Ráng vàng ngã về Tây, ánh sáng lại nhường chỗ cho bóng tối ngự trị. Zoe đạp xe đến quán bar, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Jill bay lượn tới lui, nó còn cố tình bay xuyên qua người các nữ phục vụ để tự đùa giỡn. Zoe không thèm để ý đến nó mà đi đến chỗ các cô tiếp viên làm chung.

“Zoe, hôm nay đến sớm vậy?” Bie thấy cậu bước vào liền cười tươi hỏi.

“Sunny vừa gọi cho em chiều nay, cô ấy nói có chút chuyện cần làm nhờ em xin với anh cho nghỉ, nên em đến sớm để báo cho anh hay.” Zoe vừa nhét balo vào tử đựng đồ dùng cá nhân vừa trả lời Bie.

Bie nhướng mày mặt lạnh tanh, “Không dám gọi cho tôi xin nghỉ lại nhờ cậu xin dùm, con bé này chắc chắn là đi hẹn hò với mấy gã đàn ông giàu có rồi chứ gì.”

Zoe ngạc nhiên, “Đàn ông, anh nói là đàn ông sao?”

Sunny vẫn còn là sinh viên nên Zoe có chút ngạc nhiên khi nghe Bie nói như vậy, tất nhiên mấy gã đàn ông mà anh nói ở đây điều là những người đã có gia đình.

“Phải.” Myra từ phía cửa bước vào, “Con bé đó lúc nào cũng mơ ước có ngày sẽ đổi đời, nhưng không phải bằng sức lao động mà là bằng sắc đẹp quyến rũ các tay nhà giàu một bước lên mây trở thành quý bà giàu sang cao quý. Đúng là con bé ngốc nghếch, dựa vào vẻ bề ngoài hiện tại của nó mà muốn cặp kè với đại gia sao? Mơ cũng mơ không tới, cái bọn cáo già đó chỉ lợi dụng con bé mà thôi, khi chơi chán rồi thì đá ra đường ngay ấy mà, đến lúc đó nó lại chạy về đây khóc lóc cho xem.”

“Chị Sunny không biết điều đó sao?” Zoe có chút lo lắng hỏi.

Bie thở dài, “Biết thì đã sao, nó đã bị người ta đá mấy lần rồi nhưng đâu cũng vào đấy, anh và Myra cả May đã khuyên bảo rất nhiều, nó lại nói vì chưa gặp người thật sự yêu nó nên mới như vậy. Thế là lại nghe theo mấy tên môi giới giới thiệu làm quen với các tay đại gia, nhưng bọn họ có phải là những người đại gia giàu có hay không thì chỉ có trời mới biết.”

Mọi người không ai nói gì thêm, khí trong phòng tự nhiên vì chuyện này mà trùng xuống, một lúc sau sự yên lặng cũng bị đánh tan khi Myra ném cái tạp dề về phía Zoe.

“Thôi đừng nói chuyện nữa Zoe, em xuống hầm rượu trên kệ thứ hai từ lối vào lấy chay vang đỏ lên đây, hôm nay có khách đã điện thoại đặt trước, chúng ta cần chuẩn bị trước.”

“Dạ.” Zoe gật đầu rồi mặc vào tạp dề vào nhanh chân chạy xuống hầm rượu, Jill cũng bay theo sau lưng.

Bên dưới cánh cửa sập được kéo lên ngay lập tức có mùi hương của gỗ xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt phảng phất bay lên, Zoe bật đèn và từ từ bước xuống cầu thang được làm bằng những thanh gỗ mộc đơn giản. Cầu thang nhỏ chỉ có năm bật, khi bước xuống bật thứ hai trước mắt Zoe một không gian không quá rộng rãi hiện ra, không chỉ có một tủ đựng những chai rượu được duy trì ở nhiệt độ tối ưu mà còn là rất nhiều chai rượu được xếp ngay ngắn trên các kệ gỗ riêng biệt nhìn cực kỳ đẹp mắt. Đây là lần đầu tiên Zoe được xuống hầm rượu sau khi đã làm ở quán bar này được hơn sáu tháng, vì cậu là người mới không rõ về các loại rượu nên sẽ không được phép xuống hầm, nhưng hiện tại cậu đã hiểu khó rõ về các loại rượu mà quán kinh doanh nên Myra thường gọi cậu đi lấy chúng.

Zoe nhìn quanh rồi đi một vòng, chỗ này vô cùng thoải mái và dễ chịu nhất là cái mùi thoang thoảng thật khó mà diễn tả được, thế là cậu tha hồ nhìn ngắm những chai rượu đủ kích đỡ được sản xuất vào những năm khác nhau. Nhưng cậu lại không thể tìm ra được chai rượu mà Myra cần dùng, chân mày Zoe nhíu lại, đi hết tủ rượu này rồi lại sang tủ khác mà vẫn không thấy.

“Cậu đang tìm chai rượu này đúng không?” Một giọng nói lành lạnh kèm theo chút cười đùa.

Zoe quay đầu nhìn lại, cậu vô cùng ngạc nhiên khi thấy Jill đang dùng hai bàn tay vô hình của nó cầm lấy chai rượu vang đỏ rất chắc chắn mà đưa lên trước mặt cậu, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ sợ xanh mặt mà ngất xỉu khi nhìn thấy một chai rượu đột nhiên bay lơ lửng trên không trung.

“Cậu có thể chạm vào đồ vật và di chuyển nó! Nhưng bằng cách nào cậu làm được?” Zoe vô cùng tò mò mà hỏi Jill.

Jill đắc ý dào dạt, “Bất ngờ lắm đúng không? Tôi đã rất vất vả mới luyện tập được như vậy đó.”

Nó ôm chai rượu cười tươi bay một vòng quanh người Zoe rồi dừng lại nói với cậu:

“Tuyệt vời quá phải không Zoe, nếu tôi đủ mạnh liệu có thể nhấc được cậu bay lên không trung không nhỉ! Chỉ nghĩ đến đã thấy rất tuyệt rồi phải không?”

Zoe nghi ngại miễn cưỡng gật đầu, “Cũng có thể, nhưng chắc cậu phải rất cố gắng vì tôi nặng hơn chai rượu đó rất nhiều.”

Zoe đưa tay đón lấy chai rượu từ Jill, nó cười cười nghĩ thầm, nếu cậu chịu giúp tôi giết thêm vài người hút thêm vài linh hồn ấm áp nữa thì ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi, không những tôi có thể nâng cậu bay lên mà còn có thể chạm vào cậu hôn đôi môi mềm mại kia của cậu, và… Còn rất nhiều điều thú vị muốn làm cùng cậu. Bất quá đó chỉ là suy nghĩ trong lòng chứ Jill làm gì dám nói ra, nó mỉm cười liếm môi hạnh phúc với cái suy nghĩ biến thái đó của mình rồi cứ thế lẽo đẽo bat theo sau lưng Zoe.

Zoe rời khỏi hầm rượu trong lòng có sự bâng khuâng, mấy hôm trước khi đến quán Zoe có nghe May nói về những chuyện kỳ lạ, ví như chỉ trong một đêm mà tất cả đồ dùng trong quán điều bị làm xáo trộn như có ai đó cố tình phá phách, tủ đựng đồ dùng của cô ấy cũng bị mở tung, nhưng lạ ở chỗ là không mất mát gì hết. Zoe quay đầu nhìn Jill nó cũng ung dung nhìn cậu mỉm cười đáp lại, nhìn thấy nụ cười này của Jill làm Zoe lạnh cả sống lưng, một cảm giác lo sợ chợt lóe lên trong suy nghĩ cậu, nhưng Zoe không biết điều mình đang lo sợ đó là gì, cậu vội vàng đi nhanh đến quầy bar để không phải nhìn thấy Jill nữa.

Cả buổi tối Zoe không được tự nhiên lâu lâu lại liếc nhìn Jill đang lờn vờn xung quanh các vị khách mà trong lòng vô cùng lo lắng, Jill có thể chạm vào đồ vật thì cũng có thể dùng đồ vật gây tổn hại đến người khác, cậu ta càng ngày càng trở nên nguy hiểm, một hồn không thể có được khả năng này, chẳng lẽ là do Jill đã hút được rất nhiều linh hồn nên mới trở nên mạnh mẽ đến vậy. Zoe rủ mắt muộn phiền, chỉ hy vọng cậu ấy không dùng thứ năng lực đó để hại người, nếu cậu ấy có ý định như vậy thì ngay cả bản thân Zoe chưa chắc gì có thể ngăn cản được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện