- Tuyết Nhi, sáng nay ta phải ra ngoài một chút, lát nữa muội tới chơi với tỷ tỷ được không? –Diệp Vô Thần giúp nàng mặc váy xong, nhẹ giọng nói.

- Muội không thể đi với ca ca được ư? –Đôi mắt Ngưng Tuyết trông mong hỏi.

- Lần này không thể. Yên tâm đi, ca ca rất nhanh sẽ về.

- Vâng, vậy muội chờ ca ca trở về. –Diệp Ngưng Tuyết nghe lời gật đầu. Nàng tuyệt đối sẽ không cho phép mình trở thành vật quấn chân của hắn.

Sau khi ăn qua loa bữa sáng với Ngưng Tuyết, Lãnh Nhai rốt cuộc cũng từ trong phòng đi ra ngoài. Khí tức của y hết thảy vẫn như thường, không nhìn ra bất kỳ dấu tích từng khóc nào, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần của y rõ ràng đã ấm áp hơn rất nhiều, thậm chí lộ ra ý cảm kích nhàn nhạt.

- Thân thể mẫu thân ngươi suy yếu quá mức, đây là do bôn ba đường dài, lại ăn uống không tốt, cộng thêm tâm tình uất ức gây nên. Nhưng cũng không hề có trở ngại quá lớn, tĩnh dưỡng nửa tháng là có thể bình phục thuyên giảm, hơn nữa sẽ không để lại di chứng. –Diệp Vô Thần nói:

- Ngoài ra, đến lúc đó ta sẽ bảo người thu xếp mẫu thân ngươi tới tiểu viện của phu nhân, giữa nữ nhân tuổi tác sàn sàn nhau càng dễ trao đổi, cũng có thể làm bạn.

Lãnh Nhai ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn hắn:

- Ta và mẫu thân ta là người Đại Phong Quốc, mà Thiên Long Quốc các ngươi căm hận nhất là người Đại Phong Quốc, Diệp gia các ngươi còn là gia tộc giết nhiều người Đại Phong Quốc nhất, ngươi đối đãi chúng ta như thế, còn chưa nới người nhà các ngươi có đồng ý hay không, người khác sẽ làm thế nào đối đãi các ngươi.

- Hả? Không nhìn ra ngươi hóa ra cũng không phải một kẻ quá ngốc. –Diệp Vô Thần vẻ mặt nghiền ngẫm nói. Bởi vì hôm nay hắn còn không chút lưu tình nói với y:

- Ngươi còn quá non nớt.

- Hừ.

- Ngươi yên tâm đi. Ta sẽ không để ngươi ở lại Diệp gia, mà mẫu thân ngươi vốn dĩ hẳn là người Thiên Long Quốc nhỉ.

Đồng tử Lãnh Nhai co lại, lạnh giọng nói:

- Ngươi là có ý gì? Ngươi làm sao biết?

- Ta đoán. –Diệp Vô Thần xoay người đi:

- Nhớ kỹ lời mình từng nói, trung thành với ta mười năm. Trong vòng mười năm này ta sai ngươi làm gì ngươi đều không được phép cự tuyệt. Ta đã trị khỏi mắt của mẫu thân ngươi, ngươi đã không còn lý do để hoài nghi ta! Bây giờ, đi theo ta.

Lãnh Nhai không nói một lời đi theo phía sau.

Ra khỏi Diệp gia, một đường đi về phía đông, xuyên qua từng dòng người huyên náo, đi thẳng một mạch đến cửa Đông Thiên Long Thành chưa từng tới, Diệp Vô Thần vẫn không dừng chân, mà xuyên qua cửa thành, tiếp tục đi về phía đông. Hắn từ đầu chí cuối không nói một câu, cũng không quay đầu, chỉ dùng ánh mắt không ngừng quét sang hai bên. Lãnh Nhai theo sát đằng sau, tương tự một chữ cũng không nói. Nhưng y lại biết từ cửa đông Thiên Long đâm thẳng về phía Đông sẽ tới một nơi thế nào. Cả Thiên Thần đại lục cũng không có mấy ai không biết, bởi vì nơi đó được công nhận là vùng đất cấm kỵ không thể tới gần.

Càng về phía đông, người càng thưa thớt. Mà con đường rộng rãi hai mươi năm trước lúc này đã biến thành một khu vực cỏ dại bao trùm, gần như không nhìn thấy dấu tích từng có người dẫm qua. Sau khi đi bộ một mạch về trước hơn hai giờ, một khu rừng rậm đen như mực xuất hiện ở trước mắt.

- Biết đây là đâu không? –Diệp Vô Thần rốt cuộc đã mở miệng, hắn không dừng bước chân, vẫn không nhanh không chậm đi về trước.

Lãnh Nhai:

- ……

- Tên của khu rừng này đã bị lãng quên rồi. Cỏ cây nơi này lúc trước đều là màu xanh như bình thường, trải qua hai mươi năm, hiện giờ biến thành loại màu đen xám này. Mà sâu trong khu rừng có một tòa Phong Ma Tháp vốn dĩ dùng để giam giữ phạm nhân cùng hung cực ác, nhưng từ sau khi giam giữ một người ở trong đó, nơi đây đã biến thành bộ dạng này. Mà sự chuyển biến đáng sợ ấy cũng khiến người ta không còn dám tới gần Hắc Thụ Lâm này nữa. –Diệp Vô Thần chậm rãi nói, chân càng không chút do dự, dường như hoàn toàn không biết rừng cây hắn đang tiếp cận chính là Hắc Thụ Lâm trong lời của hắn.

- Thiên Phạt Chi Nữ! –Lãnh Nhai thấp giọng nói.

- Không sai, nếu ta dẫn ngươi tới Phong Ma Tháp, ngươi có dám tiến vào không? –Diệp Vô Thần lạnh nhạt nói, ngữ khí không hề có ý đùa giỡn nào cả.

- Dám!

Diệp Vô Thần quay đầu liếc xéo y một cái, lắc đầu nói:

- Mãng phu! Ngươi có biết bao nhiêu người thực lực hơn ngươi chục lần trăm lần sau khi đi vào đều chưa từng ra ngoài hay không. Nếu ngươi không có chút vướng bận nào, ngươi có thể liều lĩnh xông vào, cùng lắm thì là chết. Nhưng sau khi ngươi chết, mẫu thân của ngươi do ai chăm sóc đây?

Lãnh Nhai:

- ……

- Trước khi chưa chuẩn bị sẵn sàng để chết, đừng tùy tiện dùng tính mạng của mình để đặt cược. Bằng không, dũng cảm hơn nữa cũng chỉ là một mãng phu khiến người ta coi thường.

Đi từng bước về phía trước, Diệp Vô Thần rốt cuộc bước vào mảnh Hắc Thụ Lâm ai ai cũng chùn bước, đã không biết bao nhiêu năm không có người tiến vào này. Lãnh Nhai cũng không hề sợ hãi đi theo đằng sau.

Nơi này yên ắng một cách quỷ dị, không có tiếng chim hót, không có tiếng thú gầm rống, thậm chí không nghe được cả tiếng gió. Một cỗ khí tức âm u nồng đạm lan tràn khắp nơi, dồn ép người ta không thở nổi.

- Tử Vong khí! –Diệp Vô Thần thì thào nói.

Hắn miễn dịch Thủy Hỏa Phong Lôi Thổ Tử Vong sáu hệ nguyên tố ma pháp, cũng có thể thao túng sơ bộ những nguyên tố này, đương nhiên cũng tương đối mẫn cảm với Tử Vong nguyên tố. Tuy Tử Vong nguyên tố ở nơi đây rất mỏng manh, mỏng manh đến ngay cả sinh mạng con kiến cũng không cách nào đoạt đi trong thời gian ngắn, nhưng đích thật là Tử Vong khí không hề sai. Hơn nữa dựa theo lời đồn đãi thì thấy, càng hướng vào trong, Tử Vong khí hẳn càng thêm đậm đặc, trung tâm tản ra Tử Vong khí, chắc hẳn chính là Phong Ma Tháp!

Mà cũng chính bởi Tử Vong khí mỏng manh nên cây cối nơi đây mới không bị đoạt đi sức sống, mà ngầm biến đổi trong hai mươi năm dần dần thích ứng với Tử Vong nguyên tố, đồng thời bị cải tạo thành loại màu đen xám chỉ Tử Vong nguyên tố mới có.

Diệp Vô Thần miễn dịch với tất cả Tử Vong hệ, đương nhiên sẽ không sợ Tử Vong khí nơi đây. Mà nồng độ Tử Vong khí nơi đây cũng sẽ không sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì với Lãnh Nhai.

Ánh mắt Diệp Vô Thần như điện, quét qua mỗi một gốc cây trước mắt, dùng trí nhớ siêu phàm của hắn ghi nhớ vị trí sở tại của chúng, trong lòng lặng lẽ đếm khoảng cách mình từng đi qua.

Càng hướng về trong, không khí càng dồn ép kịch liệt. Rành rành là ban sáng, nơi đây lại dường như là chập tối màn đêm vừa buông xuống vậy. Bước chân hai người cũng không tự chủ bèn giảm chậm, không mong sẽ phá hủy sự yên ắng khiến người ta lo lắng ở nơi đây.

Một tiếng vang khẽ, Diệp Vô Thần giẫm lên một cành cây khô. Lùm cỏ màu đen trước mặt bỗng xao động, một con thỏ màu đen vụt ra cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất dưới sự che phủ của cây cối ở trước mặt họ.

Nơi đây không ngờ còn có cả động vật? Trong lòng Diệp Vô Thần hơn cảm thấy kinh ngạc. Sức sống của động vật còn lâu mới bằng thực vật, hơn nữa năng lực tái sinh so với thực vật càng yếu kém hơn nhiều. Trong cảnh Tử Vong khí ăn mòn trường kỳ sẽ dần dần bị đoạt sức sống, sau đó tử vong. Mà cực ít động vật có thể tiếp tục sống sót đã chứng minh chúng trời sinh có một năng lực kháng cự Tử vong nguyên tố, đồng thời di truyền năng lực này xuống, thậm chí trong di truyền bởi nguyên nhân tự nhiên mà trở nên càng rõ ràng.

- Nhũ danh của ngươi là Tiểu Phong? –Diệp Vô Thần vẫn luôn trầm mặc đột ngột hỏi.

- Đúng. –Lãnh Nhai trả lời.

- Mẫu thân ngươi họ Lãnh?

- Đúng.

- Phụ thân ngươi họ Phong?

Bước chân Lãnh Nhai bỗng khựng lại, hai tay lặng lẽ nắm chặt, khí tức trên người trong nháy mắt cũng trở nên lạnh lẽo như đao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện