Thiên Long Diệp gia.

Khi Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết rề rà trở về Diệp phủ, vừa vào cửa, liền "xoạt" một cái bị hơn chục luồng ánh mắt đồng thời chăm chăm vào. Ngay cả những thị vệ ngày thường không liếc ngang liếc dọc và ám vệ ẩn trong chỗ tới đều dùng dư quang khóe mắt len lén quan sát hắn, mỗi luồng ánh mắt quái dị đến cực điểm, hệt như lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thiếu gia Diệp gia vậy.

- … Nhanh như vậy đã truyền đi rồi!? Chẳng nhẽ tin tức này thế nhưng còn nhanh hơn ta đi? –Diệp Vô Thần nói thầm.

Mà lúc này, lời đồn với tốc độ kinh người về thiếu gia Diệp gia đã truyền khắp Thiên Long Thành… Đấu võ một trận, đấu văn một trận với Lâm Khiếu, toàn bộ thắng! Trong đó lại dùng trí đánh bại gia chủ Hoa gia, quỷ dị đánh bại viện trưởng học viện hoàng gia Thiên Long, một bức "Tịnh Đế Liên Hoa" được xưng là Thần tác, một khúc "Tiền Trần Ức Mộng" ngẫu hứng mà làm, khiến vài ngàn người lệ tuôn đầy sân, hơn nữa, hắn còn là truyền nhân Kiếm Thần, ngay cả hoàng đế đều khen là kỳ tài có một không hai, phong thưởng tam đẳng Hầu tước ngay tại đương trường, đồng thời hứa gả Phi Hoàng công chúa… Từng lời đồn đãi kinh người nối tiếp nhau truyền đi, nếu là thường nhân nói ra, chỉ sẽ bị coi thành truyện cười vô căn cứ, nhưng truyền những chuyện này đều là những người chứ… Có thể nói, người ở sân khi ấy tùy tiện một người dậm dậm chân, đều là đại nhân vật có thể khiến rung chuyển một phương, bọn họ cùng chứng kiến, họ há có thể không tin?

- Tiểu thiếu gia, lão gia nói sau khi ngài trở về lập tức tới phòng nghị sự một chuyến. –Thấy hắn trở về, một lão gia bộc vội vàng nghênh đón, thi lễ trước mặt hắn nói.

- À, biết rồi. –Diệp Vô Thần gật đầu, sau đó đi về phía phòng nghị sự. Mà hơn chục luồng ánh mắt kia cũng theo sát hắn. Trước đây, họ tuy là hạ nhân Diệp phủ, nhưng đối với vị tiểu thiếu gia từng yếu ớt không chịu nổi, sau khi quay về thì suốt ngày lêu lổng, thậm chí cậy thế ức hiếp đại thiếu gia này ít nhiều đều có chút kinh thường và chán ghét. Mà lúc này, trong ánh mắt của họ chỉ có khiếp sợ và khó tin.

Trong phòng nghị sự rộng rãi sáng sủa, toàn bộ người nhà Diệp gia đều ở đấy, kể cả Diệp Vô Vân mặt đầy tươi cười kia. Diệp Vô Thần vừa mới đi vào, Diệp Nộ đang cười ha ha ầm ĩ bỗng ngưng tiếng cười, sau đó vẻ mặt trầm thấp quát:

- Thần Nhi, con còn không tiến vào, sau đó hãy khai báo đúng sự thực!

Diệp Vô Thần ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Vương Văn Thù, đặt Ngưng Tuyết lên đầu gối, tay phải rất tự nhiên vươn tay vào trong miệng của nàng, vừa gảy lưỡi thơm của nàng vừa vô tội nói:

- Con hôm nay hẳn không khiến Diệp gia mất mặt mà… Còn có cái gì cần khai báo?

Sự sủng ái quá đỗi và hành động quá mức của hắn với Ngưng Tuyết trên dưới Diệp gia mấy ngày nay cho dù thấy cũng chẳng hề trách, cũng đành mặc kệ. Vương Văn Thù cười nói:

- Cha, chúng ta hỏi trực tiếp Thần Nhi là được, đừng dọa nó mà.

Diệp Nộ nghe vậy cười ha ha ầm lên, một bên vừa cười to một bên nói:

- Một mình tiểu tử này đều tính kế cả nhà Lâm gia đến đủ khổ, có thể bị lão già như ta dọa mới là lạ. Sung sướng quá đi mất, ta và y giao phong nhiều năm như vậy, vẫn là đầu tiên sung sướng đến như thế, ha ha ha ha…Song….

Diệp Nộ sửa sắc mặt, nhíu mày hỏi:

- Thần Nhi, con hãy thành thật khai báo, thân vũ kỹ và tài hoa này của con là thế nào? Người khác có thể hoài nghi con giả bệnh mười sáu năm, sau đó bất chợt nổi tiếng. Nhưng Diệp gia chúng ta làm sao không biết, một năm trước con còn là một kẻ trói gà không chặt, về mặt tài học ngay cả một đứa trẻ mười tuổi đều không bằng. Mà con cũng từng nói một tháng trước con mới tỉnh lại, chẳng nhẽ nói những thứ này của con đều là học trong vòng một tháng ư? Ta không tin, cho dù Kiếm Thần bản lĩnh thông thiên, cũng tuyệt không có khả năng dạy dỗ con đến trình độ như vậy trong vòng một tháng! Nếu không phải từng nhỏ máu nhận thân với con, ta thậm chí hoài nghi con căn bản không phải Thần Nhi!

Diệp Nộ cũng gật đầu theo, nhìn chăm chú Diệp Vô Thần hỏi:

- Đừng nói một tháng, cho dù là một năm cũng quá không tưởng tưởng nổi. Trong này, có phải còn có ẩn tình gì chúng ta không biết hay không?

Diệp Vô Thần muốn nói lại thôi, vẻ mặt khó xử.

Thấy Diệp Vô Thần hơi khó xử, Vương Văn Thù vội quở trách Diệp Uy:

- Xem hai cha con chàng kìa, không ngờ lại chẳng tin tưởng Thần Nhi như thế. Đây chỉ có thể chứng minh Thần Nhi là kỳ tài ngút trời chân chính, chỉ cần một tháng liền…

- Kỳ tài ngút trời cũng hẳn có một giới hạn. –Diệp Nộ vung tay cắt ngang lời Vương Văn Thù:

- Lâm Khiếu Lâm gia vốn được công nhận là kỳ tài ngút trời, chẳng nhẽ công sức hai mươi năm của nó lại không bằng một tháng của Thần Nhi? Tuyệt không có khả năng!

- Thực ra thì mọi người đoán không sai. –Diệp Vô Thần rốt cuộc mở miệng:

- Sư phụ đích xác dùng một phương pháp đặc thù. Chỉ là phương pháp này quá mức kinh thế hãi tục, lão nhân gia ngài từng nói với con không được truyền ra ngoài, nhưng… Phù, nói với người nhà hẳn không có vấn đề gì đâu.

- Ừm! –Diệp Nộ gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Hay hơn hết là nói qua với chúng ta đi, nếu không trong lòng ta luôn sẽ có một khúc mắc.

- Thực ra, sư phụ dùng một loại năng lực thần kỳ tên "Đề Hồ Quán Đỉnh" rót một bộ phận tu vi truyền thẳng vào cho con, cho nên mới có con ngày hôm nay. –Diệp Vô Thần chẳng chút xấu hổ lôi một loại công pháp trong tiểu thuyết võ hiệp nào đó ngày trước từng đọc ra, ngón trỏ tay phải khẽ quấy miệng Ngưng Tuyết, cảm thấy nàng đang vô ý thức mút vào.

- Đề Hồ Quán Đỉnh Đại Pháp!? –Hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Diệp Vô Thần, sau khi Diệp Nộ và Diệp Uy nghe thấy cái tên này liền lộ ra vẻ kinh ngạc mà không phải nghi hoặc.

Chẳng nhẽ trên thế giới này thật đúng có thứ này ư?

- Chẳng nhẽ hai người từng nghe qua? –Diệp Vô Thần ngạc nhiên hỏi.

- "Đề Hồ Quán Đỉnh Đại Pháp" chưa từng nghe qua, có điều quả thật từng nghe qua một loại "Càn Khôn Quán Đỉnh Đại Pháp". Tên hai thứ tuy khác nhau, nhưng cũng hơi có tương tự, có lẽ tác dụng cũng không khác nhau lắm… Thì ra là thế, ta đã hơi hiểu rồi. –Diệp Uy có chút sáng tỏ nói, từ hai chữ "Quán Đỉnh", y đã đoán ra được đại khái.

- "Càn Không Quá Đỉnh Đại Pháp" là một loại công pháp thần kỳ mà Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông cùng có. Loại công pháp này có thể khiến tông chủ mỗi một đời của Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông trước khi chết rót tất cả tu vi bản thân cho truyền nhân của mình, đến tận khi tu vi bản thân một giọt cũng không còn rồi sau đó chết đi. Mà đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông trường tôn không suy yếu, không ai dám chọc. –Diệp Nộ giải thích nói.

Đúng thật là có… Diệp Vô Thần thầm kêu trong lòng.

- Trong này có phải sẽ tổn thất một phần rất lớn hay không. Nếu không, tông chủ Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông chẳng phải cường đại không có giới hạn? –Diệp Vô Thần hỏi.

- Đúng vậy, trong này đích xác có tổn thất, còn về tổn thất bao nhiêu thì không phải chúng ta có thể biết được. Nhưng tông chủ Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông mỗi một đời đều có thực lực cái thế, điểm này chưa từng có ai hoài nghi,

- Thực lực cái thế? Thực lực của họ là… Thần cấp? –Diệp Vô Thần nhướng mày:

- Vậy vì sao trong số tứ đại Thần cấp cao thủ của Thiên Thần đại lục, không bao gồm họ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện