Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Phàm là cao thủ, đều sẽ có chút khí độ của cao thủ, sẽ sĩ diện, hoặc là không buông bỏ được tư thái. Cái chuyện kéo người chịu tội thay như thế, người có địa vị, có danh tiếng bình thường chả ai làm được, bởi vì bọn họ còn cần mặt mũi, cũng chỉ có loại người như Yến Vô Sư, ngay cả tàn quyển của Chu Dương Sách còn có thể nói hủy là hủy, mới có khả năng làm ra cái chuyện không biết xấu hổ này. Chẳng trách Úc Ái ở phía sau tức đến giơ chân, Thẩm Kiều cũng hoàn toàn không biết nói gì luôn.
Yến Vô Sư mang theo hắn đi thẳng xuống núi, trực tiếp băng qua Huyền Đô trấn, đi đến trạm dịch ngoại ô nơi bọn họ tiến vào ban đầu, nơi này là một rừng cây nhỏ thưa thớt, vẫn còn khá trống trải.
Y đặt Thẩm Kiều xuống.
Thẩm Kiều chắp tay lại: “Đa tạ.”
Hắn cùng Úc Ái giao thủ, bị thương nhẹ, khí huyết toàn thân ngưng trệ, qua một lúc, hiện tại cảm giác cũng dần quay trở lại, tay chân cũng bắt đầu có cảm giác.
Yến Vô Sư lại không chút khách khí nhếch miệng cười: “Cho nên, chuyến lên Huyền Đô Sơn này của ngươi mang ý nghĩa gì đây? Cùng lắm cũng chỉ để xác nhận lời ta từng nói ngày đó, đứng trước lợi ích, lòng người không đáng một đồng. Các sư huynh đệ cùng ngươi lớn lên từ nhỏ, vì lợi ích có thể không chút do dự bán ngươi đi, vì vị trí chưởng giáo, có thể bỏ mặc ngươi rớt xuống núi chẳng chút quan tâm. Kỳ Phượng Các tự xưng là tông môn chính đạo, quang minh lỗi lạc, dạy dỗ đệ tử lại có thể sánh ngang với tác phong của Ma Môn ta, quả thật là khiến người ta phải thổn thức không thôi a!”
Y đương nhiên biết sau khi Thẩm Kiều rơi xuống núi, Huyền Đô Sơn cũng từng cho người đi tìm kiếm, chỉ có điều khi đó Thẩm Kiều đã bị y cứu đi, những người kia tự nhiên là bỏ lỡ mất. Mà Yến Vô Sư cũng không có hứng thú nói tốt giúp những kẻ đó, hắn sẽ càng vui hơn nếu Thẩm Kiều vì điều đó mà chán chường thất vọng, từ một chưởng giáo mềm lòng phóng khoáng biến thành một kẻ mang đầy thù hận với thiên hạ này.
Nhưng Thẩm Kiều lại không có cố hỏi thêm điều gì, hắn tìm một tảng đá lớn rồi từ từ ngồi xuống.
Tính tình Úc Ái có chút cố chấp, đặt nặng công danh lợi lộc, mọi việc đều phải làm sao cho tốt nhất, từ nhỏ đã như vậy, nếu không phải lớn lên ở Huyền Đô Sơn, nói không chừng hiện giờ hắn đã là một Yến Vô Sư thứ hai rồi, nhưng những năm này đích thực hắn đối với Huyền Đô Sơn cũng rất toàn tâm toàn ý, không hề cấu giấu cái gì làm của riêng, đối với huynh đệ đều thân thiết như tay chân, ngay cả tâm địa sắt đã cũng có thể cảm thấy ấm áp. Huống hồ Úc Ái dù sao cũng không phải Yến Vô Sư, đừng nói là Thẩm Kiều không ngờ hắn sẽ làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ là ngay cả sư phụ Kỳ Phượng Các dù có sống lại, cũng không đoán được.
Hắn khiến cho mình bại dưới tay Côn Tà, hàng trăm con mắt sẽ đổ dồn vào kẻ bại bởi một người Đột Quyết, thân bại danh liệt, như vậy Úc Ái có thể thuận lợi trở thành người tiếp quản, không có ai cho rằng hắn không đủ tư cách, còn có thể nhất lao vĩnh dật*, cho dù Thẩm Kiều còn sống thì cũng không còn mặt mũi nào mà yêu cầu tiếp tục làm chưởng giáo.
* Nhất lao vĩnh dật: Một lần mệt nhọc đổi lấy cả đời không lo.
Chuyện này nghe qua giống như rất hợp lý, nhưng kết hợp với lời thề son sắt lúc đó của Úc Ái, ngôn từ kích động nói mình có nỗi khổ trong lòng, nói mình vì muốn Huyền Đô Sơn có thể ngự trị các tông môn khác trong thiên hạ, sự tình liền trở nên có chút cổ quái.
Nếu nói Úc Ái có nỗi khổ trong lòng là thật, trong đó có nguyên nhân khác, như vậy hắn tuyệt đối không chỉ cùng Côn Tà cấu kết ngầm thiết kế sao cho Thẩm Kiều rớt vực.
Hắn tất nhiên còn muốn làm một truyện khác quan trọng hơn, mới cùng người Đột Quyết hợp tác.
Thẩm Kiều cau mày, chỉ cảm thấy đầu đau như kim châm, nghĩ mãi mà không ra.
Từ khi Tấn triều Nam hạ, ngũ quốc phân tranh, những năm này tuy rằng chính quyền các nước có nhiều lần thay đổi, như Chu và Tề dù chính quyền vẫn mang hương vị phong tục người Hồ cực kỳ đậm, bởi vì noi theo thể chế của người Hán, từ từ Hán hóa, muốn nói thống nhất thiên hạ, miễn cưỡng còn có thể khiến người ta chấp thuận. Nhưng vương triều Đột Quyết từ xưa đến nay vẫn ở trên thảo nguyên chăn nuôi gia súc, thỉnh thoảng xâm lấn Trung Nguyên, là một dân tộc man dại, dù thế nào cũng khó có thể xưng thành minh chủ được.
Người Đột Quyết thay đổi thất thường, hình tượng tàn bạo đã thâm nhập lòng người từ lâu, nếu như không có lợi ích khổng lồ, Úc Ái tất nhiên không thể coi trời bằng vung mà hợp tác.
Như vậy mục đích cuối cùng của hắn rốt cục là cái gì, người Đột Quyết đến cùng có thể cho hắn cái gì, hay là nói có thể cho Huyền Đô Sơn chỗ tốt gì? Những chuyện này, Thẩm Kiều không có cách nào đưa ra thảo luận cùng Yến Vô Sư.
Cứ cho là hai người bây giờ quan hệ có chút phức tạp, nhưng không thể nói là bằng hữu. Yến Vô Sư hỉ nộ vô thường, chính tà bất phân, càng không thể nào đối xử thân thiết như người quen với hắn.
Thẩm Kiều chỉ có thể tự cân nhắc đi cân nhắc lại trong lòng mình.
Chỉ là, cho dù cân nhắc như thế nào, cũng giống như cách một tầng giấy mỏng, mãi không thể nghĩ tới điểm mấu chốt nhất kia.
Yến Vô sư đột nhiên hỏi: “Nghỉ ngơi ổn rồi chưa?”
Thẩm Kiều mờ mịt ngẩng đầu, bởi vì còn đang bận suy nghĩ chuyện khác, vẻ mặt có chút vô tội mất tập trung.
Yến Vô Sư: “Nghỉ ngơi tốt rồi thì đến đánh một trận.”
Thẩm Kiều: “….”
Hắn cười khổ: “Yến tông chủ, ta làm sao đánh lại ngươi, lần trước không phải ngươi đã thử qua rồi?”
Yến Vô Sư ngạc nhiên nói: “Không thì ngươi cho rằng ta cớ gì lại phải mang ngươi đi? Sự sống chết của ngươi có quan hệ gì đến ta đâu, nếu ta muốn tàn quyền của “Chu Dương sách”, trực tiếp tới Huyền Đô Sơn tìm là được, việc gì phải mang ngươi đến chỗ này làm gì cho mệt? Bây giờ ngươi có được nội dung của hai cuốn “Chu Dương sách”, khôi phục võ công cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Phần cơ duyên này không phải ai cũng có, ta vốn muốn kiếm một người có thể tinh thông “Chu Dương sách” đến cùng nghiên cứu bộ võ công này của Đào Hoằng Cảnh, lại không thể tự mình đánh mình, không thể tìm con lừa trọc Tuyết Đình đến luyện tập, không phải ngươi chính là ứng cử viên phù hợp nhất sao?”
Khóe miệng Thẩm Kiều giật giật, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
Nửa ngày mới bật ra được một câu: “Hiện tại công lực của ta chỉ còn sót lại ba phần, mới vừa rồi giao thủ cùng Úc Ái lại thêm thương tích, lúc này e là không có sức để bàn luận.”
Yến Vô Sư: “Cho nên ta mới mở lòng từ bi để ngươi nghỉ ngơi một lát ở đây.”
Thẩm Kiều bất đắc dĩ: “Hiện tại ta đột nhiên cảm thấy bị ép ở lại Huyền Đô Sơn cũng không phải là một lựa chọn tồi.”
Yến Vô Sư: “Bây giờ ngươi đã khôi phục ký ức, nói cách khác những gì học được trước đây từ phần “Chu Dương sách” kia ngươi cũng có thể nhớ kỹ lại toàn bộ, cộng với phần nghe được ở Xuất Vân tự kia nữa, đủ để ngươi thông hiểu đạo lý trong đó, cảnh giới cũng nâng cao một tầng.”
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, thành thật gật đầu: “Quả thật là như vậy.”
Từ điểm này mà nói, tuy rằng động cơ của Yến Vô Sư không thuần khiết, trong lòng nhiều lần mang ý lợi dụng cùng muốn xem kịch vui, nhưng mình vẫn phải đa tạ hắn.
Thẩm Kiều: “Từ khi rời khỏi biệt trang, ta chưa từng thật sự cảm ơn Yến tông chủ, nếu không phải nhờ có ngươi, chỉ sợ hiện tại ta đã biến thành vong hồn dưới chân Bán Bộ Phong.”
Yến Vô Sư: “Ngươi nên tạ ơn chân khí Chu Dương sách trong người ngươi ấy, nếu như không có nó, ta cũng lười cứu ngươi.”
Thẩm Kiều tìm kiếm niềm vui trong đau khổ: “… Được, ta sẽ đi dâng một nén nhang cho sư tôn, cảm tạ lão nhân gia người đem Chu Dương sách truyền cho ta.”
Yến Vô Sư: “Thời điểm ta và Úc Ái giao thủ, vẫn chưa phát hiện được chân khí Chu Dương sách trong cơ thể hắn, chắc chắn Kỳ Phượng Các chỉ truyền nó cho một mình ngươi.”
Thẩm Kiều gật gật đầu: “Không sai, ngày đó sư tôn chỉ đem Du Hồn quyển truyền cho một mình ta, lệnh cho ta chỉ được nhớ trong đầu, không cho phép chép lại. Người ngoài đều nói Huyền Đô Sơn cất giấu một cuốn Chu Dương sách, nhưng thật ra từ trước đến nay ta cũng không biết cuốn Chu Dương sách kia có còn ở trong Huyền Đô sơn nữa hay không.”
Yến Vô Sư cảm thấy khá thắc mắc: “Chẳng lẽ Kỳ Phượng Các không hi vọng Huyền Đô Sơn đời đời truyền thừa, đệ tử dưới trướng mỗi người đều có tiền đồ hay sao? Tại sao chỉ đem Du Hồn quyển truyền cho một mình ngươi?”
Thẩm Kiều chậm rãi nói: “Việc này trước kia ta cũng đã từng hỏi sư tôn, người chưa từng đáp lại. Sư tôn và Đào chân nhân khi còn sống chính là bạn cũ, nghe nói sau khi Đào chân nhân hoàn thành Chu Dương sách, từng nảy sinh tâm ý hối hận, cảm thấy sách này truyền ra, sẽ đưa tới hàng loạt những tranh đoạt trong thiên hạ, gây nên sát nghiệt, cho nên ta nghĩ, sư tôn có thể cũng có một chút tâm tư như thế, vừa hi vọng tâm huyết cả đời của cố nhân có thể lưu truyền hậu thế, nhưng cũng vừa hi vọng nó không lưu truyền quá mức rộng rãi, khiến cho thế nhân vì tranh nhau và cướp đoạt chém giết lẫn nhau, cho nên mới có thể đưa ra quyết định mâu thuẫn như vậy.”
Yến Vô Sư khịt mũi coi thường: “Lòng dạ đàn bà! Ở trong việc này Kỳ Phượng các cũng hành động như vậy. Ngày đó không đem Hồ Lộc Cổ đuổi tận giết tuyệt, mới để lại mầm họa cho hậu nhân như thế! Uổng cho hắn võ công cái thế, tâm tư lại do dự thiếu quyết đoán như đàn bà không hơn, nếu đã như vậy, hắn cần gì phải dạy võ công cho đệ tử Huyền Đô Sơn làm gì, trực tiếp đem Huyền Đô Sơn đổi thành đạo quán bình dân chẳng lẽ không phải tốt hơn sao? Thiên hạ không tranh là từ chính mình mà ra.”
Lời nói này cay độc thấu xương, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Thẩm Kiều cùng với sư tôn của mình có điểm tương đồng, đó chính là một tấm lòng nhân hậu, luôn suy nghĩ tốt cho người khác, nhưng hắn cũng có chỗ khác với Kỳ Phượng Các, mấy ngày nay đi ra bên ngoài, mắt thấy dân sinh khốn khó, bách tính lầm than, thiên hạ phân chia thế lực, tất cả đều bị cuốn vào một vòng xoáy, suy nghĩ của hắn cũng dần dần thay đổi, nhận ra Huyền Đô Sơn thân hãm hồng trần, sao có thể bình yên không dính bụi, sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào.
Chỉ tiếc hắn còn chưa kịp làm ra thay đổi gì cho Huyền Đô Sơn, Úc Ái đã không kịp đợi để rồi chen chân vào đó, đem Huyền Đô Sơn đẩy sang một hướng hoàn toàn không biết ra sao.
Hắn hơi cúi đầu, rơi vào trầm tư.
Yến Vô Sư ở bên kia vô thanh vô tức, không hề báo trước, ngón tay đã điểm tới.
Từ sau khi hai mắt không còn nhìn thấy, Thẩm Kiều đã có có ý rèn luyện nhĩ lực (khả năng nghe), lúc này nghe thấy một chút động tĩnh khác lạ, vội vàng vỗ vào tảng đá nâng người bay lên, nhanh chóng lùi ra sau.
Khinh công Huyền Đô Sơn đứng đầu thiên hạ, thức “Thiên Khoát Hồng Ảnh” vừa xuất ra, nhất thời phong vân biến sắc, bích thủy vờn quanh, dương liễu tản ra, phong lưu khó cưỡng, đã mơ hồ có thể thấy được công lực của hắn vào thời kỳ toàn tịnh.
Chỉ là công lực của Thẩm Kiều dù sao vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tốc độ của Yến Vô Sư so với hắn thật sự nhanh hơn quá nhiều, thoáng chậm hơn nửa bước. Tảng đá vừa rồi hắn dựa lên đã ầm ầm vỡ vụn, đá vụn văng tung tóe, dồn dập bắn về phía Thẩm Kiều.
May mà hắn vận chân khí lên đúng lúc, trên mặt mới không bị đá bắn gây thương tổn, chỉ là một nửa ống tay sao đã bị đá sắn cắt nát tan. Đá vụn thậm chí còn gây thương tổn cho cổ tay hắn, máu nhất thời nhuộm đỏ cổ tay trắng muốt.
“Xuân thủy nhu ba thương chiếu ảnh, nhất niệm si tâm hóa thành tro, quả nhiên danh bất hư truyền!” Thẩm Kiều không để ý đến vết thương trên tay mình, mà hết sức chuyên chú lắng nghe động tĩnh từ đối phương.
Dựa theo tác phong làm việc của Yến Vô Sư, nếu ra tay, chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
Thông qua mấy ngày ở chung, Thẩm Kiều vẫn rất rõ ràng điểm này.
Trận đánh hôm nay, phải đánh tới khi đối phương thỏa mãn tận hứng mới có thể kết thúc, bằng không chết cũng đành chịu vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Kiều: Có khi ta vẫn nên quay lại thôi.
Úc Ái: Sư huynh, phòng tối nhỏ hoan nghênh huynh (づ ̄3 ̄)づ╭~
Thẩm Kiều: …
Beta: Kusami
Phàm là cao thủ, đều sẽ có chút khí độ của cao thủ, sẽ sĩ diện, hoặc là không buông bỏ được tư thái. Cái chuyện kéo người chịu tội thay như thế, người có địa vị, có danh tiếng bình thường chả ai làm được, bởi vì bọn họ còn cần mặt mũi, cũng chỉ có loại người như Yến Vô Sư, ngay cả tàn quyển của Chu Dương Sách còn có thể nói hủy là hủy, mới có khả năng làm ra cái chuyện không biết xấu hổ này. Chẳng trách Úc Ái ở phía sau tức đến giơ chân, Thẩm Kiều cũng hoàn toàn không biết nói gì luôn.
Yến Vô Sư mang theo hắn đi thẳng xuống núi, trực tiếp băng qua Huyền Đô trấn, đi đến trạm dịch ngoại ô nơi bọn họ tiến vào ban đầu, nơi này là một rừng cây nhỏ thưa thớt, vẫn còn khá trống trải.
Y đặt Thẩm Kiều xuống.
Thẩm Kiều chắp tay lại: “Đa tạ.”
Hắn cùng Úc Ái giao thủ, bị thương nhẹ, khí huyết toàn thân ngưng trệ, qua một lúc, hiện tại cảm giác cũng dần quay trở lại, tay chân cũng bắt đầu có cảm giác.
Yến Vô Sư lại không chút khách khí nhếch miệng cười: “Cho nên, chuyến lên Huyền Đô Sơn này của ngươi mang ý nghĩa gì đây? Cùng lắm cũng chỉ để xác nhận lời ta từng nói ngày đó, đứng trước lợi ích, lòng người không đáng một đồng. Các sư huynh đệ cùng ngươi lớn lên từ nhỏ, vì lợi ích có thể không chút do dự bán ngươi đi, vì vị trí chưởng giáo, có thể bỏ mặc ngươi rớt xuống núi chẳng chút quan tâm. Kỳ Phượng Các tự xưng là tông môn chính đạo, quang minh lỗi lạc, dạy dỗ đệ tử lại có thể sánh ngang với tác phong của Ma Môn ta, quả thật là khiến người ta phải thổn thức không thôi a!”
Y đương nhiên biết sau khi Thẩm Kiều rơi xuống núi, Huyền Đô Sơn cũng từng cho người đi tìm kiếm, chỉ có điều khi đó Thẩm Kiều đã bị y cứu đi, những người kia tự nhiên là bỏ lỡ mất. Mà Yến Vô Sư cũng không có hứng thú nói tốt giúp những kẻ đó, hắn sẽ càng vui hơn nếu Thẩm Kiều vì điều đó mà chán chường thất vọng, từ một chưởng giáo mềm lòng phóng khoáng biến thành một kẻ mang đầy thù hận với thiên hạ này.
Nhưng Thẩm Kiều lại không có cố hỏi thêm điều gì, hắn tìm một tảng đá lớn rồi từ từ ngồi xuống.
Tính tình Úc Ái có chút cố chấp, đặt nặng công danh lợi lộc, mọi việc đều phải làm sao cho tốt nhất, từ nhỏ đã như vậy, nếu không phải lớn lên ở Huyền Đô Sơn, nói không chừng hiện giờ hắn đã là một Yến Vô Sư thứ hai rồi, nhưng những năm này đích thực hắn đối với Huyền Đô Sơn cũng rất toàn tâm toàn ý, không hề cấu giấu cái gì làm của riêng, đối với huynh đệ đều thân thiết như tay chân, ngay cả tâm địa sắt đã cũng có thể cảm thấy ấm áp. Huống hồ Úc Ái dù sao cũng không phải Yến Vô Sư, đừng nói là Thẩm Kiều không ngờ hắn sẽ làm ra chuyện như vậy, chỉ sợ là ngay cả sư phụ Kỳ Phượng Các dù có sống lại, cũng không đoán được.
Hắn khiến cho mình bại dưới tay Côn Tà, hàng trăm con mắt sẽ đổ dồn vào kẻ bại bởi một người Đột Quyết, thân bại danh liệt, như vậy Úc Ái có thể thuận lợi trở thành người tiếp quản, không có ai cho rằng hắn không đủ tư cách, còn có thể nhất lao vĩnh dật*, cho dù Thẩm Kiều còn sống thì cũng không còn mặt mũi nào mà yêu cầu tiếp tục làm chưởng giáo.
* Nhất lao vĩnh dật: Một lần mệt nhọc đổi lấy cả đời không lo.
Chuyện này nghe qua giống như rất hợp lý, nhưng kết hợp với lời thề son sắt lúc đó của Úc Ái, ngôn từ kích động nói mình có nỗi khổ trong lòng, nói mình vì muốn Huyền Đô Sơn có thể ngự trị các tông môn khác trong thiên hạ, sự tình liền trở nên có chút cổ quái.
Nếu nói Úc Ái có nỗi khổ trong lòng là thật, trong đó có nguyên nhân khác, như vậy hắn tuyệt đối không chỉ cùng Côn Tà cấu kết ngầm thiết kế sao cho Thẩm Kiều rớt vực.
Hắn tất nhiên còn muốn làm một truyện khác quan trọng hơn, mới cùng người Đột Quyết hợp tác.
Thẩm Kiều cau mày, chỉ cảm thấy đầu đau như kim châm, nghĩ mãi mà không ra.
Từ khi Tấn triều Nam hạ, ngũ quốc phân tranh, những năm này tuy rằng chính quyền các nước có nhiều lần thay đổi, như Chu và Tề dù chính quyền vẫn mang hương vị phong tục người Hồ cực kỳ đậm, bởi vì noi theo thể chế của người Hán, từ từ Hán hóa, muốn nói thống nhất thiên hạ, miễn cưỡng còn có thể khiến người ta chấp thuận. Nhưng vương triều Đột Quyết từ xưa đến nay vẫn ở trên thảo nguyên chăn nuôi gia súc, thỉnh thoảng xâm lấn Trung Nguyên, là một dân tộc man dại, dù thế nào cũng khó có thể xưng thành minh chủ được.
Người Đột Quyết thay đổi thất thường, hình tượng tàn bạo đã thâm nhập lòng người từ lâu, nếu như không có lợi ích khổng lồ, Úc Ái tất nhiên không thể coi trời bằng vung mà hợp tác.
Như vậy mục đích cuối cùng của hắn rốt cục là cái gì, người Đột Quyết đến cùng có thể cho hắn cái gì, hay là nói có thể cho Huyền Đô Sơn chỗ tốt gì? Những chuyện này, Thẩm Kiều không có cách nào đưa ra thảo luận cùng Yến Vô Sư.
Cứ cho là hai người bây giờ quan hệ có chút phức tạp, nhưng không thể nói là bằng hữu. Yến Vô Sư hỉ nộ vô thường, chính tà bất phân, càng không thể nào đối xử thân thiết như người quen với hắn.
Thẩm Kiều chỉ có thể tự cân nhắc đi cân nhắc lại trong lòng mình.
Chỉ là, cho dù cân nhắc như thế nào, cũng giống như cách một tầng giấy mỏng, mãi không thể nghĩ tới điểm mấu chốt nhất kia.
Yến Vô sư đột nhiên hỏi: “Nghỉ ngơi ổn rồi chưa?”
Thẩm Kiều mờ mịt ngẩng đầu, bởi vì còn đang bận suy nghĩ chuyện khác, vẻ mặt có chút vô tội mất tập trung.
Yến Vô Sư: “Nghỉ ngơi tốt rồi thì đến đánh một trận.”
Thẩm Kiều: “….”
Hắn cười khổ: “Yến tông chủ, ta làm sao đánh lại ngươi, lần trước không phải ngươi đã thử qua rồi?”
Yến Vô Sư ngạc nhiên nói: “Không thì ngươi cho rằng ta cớ gì lại phải mang ngươi đi? Sự sống chết của ngươi có quan hệ gì đến ta đâu, nếu ta muốn tàn quyền của “Chu Dương sách”, trực tiếp tới Huyền Đô Sơn tìm là được, việc gì phải mang ngươi đến chỗ này làm gì cho mệt? Bây giờ ngươi có được nội dung của hai cuốn “Chu Dương sách”, khôi phục võ công cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Phần cơ duyên này không phải ai cũng có, ta vốn muốn kiếm một người có thể tinh thông “Chu Dương sách” đến cùng nghiên cứu bộ võ công này của Đào Hoằng Cảnh, lại không thể tự mình đánh mình, không thể tìm con lừa trọc Tuyết Đình đến luyện tập, không phải ngươi chính là ứng cử viên phù hợp nhất sao?”
Khóe miệng Thẩm Kiều giật giật, hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải.
Nửa ngày mới bật ra được một câu: “Hiện tại công lực của ta chỉ còn sót lại ba phần, mới vừa rồi giao thủ cùng Úc Ái lại thêm thương tích, lúc này e là không có sức để bàn luận.”
Yến Vô Sư: “Cho nên ta mới mở lòng từ bi để ngươi nghỉ ngơi một lát ở đây.”
Thẩm Kiều bất đắc dĩ: “Hiện tại ta đột nhiên cảm thấy bị ép ở lại Huyền Đô Sơn cũng không phải là một lựa chọn tồi.”
Yến Vô Sư: “Bây giờ ngươi đã khôi phục ký ức, nói cách khác những gì học được trước đây từ phần “Chu Dương sách” kia ngươi cũng có thể nhớ kỹ lại toàn bộ, cộng với phần nghe được ở Xuất Vân tự kia nữa, đủ để ngươi thông hiểu đạo lý trong đó, cảnh giới cũng nâng cao một tầng.”
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, thành thật gật đầu: “Quả thật là như vậy.”
Từ điểm này mà nói, tuy rằng động cơ của Yến Vô Sư không thuần khiết, trong lòng nhiều lần mang ý lợi dụng cùng muốn xem kịch vui, nhưng mình vẫn phải đa tạ hắn.
Thẩm Kiều: “Từ khi rời khỏi biệt trang, ta chưa từng thật sự cảm ơn Yến tông chủ, nếu không phải nhờ có ngươi, chỉ sợ hiện tại ta đã biến thành vong hồn dưới chân Bán Bộ Phong.”
Yến Vô Sư: “Ngươi nên tạ ơn chân khí Chu Dương sách trong người ngươi ấy, nếu như không có nó, ta cũng lười cứu ngươi.”
Thẩm Kiều tìm kiếm niềm vui trong đau khổ: “… Được, ta sẽ đi dâng một nén nhang cho sư tôn, cảm tạ lão nhân gia người đem Chu Dương sách truyền cho ta.”
Yến Vô Sư: “Thời điểm ta và Úc Ái giao thủ, vẫn chưa phát hiện được chân khí Chu Dương sách trong cơ thể hắn, chắc chắn Kỳ Phượng Các chỉ truyền nó cho một mình ngươi.”
Thẩm Kiều gật gật đầu: “Không sai, ngày đó sư tôn chỉ đem Du Hồn quyển truyền cho một mình ta, lệnh cho ta chỉ được nhớ trong đầu, không cho phép chép lại. Người ngoài đều nói Huyền Đô Sơn cất giấu một cuốn Chu Dương sách, nhưng thật ra từ trước đến nay ta cũng không biết cuốn Chu Dương sách kia có còn ở trong Huyền Đô sơn nữa hay không.”
Yến Vô Sư cảm thấy khá thắc mắc: “Chẳng lẽ Kỳ Phượng Các không hi vọng Huyền Đô Sơn đời đời truyền thừa, đệ tử dưới trướng mỗi người đều có tiền đồ hay sao? Tại sao chỉ đem Du Hồn quyển truyền cho một mình ngươi?”
Thẩm Kiều chậm rãi nói: “Việc này trước kia ta cũng đã từng hỏi sư tôn, người chưa từng đáp lại. Sư tôn và Đào chân nhân khi còn sống chính là bạn cũ, nghe nói sau khi Đào chân nhân hoàn thành Chu Dương sách, từng nảy sinh tâm ý hối hận, cảm thấy sách này truyền ra, sẽ đưa tới hàng loạt những tranh đoạt trong thiên hạ, gây nên sát nghiệt, cho nên ta nghĩ, sư tôn có thể cũng có một chút tâm tư như thế, vừa hi vọng tâm huyết cả đời của cố nhân có thể lưu truyền hậu thế, nhưng cũng vừa hi vọng nó không lưu truyền quá mức rộng rãi, khiến cho thế nhân vì tranh nhau và cướp đoạt chém giết lẫn nhau, cho nên mới có thể đưa ra quyết định mâu thuẫn như vậy.”
Yến Vô Sư khịt mũi coi thường: “Lòng dạ đàn bà! Ở trong việc này Kỳ Phượng các cũng hành động như vậy. Ngày đó không đem Hồ Lộc Cổ đuổi tận giết tuyệt, mới để lại mầm họa cho hậu nhân như thế! Uổng cho hắn võ công cái thế, tâm tư lại do dự thiếu quyết đoán như đàn bà không hơn, nếu đã như vậy, hắn cần gì phải dạy võ công cho đệ tử Huyền Đô Sơn làm gì, trực tiếp đem Huyền Đô Sơn đổi thành đạo quán bình dân chẳng lẽ không phải tốt hơn sao? Thiên hạ không tranh là từ chính mình mà ra.”
Lời nói này cay độc thấu xương, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Thẩm Kiều cùng với sư tôn của mình có điểm tương đồng, đó chính là một tấm lòng nhân hậu, luôn suy nghĩ tốt cho người khác, nhưng hắn cũng có chỗ khác với Kỳ Phượng Các, mấy ngày nay đi ra bên ngoài, mắt thấy dân sinh khốn khó, bách tính lầm than, thiên hạ phân chia thế lực, tất cả đều bị cuốn vào một vòng xoáy, suy nghĩ của hắn cũng dần dần thay đổi, nhận ra Huyền Đô Sơn thân hãm hồng trần, sao có thể bình yên không dính bụi, sớm muộn gì cũng sẽ bị cuốn vào.
Chỉ tiếc hắn còn chưa kịp làm ra thay đổi gì cho Huyền Đô Sơn, Úc Ái đã không kịp đợi để rồi chen chân vào đó, đem Huyền Đô Sơn đẩy sang một hướng hoàn toàn không biết ra sao.
Hắn hơi cúi đầu, rơi vào trầm tư.
Yến Vô Sư ở bên kia vô thanh vô tức, không hề báo trước, ngón tay đã điểm tới.
Từ sau khi hai mắt không còn nhìn thấy, Thẩm Kiều đã có có ý rèn luyện nhĩ lực (khả năng nghe), lúc này nghe thấy một chút động tĩnh khác lạ, vội vàng vỗ vào tảng đá nâng người bay lên, nhanh chóng lùi ra sau.
Khinh công Huyền Đô Sơn đứng đầu thiên hạ, thức “Thiên Khoát Hồng Ảnh” vừa xuất ra, nhất thời phong vân biến sắc, bích thủy vờn quanh, dương liễu tản ra, phong lưu khó cưỡng, đã mơ hồ có thể thấy được công lực của hắn vào thời kỳ toàn tịnh.
Chỉ là công lực của Thẩm Kiều dù sao vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tốc độ của Yến Vô Sư so với hắn thật sự nhanh hơn quá nhiều, thoáng chậm hơn nửa bước. Tảng đá vừa rồi hắn dựa lên đã ầm ầm vỡ vụn, đá vụn văng tung tóe, dồn dập bắn về phía Thẩm Kiều.
May mà hắn vận chân khí lên đúng lúc, trên mặt mới không bị đá bắn gây thương tổn, chỉ là một nửa ống tay sao đã bị đá sắn cắt nát tan. Đá vụn thậm chí còn gây thương tổn cho cổ tay hắn, máu nhất thời nhuộm đỏ cổ tay trắng muốt.
“Xuân thủy nhu ba thương chiếu ảnh, nhất niệm si tâm hóa thành tro, quả nhiên danh bất hư truyền!” Thẩm Kiều không để ý đến vết thương trên tay mình, mà hết sức chuyên chú lắng nghe động tĩnh từ đối phương.
Dựa theo tác phong làm việc của Yến Vô Sư, nếu ra tay, chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình.
Thông qua mấy ngày ở chung, Thẩm Kiều vẫn rất rõ ràng điểm này.
Trận đánh hôm nay, phải đánh tới khi đối phương thỏa mãn tận hứng mới có thể kết thúc, bằng không chết cũng đành chịu vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Kiều: Có khi ta vẫn nên quay lại thôi.
Úc Ái: Sư huynh, phòng tối nhỏ hoan nghênh huynh (づ ̄3 ̄)づ╭~
Thẩm Kiều: …
Danh sách chương