- Cam tâm! –Lâm Khiếu đi tới bên người hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm bên cạnh hắn:
- Bởi vì ở trong lòng ta, chỉ có Hoa Thủy Nhu mới là cô gái hoàn mỹ nhất, còn bởi vì… Ngươi mạnh hơn ta, ngươi khiến ta sợ hãi! Cho dù hôn ước giữa ta và Hoa Thủy Nhu là do hoàng thượng làm chứng, cho dù Hoa tướng quân luôn nói một không hai, nhưng sự xuất hiện của ngươi vẫn khiến ta run sợ. Ta biết sự sợ hãi của ta không phải không có lý do, càng sẽ không mất mặt. Cuộc đấu ngày đó, mỗi một trận ngươi đều dưới trạng thái ta tin chắc mười phần hoàn toàn đánh bại ta. Sau hôm đó ta liền biết, ở trước mặt ngươi, ta không nên có lòng tin gì.
Diệp Vô Thần không đáp lời, bước chân hơi hơi chậm lại.
- Lâm Khiếu ta là một kẻ nhát gan, ta từ nhỏ đã sợ bị người ta ức hiếp, không nguyện ở dưới người khác. Vì thế từ khi ta còn rất nhỏ đã liều mạng cố gắng, liều mạng muốn trở thành cái mà người ta gọi là "nhân trung chi long". Thành tựu hiện giờ của ta không chỉ vẻn vẹn là cái gọi là thiên phú trong miệng bọn họ, trọng yếu hơn chính là sự nỗ lực ta luôn liều mạng. Ta đã từng cố gắng, cho nên ta đã có được hết thảy kiêu hãnh, bởi vì những điều này là chính ta cho mình, không phải vầng sáng gia tộc ban cho ta. Đến tận bây giờ, ta cho rằng ta đủ để đứng trên Thiên Long, trong đồng lứa không ai có thể ở trên ta, nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng sợ hãi. Nhưng sự xuất hiện của ngươi đã đánh tan sự an toàn trong tâm trí ta. Khi ta biết ngươi có ý với Hoa Thủy Nhu, hai ngày nay ta thậm chí ăn không ngon ngủ không yên. Sau đó hồi tượng lại, trên sân đấu hôm trước, ngươi đã mượn thi đấu, dùng đủ mọi phương pháp trêu ghẹo tiếng lòng của nàng. Chỉ vẻn vẹn một điểm này, Lâm Khiếu ta còn lâu mới bằng ngươi.
Diệp Vô Thần dừng chân, xoay người lại nói:
- Nếu đã như vậy, ngươi tốt hơn hết là chủ động bỏ hôn ước đi, như thế Diệp Vô Thần ta còn sẽ cảm kích ngươi một chút, ngươi cũng không cần thiết phải cõng gánh nặng tâm lý dày vò mình lớn như vậy nữa, há chẳng phải cả hai đều mừng.
Lâm Khiếu cắn răng, kiên quyết nói:
- Chỉ cần ngươi buông tha, bất kỳ điều kiện gì… Chỉ cần ta có thể làm được, ta đều đáp ứng ngươi!
- Lâm công tử tính tình trung hậu, đối với cảm tình thật là cố chấp ngoài dự liệu đó. Nhưng đáng tiếc, ta với Lâm công tử giống nhau, điều ta thích, bất kể là người hay là một hạt cát, ta đều không cho phép rơi vào tay người khác. Cho dù buộc phải cướp đoạt, ta cũng sẽ cướp. Ta có thể rất nghiêm túc nói cho ngươi biết, Hoa tiền bối đã đáp ứng hôn sự giữa ta và Tiểu Nhu Nhu rồi, ngươi tốt hơn hết là đi về chuẩn bị làm sao giải quyết tiệc đính hôn đã lan truyền ồn ào mấy ngày trước đi. Lời đã hết, xin cáo từ.
Diệp Vô Thần quay người rời đi, rất nhanh liền biến mất ở khúc rẽ, lưu lại Lâm Khiếu đang ngây ngẩn. Hắn quay đầu nhìn cổng Hoa gia một hồi, thì thào nói:
- Nếu đã có Lâm Khiếu ta, vì sao lại xuất hiện một Diệp Vô Thần.
Hắn không phải kẻ nhu nhược, mà là áp lực Diệp Vô Thần mang tới cho hắn thật sự quá nặng nề, khiến hắn cam nguyện cúi đầu mà không nguyện cạnh tranh chính diện với hắn. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng có địch thủ, hiện giờ lại xuất hiện một kẻ giẫm nát hắn dưới lòng bàn chân. Từng trận so đấu với Diệp Vô Thần lúc trước, sự rung động của bất kỳ người nào đều không lớn bằng hắn. Khi Diệp Vô Thần thổi lên khúc "Tiền Trần Ức Mộng" hoàn mỹ kia đánh bại khúc "Giấc Mộng Hồng Trần" của hắn, thì niềm kiêu hãnh sau cùng của Lâm Khiếu đã bị đánh cho tan tành.
Trở về Diêp gia, Diệp Vô Thần đi thẳng tới phòng Vương Văn Thù, vỗ đầu nói:
- Chập tối hôm nay hẳn sẽ có hai người khách tới, bảo ngươi chuẩn bị thêm chút rượu và thức ăn… À không, rượu thì không cần.
- Khách? –Vương Văn Thù đang thêu một một chiếc gối uyên ương ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngờ vực hỏi.
- Vâng. Có điều thân phận tạm thời giữ kín, đến khi đó ngài sẽ biết. –Diệp Vô Thần vẻ mặt thần bí cười nói.
- Vậy ta lập tức đi bảo người chuẩn bị. –Vương Văn Thù vội buông đồ trong tay xuống, trước khi ra khỏi cửa lại nhớ tới điều gì đó, quay đầu nói:
- Đúng rồi Thần Nhi, phòng trong viện của ta đã dọn dẹp xong rồi, con bảo mẫu thân của thằng bé Lãnh Nhai kia chuyển đến chỗ ta đi. Phụ thân con thường xuyên không ở nhà, thêm một người làm bạn cũng tốt. Sáng nay ta đã đi thăm nàng, nàng thoạt nhìn dãi gió dầm mưa, là một người mệnh khổ, nhưng khí chất không phải nữ nhân nhà bình thường có thể so sánh, hẳn cũng xuất thân từ một đại gia tộc nào đó ở Thiên Long Quốc.
- Vâng! –Diệp Vô Thần gật đầu ứng tiếng.
Diệp Vô Thần dẫn Lãnh Nhai về đương nhiên vấp phải sự phản đối của Diệp Uy và Diệp Nộ, bởi vì Lãnh Nhai dù sao cũng là người Đại Phong Quốc bọn họ căm thù. Nhưng may thay tâm tình phản đổi của họ cũng không phải mãnh liệt cho lắm, dưới sự kiên trì của Diệp Vô Thần cũng không can dự vào nữa. Mà Vương Văn Thù lại đồng ý cho Lãnh Thu – mẫu thân Lãnh Nhai ở cùng trong tiểu viện của nàng làm bạn với nàng, đương nhiên còn bởi vì đây là do Diệp Vô Thần đề xuất, mà đối với yêu cầu của hắn, vị mẫu thân này đương nhiên đáp ứng hết khả năng.
Lúc này Lãnh Nhai đang dìu mẫu thân từ từ đi vào trong viện. Khí sắc của Lãnh Thu rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua. Nhìn thấy Diệp Vô Thần trở về, Lãnh Nhai lạnh nhạt kêu một tiếng "Thiếu gia". Lãnh Thu lại là vẻ mặt cảm kích muốn cúi người hành lễ, nhưng bị Lãnh Nhai đỡ lấy, Diệp Vô Thần cũng vội vàng đi tới ngăn cản:
- A di, thân thể ngài không khỏe, ta và Lãnh Nhai lại là bằng hữu, ngài nhất thiết đừng làm vãn bối tổn thọ.
Lãnh Thu lắc đầu, cảm kích nhìn hắn nói:
- Ta đã nghe Tiểu Phong nói rồi, khi ấy nếu không phải cậu, Tiểu Phong đã bị họ bắt lại, cậu quả đã cứu mạng mẹ con hai chúng ta! Hiện tại còn trị khỏi đôi mắt đã mù không biết bao nhiêu năm của ta… Hiện tại mẹ con chúng ta hai bàn tay trắng, hoàn toàn không biết lấy gì để báo đáp đại ân của cậu!
Diệp Vô Thần vội xua tay nói:
- A di, ngài ngàn vàn lần đừng nói như vậy. Ta cứu Lãnh Nhai cũng là xuất phát từ tư lợi. Hơn nữa, Lãnh Nhai xem như là bằng hữu của ta, ta giúp hắn cũng xem như là thiên kinh địa nghĩa. Ngươi dìu a di về nghỉ ngơi trước đi, ta có lời muốn nói với ngươi.
Sau khi Lãnh Nhai dìu Lãnh Thu luôn một mực cảm tạ ân đức về, lại kì kèo rất lâu mới lặng lẽ đi đến đằng sau Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần đang đưa lưng về phía hắn nghe thấy tiếng bước của hắn tới gần, không buồn ngoảnh đầu lại hỏi:
- Chuyện hôm qua ta nói với ngươi, ngươi cân nhắc thế nào?
- Ngươi muốn ta trở lại Đại Phong Quốc làm gì? –Lãnh Nhai hỏi.
- Rất đơn giản… Ta muốn cài một thế lực vào Đại Phong Quốc. Một cỗ thế lực không ai biết, vừa có thể như đao nhọn chọc vào hoàng thất Đại Phong Quốc. Ngươi có thể làm được không?
- Không làm được. Lãnh Nhai gọn gàng dứt khoát trả lời.
- Nếu có thể làm được, ngươi sẽ đáp ứng ta chứ?
- Sẽ không.
- Rất tốt. –Diệp Vô Thần xoay người lại, nhíu mày nhìn y:
- Quả thật, ngươi không có năng lực làm được. Cho dù ngươi có thể làm được ta cũng sẽ không cho ngươi đi. Bởi vì ngươi quá yếu ớt, vốn dĩ không có đủ thực lực và năng lực. Mà tuy ta cứu tính mạng ngươi và mẫu thân ngươi, trị khỏi đôi mắt cho mẫu thân ngươi, nhưng ngươi lại không trung thành một trăm phần trăm với ta như ngươi hứa hẹn. Một kẻ không có năng lực, càng không trung thành, ta dựa vào gì phải cứu ngươi, thu giữ ngươi!
Lãnh Nhai lạnh mặt đối mắt với hắn, thanh âm càng mang theo hàn ý:
- Lãnh Nhai ta… Không sống vì bất kỳ kẻ nào!
Diệp Vô Thần nhếch mép, vẻ mặt châm biếm bật cười:
- Ngươi là một kẻ có tôn nghiêm rất mạnh. Nhưng ngươi lấy cái gì để giữ gìn tôn nghiêm của ngươi? Vì sao thân thể mẫu thân ngươi suy yếu như vậy? Bởi vì ngươi không có tiền! Trong thời gian dài như vậy chưa từng cho bà ăn một bữa no, vì tiền ngươi thậm chí còn đi tham gia trò thi đấu ngày trước ngươi luôn khinh thường hết thảy kia. Vì sao lúc đó ngươi bị bức vào hiểm cảnh? Bởi vì ngươi không có thực lực nên bị Lâm Khiếu đánh bại, còn xúc động lộ ra Phá Phong Nhận, còn suýt nữa liên lụy cả mẫu thân ngươi. Ngay cả bây giờ, nếu không phải ta thu giữ các người, các người vẫn còn ở trong vòng quản chế của hoàng đế Thiên Long, lúc nào cũng sẽ bí mật tập kích bắt các người. Một người như ngươi, chỉ là một trò hề, một phế vật, có tư cách gì ở trước mặt ta hiển lộ cái tôn nghiêm tức cười kia của ngươi.
- Ngươi… Câm miệng! Đôi mắt Lãnh Nhai lạnh lùng triệt để, răng cắn kêu "răng rắc" vang lên, khí thế kinh người khiến nhiệt độ xung quanh trong tích tắc hạ xuống vài phần.
- Ta nói sai ư? –Diệp Vô Thần cười lạnh nói:
- Ngươi có phải muốn tấn công ta hay không? Nhưng thật đáng tiếc, ta không sợ, bởi vì ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của ta, chỉ cần ta muốn, ta lập tức có thể đánh ngã ngươi, sau đó giẫm lên đầu ngươi khinh miệt ngó bộ dáng thảm hại của ngươi. Bởi vì ta có thực lực như vậy, còn ngươi, không có! Ngươi oán hận phụ thân ngươi, nhưng ngoại trừ oán hận, ngươi có thể làm gì? Cái tên Phong Triêu Dương trên Thiên Thần đại lục có ai không biết, nhưng tên của Lãnh Nhai ngươi lại có mấy người biết? Cho dù chết ngay ở đây, lại sẽ có ai tới quan tâm sống chết của ngươi?
Toàn thân Lãnh Nhai hơi hơi rung rẩy, mỗi một câu của Diệp Vô Thần đều như một thanh đao đâm vào trái tim y. Y là một nam nhân cao ngạo, có lòng tự tôn cực mạnh, lại bị không chút lưu tình châm biếm ngay trước mặt làm một trò hề, một phế vật. Nộ khí y tản ra thậm chí loáng thoáng mang theo chút ít sát khí. Nếu không phải y cố gắng khắc chế mình, nói cho mình biết hắn là ân nhân cứu mình và mẫu thân, thì y đã bất chấp tất cả xông lên, chém nát kẻ này.
- Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ không? –Nhìn y, thanh âm Diệp Vô Thần bỗng dịu xuống, lạnh nhạt hỏi.
- Muốn! –Y cắn răng trả lời. Mỗi một câu châm biếm của Diệp Vô Thần đều đang vô tình nói cho y biết, không có thực lực thì vĩnh viễn đừng nhắc tới tự tôn! Không có thực lực, thì không bảo vệ được mình, không bảo vệ được mẫu thân.
Diệp Vô Thần gật đầu, xoay người nhìn về phía bắc, trong đầu dần dần hiện ra một lão nhân như cổ thụ:
- Vậy thì, ngươi khỏi cần trở về Đại Phong Quốc nữa. Ta muốn ngươi tới một nơi hẻo lánh bị lãng quên ở phía Bắc Thiên Long Quốc, đi tìm một người tên Sở Thương Minh, ông ấy sẽ dạy ngươi làm thế nào trở nên mạnh mẽ.
- Sở Thương Minh… -Nghe thấy cái tên này, trong đôi mắt Lãnh Nhai chợt bắn ra tinh mang.
- Khi nào quyết định thì tới tìm ta nhé. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn đi cũng chẳng sao. Diệp gia ta sẽ nuôi ngươi vĩnh viễn, hệt như nuôi một con chó vậy!
Diệp Vô Thần lạnh lùng nói hết lời, xoay người rời đi, tới tiểu viện của Diệp Thủy Dao đón Ngưng Tuyết. Trước khi rời khỏi, ánh mắt hắn như cố tình liếc vào song cửa sổ nơi Lãnh Thu đang ở.
Lãnh Nhai đờ đẫn đứng ở đó, như một pho băng điêu rất lâu không lên tiếng. Thiếu niên này đã mê mang mười mấy năm, trong lòng bỗng có một phương hướng. Nộ khí, sát khí lúc trước đã đột ngột biến mất sạch sành sanh.