. Đã có quá nhiều vấn đề khác để mà lo lắng rồi.

Nàng sẽ phải làm gì đó với cha Colin. Nàng biết một mẩu tin nhắn sẽ không đủ thuyết phục. Nàng sẽ phải gặp trực tiếp Đức ông và nói chuyện thật nghiêm túc. Không biết mẹ kế của Caine đã chuẩn bị các thứ cho đám cưới của Caine chưa nhỉ? Ôi Chúa ơi, nàng hy vọng vừa rồi Caine nói thật lòng. Nàng hy vọng anh không thích tiểu thư Aisely.

“Chuyện này thật lố bịch”, nàng lẩm bẩm. Dĩ nhiên Caine sẽ kết hôn rồi. Và dĩ nhiên vợ anh sẽ là người khác, chứ không phải nàng. Khi anh phát hiện ra sự thật về thân thế của nàng, anh sẽ không còn muốn nàng nữa.

Kêu lên một tiếng tuyệt vọng, Jade chịu thua, không cố lên bất cứ kế hoạch nào nữa. Cảm xúc của nàng giống như những cột buồm trên tàu Emerald, thổi mạnh mẽ trong cơn gió lớn. Cố tập trung lúc này thật là vô ích. Cha Caine sẽ phải chịu đựng nỗi thất vọng thêm một thời gian nữa vậy.

Nàng tránh mặt Caine phần lớn ngày hôm đó. Họ cùng nhau ăn tối trong yên lặng. Sterns làm Jade ngạc nhiên khi kéo ghế ra, ngồi xuống và ăn tối cùng họ luôn. Lão tập trung chú ý đến Caine trong phần lớn bữa tối, nhưng mỗi khi nhìn nàng, vẻ mặt lão thật tử tế, đầy trìu mến.

Jade kết luận rốt cuộc lão vẫn chưa phát hiện ra nàng đã ngủ với Caine. Thật là nhẹ nhõm. Nàng đã nhận ra mối quan hệ giữa Caine và Sterns còn hơn nhiều mối quan hệ chủ tớ. Họ giống như gia đình và nàng không muốn một người Caine quan tâm lại nghĩ rằng nàng là kẻ phóng đãng. Nàng cứ ném cho Sterns ánh mắt bực tức cho đến khi lão với sang vỗ lên tay nàng. Caine là người nói chủ yếu trong suốt bữa ăn. Cuộc nói chuyện tập trung đến những vấn đề điều hành một cơ ngơi rộng lớn như thế này. Jade cực kỳ thích thú và cả ngạc nhiên nữa, vì Caine thể hiện mình có mối quan tâm sâu sắc đến những thành viên trong địa phận của mình. Anh thực sự cảm thấy có trách nhiệm đối với sự no ám của họ.

“Anh có giúp đỡ những người cần được giúp đỡ không?” Nàng hỏi.

“Dĩ nhiên.”

“Bằng cách đưa tiền cho họ ư?”

“Chỉ khi nào đó là biện pháp duy nhất”, anh giải thích. “Jade ạ, đối với đàn ông, lòng kiêu hãnh quan trọng chẳng kém gì sự đói khát. Một khi dạ dày đã no đủ, thì cách thức để anh ta tự mình tiến bộ là bước tiếp theo.”

Nàng nghĩ về câu nói đó một lúc lâu, rồi nói, “Phải, lòng tự tôn của đàn ông đúng là quan trọng. Với đàn bà cũng thế”.

“Nếu em cướp đi lòng tự tôn đó, khả năng lớn là anh ta... hay cô ta sẽ sụp đổ hoàn toàn. Đàn ông sinh ra không phải để cảm thấy mình bị điều khiển hay thấy mình chỉ là một nỗi thất bại.”

“Có sự khác biệt giữa chuyện bị điều khiển và thất bại”, nàng tranh luận.

“Không hẳn”, Caine nói. “Một người đàn ông nếu để bất kỳ điều gì trong hai điều đó xảy ra, thì anh ta là đồ ngu xuẩn, đúng không Sterns?”

“Chắc chắn là thế”, Sterns đồng ý. Lão quản gia với tay lấy bình trà trước khi tiếp tục. “Lòng kiêu hãnh của đàn ông là thứ quan trọng nhất. Nó nên là thứ quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.”

“Nhưng chắc chắn cả hai người sẽ đồng ý rằng có những lúc lòng kiêu hãnh phải chịu đứng sang một bên vì thứ khác”, nàng xen vào.

“Ví dụ xem?” Caine hỏi.

“Sự sống của con người là một ví dụ xuất sắc”, nàng trả lời.

“Nhưng với đàn ông, sự sống lại chẳng quan trọng bằng lòng tự tôn”, Sterns nói. “Cậu chủ có đồng ý thế không?”

Caine không trả lời. Anh lại đang nhìn Jade với vẻ mặt kín như bưng đó. Jade không biết lúc này anh đang nghĩ gì. Nàng mỉm cười với anh để khỏa lấp đi vẻ bồn chồn của mình, rồi lấy lý do mệt mỏi để quay về phòng ngủ.

Sterns đã ra lệnh chuẩn bị nước tắm sẵn sàng cho nàng. Ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi, làm ấm không gian trong phòng. Jade nán lại trong bồn tắm, rồi sau đó lên giường. Nàng trở mình trằn trọc suốt gần một giờ sau đó rồi mới trôi vào giấc ngủ chập chờn.

Caine đến phòng nàng sau nửa đêm. Anh cởi quần áo ra, thổi tắt nến, rồi lách vào cạnh nàng. Nàng đang ngủ ở tư thế nằm nghiêng, chiếc váy ngủ cuốn lên trên đùi. Caine từ từ đẩy chiếc váy lên cao, rồi kéo cặp mông mềm mại áp vào người anh. Nàng thở dài trong giấc ngủ. Với anh, âm thanh đó như một cơn kích thích. Chúa ơi, nàng thật ngọt ngào và ấm áp biết bao. Tay anh luồn xuống dưới váy ngủ của nàng, ve vuốt da nàng, chà lên hai bầu ngực cho đến khi chúng trở nên cương cứng. Nàng cựa quậy không ngừng bên anh, rên lên trong giấc ngủ.

Caine nghĩ chắc nàng tưởng mình đang thống khổ lạc trong một giấc mơ gợi tình. Anh khẽ gặm lên cổ nàng, lưỡi anh đùa nghịch tai nàng và khi mông nàng đẩy vào anh kiên quyết hơn, tay anh liền luồn xuống nơi ấm nóng giữa hai đùi nàng.

Anh châm dậy ngọn lửa trong nàng đến khi nàng trở nên nóng hổi, ướt đẫm và sẵn sàng chào đón anh. Cánh tay còn lại của anh ôm quanh eo nàng. Nàng cố quay lại với anh, nhưng anh không cho nàng cựa quậy. “Mở ra cho anh nào, Jade”, anh thì thầm. “Hãy để anh đến với em.”

Đầu gối anh thúc vào sau đùi nàng cho đến khi anh len được vào giữa.

“Bảo anh rằng em muốn anh đi”, anh đòi hỏi.

Nàng bặm chặt môi dưới để ngăn mình không hét lên đòi anh chấm dứt trò hành hạ ngọt ngào này. “Phải, em muốn anh”, nàng thì thào. “Xin anh đấy, Caine. Ngay bây giờ.”

Sự đầu hàng đó là tất cả những gì Caine cần.

Cơn bùng nổ của họ thật diệu kỳ. Sau đó, Caine đổ ập xuống người nàng. Anh kiệt sức và tuyệt đối yên bình. “Tình yêu của anh, em vẫn đang thở đấy chứ?” Anh hỏi khi trái tim không còn nện thình thịch trong tai nữa.

Anh đang chòng ghẹo nàng, nhưng khi nàng không trả lời, anh liền lập tức rời khỏi người nàng. “Jade?”

Nàng lăn đi và nhìn thẳng vào anh. “Anh đã bắt em cầu xin.”

“Anh sao cơ?”

“Anh bắt em phải cầu xin.”

“Phải, anh đã làm thế, đúng không nào?” Anh cười đáp lại.

“Anh còn chẳng thèm hối lỗi dù chỉ là một chút”, nàng nói bằng giọng buộc tội. Ngón tay nàng ve vuốt vầng ngực ấm áp của anh. “Anh là kẻ phóng đãng, đúng thế đấy. Nhưng chẳng hiểu sao em lại thấy anh hấp dẫn đến thế.”

Vẻ mơ màng, đam mê vẫn còn chan chứa trong mắt nàng. Caine hôn lên trán nàng, lên chỏm mũi lấm tấm tàn nhang, chiếm lấy miệng nàng trong một nụ hôn dài, ướt át và đầy đam mê. “Em có muốn nữa không, tình yêu của anh?”

Anh không cho nàng thời gian trả lời. “Anh thì có”, anh gầm gừ thật sâu trong cổ họng.

Một lúc lâu sau, hai kẻ đang yêu ngủ thiếp đi trong vòng tay của nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện