Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
“Nhị nương, con có biết con đang nói gì không?” Vũ Văn Hiến gần như là hoài nghi tai mình đã nghe lầm.
Đậu Ngôn khịt khịt mũi: “Ta ở bên cạnh đều nhìn thấy, bệ hạ bệnh nặng trên giường, biểu huynh tới, nói, nói…”
Nàng đột nhiên thấy người chí thân, trong lòng có chút kích động khó mà bình tĩnh, ngay cả lời nói cũng nhất thời không nói được ra.
Vũ Văn Hiến đè lại bờ vai nàng, đỡ nàng ngồi xuống: “Đừng gấp, con cứ từ từ nói.”
Tô Uy lại tự mình rót nước đưa tới.
Bưng cốc nước ấm, Đậu Ngôn tựa hồ cũng dần tìm được khí lực nói chuyện: “Biểu huynh tới thăm bệ hạ, lại nói với bệ hạ: Sao ngươi còn chưa chết, ngươi chết sớm một chút, ta mới có thể sớm ngày kế vị. Một ngày còn ngươi, ta một ngày không thoải mái. Vất vả lắm mới khiến ngươi nằm ở trên giường không dậy nổi, ngươi lại không chịu tắt thở, vô duyên vô cớ dằn vặt người khác!”
Thuật lại lời này không sót một chữ đối với Đậu Ngôn mà nói cũng không hề khó khăn. Từ nhỏ nàng đã sớm thông tuệ, nhớ rõ điển tịch, còn từng khuyên can Vũ Văn Ung phải chịu nhục vì quốc gia, không nên đối đãi quá mức lạnh lùng với hoàng hậu A Sử Na thị kia. Vũ Văn Ung vô cùng yêu thích cô cháu ngoại này, còn từng cảm thám vì sao Đậu Ngôn không phải là thân nam tử, từ nhỏ đã mang nàng nuôi ở bên người. Đậu Ngôn lúc nhỏ, có mấy năm đều là sống ở trong cung, mặc dù sau đó có về nhà, việc ra vào cung cấm đối với nàng mà nói vẫn là rất tự do, không cần như người bình thường trải qua tầng tầng cửa ải kiểm tra.
Nhớ đến mỹ danh thông minh lan xa của nàng trong tôn thất, Vũ Văn Hiến không chút hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Đậu Ngôn.
Vũ Văn Hiến lộ vẻ kinh nộ: “Hắn quả thật nói như vậy?”
Đậu Ngôn gật gật đầu: “Khi đó bệ hạ sinh bệnh, tính khí bị biểu huynh đè nén đã lâu bắt đầu từ từ bộc lộ. Ta không muốn đối mặt với hắn nhiều, cho nên nghe thấy hắn đến, liền đi vào tẩm cung tìm nơi tránh né. Kết quả là nghe thấy biểu huynh nói với bệ hạ như vậy… Lúc đó bệ hạ bị chọc tức, nói hắn ngỗ nghịch, là đứa con bất hiếu, còn muốn cho người tới viết chiếu thư, muốn phế thái tử. Nhưng biểu huynh nói bệ hạ đừng nên uổng phí khí lực, còn, còn…”
Nàng siết chặt lấy cái cốc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, khó nén sợ hãi, phảng phất như trở lại tình cảnh ngày đó, nàng trốn sau tầng tầng màn che dày đặc, xuyên qua khe nhỏ, nhìn thấy Vũ Văn Uân đứng ở trước long sàng, khom lưng kéo chăn mền trên người Vũ Văn Ung lên, sau đó…
“Hắn xiết chết bệ hạ! Vũ Văn Uân xiết chết bệ hạ, ta đều nhìn thấy!” Đậu Ngôn oa oa khóc lên, khó mà kiềm chế.
Trong phòng nhất thời không còn tiếng người nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng khóc của Đậu Ngôn.
Thần sắc Vũ Văn Hiến biến ảo không ngừng, nửa ngảy ngơ ngác không nói được gì.
Tô Uy thì lại tỏ vẻ khiếp sợ, thật lâu vẫn không tan. Hắn cố gắng tránh né triều chính, nhàn cư không nắm quyền, mặc cho Vũ Văn Ung mời mọc như thế nào cũng không chịu nhậm chức vào triều. Chỉ vì có quan hệ cá nhân với đám người Vũ Văn Hiến và Phổ Lục Như Kiên, mới mạo hiểm thu lưu Vũ Văn Hiến, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được một tin tức quan hệ đến việc mưu nghịch hoàng quyền kinh thiên như vậy.
Trong hoàng thất, chuyện phụ tử tương tàn không phải chưa từng có, nhưng Vũ Văn Uân từ lâu đã được sắc phong thái tử, ngôi vị này sớm muộn cũng là của hắn. Nếu như Vũ Văn Uân còn không kịp đợi, vì như thế mà muốn giết chết phụ thân, vậy thật sự đúng là táng tận thiên lương.
Thẩm Kiều hỏi Đậu Ngôn: “Vũ Văn Uân biết ngươi nghe thấy, cho nên muốn giết ngươi?”
Đậu Ngôn đỏ mắt gật gật đầu: “Lúc đó ta trốn ở bên trong không dám làm ra cử động nhỏ nào, sợ bị Vũ Văn Uân phát hiện. Sau khi hắn đi ta mới đi ra. Hắn ở bên ngoài tuyên bố tin tức bệ hạ băng hà, ta thừa dịp xung quanh hoảng loạn nhanh chóng chạy đi. Ai ngờ bị Vũ Văn Uân phát hiện, hắn có lòng nghi ngờ ta có thể nhìn thấy chuyện giết chết bệ hạ, cho nên phái người đến nhà truy tra, mượn cái danh biểu huynh muội ôn chuyện muốn ép ta tiến cung.”
Tô Uy: “Phụ thân ngươi và Tương Dương trưởng công chúa cũng biết việc này?”
Đậu Ngôn: “Biểu huynh tính cách đa nghi, ta sợ bọn họ sau khi biết được nội tình sẽ ở trước mặt biểu huynh lộ ra dị trạng, cho nên không dám tiết lộ câu nào với bọn họ. Cha mẹ ta chỉ cho rằng ta vì chuyện tiên đế băng hà mà bi thống không thôi. Biểu huynh sau khi quốc tang, lập tức phái người đến cửa. Ta sợ cha mẹ không ngăn được, liền lén một mình chạy đến Biên gia tìm người, nào ngờ nơi đó đã chẳng còn ai.”
Lúc nào vang lên tiếng gõ cửa, Tô Uy mở cửa đi ra, một lát sau liền bưng tới một bát mì nước nóng hổi.
“A Ngôn đói bụng rồi nhỉ, ăn chút đi rồi lại nói.”
Đậu Ngôn dù sao cũng chỉ là một tiểu hài nhi chưa tròn mười tuổi, cho dù thông minh bình tĩnh đến đâu, sau vài lần đói bụng, nhìn thấy chén canh này, vẫn không nhịn được mà thèm nhỏ dãi, không nói hai lời liền cúi đầu ăn. Bộ dáng ăn uống thong thả ung dung do ngày xưa cơm ngon áo đẹp nuôi ra không cánh mà bay, hiện ra bộ dạng ăn như hổ đói.
Vũ Văn Hiến nhìn mà chua xót, không nhịn được nói: “Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.”
Thẩm Kiều: “Vũ Văn Uân làm ngươi như vậy, lẽ nào lúc tiên đế tại vị lại chưa từng phát hiện.”
Hắn cũng từng gặp qua Vũ Văn Ung, đối phương thực sự không giống kiểu người mắt mù tai điếc như thế.
Tô Uy nhớ ra còn chưa giới thiệu Thẩm Kiều, liền nói với Vũ Văn Hiến: “Tề vương điện hạ, vị này chính là Thẩm đạo trưởng của Huyền Đô Sơn.”
Vũ Văn Hiến thở dài: “Thẩm đạo trưởng có điều chưa biết, lúc tiên đế còn sống, quản giáo đối với thái tử vô cùng nghiêm khắc. Vì biết thái tử nghiện rượu, thậm chí không cho phép Đông Cung có nửa giọt rượu xuất hiện. Thái tử đã bất mãn từ lâu, chỉ vì tiên đế vẫn còn, cho nên không thể không khổ sở nhẫn nhịn.”
Nghe vậy, không cần nhiều lời, Thẩm Kiều cũng đã hiểu.
Vũ Văn Uân ngột ngạt quá lâu, tính tình khó tránh khỏi có chút lệch lạc, trở nên bạo ngược dễ giết chóc. Có thể vì phụ thân đang lúc tráng niên, chính mình không biết khi nào mới có thể kế vị, cho nên hắn không đợi được mà hạ thủ.
Về phần Vũ Văn Uân cho dù thân là thái tử, có thể dùng sức của một mình mình ám hại Vũ Văn Ung hay không, trước mắt truy cứu căn nguyên cũng không còn tác dụng. Vũ Văn Ung cấm phật cấm đạo, diệt Bắc Tề, lại chuẩn bị đánh trận cùng Đột Quyết, kẻ thù khắp thiên hạ, cho nên người muốn hợp tác với Vũ Văn Uân nhiều không thể kể. Chỉ riêng một hoàng hậu A Sử Na thị kia, người kề bên gối, đã có cơ hội nhiều hơn hẳn so với người khác rồi.
Thẩm Kiều chợt nhớ tới Yến Vô Sư. Đánh giá lúc trước của y đối với Vũ Văn Uân, nhận định với triều cục Bắc Chu, từng cái từng cái đã thành hiện thực.
Nhớ đến tình cảnh bên trong căn miếu nhỏ ngày đó, lòng hắn khẽ run, không khỏi hít sâu một hơi, cưỡng chế lại.
“Ta ở ngoài thành nghe nói, Vũ Văn Uân xây dựng rầm rộ, trùng tu cung điện, còn bắt giam rất nhiều người dâng sớ khuyên can?”
Hắn cũng không phải bách tính triều Chu, lại vì Vũ Văn Uân quả thực không được lòng người, lúc này gọi thẳng tên húy, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Tô Uy: “Việc này nói ra thì rất dài. Sau khi tiên đế băng hà, dựa theo lễ chế bệ hạ vốn phải túc trực bên linh cữu hơn một tháng, lại chỉ canh giữ chừng mười ngày, liền hạ lệnh đoạn tang. Lúc đó trong triều có rất nhiều người nêu ý kiến, thỉnh bệ hạ tuân theo hiếu đạo. Bệ hạ lại nói tổ tiên của tộc Vũ Văn chính là người dân tộc Tiên Bi, không cần phải đi theo lễ nghi nhà Hán, chuyện trong thiên gia không đến lượt các đại thần ăn nói linh tinh. Sau đó lại có người đi lên khuyên can, hắn liền coi như loạn thần tặc tử, sau khi phạt trượng liền đày toàn bộ gia tộc khỏi kinh thành.”
Vũ Văn Hiến nói tiếp: “Bệ hạ ngại cung điện hiện tại quá nhỏ hẹp, không có khí thế của thiên gia, cho nên muốn trùng tu cung điện. Sau đó lại trùng tu một tòa lâm viên ngoài cung, để hoàng gia sau này làm nơi nghỉ ngơi săn bắn. Trước đây triều đình vì chuyện phạt Tề đã hao tổn không ít nhân tài vật lực, tiên đến lại không chịu tăng thuế với bách tính, cũng sai người mang tất cả tài vật trong cung Tề quốc vận chuyển vào quốc khố. Ai ngờ sau khi lên ngôi, bệ hạ liền đem chút tài vật này lấy ra, chuyển vào nội khố…”
Nói đến đây, hắn cười khổ một cái: “Rất nhiều người vì vậy mà dâng sớ, lại bị bệ hạ chèn ép hết cả.”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Hổ phụ sinh khuyển tử, quá đáng tiếc rồi!”
Triều Chu đang trên đà phát triển không ngừng, lẽ nào thật sự lại mất trong tay người này sao? Vũ Văn Hiến lắc đầu: “Đạo trưởng dụng tâm với võ đạo, đối với tranh đấu trong triều đình e rằng không nắm được rõ. Một chiêu này của bệ hạ, công khai là đem tiền tài chuyển tới sử dụng cho bản thân, trên thực tế là bài trừ dị kỷ, thăm dò rốt cục ai mới thật sự là người trung thành với hắn. Những kẻ luyến tiếc tiên đế, hoặc là không chịu toàn tâm toàn ý đi theo bệ hạ, hắn đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường, tránh lưu lại hậu hoạn. Bệ hạ dù sao cũng làm thái tử nhiều năm, tâm thuật đế vương, hắn tự nhiên là đã sử dụng quen tay.”
Tô Uy lạnh lùng nói: “Phải a. Trị quốc một chữ cũng không biết, ngược lại diệt trừ dị kỷ lại vô sự tự thông, khiến cho ngay cả Tề vương điện hạ cũng còn phải chạy tới nơi này của ta tránh họa!”
Vũ Văn Hiến liên tục cười khổ.
Thẩm Kiều nhớ Yến Vô Sư từng nói muốn nâng đỡ cho Vũ Văn Hiến, thuận tiện nói: “Thứ cho bần đạo nói thẳng, từ xưa đã có câu, đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ*. Vũ Văn Ung làm điều ngang ngược, sợ rằng sẽ lãng phí tâm huyết bao năm của tiên đế. Cục diện triều Chu dù tốt đến đâu cũng theo đó mà bị phá vỡ. Hiện giờ Tề quốc vừa nhập vào bản đồ, căn cơ còn bất ổn, phía Đột Quyết lại như hổ rình mồi, tùy thời mà động. Nếu Tề vương điện hạ có uy vọng…”
*Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ: tuân theo đạo trời thì có nhiều người giúp đỡ, đối ngịch đạo trời thì ít người đi theo.
Vũ Văn Hiến phất tay, hắn không có giả vờ sợ hãi lo sợ hay nghi hoặc, trái lại thần sắc ảm đạm: “Ta biết Thẩm đạo trưởng muốn nói gì. Sau khi bệ hạ lên ngôi, từng thu hồi tất cả binh quyền trong tay ta, sau đó sai người ngày đêm giám thị phủ trạch, giam lỏng một nhà già trẻ trong phủ. Lại nói đến, tiên đế với ta ân trọng như núi, ta căn bản cũng không có tâm kia, nếu thật sự lập kế hoạch mưu nghịch, chẳng phải là thỏa mãn tâm tư của hắn, để hắn có thể chụp cho ta cái bêu danh loạn thần tặc tử hay sao?”
Tô Uy: “Thẩm đạo trưởng có chỗ không biết, sau khi tiên đế băng hà, bệ hạ liền đem lệnh cấm của tiên đế bài trừ hết, một lần nữa tôn Tuyết Đình thiền sư lên làm quốc sư. Hiện giờ Nguyên quý phi bên cạnh bệ hạ cũng chính là tệ tử tục gia của Tuyết Đình thiền sư.”
Có vị đại phật là Tuyết Đình tọa trấn, thủ đoạn thông qua ám sát tiêu diệt Vũ Văn Uân căn bản không thể thực hiện. Nhưng nếu công khai ra, Vũ Văn Hiến cũng không có nhiều ưu thế. Với lại chính hắn cũng không muốn làm lớn chuyện như vậy.
Đậu Ngôn đã sớm ăn xong bát mì, khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục huyết sắc, đang nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện.
Vũ Văn Hiến thấy thế nở nụ cười: “Đạo trưởng đưa A Ngôn tới, ta còn chưa nói lời cảm ơn với ngài.”
Thẩm Kiều: “Chỉ là nhấc tay chi lao thôi, Tề vương không cần khách khí.”
Vũ Văn Hiến: “Đạo trưởng lần này tới Trường An, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Thẩm Kiều: “Ta được cố nhân nhờ cậy, vốn định đến kinh coi qua sức khỏe tiên đế, ai ngờ vẫn là chậm một bước.”
Vũ Văn Hiến: “Cố nhân trong lời ngươi nói, lẽ nào là Yến thiếu sư.”
Thẩm Kiều: “Đúng vậy. Yến tông chủ tại thời khắc thân hãm trùng vây, đã sớm đoán được kinh thành rất có thể gặp phải kinh biến. Y từng nói với ta, nếu như tiên đế có gì bất trắc, lập tức tới tìm Tề vương.”
Vũ Văn Hiến cười khổ: “Ta hiểu rõ ý tứ của Yến tông chủ, chỉ là y quá coi trọng ta rồi. Hiện giờ binh quyền trong tay ta không còn lại mấy, đánh nhau ngoại trừ máu chảy thành sông, khiến người vô tội phải nhận những cái chết vô nghĩa, còn có ích lợi gì đâu?”
Tô Uy không đồng ý nói: “Vậy điện hạ cũng không thể cứ ngồi không chờ chết như vậy chứ? Ngài mang binh nhiều năm, uy vọng trong quân cũng lớn, cho dù lúc này trong tay không nắm binh quyền, chỉ cần lớn tiếng kêu gọi, vẫn sẽ có rất nhiều người chịu hưởng ứng, đến lúc đó không hẳn không thể vươn mình lên.”
Vũ Văn Hiến cả giận nói: “Vậy nếu như Vũ Văn Uân lấy gia nhân của ta ra áp chế, ta nên làm thế nào đây? Lẽ nào có thể không để ý tới tính mạng của họ, toàn tâm toàn ý muốn leo lên ngôi vị hoàng đế kia sao? Nếu như vậy, ta với Vũ Văn Uân có gì khác nhau đâu? Danh không chính tất ngôn không thuận, Vũ Văn Uân mới là người kế vị thực sự. Mặc dù hắn làm ra chuyện như vậy với tiên đế, nhưng có mấy người biết được việc này? Cho dù ta dẫn người vọt vào hoàng cung, có Tuyết Đình ở đó, vẫn có thể dễ dàng mang theo Vũ Văn Uân toàn thân trở ra. Lúc đó, bọn họ định cư làm vua, triều Chu liền thành nội loạn. Cục diện thống nhất phương Bắc vất vả lắm mới làm được lập tức tan biến không còn lại gì. Đây đều là do ta và các huynh đệ nhọc nhằn khổ sở bao năm mới có thể hợp lại, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn mình gián tiếp trở thành tội nhân làm náo loạn triều Chu?”
Tô Uy lặng lẽ không nói.
Đậu Ngôn dường như nghe hiểu, lệ quang lấp lánh, rưng rưng muốn khóc.
Thẩm Kiều không nhịn được âm thầm thở dài.
Có vài người trời sinh nhất định nhân hậu mềm lòng, cái này cùng với chuyện có giết người hay không hoặc là từng giết bao nhiêu người không có quan hệ. Trong loạn thế, loại tính cách này nhất định không thể trở thành kiêu hùng. Cho nên coi như Vũ Văn Hiến biết nên làm như thế nào, hắn cũng làm không được.
“Vô Úy a, ngươi xưa nay không muốn qua lại với tôn thất quá nhiều, sở dĩ có một lòng theo ta, không phải cũng vì ta cùng những người đó bất đồng ở chỗ không coi mạng người là cỏ rác sao? Hiện tại kết quả như vậy, ngươi cho ta một lời khuyên nên đi con đường thế nào đi?”
Tô Uy thở dài, chắp tay cúi đầu: “Là ta lỡ lời, kính xin điện hạ đừng trách tội!”
Vũ Văn Hiến đỡ lấy hắn: “Ngươi là người hiểu rõ ta nhất. Người khác nói ta xuất thân cao quý, giỏi về dụng binh, rong ruổi sa trường, giết định vô số, nhưng nếu có thể lựa chọn, ngay từ khi bắt đầu, ta liền không chọn tòng quân, thà rằng tìm một nơi non xanh nước biếc, dẫn một nhà già trẻ đi qua, trồng cỏ trồng hoa, đó mới thực sự là cuộc sống mà ta mong muốn a!”
Nhưng hiện giờ, tạo hóa trêu ngươi, đường đường Tề vương uy chấn tám phương, lại chỉ có thể trốn ở nơi này kéo dài hơn tàn.
Vũ Văn Hiến thấy mọi người chán nản, ngược lại chủ động dò hỏi Thẩm Kiều: “Hiện giờ đạo trưởng có dự định gì?”
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút: “Không biết Tề vương có nắm được tung tích của Biên Duyên Mai?”
Vũ Văn Hiến lắc đầu một cái: “Sau khi tiên đế băng hà, Biên phủ trong một đêm người không nhà trống, cũng không biết bọn họ đã đi nơi nào. Có lẽ Biên huynh đã sớm đoán được tai họa hôm nay, cho nên tránh đi thật sớm. Nói đến thì, có lẽ hắn dự kiến được điều này sớm hơn ta nhiều.”
Tô Uy: “Nếu như Thẩm đạo trưởng không chê, xin cứ ở lại Tô phủ trước đã. Ngày đó ngài có ân với Tô gia ta, gia mẫu thường xuyên nhớ đến. Xá đệ lại rất có lòng kính nể với võ công và nhân phẩm của đạo trưởng, hiện giờ vừa lúc, ta cũng có thể dẫn mẫu thân và đệ đệ đi ra bái kiến ngài.”
Nếu Vũ Văn Ung đã chết, Biên DUyên Mai cũng không thấy tăm hơi, bản thân tuy rằng muốn sớm mau tìm thấy Yến Vô Sư, nhưng hắn cũng không biết nên đi đâu để tìm, chỉ có thể chậm rãi dò hỏi động tĩnh của Hoán Nguyệt tông hoặc Hợp Hoan tông. Mà Trường An thông thương với bốn phương, tin tức hiển nhiên linh thông hơn nhiều so với nơi khác. Tạm thời cư trú lại đây cũng coi như là một lựa chọn không tồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều nói: “Vậy thì làm phiền Mỹ Dương huyện công rồi.”
Tô Uy cười nói: “Đạo trưởng đừng khách khí, cứ gọi ta là Vô Úy là được rồi.”
Mấy người đang nói chuyện, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Tô Uy đi ra mở, liền thấy tỳ nữ tâm phúc đứng ở bên ngoài: “Gia chủ, có hai người đứng ở cửa sau, một lớn một nhỏ, tên Nhan Anh, nói là mang theo tiểu công tử của Tề vương phủ đến, muốn cầu kiến Tề vương điện hạ.”
Tô Uy cau mày: “Sao bọn họ biết được Tề vương hiện đang ở chỗ ta?”
Vũ Văn Hiến lại nói: “Là Nhan Anh sao, hắn quả thực là cánh tay đắc lực khi ta ở trong quân. Có lẽ là vương phi nói cho hắn, ủy thác hắn dẫn Thất lang tới nơi này tránh né trước. Cứ để bọn họ tiến vào trước đi, ta ra gặp một chút.”
Tô Uy dẫn bọn họ men theo ám đạo lúc trước ra khỏi thư phòng, đi đến phòng khách.
Thị nữ vội vã đi truyền lời, chỉ chốc lát sau, một người trẻ tuổi ôm theo một tiểu đồng trong ngực theo sau thị nữ đi tới.
Vũ Văn Hiến vừa mừng vừa sợ: “Nhan Anh! Ngươi mang Thất lang tới sao?”
Đối phương rầm một tiếng quỳ xuống, lệ nóng doanh tròng: “Điện hạ, Nhan Anh quả thực rất lo cho ngài!”
Vũ Văn hiến cao giọng nói: “Đứng lên đứng lên! Nam nhi không dễ rơi lệ, ngươi đây là muốn làm gì, mau đứng lên!”
Hắn nhận lấy tiểu đồng từ trong lồng ngực Nhan Anh. Đứa nhỏ nâng mặt Vũ Văn Hiến lên, nghiêm túc nhìn nửa ngày, mới thốt ra một cau: “A đa*, người gầy.”
*A đa: cách gọi phụ thân
Vũ Văn Hiến lập tức ôm chặt lấy hắn, một lúc lâu mới thả ra: “Làm sao các ngươi tìm được tới nơi này?”
Nhan Anh: “Từ lúc điện hạ mất tích, lời đồn trong kinh không ngừng, đều nói là ngài bị cái tên Vũ Văn Uân kia…”
Nói được một nửa, dưới cái nhìn chằm chằm của Vũ Văn Hiến, bất đắc dĩ đổi giọng: “Bị hoàng thượng giam lỏng trong cung. Tề vương phủ cũng bị vây kín mấy ngày nay. Chúng ta đều vô cùng lo lắng, lại không có chỉ thị tử ngài, cho nên cũng không dám làm gì. Ngụy Tư nói, để tránh kết quả xấu nhất cho Tề vương phủ, bảo ta tới tìm Vương phi, dò hỏi tung tích của ngài, lại dẫn mấy người tiểu lang quân từng người dẫn đi, đưa đến nơi an toàn. Tránh cho hoàng đế dưới cơn nóng giận lại làm ra chuyện gì không tốt!”
Vũ Văn Hiến: “Cho nên Vương phi bảo ngươi mang Thất lang đến?”
Nhan Anh: “Vâng, Vương phi nói Thất lang nhỏ nhất, còn chưa ghi tên vào điệp phổ*, coi như có chuyện gì cũng không dễ dàng bị tìm thấy, bảo thuộc hạ mang Thất lang tới đây tìm ngài.”
*Điệp phổ: Sách ghi gia phả nhà đế vương
Vương phi ngay cả cục diện xấu nhất cũng đã nghĩ tới, Vũ Văn Hiến nghe mà lòng chua xót, chỉ có thể ôm chặt lấy tiểu đồng trong ngực.
Sắc mặt Tô Uy nghiêm lại: “Ngươi nói, là Ngụy Tư kiến nghị ngươi làm như vậy? Vậy dọc đường mang Thất lang tới đây, ngươi có phát hiện ra ai theo dõi không?”
Nhan Anh chăm chú suy nghĩ: “Hẳn là không đi, ta cũng rất cẩn thận…”
Lời này vừa dứt, thần sắc Thẩm Kiều biến đổi, vội vàng đứng dậy.
Người xung quanh không khỏi chú ý: “Thẩm đạo trưởng?”
Thẩm Kiều: “Có rất nhiều binh mã đang chạy về phía này!”
Sắc mặt mọi người đột nhiên biến đổi, Tô Uy quát lên: “Nhanh, tiến vào mật đạo!”
Vũ Văn Hiến lại nói: “Không kịp nữa rồi, đối phương lần này nhất định là theo đuôi Nhan Anh mà đến, vây kín từ trên xuống dưới nhà họ Tô, ý đồ một lưới bắt hết. Nếu như Tô phủ không giao nộp người, bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua!”
Nhan Anh vỗ đùi: “Chẳng lẽ tên Ngụy Tư khốn khiếp kia cố ý bảo ta đi tìm Vương phi, đoán được Vương phi nhất định sẽ tin lời ta, nói ra hành tung của ngài, sau đó theo đuổi ta tới?!”
Đang nói chuyện, đại đội nhân mã đã tiến đến bên ngoài Tô gia, đập ầm ầm lên cửa chính, thế tới hung hăng, ngay cả người trong đại sảnh cũng có thể nghe thấy.
Quản gia Tô phủ vội vàng chạy tới bẩm báo: “Chủ nhân, không xong, bên ngoài có rất nhiều người đến, nói là phụng mệnh bệ hạ, đến đây truy bắt Tề vương. Nếu như chúng ta không mở cửa, liền lập tức xông vào. Nên làm gì mới tốt đây!”
Vũ Văn Hiến thở dài: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Xem ra số mệnh an bài, kiếp nạn đã định, ngươi đi mở cửa phủ, ta đi với bọn chúng là được rồi, ngàn vạn lần chớ để bọn họ làm tổn thương người của Tô gia!”
Tô Uy giậm chân: “Đi cái gì mà đi! Cho dù ngươi có ra ngoài, tội danh bao che chứa chấp nghi phạm này Tô gia ta cũng tránh không thoát được. Vậy thì việc gì phải quản nhiều như vậy, ngươi cứ trốn đi trước, ta tự có cách ứng phó bọn chúng, có cho chúng cũng không dám hủy Tô gia này!”
“Xem ra Mỹ Dương huyện công căn bản là không để bệ hạ trong mắt, cứng rắn muốn chứa chấp khâm phạm. Vậy thì họa này toàn gia phải chịu rồi!” Tiếng cười lạnh từ phía xa truyền đến, lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Đám Tô Uy đều là người không có căn cơ nội công, cho nên chỉ cảm thấy từng câu từng chữa này như trống đập dồn dập trong lòng mình, tầng tầng chấn động.
Trong những người đang đi tới, đứng đầu là Vũ Văn Khánh mà Thẩm Kiều đã từng gặp qua một lần khi ở Trần quốc, nhưng người nói chuyện không phải là hắn, mà là kẻ đứng phía sau.
Người này Thẩm Kiều cũng không xa lạ gì, đối phương thấy Thẩm Kiều, trái lại hơi toát ra vẻ kinh ngạc, chợt mỉm cười: “Thẩm đạo trưởng, thiên nhai nơi nào không tương phùng, sao ở đâu cũng có thể gặp gỡ ngươi vậy?”
“Mộ Dung Thấm.” Thẩm Kiều gọi tên của hắn ra, nhàn nhạt nói, “Trần Cung vẫn khỏe chứ?”
Mộ Dung Thấm nở nụ cười: “Tất nhiên là cực tốt. Quên mất không cùng Thẩm đạo trưởng nói qua, chủ công nhà ta vì có công dâng lên Thái A kiếm, cho nên được bệ hạ sắc phong làm Triệu quốc công rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Yến: Tức phụ nhà ta hiện giờ cứ nghĩ đến ta là lòng lại run lên, hì hì hì, Kỳ lão đầu, ngươi có nhìn thấy không?
Kỳ Phượng Các: Đêm nay ta liền đi báo mộng, ha ha.
Beta: Kusami
“Nhị nương, con có biết con đang nói gì không?” Vũ Văn Hiến gần như là hoài nghi tai mình đã nghe lầm.
Đậu Ngôn khịt khịt mũi: “Ta ở bên cạnh đều nhìn thấy, bệ hạ bệnh nặng trên giường, biểu huynh tới, nói, nói…”
Nàng đột nhiên thấy người chí thân, trong lòng có chút kích động khó mà bình tĩnh, ngay cả lời nói cũng nhất thời không nói được ra.
Vũ Văn Hiến đè lại bờ vai nàng, đỡ nàng ngồi xuống: “Đừng gấp, con cứ từ từ nói.”
Tô Uy lại tự mình rót nước đưa tới.
Bưng cốc nước ấm, Đậu Ngôn tựa hồ cũng dần tìm được khí lực nói chuyện: “Biểu huynh tới thăm bệ hạ, lại nói với bệ hạ: Sao ngươi còn chưa chết, ngươi chết sớm một chút, ta mới có thể sớm ngày kế vị. Một ngày còn ngươi, ta một ngày không thoải mái. Vất vả lắm mới khiến ngươi nằm ở trên giường không dậy nổi, ngươi lại không chịu tắt thở, vô duyên vô cớ dằn vặt người khác!”
Thuật lại lời này không sót một chữ đối với Đậu Ngôn mà nói cũng không hề khó khăn. Từ nhỏ nàng đã sớm thông tuệ, nhớ rõ điển tịch, còn từng khuyên can Vũ Văn Ung phải chịu nhục vì quốc gia, không nên đối đãi quá mức lạnh lùng với hoàng hậu A Sử Na thị kia. Vũ Văn Ung vô cùng yêu thích cô cháu ngoại này, còn từng cảm thám vì sao Đậu Ngôn không phải là thân nam tử, từ nhỏ đã mang nàng nuôi ở bên người. Đậu Ngôn lúc nhỏ, có mấy năm đều là sống ở trong cung, mặc dù sau đó có về nhà, việc ra vào cung cấm đối với nàng mà nói vẫn là rất tự do, không cần như người bình thường trải qua tầng tầng cửa ải kiểm tra.
Nhớ đến mỹ danh thông minh lan xa của nàng trong tôn thất, Vũ Văn Hiến không chút hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Đậu Ngôn.
Vũ Văn Hiến lộ vẻ kinh nộ: “Hắn quả thật nói như vậy?”
Đậu Ngôn gật gật đầu: “Khi đó bệ hạ sinh bệnh, tính khí bị biểu huynh đè nén đã lâu bắt đầu từ từ bộc lộ. Ta không muốn đối mặt với hắn nhiều, cho nên nghe thấy hắn đến, liền đi vào tẩm cung tìm nơi tránh né. Kết quả là nghe thấy biểu huynh nói với bệ hạ như vậy… Lúc đó bệ hạ bị chọc tức, nói hắn ngỗ nghịch, là đứa con bất hiếu, còn muốn cho người tới viết chiếu thư, muốn phế thái tử. Nhưng biểu huynh nói bệ hạ đừng nên uổng phí khí lực, còn, còn…”
Nàng siết chặt lấy cái cốc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, khó nén sợ hãi, phảng phất như trở lại tình cảnh ngày đó, nàng trốn sau tầng tầng màn che dày đặc, xuyên qua khe nhỏ, nhìn thấy Vũ Văn Uân đứng ở trước long sàng, khom lưng kéo chăn mền trên người Vũ Văn Ung lên, sau đó…
“Hắn xiết chết bệ hạ! Vũ Văn Uân xiết chết bệ hạ, ta đều nhìn thấy!” Đậu Ngôn oa oa khóc lên, khó mà kiềm chế.
Trong phòng nhất thời không còn tiếng người nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nặng nề cùng tiếng khóc của Đậu Ngôn.
Thần sắc Vũ Văn Hiến biến ảo không ngừng, nửa ngảy ngơ ngác không nói được gì.
Tô Uy thì lại tỏ vẻ khiếp sợ, thật lâu vẫn không tan. Hắn cố gắng tránh né triều chính, nhàn cư không nắm quyền, mặc cho Vũ Văn Ung mời mọc như thế nào cũng không chịu nhậm chức vào triều. Chỉ vì có quan hệ cá nhân với đám người Vũ Văn Hiến và Phổ Lục Như Kiên, mới mạo hiểm thu lưu Vũ Văn Hiến, lại không nghĩ rằng sẽ nghe được một tin tức quan hệ đến việc mưu nghịch hoàng quyền kinh thiên như vậy.
Trong hoàng thất, chuyện phụ tử tương tàn không phải chưa từng có, nhưng Vũ Văn Uân từ lâu đã được sắc phong thái tử, ngôi vị này sớm muộn cũng là của hắn. Nếu như Vũ Văn Uân còn không kịp đợi, vì như thế mà muốn giết chết phụ thân, vậy thật sự đúng là táng tận thiên lương.
Thẩm Kiều hỏi Đậu Ngôn: “Vũ Văn Uân biết ngươi nghe thấy, cho nên muốn giết ngươi?”
Đậu Ngôn đỏ mắt gật gật đầu: “Lúc đó ta trốn ở bên trong không dám làm ra cử động nhỏ nào, sợ bị Vũ Văn Uân phát hiện. Sau khi hắn đi ta mới đi ra. Hắn ở bên ngoài tuyên bố tin tức bệ hạ băng hà, ta thừa dịp xung quanh hoảng loạn nhanh chóng chạy đi. Ai ngờ bị Vũ Văn Uân phát hiện, hắn có lòng nghi ngờ ta có thể nhìn thấy chuyện giết chết bệ hạ, cho nên phái người đến nhà truy tra, mượn cái danh biểu huynh muội ôn chuyện muốn ép ta tiến cung.”
Tô Uy: “Phụ thân ngươi và Tương Dương trưởng công chúa cũng biết việc này?”
Đậu Ngôn: “Biểu huynh tính cách đa nghi, ta sợ bọn họ sau khi biết được nội tình sẽ ở trước mặt biểu huynh lộ ra dị trạng, cho nên không dám tiết lộ câu nào với bọn họ. Cha mẹ ta chỉ cho rằng ta vì chuyện tiên đế băng hà mà bi thống không thôi. Biểu huynh sau khi quốc tang, lập tức phái người đến cửa. Ta sợ cha mẹ không ngăn được, liền lén một mình chạy đến Biên gia tìm người, nào ngờ nơi đó đã chẳng còn ai.”
Lúc nào vang lên tiếng gõ cửa, Tô Uy mở cửa đi ra, một lát sau liền bưng tới một bát mì nước nóng hổi.
“A Ngôn đói bụng rồi nhỉ, ăn chút đi rồi lại nói.”
Đậu Ngôn dù sao cũng chỉ là một tiểu hài nhi chưa tròn mười tuổi, cho dù thông minh bình tĩnh đến đâu, sau vài lần đói bụng, nhìn thấy chén canh này, vẫn không nhịn được mà thèm nhỏ dãi, không nói hai lời liền cúi đầu ăn. Bộ dáng ăn uống thong thả ung dung do ngày xưa cơm ngon áo đẹp nuôi ra không cánh mà bay, hiện ra bộ dạng ăn như hổ đói.
Vũ Văn Hiến nhìn mà chua xót, không nhịn được nói: “Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn.”
Thẩm Kiều: “Vũ Văn Uân làm ngươi như vậy, lẽ nào lúc tiên đế tại vị lại chưa từng phát hiện.”
Hắn cũng từng gặp qua Vũ Văn Ung, đối phương thực sự không giống kiểu người mắt mù tai điếc như thế.
Tô Uy nhớ ra còn chưa giới thiệu Thẩm Kiều, liền nói với Vũ Văn Hiến: “Tề vương điện hạ, vị này chính là Thẩm đạo trưởng của Huyền Đô Sơn.”
Vũ Văn Hiến thở dài: “Thẩm đạo trưởng có điều chưa biết, lúc tiên đế còn sống, quản giáo đối với thái tử vô cùng nghiêm khắc. Vì biết thái tử nghiện rượu, thậm chí không cho phép Đông Cung có nửa giọt rượu xuất hiện. Thái tử đã bất mãn từ lâu, chỉ vì tiên đế vẫn còn, cho nên không thể không khổ sở nhẫn nhịn.”
Nghe vậy, không cần nhiều lời, Thẩm Kiều cũng đã hiểu.
Vũ Văn Uân ngột ngạt quá lâu, tính tình khó tránh khỏi có chút lệch lạc, trở nên bạo ngược dễ giết chóc. Có thể vì phụ thân đang lúc tráng niên, chính mình không biết khi nào mới có thể kế vị, cho nên hắn không đợi được mà hạ thủ.
Về phần Vũ Văn Uân cho dù thân là thái tử, có thể dùng sức của một mình mình ám hại Vũ Văn Ung hay không, trước mắt truy cứu căn nguyên cũng không còn tác dụng. Vũ Văn Ung cấm phật cấm đạo, diệt Bắc Tề, lại chuẩn bị đánh trận cùng Đột Quyết, kẻ thù khắp thiên hạ, cho nên người muốn hợp tác với Vũ Văn Uân nhiều không thể kể. Chỉ riêng một hoàng hậu A Sử Na thị kia, người kề bên gối, đã có cơ hội nhiều hơn hẳn so với người khác rồi.
Thẩm Kiều chợt nhớ tới Yến Vô Sư. Đánh giá lúc trước của y đối với Vũ Văn Uân, nhận định với triều cục Bắc Chu, từng cái từng cái đã thành hiện thực.
Nhớ đến tình cảnh bên trong căn miếu nhỏ ngày đó, lòng hắn khẽ run, không khỏi hít sâu một hơi, cưỡng chế lại.
“Ta ở ngoài thành nghe nói, Vũ Văn Uân xây dựng rầm rộ, trùng tu cung điện, còn bắt giam rất nhiều người dâng sớ khuyên can?”
Hắn cũng không phải bách tính triều Chu, lại vì Vũ Văn Uân quả thực không được lòng người, lúc này gọi thẳng tên húy, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Tô Uy: “Việc này nói ra thì rất dài. Sau khi tiên đế băng hà, dựa theo lễ chế bệ hạ vốn phải túc trực bên linh cữu hơn một tháng, lại chỉ canh giữ chừng mười ngày, liền hạ lệnh đoạn tang. Lúc đó trong triều có rất nhiều người nêu ý kiến, thỉnh bệ hạ tuân theo hiếu đạo. Bệ hạ lại nói tổ tiên của tộc Vũ Văn chính là người dân tộc Tiên Bi, không cần phải đi theo lễ nghi nhà Hán, chuyện trong thiên gia không đến lượt các đại thần ăn nói linh tinh. Sau đó lại có người đi lên khuyên can, hắn liền coi như loạn thần tặc tử, sau khi phạt trượng liền đày toàn bộ gia tộc khỏi kinh thành.”
Vũ Văn Hiến nói tiếp: “Bệ hạ ngại cung điện hiện tại quá nhỏ hẹp, không có khí thế của thiên gia, cho nên muốn trùng tu cung điện. Sau đó lại trùng tu một tòa lâm viên ngoài cung, để hoàng gia sau này làm nơi nghỉ ngơi săn bắn. Trước đây triều đình vì chuyện phạt Tề đã hao tổn không ít nhân tài vật lực, tiên đến lại không chịu tăng thuế với bách tính, cũng sai người mang tất cả tài vật trong cung Tề quốc vận chuyển vào quốc khố. Ai ngờ sau khi lên ngôi, bệ hạ liền đem chút tài vật này lấy ra, chuyển vào nội khố…”
Nói đến đây, hắn cười khổ một cái: “Rất nhiều người vì vậy mà dâng sớ, lại bị bệ hạ chèn ép hết cả.”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Hổ phụ sinh khuyển tử, quá đáng tiếc rồi!”
Triều Chu đang trên đà phát triển không ngừng, lẽ nào thật sự lại mất trong tay người này sao? Vũ Văn Hiến lắc đầu: “Đạo trưởng dụng tâm với võ đạo, đối với tranh đấu trong triều đình e rằng không nắm được rõ. Một chiêu này của bệ hạ, công khai là đem tiền tài chuyển tới sử dụng cho bản thân, trên thực tế là bài trừ dị kỷ, thăm dò rốt cục ai mới thật sự là người trung thành với hắn. Những kẻ luyến tiếc tiên đế, hoặc là không chịu toàn tâm toàn ý đi theo bệ hạ, hắn đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường, tránh lưu lại hậu hoạn. Bệ hạ dù sao cũng làm thái tử nhiều năm, tâm thuật đế vương, hắn tự nhiên là đã sử dụng quen tay.”
Tô Uy lạnh lùng nói: “Phải a. Trị quốc một chữ cũng không biết, ngược lại diệt trừ dị kỷ lại vô sự tự thông, khiến cho ngay cả Tề vương điện hạ cũng còn phải chạy tới nơi này của ta tránh họa!”
Vũ Văn Hiến liên tục cười khổ.
Thẩm Kiều nhớ Yến Vô Sư từng nói muốn nâng đỡ cho Vũ Văn Hiến, thuận tiện nói: “Thứ cho bần đạo nói thẳng, từ xưa đã có câu, đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ*. Vũ Văn Ung làm điều ngang ngược, sợ rằng sẽ lãng phí tâm huyết bao năm của tiên đế. Cục diện triều Chu dù tốt đến đâu cũng theo đó mà bị phá vỡ. Hiện giờ Tề quốc vừa nhập vào bản đồ, căn cơ còn bất ổn, phía Đột Quyết lại như hổ rình mồi, tùy thời mà động. Nếu Tề vương điện hạ có uy vọng…”
*Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ: tuân theo đạo trời thì có nhiều người giúp đỡ, đối ngịch đạo trời thì ít người đi theo.
Vũ Văn Hiến phất tay, hắn không có giả vờ sợ hãi lo sợ hay nghi hoặc, trái lại thần sắc ảm đạm: “Ta biết Thẩm đạo trưởng muốn nói gì. Sau khi bệ hạ lên ngôi, từng thu hồi tất cả binh quyền trong tay ta, sau đó sai người ngày đêm giám thị phủ trạch, giam lỏng một nhà già trẻ trong phủ. Lại nói đến, tiên đế với ta ân trọng như núi, ta căn bản cũng không có tâm kia, nếu thật sự lập kế hoạch mưu nghịch, chẳng phải là thỏa mãn tâm tư của hắn, để hắn có thể chụp cho ta cái bêu danh loạn thần tặc tử hay sao?”
Tô Uy: “Thẩm đạo trưởng có chỗ không biết, sau khi tiên đế băng hà, bệ hạ liền đem lệnh cấm của tiên đế bài trừ hết, một lần nữa tôn Tuyết Đình thiền sư lên làm quốc sư. Hiện giờ Nguyên quý phi bên cạnh bệ hạ cũng chính là tệ tử tục gia của Tuyết Đình thiền sư.”
Có vị đại phật là Tuyết Đình tọa trấn, thủ đoạn thông qua ám sát tiêu diệt Vũ Văn Uân căn bản không thể thực hiện. Nhưng nếu công khai ra, Vũ Văn Hiến cũng không có nhiều ưu thế. Với lại chính hắn cũng không muốn làm lớn chuyện như vậy.
Đậu Ngôn đã sớm ăn xong bát mì, khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục huyết sắc, đang nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện.
Vũ Văn Hiến thấy thế nở nụ cười: “Đạo trưởng đưa A Ngôn tới, ta còn chưa nói lời cảm ơn với ngài.”
Thẩm Kiều: “Chỉ là nhấc tay chi lao thôi, Tề vương không cần khách khí.”
Vũ Văn Hiến: “Đạo trưởng lần này tới Trường An, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Thẩm Kiều: “Ta được cố nhân nhờ cậy, vốn định đến kinh coi qua sức khỏe tiên đế, ai ngờ vẫn là chậm một bước.”
Vũ Văn Hiến: “Cố nhân trong lời ngươi nói, lẽ nào là Yến thiếu sư.”
Thẩm Kiều: “Đúng vậy. Yến tông chủ tại thời khắc thân hãm trùng vây, đã sớm đoán được kinh thành rất có thể gặp phải kinh biến. Y từng nói với ta, nếu như tiên đế có gì bất trắc, lập tức tới tìm Tề vương.”
Vũ Văn Hiến cười khổ: “Ta hiểu rõ ý tứ của Yến tông chủ, chỉ là y quá coi trọng ta rồi. Hiện giờ binh quyền trong tay ta không còn lại mấy, đánh nhau ngoại trừ máu chảy thành sông, khiến người vô tội phải nhận những cái chết vô nghĩa, còn có ích lợi gì đâu?”
Tô Uy không đồng ý nói: “Vậy điện hạ cũng không thể cứ ngồi không chờ chết như vậy chứ? Ngài mang binh nhiều năm, uy vọng trong quân cũng lớn, cho dù lúc này trong tay không nắm binh quyền, chỉ cần lớn tiếng kêu gọi, vẫn sẽ có rất nhiều người chịu hưởng ứng, đến lúc đó không hẳn không thể vươn mình lên.”
Vũ Văn Hiến cả giận nói: “Vậy nếu như Vũ Văn Uân lấy gia nhân của ta ra áp chế, ta nên làm thế nào đây? Lẽ nào có thể không để ý tới tính mạng của họ, toàn tâm toàn ý muốn leo lên ngôi vị hoàng đế kia sao? Nếu như vậy, ta với Vũ Văn Uân có gì khác nhau đâu? Danh không chính tất ngôn không thuận, Vũ Văn Uân mới là người kế vị thực sự. Mặc dù hắn làm ra chuyện như vậy với tiên đế, nhưng có mấy người biết được việc này? Cho dù ta dẫn người vọt vào hoàng cung, có Tuyết Đình ở đó, vẫn có thể dễ dàng mang theo Vũ Văn Uân toàn thân trở ra. Lúc đó, bọn họ định cư làm vua, triều Chu liền thành nội loạn. Cục diện thống nhất phương Bắc vất vả lắm mới làm được lập tức tan biến không còn lại gì. Đây đều là do ta và các huynh đệ nhọc nhằn khổ sở bao năm mới có thể hợp lại, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn mình gián tiếp trở thành tội nhân làm náo loạn triều Chu?”
Tô Uy lặng lẽ không nói.
Đậu Ngôn dường như nghe hiểu, lệ quang lấp lánh, rưng rưng muốn khóc.
Thẩm Kiều không nhịn được âm thầm thở dài.
Có vài người trời sinh nhất định nhân hậu mềm lòng, cái này cùng với chuyện có giết người hay không hoặc là từng giết bao nhiêu người không có quan hệ. Trong loạn thế, loại tính cách này nhất định không thể trở thành kiêu hùng. Cho nên coi như Vũ Văn Hiến biết nên làm như thế nào, hắn cũng làm không được.
“Vô Úy a, ngươi xưa nay không muốn qua lại với tôn thất quá nhiều, sở dĩ có một lòng theo ta, không phải cũng vì ta cùng những người đó bất đồng ở chỗ không coi mạng người là cỏ rác sao? Hiện tại kết quả như vậy, ngươi cho ta một lời khuyên nên đi con đường thế nào đi?”
Tô Uy thở dài, chắp tay cúi đầu: “Là ta lỡ lời, kính xin điện hạ đừng trách tội!”
Vũ Văn Hiến đỡ lấy hắn: “Ngươi là người hiểu rõ ta nhất. Người khác nói ta xuất thân cao quý, giỏi về dụng binh, rong ruổi sa trường, giết định vô số, nhưng nếu có thể lựa chọn, ngay từ khi bắt đầu, ta liền không chọn tòng quân, thà rằng tìm một nơi non xanh nước biếc, dẫn một nhà già trẻ đi qua, trồng cỏ trồng hoa, đó mới thực sự là cuộc sống mà ta mong muốn a!”
Nhưng hiện giờ, tạo hóa trêu ngươi, đường đường Tề vương uy chấn tám phương, lại chỉ có thể trốn ở nơi này kéo dài hơn tàn.
Vũ Văn Hiến thấy mọi người chán nản, ngược lại chủ động dò hỏi Thẩm Kiều: “Hiện giờ đạo trưởng có dự định gì?”
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút: “Không biết Tề vương có nắm được tung tích của Biên Duyên Mai?”
Vũ Văn Hiến lắc đầu một cái: “Sau khi tiên đế băng hà, Biên phủ trong một đêm người không nhà trống, cũng không biết bọn họ đã đi nơi nào. Có lẽ Biên huynh đã sớm đoán được tai họa hôm nay, cho nên tránh đi thật sớm. Nói đến thì, có lẽ hắn dự kiến được điều này sớm hơn ta nhiều.”
Tô Uy: “Nếu như Thẩm đạo trưởng không chê, xin cứ ở lại Tô phủ trước đã. Ngày đó ngài có ân với Tô gia ta, gia mẫu thường xuyên nhớ đến. Xá đệ lại rất có lòng kính nể với võ công và nhân phẩm của đạo trưởng, hiện giờ vừa lúc, ta cũng có thể dẫn mẫu thân và đệ đệ đi ra bái kiến ngài.”
Nếu Vũ Văn Ung đã chết, Biên DUyên Mai cũng không thấy tăm hơi, bản thân tuy rằng muốn sớm mau tìm thấy Yến Vô Sư, nhưng hắn cũng không biết nên đi đâu để tìm, chỉ có thể chậm rãi dò hỏi động tĩnh của Hoán Nguyệt tông hoặc Hợp Hoan tông. Mà Trường An thông thương với bốn phương, tin tức hiển nhiên linh thông hơn nhiều so với nơi khác. Tạm thời cư trú lại đây cũng coi như là một lựa chọn không tồi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều nói: “Vậy thì làm phiền Mỹ Dương huyện công rồi.”
Tô Uy cười nói: “Đạo trưởng đừng khách khí, cứ gọi ta là Vô Úy là được rồi.”
Mấy người đang nói chuyện, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Tô Uy đi ra mở, liền thấy tỳ nữ tâm phúc đứng ở bên ngoài: “Gia chủ, có hai người đứng ở cửa sau, một lớn một nhỏ, tên Nhan Anh, nói là mang theo tiểu công tử của Tề vương phủ đến, muốn cầu kiến Tề vương điện hạ.”
Tô Uy cau mày: “Sao bọn họ biết được Tề vương hiện đang ở chỗ ta?”
Vũ Văn Hiến lại nói: “Là Nhan Anh sao, hắn quả thực là cánh tay đắc lực khi ta ở trong quân. Có lẽ là vương phi nói cho hắn, ủy thác hắn dẫn Thất lang tới nơi này tránh né trước. Cứ để bọn họ tiến vào trước đi, ta ra gặp một chút.”
Tô Uy dẫn bọn họ men theo ám đạo lúc trước ra khỏi thư phòng, đi đến phòng khách.
Thị nữ vội vã đi truyền lời, chỉ chốc lát sau, một người trẻ tuổi ôm theo một tiểu đồng trong ngực theo sau thị nữ đi tới.
Vũ Văn Hiến vừa mừng vừa sợ: “Nhan Anh! Ngươi mang Thất lang tới sao?”
Đối phương rầm một tiếng quỳ xuống, lệ nóng doanh tròng: “Điện hạ, Nhan Anh quả thực rất lo cho ngài!”
Vũ Văn hiến cao giọng nói: “Đứng lên đứng lên! Nam nhi không dễ rơi lệ, ngươi đây là muốn làm gì, mau đứng lên!”
Hắn nhận lấy tiểu đồng từ trong lồng ngực Nhan Anh. Đứa nhỏ nâng mặt Vũ Văn Hiến lên, nghiêm túc nhìn nửa ngày, mới thốt ra một cau: “A đa*, người gầy.”
*A đa: cách gọi phụ thân
Vũ Văn Hiến lập tức ôm chặt lấy hắn, một lúc lâu mới thả ra: “Làm sao các ngươi tìm được tới nơi này?”
Nhan Anh: “Từ lúc điện hạ mất tích, lời đồn trong kinh không ngừng, đều nói là ngài bị cái tên Vũ Văn Uân kia…”
Nói được một nửa, dưới cái nhìn chằm chằm của Vũ Văn Hiến, bất đắc dĩ đổi giọng: “Bị hoàng thượng giam lỏng trong cung. Tề vương phủ cũng bị vây kín mấy ngày nay. Chúng ta đều vô cùng lo lắng, lại không có chỉ thị tử ngài, cho nên cũng không dám làm gì. Ngụy Tư nói, để tránh kết quả xấu nhất cho Tề vương phủ, bảo ta tới tìm Vương phi, dò hỏi tung tích của ngài, lại dẫn mấy người tiểu lang quân từng người dẫn đi, đưa đến nơi an toàn. Tránh cho hoàng đế dưới cơn nóng giận lại làm ra chuyện gì không tốt!”
Vũ Văn Hiến: “Cho nên Vương phi bảo ngươi mang Thất lang đến?”
Nhan Anh: “Vâng, Vương phi nói Thất lang nhỏ nhất, còn chưa ghi tên vào điệp phổ*, coi như có chuyện gì cũng không dễ dàng bị tìm thấy, bảo thuộc hạ mang Thất lang tới đây tìm ngài.”
*Điệp phổ: Sách ghi gia phả nhà đế vương
Vương phi ngay cả cục diện xấu nhất cũng đã nghĩ tới, Vũ Văn Hiến nghe mà lòng chua xót, chỉ có thể ôm chặt lấy tiểu đồng trong ngực.
Sắc mặt Tô Uy nghiêm lại: “Ngươi nói, là Ngụy Tư kiến nghị ngươi làm như vậy? Vậy dọc đường mang Thất lang tới đây, ngươi có phát hiện ra ai theo dõi không?”
Nhan Anh chăm chú suy nghĩ: “Hẳn là không đi, ta cũng rất cẩn thận…”
Lời này vừa dứt, thần sắc Thẩm Kiều biến đổi, vội vàng đứng dậy.
Người xung quanh không khỏi chú ý: “Thẩm đạo trưởng?”
Thẩm Kiều: “Có rất nhiều binh mã đang chạy về phía này!”
Sắc mặt mọi người đột nhiên biến đổi, Tô Uy quát lên: “Nhanh, tiến vào mật đạo!”
Vũ Văn Hiến lại nói: “Không kịp nữa rồi, đối phương lần này nhất định là theo đuôi Nhan Anh mà đến, vây kín từ trên xuống dưới nhà họ Tô, ý đồ một lưới bắt hết. Nếu như Tô phủ không giao nộp người, bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua!”
Nhan Anh vỗ đùi: “Chẳng lẽ tên Ngụy Tư khốn khiếp kia cố ý bảo ta đi tìm Vương phi, đoán được Vương phi nhất định sẽ tin lời ta, nói ra hành tung của ngài, sau đó theo đuổi ta tới?!”
Đang nói chuyện, đại đội nhân mã đã tiến đến bên ngoài Tô gia, đập ầm ầm lên cửa chính, thế tới hung hăng, ngay cả người trong đại sảnh cũng có thể nghe thấy.
Quản gia Tô phủ vội vàng chạy tới bẩm báo: “Chủ nhân, không xong, bên ngoài có rất nhiều người đến, nói là phụng mệnh bệ hạ, đến đây truy bắt Tề vương. Nếu như chúng ta không mở cửa, liền lập tức xông vào. Nên làm gì mới tốt đây!”
Vũ Văn Hiến thở dài: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Xem ra số mệnh an bài, kiếp nạn đã định, ngươi đi mở cửa phủ, ta đi với bọn chúng là được rồi, ngàn vạn lần chớ để bọn họ làm tổn thương người của Tô gia!”
Tô Uy giậm chân: “Đi cái gì mà đi! Cho dù ngươi có ra ngoài, tội danh bao che chứa chấp nghi phạm này Tô gia ta cũng tránh không thoát được. Vậy thì việc gì phải quản nhiều như vậy, ngươi cứ trốn đi trước, ta tự có cách ứng phó bọn chúng, có cho chúng cũng không dám hủy Tô gia này!”
“Xem ra Mỹ Dương huyện công căn bản là không để bệ hạ trong mắt, cứng rắn muốn chứa chấp khâm phạm. Vậy thì họa này toàn gia phải chịu rồi!” Tiếng cười lạnh từ phía xa truyền đến, lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Đám Tô Uy đều là người không có căn cơ nội công, cho nên chỉ cảm thấy từng câu từng chữa này như trống đập dồn dập trong lòng mình, tầng tầng chấn động.
Trong những người đang đi tới, đứng đầu là Vũ Văn Khánh mà Thẩm Kiều đã từng gặp qua một lần khi ở Trần quốc, nhưng người nói chuyện không phải là hắn, mà là kẻ đứng phía sau.
Người này Thẩm Kiều cũng không xa lạ gì, đối phương thấy Thẩm Kiều, trái lại hơi toát ra vẻ kinh ngạc, chợt mỉm cười: “Thẩm đạo trưởng, thiên nhai nơi nào không tương phùng, sao ở đâu cũng có thể gặp gỡ ngươi vậy?”
“Mộ Dung Thấm.” Thẩm Kiều gọi tên của hắn ra, nhàn nhạt nói, “Trần Cung vẫn khỏe chứ?”
Mộ Dung Thấm nở nụ cười: “Tất nhiên là cực tốt. Quên mất không cùng Thẩm đạo trưởng nói qua, chủ công nhà ta vì có công dâng lên Thái A kiếm, cho nên được bệ hạ sắc phong làm Triệu quốc công rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Yến: Tức phụ nhà ta hiện giờ cứ nghĩ đến ta là lòng lại run lên, hì hì hì, Kỳ lão đầu, ngươi có nhìn thấy không?
Kỳ Phượng Các: Đêm nay ta liền đi báo mộng, ha ha.
Danh sách chương