Tô Thiển nghiêm túc ngồi bên ghế cạnh Tô đại gia và Lâm lão gia , nghe hai người trò chuyện . Câu chuyện bắt đầu từ Tô Thiển lúc sinh ra đến lớn lên , sau đó lại xoay quanh công vụ thủ đô đến chính trị quốc gia, lại trở về khí hậu thời tiết . Tô Thiển sắc mặt như cũ đơn thuần lạnh nhạt mấy cái tiểu bối cũng khống dám lại gần.
-" Mẹ là tiểu cô cô sao ? Mẹ tiểu cô cô thật xinh đẹp con có thể lại chạm 1 chút không ?" Tiểu gia hỏa bi bô chép miệng đứng 1 bên thỉnh cầu nhìn Tô Thiển lại nhìn mẹ .
-" Không được tiểu cô cô chỉ có thể đứng từ xa xem , tiểu cô cô không khỏe bảo bối ngoan không được quấy " Quất Chi xuýt nữa muốn ngã nhào vì thỉnh cầu của con trai , ai biết được đại phật này họa rơi xuống cũng không đủ bồi tán đâu.
-" Nhưng mà tiểu Ngạn đứng gần một chút xem tiểu cô cô có được không ?" Tiểu gia hỏa phụng phịu nước mắt nước mũi cũng muốn chậc ra , chỉ có thể chăm chú nhìn tiểu cô cô .
Tô Thiển cũng không phải yêu thích trẻ nhỏ nhưng mà gia hỏa kia đôi mắt hồng thấu nhìn bản thân ...ách không phải cô dọa đến tiểu gia hỏa đi . Tô Thiển có chút không biết làm sao nâng tay vẩy vẩy tiểu gia hỏa .
-" Mẹ là tiểu cô cô gọi tiểu Ngạn sao ? " Còn chưa nói xong tiểu gia hỏa đã rời khỏi vòng tay Quất Chi chạy lại lại bên cạnh Tô Thiển, cả đại sảnh sắc mặt  ai cũng như hít phải chất kích thích đồng dạng hoảng lên .
Tiểu gia hỏa đứng bên chân Tô Thiển đôi mắt mong chờ mà nhìn ,này tiểu cô cô xinh đẹp đến tiểu gia hỏa cũng sợ hãi chạm vào. Sợ chạm vào tiểu cô cô biến mất rụt rè xoắn xuýt hai tay... cúi đầu ủy khuất.
-" Làm sao không vui ?" Tô Thiển cũng khó hiểu nhìn tiểu gia hỏa một tay cần phiến quạt , một tay đỡ khuôn mặt tiểu gia hỏa dò hỏi.
-" Là tiểu cô cô của con sao ?" Tiểu gia hỏa mong chờ ngẩng đầu nhìn Tô Thiển , tiểu cô cô thanh âm thật dễ nghe cùng hát ru hắn ngủ mỗi tối còn tốt nghe hơn.
-" Azh ... tiểu bằng hữu giới thiệu một chút xem " Tô Thiển hơi chút cong môi hỏi nhìn tiểu gia hỏa đỏ mặt.
-" Con là Lâm Ngạn con trai của Lâm Bác Luân " tiểu gia hỏa ưỡn ngực giới thiệu bản thân rất nghiêm túc.
-" Là con trai của Nhị biểu ca ... dáng dấp thật đáng yêu nha " Tô Thiển bất ngờ vuốt tóc tiểu Lâm Ngạn này mấy tuổi ăn nói khí thế như vậy a .
-" Đúng nha... tiểu cô cô thật xinh đẹp ,  cháu sau này có thể cưới tiểu cô cô làm vợ có được không ?" Bạn nhỏ Lâm Ngạn gần 3 tuổi long lanh mắt nhìn Tô Thiển thỉnh cầu .
Tô Thiển :"..." Này thật là suy nghĩ tiến bộ , chờ ngươi lớn lên lão nương  ta cũng đã già lắm rồi bạn nhỏ. " Lại đây ! Ngoan phải học thật giỏi , kiếm thật nhiều tiền còn phải thật xinh đẹp tiểu cô cô mới thích "
-" Vậy  con sau này cũng học thật giỏi thật xinh đẹp cũng kiếm thật nhiều tiền , tiểu cô cô liền gả cho con có đúng không ?" Này bạn nhỏ Lâm Ngạn được 1 bước tiến 1 thước yêu cầu.
-". Được nha " Tô Thiển bất đắc dĩ gật đầu cười ôm tiểu gia hỏa ngồi trên chân , tiểu Lâm Ngạn vui vẻ cúi đầu nằm trong ngực Tô Thiển đôi mắt đào hoa cong cong cười , tiểu cô cô thật thơm nha.
Lâm gia ai nấy đều chấn kinh rồi Lâm Ngạn là tiểu bảo bối của Lâm gia được yêu thương nuông chiều trong lòng bàn tay , nhưng mà so với Tô Thiển sức nặng không vào đâu . Quất Chi tâm như đi cáp treo một dạng may mà Tô đại phật không xảy ra chuyện lại còn ôm Lâm Ngạn , sau này địa vị của Lâm Ngạn trong Lâm gia quả thực một bước lên mây ai cũng không so được .
Lâm lão gia cũng kinh hách may mà cuối cùng không xảy ra chuyện , tiểu bảo bối của ông nhìn rất thích tiểu tằng tôn này ! ông phải hảo hảo đích thân dạy dỗ nhóc con này mới được .
Rời đi Lâm gia Tô Thiển không nỡ nhìn ánh mắt ủy khuất đau lòng của bạn nhỏ Lâm Ngạn .
-" tiểu Ngạn , tiểu cô cô phải trở về chúng ta buông tiểu cô cô ra có được không , vào nhà cùng cố gia gia " Lâm lão gia cũng rất bất đắc dĩ nha tằn tôn còn lưu luyến bảo bối của ông hơn cả ông.
-" Tằng Gia gia cháu có thể đi theo tiểu cô cô không ? Cháu sẽ bảo vệ tiểu cô cô " Bạn nhỏ Lâm Ngạn kiên quyết khoobg chịu buông chân Tô Thiển .
-" Theo cô cô mẹ cháu phải làm sao a ?"
-" Này... mẹ đã có Lâm Bác Luân không cần con chiếu cố , tằng gia gia "
-"Cô cô phải trở về nha , cô cô cũng phải đi nhiều nơi không thể chiếu cô tiểu Ngạn " Tô Thiển lau đi nước mắt trên mặt tiểu gia hỏa ôn tồn giải thích.
-" Vậy sau này con có thể đến thăm tiểu cô cô có được không ?" tiểu Lâm Ngạn hồng đôi mắt thỏa hiệp điều kiện khác.
-" Được ! tiểu Ngạn có thể đến Tô gia thăm cô cô bất cứ lúc nào a  "
-" Vậy được tiểu cô cô trở về đi con không sao !" tiểu gia hỏa mới lưu luyến buông ra Tô Thiển quệt miệng nói , Tô Thiển cuối cùng tạm biệt Lâm gia trở về ngồi trên xe nhìn qua kính cửa có chút đăm chiêu .
Này kịch tình câu chuyện đến đâu rồi đây a ! Nữ chính cũng có tiếng vang rồi nha sự nghiệp không sai biệt lắm trong nguyên tác , nhưng mà chuyện tình cảm giữa hai nhân vật chính thật không hiểu nổi chơi mèo vờn chuột kiểu gì.
-" Thiển Thiển con làm sao ?" Tô đại gia cảm thấy áo bông của ông thở dài lo lắng hỏi.
-" Ba lòng người thật khó hiểu " Tô Thiển nhắm mắt tựa đầu ra ghế gạt một câu mông lung .
-" Đúng a... cho nên đâu không thể tin người Thiển Thiển chỉ cần tin ba ba là đủ rồi ... nhưng mà chiếc vòng này ai tặng cho con " Tô đại gia bất ngờ nhìn chiếc vòng trên tay Tô Thiển nhíu chặt mày hỏi, quý như này năm đó ông cũng muốn chỉ tiếc chậm 1 bước.
-" Thương Tử Hằng "
-" Hắn có lòng " Tô đại gia nghiến răng nói  nhìn biểu cảm Tô Thiển lạnh nhạt có phần yên tâm , dù sao ý đồ của Thương Tử Hằng tiếp cận Tô Thiển ai cũng biết rồi , chỉ cần áo bông của ông không bị câu đi là được . " Ngủ một chút sẽ trở về "
Đến Tô trạch bên trong đã không ít ồn ào hẳn là khách quan, bằng hữu bái phỏng . Tân niên Tô Thiển không muốn phải gặp nhiều người ,đành lui ra đi đường vòng trở đến phòng bếp lại vào nhà , Tô Thiển vòng qua góc tường còn chưa đi đến tiền viện đã bị ngoại lực kéo thiếu chút nữa đập đầu vào tường, trái tim bang bang mà nhảy . Tô Thiển nắm chặt hai tay hít thở thực con mẹ nó muốn chửi người.
Phóng đại trước mắt là gương mặt yêu nghiệt mà xinh đẹp của Thương Tử Hằng , Tô Thiểu líu lưỡi không chửi nổi . Hai tay hắn vòng qua ôm lấy thắt lưng Tô Thiển trên mặt treo nụ cười cúi đầu nhìn cô gái trong ngực .
-" Thiển Thiển tân niên vui vẻ " Thương Tử Hằng vừa nhìn thấy xe vào nhà hắn liền rõ Tô Thiển sẽ không vào đại sảnh , bên trong đông người như vậy . Thương Tử Hằng liền lui ra phía sau chờ thật may hắn đoán đúng, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng tim của hắn cũng muốn bay ra ngoài . Cô gái mà hắn ngày đêm mong nhớ đến nổi mộng xuân, đang dựa trong ngực hắn quanh quẩn hương thơm tươi mát Thương Tử Hằng nghiện rồi, còn nghiện rất nặng.
Nhưng hắn vừa nghĩ đến hành động của mình liền chết cóng , Thiển Thiển có bệnh hắn vừa làm cái gì a ! Nhìn Tô Thiển cố gắng hít thở Thương Tử Hằng liền hoảng loạn . " Thiển Thiển từ từ thở em không sao đúng không ? Ngoan đừng làm tôi sợ " 
Thương Tử Hằng não loạn một đoàn nước mắt cũng muốn rơi aaa  tiểu tổ tông của hắn nhỡ đâu vì hành động bất ngờ đó mà kích thích, tim cũng ngừng đập thì con mẹ nó hắn cũng không tha thứ nổi cho mình, cũng chỉ có thể bồi tán theo Tô Thiển.
Tô Thiển bình ổn hơi thở nhìn thấy hắn lo lắng hai mắt cũng muốn khóc ra có chút buồn cười , chỉ là Tô Thiển không cười nổi " Anh biết tôi có bệnh đi !"
-" Thiển Thiển tôi xin lỗi , sau này sẽ không như thế nữa có được không ? Em đừng giận " Thương Tử Hằng vuốt sau lưng Tô Thiển, lúc này mới thở ra 1 hơi Tô Thiển không sao liền tốt rồi.
-" Anh tìm tôi chuyện gì !" Tô Thiển thoát khỏi vòng tay của Thương Tử Hằng ngồi xuống bàn đá bên cạnh nhíu mày hỏi, đầu năm hắn đây dọa ai.
-" Tặng cho em hồng bao ! Thích không !" Thương Tử Hằng lấy từ trong túi áo ra một hồng bao đỏ rực đưa cho Tô Thiển ngồi xuống bên cạnh.
Tô Thiển cảm nhận được một chuyện , mỗi lần gặp Thương Tử Hằng liền không biết phải tán gẫu cái gì ! Tô Thiển đặt hồng bao trên bàn , thời tiết rất lạnh Tô Thiển quấn mình trong áo bông hai chân trắng noãn vì lạnh sắc cũng tái lại .
-" Anh làm gì !"
-" Ngoan tôi ủ ấm cho em " Thương Tử Hằng tháo giầy trên chân Tô Thiển ra ôm lấy đặt trên đùi hắn quấn lại bằng áo bành tô .
Tô Thiển cảm nhận được hơi ấm lẫn cả khí tức từ trong người Thương Tử Hằng tỏa ra , đôi chân lạnh lẽo như được sưởi ấm thêm Tô Thiển có phần ngại ngùng cúi đầu " Cám ơn "
-"  Việc tôi nên làm " Thương Tử Hằng thấp tiếng nói, cảm giác có thể đến gần bảo bối hơn hắn cũng thật cảm tạ trời đất,  đơn giản Tô Thiển không giống những cô gái bây giờ suốt ngày đòi tự do, giao tiếp bằng hữu này nọ . Tô Thiển sẽ không mập mờ với đàn ông khác chỉ cần một mình hắn đủ rồi, Thiển Thiển của hắn như thế ngoan hắn làm sao yêu đủ đây .
-" Thiển Thiển ở Lâm gia có ai làm khó dễ em không ?"
-"Không có , ai cũng tốt ... anh công việc không gấp sao ?"  Tô Thiển nghiên đầu nằm ra bàn quan sát Thương Tử Hằng , này nam chính càng xem càng đẹp là sao đâu này.
-" Đều không gấp ! Thiển Thiển em nói chúng ta sau này sẽ như thế nào ?" Thương Tử Hằng thật muốn nói là hai ta sẽ cùng một chổ , sinh con dưỡng cái đời đời kiếp kiếp.
-" Anh sau này sẽ cưới lão bà, sinh hài tử ... tôi hẳn là về thiên trúc đi "
-" Nói bậy bạ gì đó ! Chúng ta sau này đều tốt như lúc này đi , Thiển Thiển y học ngày càng phát triễn sẽ có cách được không ? "
-" Đúng vậy y học ngày càng phát triển chỉ là tôi khả năng đợi không được , trước khi chết đều có thể hảo hảo sống không muộn phiền thật tốt "
-" Trời không tuyệt đường con người, Thiển Thiển chúng ta đều cố gắng cùng nhau vượt qua tốt không ?"
Thương Tử Hằng có chút ảo não, đoạn tình cảm này khả năng cả đời hắn không buông bỏ được , kiếp sau kiếp sau nữa đều không được.
Trong cuộc đời Thương Tử Hằng không bao giờ có ngoại lệ , chỉ khi đối với Tô Thiển vấn đề này luôn luôn có khả năng sảy ra .  Nghĩ đến trường hợp xấu nhất Tô Thiển không còn trên thế giới này nữa tim hắn liền như không còn nữa rồi, đau đến lợi hại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện