- Ngươi… ngươi khinh người quá đáng! –Lâm Khiếu rốt cuộc đã nổi giận, Bồ Tát còn có ba phần giận dữ, nếu lúc này hắn vẫn còn có thể nhịn được… Hoặc là lòng dạ của hắn hoặc hàm dưỡng thật sự đã cao đến một trình độ nào đó, hoặc là hắn vốn dĩ không phải nam nhân.
- Lâm công tử có lòng tin với mình hay không? –Diệp Vô Thần cười hỏi.
- Không có lòng tin? Hừ! Lâm Khiếu ta đã có hôn ước sáu năm với Hoa Thủy Nhu, Thiên Long Thành ai ai đều biết, chuyện này được hoàng thượng tán thành đồng thời toàn lực xúc tiến, năm đó Hoa tướng quân cũng đã chính miệng nhận lời. Nàng ắt sẽ vào Lâm gia ta, trở thành thê tử của Lâm Khiếu ta. –Lâm Khiếu trầm mặt nói.
- Ồ, nếu ngươi đã có lòng tin có thể cưới được Hoa Thủy Nhu như thế, vậy vì sao còn phải chạy riêng nới những điều này với ta. Ngươi hoàn toàn có thể coi ta thành một kẻ si tâm vọng tưởng, không thèm để ý đến, hoặc dùng ánh mắt chế giễu để quan sát, không phải càng thú vị hơn hay sao? Lâm công tử, lời nói hai lòng quả sẽ khiến người ta coi thường đấy. –Diệp Vô Thần nghiền ngẫm nói.
Lâm Khiếu sắc mặt âm trầm, lại không có lời đối đáp. Bởi vì hôm nay nếu đổi thành bất cứ một ai khác, hắn đều sẽ không thèm để ý như Diệp Vô Thần nói… Thế nhưng người này là Diệp Vô Thần, uy hiếp hắn mang tới thực sự quá lớn. Ngay cả bây giờ đứng trước mặt hắn, hắn thân là bại tướng dưới tay vẫn có một cảm giác thất bại và nặng nề như đối diện với một ngọn núi lớn.
Cắn chặt răng, hắn rốt cuộc không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Chờ khi bóng lưng hắn biến mất ở khúc ngoặt, nụ cười cợt nhả trên mặt Diệp Vô Thần trong nháy mắt biến mất không thấy đâu, thay vào đó là vẻ lạnh nhạt trước kia. Trước mặt người khác, hắn bắt đầu quen đeo vào một chiếc mặt nạ da người, loại cảm giác này rất không thoải mái, hắn thích mình tự nhiên hơn. Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Tuyết Nhi, ta và hắn không oán không cừu, mà hắn cũng là một quân tử chân chính, ta làm như vậy với hắn, có phải quá đáng hay không.
Ngưng Tuyết khẽ lắc đầu:
- Muội không biết, muội chỉ biết ca ca bất kể làm việc gì đều là đúng, đều có đạo lý của mình, muội không muốn thấy ca ca áy náy.
Diệp Vô Thần ngồi xổm xuống, xoa mặt nàng nói:
- Ta còn lâu mới áy náy, chỉ là hơi có chút không đành lòng thôi. Bởi vì giữa chúng ta không hề có đúng sai, sai chỉ là lập trường hắn đứng và lập trường thân phận của ta hiện giờ đang đứng. Với gia tộc mà nói, chúng ta đã định trước sẽ là địch nhân. Vì thế, ta chọn hắn, trở thành gạch kê chân trong bước đầu của ta.
Ngưng Tuyết chỗ hiểu chỗ không gật đầu, sau đó nắm chặt tay Diệp Vô Thần, dè dặt hỏi:
- Ca ca… thích tỷ tỷ xinh đẹp kia đúng không? Bởi vì ca ca luôn len lén nhìn nàng. Hơn nữa… hơn nữa…
- Đúng vậy, ca ca thích nàng. Nữ tử có thể khiến ta liếc một cái đã trầm mê, ta sao có thể buông tha nàng chứ. Cho nên, nàng nhất định phải thuộc về một mình ta. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.
- Vậy… sau khi ca ca có được vị tỷ tỷ xinh đẹp kia, có phải không cần muội nữa hay không? –Ngưng Tuyết càng thêm khẩn trương, trong đôi mắt như pha lê bắt đầu phủ mờ một làn hơi nước.
- Nha đầu ngốc. –Diệp Vô Thần khá buồn cười xoa mặt nàng, nhẹ giọng nói:
- Ca ca cho dù không cần cả thế giới, cũng sẽ không cần Tuyết Nhi của ta. Sau này đừng hỏi những câu hỏi ngốc như vậy nữa.
- Vậy có phải sau này muội vẫn có thể để ca ca tắm cho mỗi ngày, ôm ca ca ngủ mỗi ngày hay không?
- Chỉ cần Tuyết Nhi nguyện ý, vĩnh viễn đều có thể.
Ngưng Tuyết rốt cuộc nín khóc mỉm cười, ôm cổ Diệp Vô Thần cao hứng cười:
- Muội biết ca ca tốt nhất mà… Lúc nãy thật đáng sợ, rất sợ ca ca sau này có tỷ tỷ xinh đẹp rồi sẽ không thèm quan tâm đến muội.
- Còn nhớ hồng nhan họa thủy ta từng kể với muội không? Các nàng ấy sẽ là bảo bối của ta, sau này có lẽ sẽ trở thành người quan trọng, cần bảo vệ bên người ta. Mà muội, là nửa tính mạng của ta.
Diệp Vô Thần ôm nàng, sau đó lặng nghe tiếng náo nháo dần bình ổn ở bên ngoài. Đám người trong quảng trường đã bắt đầu lục tục tản đi. Hắn đang chờ một người, nếu người ấy lúc nãy không chú ý đến hắn tới đây đồng thời chủ động xuất hiện, vậy coi như hắn đã nhìn lầm.
Không khiến hắn thất vọng, Lãnh Nhai vẻ mặt lạnh lẽo xuất hiện nơi góc ngoặt, sau đó từ từ đi về phía hắn. Chưa chờ y tới gần, Diệp Vô Thần đã hờ hững mở miệng:
- Ngươi không cần quá cảm kích ta, ta chỉ lợi dụng ngươi mà thôi.
Lãnh Nhai dừng chân, lạnh giọng nói:
- Ta tới nói cho ngươi biết, đừng hy vọng ta sẽ cảm kích ngươi, càng đừng mơ tưởng ta sẽ đi làm cái việc hộ viện gì kia của ngươi. Đừng xen vào việc của người khác!
Nói xong, y xoay người, giẫm bước chân mạnh mẽ rời đi.
Diệp Vô Thần thất vọng lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Vốn còn muốn giúp chữa khỏi đôi mắt của mẹ gã, nếu gã đã không cảm kích vậy, thì thôi quên đi.
Bước chân Lãnh Nhai bỗng khựng lại, sau đó chợt như một con báo săn cuồng bạo lao đến trước người hắn, đôi mắt như đao nhìn chằm chặp hắn, gằn từng chữ:
- Ngươi nói cái gì?
- Ngươi tên Lãnh Nhai? –Diệp Vô Thần không đối mặt với câu hỏi của y, mà thong thả hỏi, không hề lo lắng y sẽ không trả lời.
- Đúng.
- Tên thật của ngươi thì sao?
- Lãnh Nhai!
- Ngươi cần tiền?
- …
Diệp Vô Thần nhìn thẳng y nói:
- Thiếu tiền chẳng phải chuyện mất mặt. Nếu không có tiền, ngươi và mẫu thân ngươi ăn gì, mặc gì, ở đâu? Ngươi lấy cái gì đi chữa trị mẫu thân mang bệnh của ngươi. Điều này có gì mà khó có thể mở miệng. Cuộc đấu lần này, thân phận của ngươi đã bại lộ, sau này ở Thiên Long Thành nhất định sẽ nửa bước khó đi, ngươi không phải người Thiên Long Quốc ta, nhất định không hiểu rõ cừu hận của người Thiên Long Quốc ta với người Đại Phong Quốc. Đến lúc ấy ngươi ngoài đi trộm, đi cướp, ngươi còn có thể làm gì? Mà tới nhà ta làm hộ viên, ta ít nhất có thể bảo đảm sự an toàn của ngươi và mẫu thân ngươi, hoàn có thể chữa khỏi bệnh của mẫu thân ngươi, để bà không phải chịu vất vả khổ cực nữa. Chẳng nhẽ ngươi vì chút tôn nghiêm nam nhân đáng cười kia, thà không đoái hoài đến an nguy của mẫu thân? Thậm chí làm mấy chuyện trộm cắp kia!?
Lãnh Nhai trầm mặc không nói, khá lâu sau mới lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi có thể chữa khỏi đôi mắt của mẫu thân ta, trong vòng một năm, ta sẽ nghe lệnh ngươi!
- Một đôi mắt của mẫu thân ngươi đổi lấy một năm nghe lệnh, vậy thì cả tính mạng của bà thì sao?
Lãnh Nhai nghe vậy liền đờ ra, sau đó đôi mắt bắn ra tinh mang dữ dội, lan ra từng tia sát khí hãi người.
Diệp Vô Thần cười lạnh nói:
- Thu lại sát khí của ngươi đi, ta tuy rằng không tự nhận mình là người tốt, nhưng vẫn không đến nỗi dùng thủ đoạn đê tiện lấy mẫu thân ngươi để uy hiếp ngươi. Ta hỏi ngươi, nếu lúc nãy ta không ra mặt, kết cục của ngươi sẽ là gì?
Lãnh Nhai:
- ………..
- Nặng thì ép hỏi ra lai lịch của ngươi sau đó trực tiếp xử tử, nhẹ thì cả đời bị giam cầm. Lúc đó, mẫu thân ngươi tất nhiên cũng bị tra ra, với thủ đoạn tàn nhẫn của hoàng đế Thiên Long, ngươi cho rằng bà có thể may mắn thoát khỏi ư? Hoặc giả sử, cho dù ngươi chỉ bị giam giữa một hai tháng sau đó được thả ra ngoài, mà trong một hai tháng này, mẫu thân ngươi mù hai mắt, lại không nơi nương tựa sẽ dựa vào cái gì mà sống?
Lãnh Nhai run rẩy toàn thân, đằng lưng trong tích tắc đã bị mồ hôi lạnh thấp đẫm. Đôi tay nắm chặt run khe khẽ.
- Ngươi vẫn còn quá non nớt, chỉ có mỗi khí thế và bạo lực kinh người, nhưng làm việc lại lỗ mãng, bất kể hậu quả như thế. Ngoài việc xảy ra ngày hôm nay, việc ngươi dẫn mẫu thân ngươi tới Long Dận vốn đã là một sai lầm cực lớn. Ngươi nếu muốn rời khỏi Đại Phong Quốc, hoàn toàn có thể tới Quỳ Thủy Quốc hoặc Thương Lan Quốc, duy chỉ có không nên tới Thiên Long Quốc! Cừu hận giữa Thiên Long Quốc và Đại Phong Quốc không phải mười năm tám năm là có thể giải trừ.
Lãnh Nhai:
- ………