Tiểu công chúa khóc ào ào như túm được cọng rơm cứu mạng, chỉ là nàng đã khóc đến hết cả sức lực, đôi môi mềm mại mấp máy vài cái, muốn lớn tiếng cầu cứu thì đã lực bất tòng tâm. Vòng eo uyển chuyển như liễu, vô lực dựa lên người Diệp Vô Thần, vô tình tên "Đại ác nhân" vừa hận vừa sợ này mang đến cho nàng một cảm giác thoải mái êm ái.
Diệp Vô Thần không lập tức buông nàng ra, mà lạnh lùng nói ở bên tai nàng:
- Tiểu nha đầu, còn muốn giết chết muội muội ta không?
- Không… không… Ta không dám đâu, không dám nữa đâu. –Tiểu công chúa vội vàng lắc đầu, dè dặt ngẩng đầu lên, đôi mắt tội nghiệp mờ mịt nhìn hắn.
- Giả vờ tội nghiệp xin tha thứ với ta vô dụng, muốn để ta thả ngươi thì phải nói xin lỗi với muội muội ta.
- Xin… Xin lỗi.
- Nhìn vào muội muội mà nói, còn nữa, thanh âm lớn hơn tí. –Diệp Vô Thần bất mãn nói.
Tiểu công chúa quay đầu lại, đôi mắt sau khi đụng phải gương mặt của Ngưng Tuyết lập tức tránh ra như chạm phải điện, mang theo tiếng nức nở nói:
- Xin lỗi mà… Nhưng nàng thật dọa người…
- Vậy sao? –Diệp Vô Thần liếc khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, lại nhu hòa nhìn Ngưng Tuyết, nói:
- Ở trong mắt ta, muội muội của ta xinh đẹp hơn ngươi gấp trăm lần.
Phản ứng của tiểu công chúa vô cùng kịch liệt, nếu không phải trên cổ còn vắt ngang một thanh đao, phỏng chừng nàng sẽ nhảy xổ lên như một con mèo bị giẫm phải đuôi:
- Ta ta ta… Nàng nàng nàng đâu xinh đẹp hơn ta! Ta làm sao có thể không đẹp bằng nàng!
Tiểu công chúa phồng má trợn mắt tranh cãi, ngay cả tên đại ác nhân này cũng không sợ nữa. Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, câu nói ấy biểu hiện trên trên người cô tiểu công chúa mười ba tuổi này vô cùng trí lý. Diệp Vô Thần đặt đao vào trong tay, hai tay xoay đầu nàng nhìn về phía Ngưng Tuyết, nói một ít cái gọi là "đạo lý" gì đó với nàng là không thể hữu dụng, phương pháp trực tiếp nhất vẫn là dùng đôi mắt của chính nàng đi phát hiện:
- Ngươi cảm thấy muội muội ta khó coi là bởi vì ngươi chỉ nhìn đến chỗ khó coi, ngươi cẩn thận nhìn đôi mắt nàng, lông mi… Có phải còn đẹp hơn ngươi hay không?
Ánh mắt tiểu công chúa dưới sự dẫn dắt của hắn đọng lại trên đôi mắt như sao sáng của Ngưng Tuyết, Ngưng Tuyết cũng nhìn nàng, thỉnh thoảng khẽ nháy mắt một cái. Hai thiếu nữ nhìn nhau rất lâu, tiểu công chúa lẩm bẩm nói:
- Mắt nàng thật sự rất đẹp mà.
Mà trong bất tri bất giác, hai vết sẹo vốn dĩ dọa nàng đến mức hét to không ngờ cũng chẳng còn khiến người ta sợ hãi như vậy nữa. Thậm chí, nàng lại có một sự thôi thúc vì tò mò mà muốn tới sờ một cái.
- Vậy có phải còn đẹp hơn người hay không? –Một thanh âm hỏi bên tai nàng.
Tiểu công chúa dẩu môi, nói:
- Còn lâu mới phải.
Dưới trạng thái phân tán tư tưởng, nàng thậm chí quên mất người này lúc này còn gác đao lên cổ nàng, thậm chí còn rạch một đao lên cổ nàng, bởi vì cảm giác đau đớn đó trong bất thình lình sớm đã hoàn toàn biến mất.
- Vậy được rồi… Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì? –Thanh âm Diệp Vô Thần trở nên nhu hòa.
- Ta tên Hoàng Nhi. –Tiểu công chúa rụt rè đáp, trên mặt vẫn còn nước mắt, chỉ là đã không sợ hãi như lúc trước nữa.
Hoàng Nhi? Hay là Hoàng Nhi*? Vô Thần cười thầm, vị hoàng đế này không phải lo con trai không đủ nhiều đấy chứ, ngay cả con gái đều đặt một cái tên như vậy.
- Năm nay bao tuổi?
- Mười ba tuổi.
Long Chính Dương thiếu chút nữa không đâm đầu xuống đất, mình rốt cuộc không nhịn nổi đứng ra, mà hai đương sự ai ngờ lại tán dóc ngay trước mặt hắn.
Cùng lúc đó, Thiên Long Diệp gia.
Thân là một trong số vài gia tộc cường đại nhất Thiên Long Quốc, Diệp gia bất luận là quyền lực chính trị, thế lực, tài lực đều cực kỳ cường đại, thực lực ẩn giấu lại càng không ai có thể dòm thấu. Cho nên ngoài Lâm gia thực lực có thể đối kháng với họ, thì không ai ở ngoài sáng dám trêu chọc, ngay cả đương kim hoàng đế đều nhún nhường Diệp gia ba phần. Bối phận cao nhất Diệp gia hiện nay chính là Diệp lão tướng quân Diệp Nộ. Diệp Nộ tuổi đã sáu mươi bảy, ông cả đời chinh chiến sa trường, lập vô số chiến công cho Thiên Long Quốc, tại Thiên Long Quốc càng có địa vị cực cao. Mà Diệp gia vào trong tay ông cũng lớn mạnh cực nhanh như nhà giàu mới nổi, vẻn vẹn vài thập niên đã đứng ở đỉnh Thiên Long.
Nhưng đáng tiếc, có lẽ là trời ghen ghét Diệp gia, nhân khẩu Diệp gia ba đời liên tiếp đều không thịnh vượng. Diệp lão tướng quân là con trai duy nhất, mà ông cả đời cũng chỉ có một con trai, cũng chính là Uy Long đại tướng quân Diệp Uy hiện giờ uy chấn bốn biển, đã bước vào trung niên. Diệp Uy cũng chỉ có một trai một gái, đáng tiếc Diệp gia đời đời uy mãnh, nhưng con trai Diệp Uy lại yếu ớt lắm bệnh, bệnh tật lớn nhỏ quấn thân quanh năm, trong ngày thường ngay cả ra khỏi cửa cũng là vấn đề, bởi vậy Diệp Nộ và Diệp Uy vì âu sầu mà đã bạc không biết bao nhiêu sợi tóc, điều này cũng trở thành một trò cười cho Diệp gia tại Thiên Long Quốc.
Mà một năm trước, Diệp Uy rốt cuộc từ Thương Lan Quốc tìm về một gốc Thiên Niên Tuyết Tham có thể cải biến thể chất vị con trai Diệp gia này, nhưng ai ngờ vào ngày Diệp Uy trở về thì con trai ông lại mất tích. Tầng tầng lớp lớp phòng ngự của Diệp gia có thể nói là kín không kẽ hở nhưng lại không một ai biết hắn mất tích thế nào. Phảng phất như giữa ban ngày hóa thành không khí biến mất vậy. Diệp Nộ bởi vậy liền nổi giận lôi đình, tiến hành tra xét phạm vi siêu lớn trong phạm vi cả Thiên Long Thành, kinh động toàn bộ Thiên Long Thành gà bay chó nhảy, lại không chút thu hoạch.
Bất kể là hắn tự mình ra ngoài hay là bị người cướp đi thì với sự cường đại của lực lượng thủ vệ Diệp gia tuyệt đối không có khả năng không chút phát giác. Khả năng duy nhất chính là Diệp gia xuất hiện nội ứng. Bởi vậy cùng lúc rà soát tại Thiên Long Thành, nội bộ Diệp gia cũng tra hết thảy, nhưng tương tự cũng không chút thu hoạch, chỉ đành phải thay máu toàn bộ đám thủ vệ. Cuối cùng, con trai Diệp gia biến mất sạch trơn, ngay cả một sợi lòng đều không tìm được, cho dù Diệp gia là cỡ nào không muốn thừa nhận, nội tậm cũng biết khả năng lớn nhất là hắn đã bị hại, ngay cả thân thể cũng bị hủy đi hoàn toàn.
Hương hỏa Diệp gia đoạn tuyệt, Diệp Nộ bởi vậy mà than ngắn thờ dài suốt ngày suốt đêm, dần dần già nua, tuy mặt ngoài vẫn bừng bừng hùng tâm như trước, không kém năm đó. Nhưng người sáng mắt đều nhìn ra được giữa hai hàng lông mày ông chất chứa đầy muộn phiền. Diệp Uy khí phách oai hùng không giảm nhưng tính tình trở nên nóng nảy rõ ràng, tướng sĩ thủ hạ của y lòng biết bụng hay, chỉ có thể than thở cho Uy Long đại tướng quân của họ ở trong lòng, chưa từng dám nhắc tới trước mặt y. Mà thê tử của Diệp Uy là con gái đương kim đế sư, yêu con như mạng, sau khi mất con ngày ngày lấy lệ rửa mặt.
Mà hy vọng cuối cùng của Diệp gia lại rơi lên người nghĩa tử Diệp Uy nhận bảy năm trước. Nghĩa tử này được lấy tên Diệp Vô Vân, năm nay hai mươi hai tuổi. Đứa con này năm đó không nơi nương tựa, đi nhặt rác làm kế sinh nhai, đang lúc suýt nữa chết đói trong trời đông giá rét thì được Diệp Nộ thu giữ trở thành thân binh bên người Diệp Uy. Sau này trong một lần Diệp Uy bị ám sát, hắn bất chấp tính mạng đỡ một đao cho Diệp Uy, bị trọng thương nhưng may mắn thoát chết, toàn thể Diệp gia dưới sự cảm kích đã nhận hắn là con của Diệp gia. Trong bảy năm sau đó, hắn dốc hết tâm huyết với Diệp gia, đồng thời dần dần hiển lộ ra tài năng kinh người, liên tiếp lập công lao cho Diệp gia, đối với người con trai bệnh tật của Diệp gia càng thêm chiếu cố.
Chỉ là, nghĩa tử dù ưu tú hơn đi nữa chung quy vẫn là nghĩa tử, máu chảy cơ thể không phải là huyết mạch thuần chính của Diệp gia. Diệp gia tuy rằng rất tin yêu nghĩa tử này, đối xử như người trong nhà, nhưng nếu thật sự phải trao cả một gia nghiệp khổng lồ vào tay một người ngoài… thì làm sao có thể can tâm.
Mà hôm nay, một tin tức tới đột ngột khiến Diệp phủ hoàn toàn hỗn loạn.
===============
(*): hai chữ đồng âm: một là hoàng trong hoàng đế, một là hoàng trong phượng hoàng.