- Ưm… -Xúc cảm ngưa ngứa trên mặt khiến đôi môi đào mềm mại của nàng thốt ra âm điệu lười nhác. Hai tay Diệp Vô Thần vòng qua eo nàng, môi khẽ áp lên vành môi mịn màng đến gần như yêu diễm của nàng, đầu lưỡi lướt nhè nhẹ tới lui cánh môi ngọt ngào ấy, sau đó cường thế mà bá đạo xâm chiếm tiến công, vồ vập lấy chiếc lưỡi nhỏ trơn tuột thơm ngát bên trong miệng hương, quấn lấy sít sao, nước bọt giao hòa. Hai tay vòng qua eo cũng bắt đầu trườn từ đằng sau lưng sang phần bụng nàng.

- Ô… -Cảm xúc nóng hầm hập dâng trào điên cuồng quét qua mỗi một tấc trong khoang miệng, Hoa Thủy Nhu bị hơi thở nam tính ấm áp mà nồng đậm của hắn khuấy đảo cho điên đảo thần tình, nghẹt cả thở, tiếng tim đập hệt như đánh trống vang lên kịch liệt, chỉ có thể dùng ngón tay kéo y phục của hắn.

Diệp Vô Thần ngấu nghiến hàm răng nàng, mút lấy quỳnh tương ngọc dịch của nàng. Chiếc lưỡi thô bạo không ngừng thay đổi góc độ. Hắn phát hiện mình thích động tác này, cảm giác này. Bởi vì hương vị của nàng là thuần mỹ như vậy.

- Đừng… Đừng mà… -Hoa Thủy Nhu đã sắp nghẹt thở thở hổn hển thốt ra mấy chữ, thần trí nóng lên bởi nụ hôn nồng cháy sinh ra mà sắp đến mức choáng váng uể oải, cả người như bị rút sạch tất cả sức lực mềm oặt trong ngực hắn, lại không biết mình lúc này đang tản ra mị hoặc kiều diễm kinh người.

- Điều đó khó mà được, ai bảo nàng đáng yêu đến mức khiến ta không dằn lòng nổi… -Diệp Vô Thần thoáng rời khỏi vành môi nàng, chuyển sang tấn công vào vành tai mượt mà như ngọc của nàng, khẽ khàng ngậm, liếm, hài lòng nhìn thấy nó mau chóng nhuộm lên một lớp màu ướt át động lòng người.

- Chàng, chàng lại ức hiếp thiếp… -Hàm răng trắng bóc khẽ căn bờ môi đỏ thắm, khuôn mặt Hoa Thủy Nhu đỏ bừng nói, duỗi bàn tay phấn ra khẽ nện lên ngực hắn. Nàng không còn sức để kháng cự, tiềm thức cũng không muốn kháng cự, bởi vì nàng đã nhận định hắn là phu quân duy nhất cuộc đời này của nàng.

- Ức hiếp? Ức hiếp thật sự còn chưa bắt đầu. –Diệp Vô Thần tà mị bật cười, hắn khi thì tao nhã, khi thì lạnh nhạt như nước lúc này lại cười hệt như một con quỷ tà ác. Nội tâm, huyết dục ngủ say hơn chục năm đã hơi hơi sôi trào.

Hắn ôm chặt không rời vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay phải nóng hầm hập xoa khuôn mặt nhỏ non nớt của nàng, sau đó chầm chậm trườn xuống dưới, vừa như thờ ơ vừa như bá đạo dị thường trượt xuống chiếc cổ trắng muốt, bờ vai thơm gầy không lộ xương, sau đó dừng lại trên bộ ngực tròn trịa lung linh mềm mại trắng muốt của nàng, cách một lớp y phục dùng sức nắn bóp, tận tình hưởng thụ sự đẫy đà vừa đủ nắm và sự mềm mại trắng mịn của nó.

Áp lực mạnh mẽ như tập kích lên bộ ngực non mềm, Hoa Thủy Nhu thẹn thùng uốn éo cơ thể, rên lên một cách tội nghiệp:

- Đừng như vậy… Ưm… Đừng… Sẽ bị người ta nhìn thấy đấy… Ô… -Nàng uốn éo cơ thể muốn tránh thoát sự xâm phạm đau đớn và tê tê đang cùng tồn tại này, nhưng năm ngón tay cuồng dã nắn bóp trên bộ ngực sữa cao vút và bàn tay siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng vốn dĩ không cho nàng cơ hội tránh thoát.

Diệp Vô Thần mắt điếc tai ngơ, đôi mắt lấp lóe lửa dục chưa từng xuất hiện bao giờ. Bộ ngực nảy tưng tưng rung rinh trong tay dưới sự dày vò không ngừng biến đổi đủ mọi các hình các dạng, lực đạo lớn mạnh khiến nàng đau đớn gần như muốn hét lên thành tiếng.

Hoa Thủy Nhu nhắm mắt chịu đựng sự xâm phạm của hắn. Cuối cùng, trước ngực được thả lỏng, ngay lúc nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thì cánh tay kia lẳng lặng hướng xuống dưới, đột nhiên gỡ dây lưng bên hông nàng ra, nắm lấy vạt áo dùng sức kéo xuống dưới. "Xoẹt…" một tiếng, y phục theo tiếng nọ mà rách ra, lại kéo mạnh nội y bên trong ra, hai bầu vú rung rinh trắng như bông bưởi bật tung ra ngoài, không ngừng đung đưa trước mắt hắn, mang theo một mảnh xuân quang hoa mắt say mê lòng người. Làn da nàng trơn như mỡ đặc, trắng muốt gần như trong suốt.

- A…. –Hoa Thủy Nhu đầu óc mơ hồ, hai tay luống ca luống cuống bắt trước ngực, muốn che đi da thịt lõa lồ của mình. Diệp Vô Thần giơ tay dễ dàng đẩy cánh tay sen của nàng, vặn chúng ra đằng sau nàng rồi dùng một tay cố định chặt một chỗ, trong mắt bốc lên lửa dục rõ mồn một. Loại ánh mắt này khiến nàng kinh hoảng, loáng thoáng còn có chút sợ sệt.

- Đừng… Sẽ bị người ta nhìn thấy… Sẽ bị người ta nhìn thấy đấy… Qua mấy hôm nữa được hay không… Chờ… chờ khi họ vắng nhà, chàng muốn ức hiếp thiếp thế nào cũng được. –Hoa Thủy Nhu khẩn cấp cầu xin, bộ ngực sữa không thể che đậy nương theo sự uốn éo bất an của thân thể nàng mà run nhè nhẹ. Một cánh tay khác của Diệp Vô Thần cũng đè lên một bầu trong đó, lúc nặng lúc nhẹ nắn bóp, mang theo tiếng rên rỉ khe khẽ không thể kìm nén trong miệng Hoa Thủy Nhu.

Hoa Thủy Nhu đành nhắm mắt, đỏ mặt mặc cho hắn làm.

- Ca ca… Ca ca huynh ở trong đó à?

Tiếng gọi quen thuộc mà thân thiết mạnh mẽ xen vào cõi lòng gần như mất đi khống chế của Diệp Vô Thần, hắn như bị một đòn nặng bỗng tỉnh lại, hai tay tung hoành trên người Hoa Thủy Nhu song song thu hồi, sau đó mau chóng kéo nội y và váy dài của nàng lên, che phủ bộ ngực đã rải rác ngấn đỏ của nàng.

Mình lúc nãy là thế nào vậy? Hắn lặng lẽ lẩm nhẩm. Hắn hồi nãy như bị lửa dục thao túng vậy.

Hoa Thủy Nhu tương tự cũng nghe thấy tiếng hô cuống quít che y phục của mình, thậm chí di dời ánh mắt muốn tìm một chỗ trốn. Phần trước ngực trên chiếc váy màu vàng nhạt của nàng đã bị xé hở, điều này khiến nàng không còn dũng khí để ra ngoài gặp người.

- Ta là phu quân của nàng, cho nên ta có thể như vậy với nàng. –Diệp Vô Thần cúi đầu, dịu dàng nói.

- Vâng… -Hoa Thủy Nhu thẹn thùng ứng tiếp, thanh âm nhỏ như muỗi bay. Tuy rằng mọi việc lúc trước quá ư đột ngột, nhưng nàng vẫn không hề nảy sinh nửa điểm mâu thuẫn với hắn. Cho dù Diệp Vô Thần thật sự cứ thế chiếm hữu nàng, nàng cũng chỉ kháng cự trên âm thanh, sau đó ngoan ngoãn thuận theo.

Cửa bị Diệp Vô Thần mở ra, đứng ở cửa là thân ảnh nhỏ nhắn trắng như tuyết của Ngưng Tuyết, hai tay nàng bê một cuộn tranh, nhoẻn miệng cười:

- Ca ca, đây là tỷ tỷ vừa mới vẽ xong, tỷ ấy bảo muội giao cho huynh xem.

- Cho ta xem? –Diệp Vô Thần nghi hoặc một hồi. Bởi vì hắn mỗi ngày vào lúc rảnh rỗi đều tới chỗ Diệp Thủy Dao, vốn dĩ không cần thiết phải đưa riêng bức tranh cho hắn xem. Hắn thoáng ngẫm nghĩ, hỏi:

- Tuyết Nhi, có phải tỷ tỷ biết là ai tới tìm ca ca hay không?

- Vâng! Ca ca vừa đi, tỷ tỷ liền hỏi qua Tiểu Lục tỷ tỷ. –Ngưng Tuyết thanh thúy đáp, sau đó khẽ "úi" một tiếng, bởi vì nàng nhìn thấy Hoa Thủy Nhu đang gắn chặt y phục trước ngực mình, một mực không dám ngẩng đầu lên, nàng lúc này đang ngồi trên chiếc giường mình và ca ca ngủ mỗi ngày.

- Tỷ là Thủy Nhu tỷ tỷ, đúng không? –Diệp Ngưng Tuyết cố lấy dũng khí, chủ động chào hỏi.

Thấy nàng là một tiểu cô nương, Hoa Thủy Nhu rốt cuộc mới không khẩn trương như vậy nữa, nàng kéo y phục mình đi tới gần, nhẹ giọng nói:

- Đúng vậy. Tiểu muội muội, muội nhận ra tỷ ư?

- Nhận ra mà. –Ngưng Tuyết ngửa mặt bật cười:

- Bởi vì ca ca từng nói huynh ấy thích tỷ, người ca ca thích, Ngưng Tuyết cũng thích.

Hai vết sẹo trên mặt Diệp Ngưng Tuyết khiến cõi lòng thiếu nữ mảnh mai này có chút sợ hãi, nhưng câu nói này của nàng khiến lòng nàng không khỏi hân hoan, đối với Ngưng Tuyết cũng sản sinh cảm giác thân cận. Nàng len lén nhìn Diệp Vô Thần, nhỏ giọng nói:

- Tỷ tỷ… cũng thích muội.

- Vậy muội sau này có thể gọi thẳng tỷ tỷ không? –Ngưng Tuyết vui vẻ nói.

- Ừm, đương nhiên có thể. –Hoa Thủy Nhu dịu dàng hồi đáp.

Diệp Vô Thần nhận lấy bức tranh trong tay Ngưng Tuyết, sau đó trực tiếp mở ra, phát hiện bên trên quả nhiên hoàn toàn trắng tinh, không một vết mực. Khẽ khàng lắc đầu, lại không biết nên dùng cái gì để biểu đạt điều mình đang nghĩ trong lòng tại giờ phút này. Hắn xoa đầu Ngưng Tuyết nói:

- Tuyết Nhi, giúp ca ca tới chỗ tỷ tỷ xin một bộ váy được hay không?Tốt nhất là váy màu vàng, cứ nói là ca ca muốn.

- Váy? Vâng, muội biết rồi. –Ngưng Tuyết vung vung tay nhỏ, dợm từng bước nhỏ chạy về.

Một mực nhìn theo thân ảnh Ngưng Tuyết biến mất trong tầm mắt, lúc này Diệp Vô Thần xoay người lại, tuy Vô Thần lực của hắn có thể sửa lại hoàn mỹ y phục của Hoa Thủy Nhu, nhưng hắn tạm thời vẫn chưa thể bộc lộ loại "năng lực đáng sợ" có thể dọa khiếp người này ra trước mặt nàng.

- Nhưng, cho dù là đổi y phục, họ cũng sẽ nhìn ra. –Hai tay Hoa Thủy Nhu đè chặt trước ngực, nhút nhát nói, đôi mắt trong suốt bất lực nhìn hắn.

- Bị nhìn ra cũng chẳng sao, bởi vì nàng đã là người của Diệp Vô Thần ta rồi, sẽ không thuộc về bất kỳ ai khác nữa, đúng không?

- Vâng… -Ánh mắt Hoa Thủy Nhu thoáng lóe lên, một câu nói dịu dàng khiến sự nhút nhát lúc nãy của nàng phai nhạt đi hơn nữa. Nàng buông hai tay xuống, thân thể mềm nhũn ngã vào ngực Diệp Vô Thần. Mà vạt áo trước ngực của nàng lồng lộng mở ra, lõa lồ một mảng da thịt trắng như ngọc, đồng thời một đồ vật từ bên hông nàng trượt xuống, "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

- A! –Hoa Thủy Nhu khẽ hô một tiếng, sau đó khom người nhặt nó lên. Đây là một chiếc bọc nhỏ tròn trịa màu đen chứa đầy đồ. Nàng vỗ vỗ bộ ngực mình, hai tay cầm chiếc bọc đó đưa đến trước mặt Diệp Vô Thần:

- Đây là… cho chàng.

Cái mùi như có như không, na ná thuốc nổ lại không thuộc về thuộc nổ này khiến Diệp Vô Thần thoáng chốc đã đoán ra bên trong chứa thứ gì. Hắn dè dặt đón lấy, hỏi dò:

- Là Lôi Chấn Tử của Hoa gia nàng?

- Vâng, là mười quả Lôi Chấn Tử, còn có… hai quả Chấn Thiên Lôi. Là thiếp lén lút cầm tới. Nếu có người xấu khi dễ chàng, chàng cứ dùng thứ này đánh bọn họ.

Hóa ra là nha đầu này lo cho an toàn của mình. Trong lòng Diệp Vô Thần ấm áp, mở chiếc bọc nhỏ màu đen này ra, bên trong nằm im mười hai quả cầu tròn chỉ hơi lớn hơn quả thủy tinh cầu một chút. Lôi Chấn Tử có thể gây nên vụ nổ phạm vi nhỏ, Hỏa Độc Tử có thể gây nên một vụ nổ lửa phạm vi nhất định, mà "Chấn Thiên Lôi" trong miệng Hoa Thủy Nhu thì không ai biết có công hiệu thế nào, thậm chí không ai từng thấy qua "Chấn Thiên Lôi" của Hoa gia, chỉ là mang máng nghe nói mà thôi. Diệp Vô Thần nhớ rất rõ ở trên sân đấu ngày ấy lúc Hoa Chấn Thiên cãi lộn với Diệp Nộ từng nhắc qua "dùng Chấn Thiên Lôi nổ tung trời Diệp gia ông".

- Những cái này hẳn là phụ thân nàng cho nàng phòng thân phải không? Diệp Vô Thần cười hỏi.

Loại hỏa khí đặc thù thuộc về Thiên Thần đại lục này hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng phàm là hỏa khí kiểu gây nổ đều có tính nguy hiểm nhất định, tùy tiện một điều ngoài ý muốn đều là trí mạng. Cho nên Hoa Chấn Thiên hẳn sẽ không cho Hoa Thủy Nhu tiếp xúc quá nhiều với những thứ này, nhưng cho nàng vài quả phòng thân thì chắc chắn.

- Vâng, có điều thiếp không dùng tới. –Hoa Thủy Nhu nhỏ giọng nói.

Diệp Vô Thần dè dặt lấy ra năm quả Lôi Chấn Tử, còn có một quả trọng lượng nặng hơn gấp đôi… hẳn chính là thứ được gọi "Chấn Thiên Lôi", sau đó đặt chiếc bọc nhỏ về tay Hoa Thủy Nhu:

- Nếu nàng đều cho ta hết, nhỡ đâu gặp phải nguy hiểm thì làm sao? Chúng ta mỗi người một nửa, được không?

Hoa Thủy Nhu ngoan ngoãn gật đầu, lúc này đương nhiên là Diệp Vô Thần nói thế nào thì chính là thế đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện