Chiếc bát lớn trước mặt hai người rốt cuộc được rót đầy, Diệp Vô Thần hai tay nâng bát, rượu trong bát từ đầu chí cuối vẫn bình lặng không gợn sóng, càng không có một giọt tràn ra:
- Vãn bối lần đầu tiên uống rượu với Hoa tiền bối, nên trước tiên kính Hoa tiền bối một bát, bát đầu tiên, vãn bối xin uống cạn để kính!
Nói xong, hắn ngửa cổ, rượu lặng im trôi xuống, trong tích tắc đã trút hết toàn bộ vào trong họng, không có một tia vãi ra, khiến cõi lòng Hoa Thủy Nhu đang nhìn nhảy rộn lên. Khi Diệp Vô Thần đặt bát xuống, trong bát đã chẳng còn thừa giọt nào, mà sắc mặt hắn vẫn như thường, không ngờ một chút đỏ mặt đều không có, khóe miệng thậm chí còn mang theo một nụ cười như có như không.
Cỗ hơi cay đó từ họng chảy vào trong dạ dày, sau đó bị Vô Thần lực hời hợt hóa giải, Diệp Vô Thần hoàn toàn chẳng khác nào uống một bát nước xuống.
- Được! Sảng khoái! –Hoa Chấn Thiên vỗ bàn, tán thưởng một câu, sau đó tương tự cũng bưng bát lên "Ừng ực" sung sướng một hồi, sau đó đặt bát xuống, như vẫn thèm thuồng lau mép, toét miệng cười ngây dại:
- Tiểu tử, ngươi càng lúc càng hợp khẩu vị với lão tử. Con mẹ ngươi sao không sinh sớm hai mươi năm, lão tử nhất định sẽ kết bái huynh đệ với ngươi, có điều bây giờ xem ra dường như không kết bái được… Hắc hắc hắc hắc. Được rồi, tiếng tiền bối này của ngươi lão tử xin nhận, ngày đó bảo ngươi gọi ta một câu "lão Hoa" ngươi cứ coi như ta nói đùa.
Hoa Chấn Thiên ngấm ngầm nhe răng… Tiểu tử được lắm, không ngờ lẳng lặng cưa mất con gái ngoan của ta. Các ngươi mắt đi mày lại thật coi ta là kẻ mù sao!
Tuy sớm đã nghe quen giọng điệu thô lỗ của phụ thân, Hoa Thủy Nhu vẫn là có chút không thích ứng muốn che tai lại. Nàng lại nghiêng bình rượu đổ đầy bát giúp hai người. Diệp Vô Thần lập tức lại nâng bát lên, vô cùng thân thiết nói:
- Vãn bối lần đầu tới Hoa gia, hẳn phải tận hết đạo làm khách, cho nên để vãn bối kính tiền bối một bát nữa.
- Ha ha, được. –Hai người giơ bắt cụng nhau một cái, sau đó đồng thời uống một hơi cạn sạch. Cách uống này đủ để khiến những kẻ cầm chén nhỏ đặt xuống nhắm rượu từng miếng từng miếng nhìn đến trợn mắt há mồm.
Hoa Chấn Thiên ghét nhất chính là thói chối đây đẩy trên bàn rượu, bởi loại chuyện này không biết bao lần y đã tức giận lật đổ bàn, sự "nhiệt tình" của Diệp Vô Thần khiến lòng y hô to sảng khoái, hơn nữa thấy bộ dạng hắn mặt không đỏ tim không rộn, xem ra tửu lượng cũng không phải lớn bình thường. Trong lòng y không khỏi thầm hận sao không sớm gặp được tiểu tử này, đời người mất đi bao nhiêu lạc thú mà.
Nhưng y rất nhanh liền sẽ biết hậu quả của việc quá sung sướng này.
Rượu lại đầy tràn, thì đã bị Diệp Vô Thần không thể chờ đợi nâng chén:
- Ngày trước vãn bối dùng phương pháp không được quang minh may mắn thắng Hoa tiền bối một lần, vãn bối vẫn luôn lòng mang áy náy, đành lấy bát rượu này bồi tội với Hoa tiền bối, mong Hoa tiền bối chớ để trong lòng.
Hoa Chấn Thiên vểnh râu, mất vui nói:
- Cái gì mà phương pháp không được quang minh lỗi lạc, ngươi có thể thắng ta thì đó là bản lãnh của ngươi, lão tử cũng thua tâm phục khẩu phục, ngươi nói lời này ta không cao hứng! Rượu này phải phạt, nào, uống!
Bát rượu nâng lên, hạ xuống, sau đó lại được rót đầy.
- …Hôm đó may mà có Hoa tiền bối trợ giúp, vãn bối mới có thể hoàn thành bức "Tịnh Đế Liên Hoa" kia chiến thắng Lâm Khiếu Lâm gia, bát này vẫn do vãn bối kính, bày tỏ lòng biết ơn.
Vì thế, hai người lại nốc một bát xuống bụng.
Nốc xuống liên tiếp bốn bát, khi Hoa Chấn Thiên đặt bát rượu xuống thì mắt cũng hoa lên. Rượu mạnh như vậy, bát to đến thế, người thường có thể uống một bát cũng đã đờ đẫn tột cùng rồi, có thể cùng Hoa Chấn Thiên uống trực tiếp hai bát chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể bồi y uống ba bát thì hiện nay còn có chưa có – ngoại trừ Diệp Vô Thần đã uống liên tục bốn bát ở trước mắt này. Hơn nữa hắn còn là nốc liên tục, mỗi lần đều cạn sạch. Dưới cách uống này, Hoa Chấn Thiên tuy còn có thể duy trì tỉnh táo, nhưng họng và bụng đã nóng bừng, cái nóng làm y vừa sảng khoải vừa khó chịu.
Mà Diệp Vô Thần vẫn ung dung như vậy, cười càng lúc càng giống một con tiểu hồ ly. Hoa Chấn Thiên thậm chí bắt đầu hoài nghi hắn có phải đều đem rượu uống vào bụng người khác hay không.
- Hoa tiền bối cả đời tận tụy cúi mình vì Thiên Long Quốc ta, mấy ai không biết, mấy ai không kính. Một bát này bày tỏ lòng kính trọng của vãn bối.
- Bát này, vãn bối thay gia gia kính ngài…
- Bát này, vãn bối thay phụ thân kính ngài…
- Bát này, vãn bối thay mẫu thân kính ngài…
Bát này, vãn bối thay Diệp Thất kính ngài…
………..
………..
- Tửu lượng của Hoa tiền bối quả nhiên kinh người, vãn bối khâm phục không thôi, bát này bày tỏ lòng khâm phục của vãn bối.
-…. Thời tiết hôm nay không tệ, cho nên lại kính tiền bối một bát nữa.
………..
………..
Đôi mắt Hoa Chấn Thiên từ nhiệt liệt, rồi đến kinh hoảng, đến bây giờ là sợ hãi. Trên dưới toàn thân Hoa Chấn Thiên lúc này như lửa thiêu, mặt đỏ dọa người, đầu cũng đã choáng váng không phân rõ đông tây nam bắc. Khi Diệp Vô Thần lại giơ bát rượu lên lần nữa, toàn thân y run rẩy, đôi mắt trợn trắng, "Uỳnh" một tiếng gục xuống bất tỉnh nhân sự.
- Cha! –Hoa Thủy Nhu kinh hô một tiếng, cuống quít đi tới muốn dìu y. Nào ngờ thân thể Hoa Chấn Thiên nặng như chiếc cột sắt, Hoa Thủy Nhu căn bản kéo không nhúc nhích tí nào. Diệp Vô Thần cười hắc hắc, đi tới trấn an nói:
- Yên tâm đi, thân thể cha nàng khác hẳn người thường, chỗ rượu này tuy có thể khiến ông ấy say gục, nhưng không gây thương tổn đến thân thể ông ấy đâu.
Diệp Vô Thần ngồi người xuống, tay phủ lên ngực y, sau đó khẽ xoay tròn, từ từ hóa giải hết nửa men rượu trong bụng y. Sau đó lật tay lên trong ánh mắt khó hiểu của Hoa Thủy Nhu, dừng lại một hồi ở hư không đỉnh đầu y, rồi tiếp đó mỉm cười đứng dậy, ngồi về vị trí lúc trước.
Quả nhiên, Hoa Chấn Thiên say ngất ngây bỗng trừng hai mắt, đứng thẳng tắp dậy, Hoa Thủy Nhu không kịp đề phòng giật nảy cả mình, nàng lo lắng gọi một tiếng:
- Cha?
Hoa Chấn Thiên như không nghe thấy, đờ đẫn một hồi, sau đó bỗng xoay người ói như điên, ói rào rào ra một mảng, dẫn theo mùi rượu cay mũi khắp cả căn phòng.
Sau khi ói xong, Hoa Chấn Thiên như một ông lão ốm nặng một trận xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi phịch lên ghế, đầu óc lúc này mới tỉnh táo lại không ít. Y quay đầu, đôi mắt nhìn chằm chặp Diệp Vô Thần vẫn đang cười tủm tỉm, hệt như đang nhìn một con quái vật.
Diệp Vô Thần tóm lấy bình rượu còn chưa hết sạch, lắc lắc một cái nói:
- Bên trong còn lại hai bát, ta kính Hoa tiền bối thêm một bát nữa được không?
Hoa Chấn Thiên suýt nữa không đặt mông ngồi xuống đất. Bất kể là kẻ thèm rượu yêu rượu tới cỡ nào, trong khoảng thời gian sau khi uống quá trớn đều sẽ tránh rượu như tránh tà, đừng nói uống rượu, nghĩ đến một chữ "Rượu" toàn thân đều sẽ khó chịu, ghê tởm muốn ói thêm một trận.
Hoa Chấn Thiên không biết đã bao nhiêu năm chưa từng say, không biết bao nhiêu năm chưa từng uống rượu thua, tới bây giờ chỉ có y ép người khác uống rượu bất kể thế nào cũng không muốn nhận thua về rượu, cũng nói không ra hai chữ cự tuyệt. Y cắn răng, sau một lúc lâu mới gian nan lặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng:
- Tiểu quái vật ngươi, mười năm sau, lão tử sẽ uống rượu với ngươi.
- Hả? Vì sao phải là mười năm sau? –Diệp Vô Thần vẻ mặt nghi hoặc nói.
Cái mặt dày của Hoa Chấn Thiên đỏ lên, giả vờ khụ một tiếng nói:
- Rượu này cũng sắp hết rồi, hôm nay trước tiên uống đến đây thôi, tửu lượng của tiểu tử ngươi… không tệ. Mẹ nó chứ, ngươi làm thế nào luyện ra? Chẳng nhẽ bắt đầu uống rượu từ ngay trong bụng mẹ?
Diệp Vô Thần:
- …….
Lảng tránh chuyện uống rượu, Hoa Chấn Thiên lại cười tóe toét:
- Tiểu tử Diệp gia, hôm nay ngươi hẳn không phải đơn giản tới tìm ta uống rượu như vậy chứ?
Diệp Vô Thần đặt bình rượu xuống đất, lúc này mới mỉm cười nói:
- Hoa tiền bối mắt sáng như đuốc, ta cũng chẳng thèm giấu diếm nữa. Vãn bối lần này tới ngoại trừ muốn đối ẩm với Hoa tiền bối một trận, còn vì… -Hắn ngừng lại một lát, liếc mắt đưa tình với Hoa Thủy Nhu, cô gái nhỏ thẹn đến cúi gập đầu xuống, tim đập như hươu chạy:
- Còn vì tự cầu thân với Hoa tiền bối.
- Cầu thân? –Đôi mắt Hoa Chấn Thiên trợn trừng hết mức, dường như nhất thời không phản ứng lại. Một lát sau, y bỗng vỗ bàn, gào:
- Không được!
- Vì sao không được? –Diệp Vô Thần ngẩng đầu hỏi, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt ở trong mắt Hoa Chấn Thiên là cần ăn đòn đến cực điểm. Mà tiếng quát của Hoa Chấn Thiên khiến toàn thân Hoa Thủy Nhu chấn động, trong lòng đau khổ, đôi mắt bắt đầu phủ kín hơi nước.
Hoa Chấn Thiên chỉ vào mũi Diệp Vô Thần nói:
- Vốn dĩ, khi ấy lão tử thua bởi ngươi, còn nợ ngươi hai thỉnh cầu chưa thực hiện. Hoa Chấn Thiên ta là người nói không một hai, tuyệt đối sẽ không quỵt! Nhưng duy chỉ có con gái ta không được! Hoa Chấn Thiên ta cả đời này chỉ còn lại một đứa con gai như vậy, nếu con gái không còn thì cái gì đều không có, ai cũng không thể khiến con gái ta mất hứng. Hiện tại con gái ta đã nhìn trúng tiểu tử Lâm gia kia, nó chính miệng nói với ta. Tuy rằng tiểu tử ngươi thuận mắt hơn tiểu tử Lâm gia kia rất nhiều, nhưng nếu con gái ta không thích, thì cho dù Thiên Vương lão tử tới cầu thân cũng không có cửa đâu.
- Cha… -Hoa Thủy Nhu gọi nhỏ một tiếng, làn nước trong hốc mắt chưa hề lui, trong lòng bị tràn ngập một loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
- Ý của Hoa tiền bối có phải là nói, nếu người Thủy Nhu thích là ta, cho dù ngài không tiếc hủy bỏ hôn ước với Hoa gia, cũng sẽ thành toàn cho chúng ta phải không? –Diệp Vô Thần nói, vẻ tươi cười trên mặt càng đậm.
- Đáng tiếc con gái ngoan của ta không có ý với ngươi. –Hoa Chấn Thiên phất phất tay, ngáp một cái nói:
- Uống rượu nhiều, sâu ngủ đã tới rồi. Tiểu tử ngươi về trước đi, sau này đừng đánh chủ ý với con gái ta, bằng không cho dù ta nhìn thuận mắt tiểu tử ngươi thì cũng đánh cho tan xác.
- Cha! –Hoa Thủy Nhu trong lòng quýnh lên, sốt ruột gọi ra.
- Hả? Con gái ngoan, có lời muốn nói với cha à? –Hoa Chấn Thiên ngoái đầu, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Diệp Vô Thần cười mà không nói, ngồi ở đó không thèm nhúc nhích, trong lòng cười thầm: "giả vờ thật giống, rõ ràng đều đã nhìn ra rồi, còn muốn ép Tiểu Nhu Nhu chính miệng nói ra.
- Con… Con… -Hoa Thủy Nhu cúi đầu, hệt như một cô bé làm chuyện sai, ấp a ấp úng không dám nói "chuyện sai" của mình ra miệng.
- Sao thế con gái? Con có nói hay không?À… Có phải tiểu tử này đang ở đây nên con ngại nói với cha. Cha lập tức đuổi nó đi. –Hoa Chấn Thiên giơ cánh tay cường tráng lên, làm ra tư thế như muốn đánh người.
- A… Không phải! –Hoa Thủy Nhu vội vàng lên tiếng ngăn cản, sau đó rốt cuộc cố lấy hết dũng khí, dùng thanh âm nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa nói:
- Thực ra… thực ra người con thích là chàng…
Nói xong câu này, Hoa Thủy Nhu gần như hao hết sức lực toàn thân. Nàng xoay người, hai tay che lấy khuôn mặt đã nóng đến dọa người, thế nào cũng không chịu quay lại. Đằng sau nàng, vang lên tiếng cười to nửa đắc ý nửa sảng khoái của Hoa Chấn Thiên.