Ánh mắt Diệp Thủy Dao lưu chuyển, một lần nữa bắt đầu đánh giá vị đệ đệ vừa quen thuộc vừa xa lạ này. Hắn vẫn là diện mạo không quá quen thuộc đó, chỉ là hơi chín chắn hơn so với trong ký ức. Vẫn là vẻ anh tuấn quá đỗi, nhưng đã không còn vẻ âm nhu và yếu đuối gần như nữ khí nữa, mà loáng thoáng lộ ra một loại khí chất tao nhã cao quý không thể nói rõ, thần thái có một vẻ ngạo nghễ toát ra tự nhiên, dường như chưa bao giờ đặt người ta vào trong mắt, lại rất kỳ dị không hề khiến người ta cảm thấy phản cảm. Mà đôi mắt vốn dĩ tràn đầy uể oải và vô thần kia lúc này lại sâu xa như biển cả, khi ánh mắt đụng phải lại khiến nàng có một cảm giác kì dị như muốn rơi vào trong đó vậy.
- Là ai dạy ngươi? –Diệp Thủy Dao dời ánh mắt, lần nữa nhìn về phía bức tranh vừa mới hoàn thành, gợn sóng trong lòng khẽ xao động. Nàng từ nhỏ đã làm bạn với tranh, vẽ núi chừng mười năm, tay từng vẽ qua hàng nghìn hàng vạn núi đồi. Mà chính bức tranh hoàn thành không đến một phút ngắn ngủi này lại khiến nàng cảm giác những ngọn núi dưới bút của mình mấy năm nay đều là những tác phẩm thô thiển khó lọt mắt.
- Không thầy tự biết! Đây thực ra đều là những họa ý rất dễ hiểu, chỉ là tỷ tỷ một mực không phát hiện ra thôi.
Thành công gõ cửa trái tim nàng, Diệp Vô Thần kéo một chiếc ghế qua, không chút khách khí ngồi xuống, sau đó ôm Ngưng Tuyết vắt ngang ngực mình:
- Nàng tên Ngưng Tuyết, là muội muội đệ nhận. Tuyết Nhi, gọi tỷ tỷ đi.
- Tỷ tỷ, xin chào… Muội tên Ngưng Tuyết. –Ngưng Tuyết khẽ vẫy cánh tay trắng mịn về phía nàng, sau đó có đôi chút thẹn thùng nở nụ cười.
Diệp Thủy Dao sắc mặt lạnh nhạt khẽ gật đầu một cái về phía nàng, ánh mắt lại rơi lên người Diệp Vô Thần, dường như muốn nhận rõ người này rốt cuộc có phải đệ đệ trong ký ức của mình hay không.
- Tỷ tỷ, tỷ có phải rất bất mãn với việc mình sinh ra trong Diệp gia hay không? –Diệp Vô Thần đột nhiên hỏi, nói một câu không đầu không đuôi. Song những lời này lại khiến Diệp Thủy Dao ngơ ngẩn, sau đó dời ánh mắt nhìn ra chỗ khác, ánh mắt dần trở nên mê mang, không biết đang nghĩ gì.
- Bất luận là đình viện hay căn phòng của tỷ tỷ, tuy rằng rất thanh nhã nhưng bố cục có phần đơn giản quá mức, đây chắc hẳn là tỷ tỷ cố ý yêu cầu chứ? Trên người tỷ tỷ không có bất cứ mùi son phấn gì cả, không thoa bất cứ loại phấn nào, thậm chí ngay cả trang sức đều không có một đồ. Đương nhiên, tỷ tỷ trời sinh đức hạnh, thần tiên hóa người, vốn dĩ không cần những tục vật này để trang điểm, nhưng điều này đối với một độc nữ sinh ra trong nhà đại phú đại quý mà nói thì có phần hơi không bình thường. Hơn nữa, đình viện lớn như vậy ngay cả một nha hoàn người hầu đều không có, là tỷ tỷ thích yên tĩnh, hay đang bài xích cái gì?
- Mà ta mất tích một năm trở về, tỷ tỷ một chút ít quan tâm đều không có. Có lẽ nếu không phải những tiếng la ó kia đủ khiến tỷ tỷ nghe thấy, thì tỷ tỷ hiện tại hẳn là ngay cả ta đã trở về đều không biết. Có lẽ bình thường cũng rất ít nói chuyện với cha mẹ. Đối với thân nhân còn lạnh lùng như vậy, tỷ tỷ nhất định là nặng trĩu tâm sự. –Diệp Vô Thần lại nói thầm một câu:
- Ở thế giới kia của ta, gọi là rào cản tâm lý, nghiêm trọng hơn thì gọi là hội chứng tâm lý.
- Bao nhiêu nữ tử hao hết tâm tư, thậm chí không từ thủ đoạn leo lên trên để cầu phú quý, đối với phần lớn nữ tử mà nói, có thể trở thành một nha hoàn của Diệp gia cũng là chuyện tha thiết ước mong. Mà tỷ tỷ từ tấm bé đã đứng ở vị trí những nữ tử bình thường ngay cả ngửa mặt trông lên đều không dám, hiện giờ lại… ta nghĩ, có phải có chuyện gì đó xúc động đến tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ bài xích thân phận của mình và Diệp gia có quyền thế số một số hai tại Thiên Long, mà hướng về cuộc sống yên ổn giản đơn hay không. Chỉ là thân phận của tỷ tỷ đã định trước không thể thay đổi, cho nên tỷ chỉ có thể phiền muộn trong lòng, lâu dần, tỷ đã từ từ đóng chặt cả trái tim lại.
Diệp Thủy Dao khẽ nhắm mắt, sâu kín nói:
- Không ngờ rằng, người biết lòng ta lại là ngươi.
- Đó là đương nhiên rồi, bởi vì chúng ta là tỷ đệ mà! –Diệp Vô Thần cười hì hì híp mắt nói, bộ dáng y hệt một đệ đệ ngoan.
- Vậy, tỷ tỷ nghe đệ đệ nói vài câu trong lòng được không? Trong lòng đệ nghĩ gì, nói không chừng cũng giống trong lòng tỷ tỷ nghĩ.
Diệp Thủy Dao trầm mặc không nói, đôi mắt đẹp lấp lánh như một hồ nước trong, long lanh trong suốt động lòng người.
- Một năm trước đệ bỗng nhiên biến mất ở Diệp gia, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều nhìn ra được có một cỗ thế lực đang nhằm vào Diệp gia ta. Không nói đến thế lực này là gì, nếu đệ thật sự cứ như vậy chết đi, hậu quả trực tiếp nhất chính là Diệp gia ngoại trừ tỷ tỷ đã không còn hậu nhân, mà tỷ tỷ chẳng những là nữ tử, hơn nữa nổi tiếng tâm trong sáng ít ham muốn, không tranh chấp với đời, nên căn bản không thể chèo chống nổi Diệp gia. Vậy thì kẻ được lợi trực tiếp nhất sẽ là ai đây? –Diệp Vô Thần ra vẻ thờ ơ nói.
Diệp Thủy Dao hơi nhíu mày, đôi môi khẽ mở:
- Ngươi là nói… Tiểu Vân?
Diệp Vô Thần không trả lời, mà nói tiếp:
- Vậy thì, rốt cuộc là ai đang nhằm vào Diệp gia ta? Hiện tại Thiên Long Thành ai không biết gia tộc có thể chống lại Diệp gia chỉ có Lâm gia và Hoa gia, mà Lâm gia và Diệp gia xưa nay luôn bất hòa. Không lâu trước kia, đệ từng đàm luận qua cục thế Thiên Long với một lão nhân ẩn cư mười lăm năm, ông ấy nói cho đệ biết mạnh nhất trong vài thế lực lớn là Diệp gia, lại không có Lâm gia. Nói cách khác, Lâm gia mười lăm năm trước vẫn là một gia tộc vô danh, trong mười lăm năm ngắn ngủi lại phát triển dũng mãnh như vậy. Hiện giờ tài lực, quyền lực, danh vọng đã đủ chống lại Diệp gia ta. Vậy thì, rốt cuộc là lực lượng gì đang thúc đẩy Lâm gia, mà Lâm gia vì sao phát triển nhanh như vậy, thậm chí vô tình trêu chọc Diệp gia ta làm địch, hết thảy những điều này thực sự không có nguyên nhân ư?
Diệp Thủy Dao:
- ……
- Hiện giờ Lâm Cuồng tư cách già nhất của Lâm gia năm đó tuy cũng từng lập vài chiến công, nhưng so sánh với Diệp gia thì kém quá xa. Rồi sau đó con gái của Lâm Cuồng, cũng chính là muội muội ruột của Lâm Chiến gia chủ Lâm gia hiện giờ - Lâm Tú trở thành đương kim hoàng hậu, Lâm gia cũng theo nước thuyền lên, có điều tốc độ lên cũng thật quá mức, nhưng nếu có hoàng thất ở sau lưng không tiếc sức lực thúc đẩy và khống chế , thì giải thích dễ hơn nhiều.
Một vài tình hình cơ bản về Lâm gia, đều là lúc trước Diệp Vô Thần thuận miệng hỏi Vương Văn Thù trên đường tới tiểu viện của mình, Vương Văn Thù đối với những nghi vấn của "đứa con" này đương nhiên là hỏi gì đáp lấy.
Đồng tử Diệp Thủy Dao hơi co lại, lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn nói gì?
- Ta muốn nói, Diệp gia quyền thế quá lớn, lại không biết khiêm tốn và thu liễm, không biết công cao đè đầu chủ là đại kị của nhà binh. Hiện giờ Diệp gia gần như nắm giữ hơn 1/3 binh quyền của cả Thiên Long Quốc, danh vọng của hai đại mãnh tướng trong quân càng không ai bì nổi, được nhiều người ủng hộ, thậm chí phần lớn binh tướng đều lấy thân là thuộc hạ của Diệp gia tướng quân làm vinh quang. Diệp gia cường thịnh như thế, hoàng đế sao có thể an lòng. Nếu đệ là hoàng đế, sau khi đệ ngồi vững trên hoàng vị, chuyện đầu tiên phải làm chính là chèn ép Diệp gia. Đương nhiên, Diệp gia quá mức cường đại, lại chiến công vô số, trung thành tận tâm, ngoài mặt không thể giở giọng, cho nên… Nâng đỡ một gia tộc giằng co với Diệp gia, không cho nó lớn mạnh, sau đó dùng một loại phương pháp vô thanh vô tức khống chế cả Diệp gia vào trong tay, đây sẽ là kết quả hoàn mỹ đến cỡ nào.
Diệp Thủy Dao:
- ……