Editor: Thiếu Quân

Từ Thái Sơn tới núi Thanh Thành, lộ trình không ngắn, gần như là đi ngang một nửa triều Chu. Nếu như muốn sau nửa tháng tới nơi, cước trình nhất định không thể chậm. May mà trong mọi người, mặc dù có tiểu cô nương như Chu Dạ Tuyết, nhưng cũng đều là người đã từng xuất môn ở ngoài ban đêm, không có ảnh hưởng gì, cuối cùng sau mười ngày cũng qua được Trường An, tới Hán Trung. Còn lại năm ngày, có thể trì hoãn cước trình, đi chậm một chút.

Một đường cưỡi ngựa lao nhanh, ngay cả ngựa cũng không chịu nổi bôn ba nặng nhọc cường độ cao như vậy, cuối cùng cũng coi như có thể dừng lại nghỉ ngơi. Mọi người cũng rất vui vẻ, đặc biệt là hai người trẻ tuổi Phạm Nguyên Bạch và Chu Dạ Tuyết, trên mặt đều lộ ra thần sắc hoan hỉ. Lý Thanh Ngư lớn hơn bọn họ chưa tới hai tuổi, lại trầm ổn hơn không chỉ một cấp, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc, từ lúc xuất phát đến giờ đều vậy.

Tin tức về đại hội thử kiếm đã truyền khắp thiên hạ, dọc đường đi đều có thể nhìn thấy không ít nhân sĩ giang hồ nâng đao đeo kiếm. Sau khi vào Hán Trung, người như vậy càng lúc càng nhiều, muôn hình muôn vẻ, đủ loại binh khí.

Nơi nào có nhiều người giang hồ, chuyện giang hồ tất nhiên cũng nhiều. Vi phạm lệnh cấm võ, rất nhiều người có võ công, cho rằng mình có tầm mắt cao hơn người thường, khó tránh khỏi sẽ sinh tâm kiêu ngạo, cảm thấy mình là cao nhân hạng nhất, làm việc cũng càn rỡ hơn. Như đám Thẩm Kiều, tình cờ gặp trên đường, xung đột ân oán cũng phải tới ba nhóm.

Lúc này trời còn sớm, sau khi vào thành ngày sớm sáng lên, khách điếm vừa vặn trống không ít phòng, lầu một đại sảnh cũng chỉ lác đác vài người.

Đám người Triệu Trì Doanh đi trước đặt phòng, rồi mới từng người ngồi xuống.

Thân phận Yến Vô Sư đặc thù, đa số người đi chuyến này đều kính sợ tránh xa y. Triệu Trì Doanh đối với vị tông chủ Hoán Nguyệt tông không phải địch cũng chẳng phải bạn này, luôn có chút e dè, vừa không muốn đắc tội, vừa không muốn thân cận quá mức. Đệ tử Bích Hà tông bị y ngược tới sợ, đâu còn dám chọc giận y. Triệu Trì Doanh mang theo hai đệ tử, cộng với Lý Thanh Ngư vừa vặn bốn người một bàn, còn lại Yến Vô Sư một mình một người ngồi riêng một bàn, hai bên phía trước đều không có người, người ngoài nhìn vào cũng thấy có chút kỳ quái.

Thẩm Kiều đi tới ngồi đối diện với y.

Yến Vô Sư nở nụ cười: “A Kiều không đành lòng thấy ta thân đơn bóng chiếc, cho nên đặc biệt tới đây ngồi chung bàn sao?”

Thẩm Kiều: “Khách nhân chút nữa sẽ tới càng nhiều, đến lúc đó chỗ ngồi không đủ, khó tránh khỏi việc đuổi khách. Ta chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho chủ quán.”

Yến Vô Sư thấy hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng không để ý, giơ tay rót cho hắn một chén rượu ấm: “Chủ quán có người khách như ngươi, thực sự là tam sinh hữu hạnh.”

Thẩm Kiều ban đầu nghe qua, chỉ cảm thấy câu này có ý tứ sâu xa, nhưng định thần một cái, lại cảm thấy dường như chỉ là ảo giác.

Yến Vô Sư: “Xong bữa cơm này, ta muốn đi trước một bước, không đi cùng ngươi nữa.”

Thẩm Kiều có chút ngoài ý muốn: “Ta cho rằng ngươi đi cùng lần này, chính là vì muốn tới Thuần Dương quan gặp Dịch Ích Trần một lần.”

Với võ công của Dịch Ích Trần, cho dù không được xưng là đệ nhất thiên hạ, ghi tên trong ba vị trí đầu cũng không thành vấn đề. Yến Vô Sư thấy hàng là sáng mắt, không tự mình tới yêu cầu giao thủ so chiêu, vậy thì quá kỳ quái rồi.

Yến Vô Sư lắc đầu: “Dịch Ích Trần thì lúc nào cũng được, nhưng xem người khác xui xẻo thì không phải ngày nào cũng có.”

Ngữ khí của y có chút hả hê quá mức, đến nối Thẩm Kiều lập tức nghĩ ngay đến tên một người: “Đậu Yến Sơn?”

Yến Vô Sư: “Mồi câu tung ra đã đủ lâu, hiện giờ cũng đến lúc thu lưới rồi. Náo nhiệt như vậy, sao bản tọa có thể không tự mình tới xem được chứ?”

Thẩm Kiều: “Lúc trước ngươi từng nói cho ta biết, Vân Phất Y và Đậu Yến Sơn bằng mặt không bằng lòng, sớm muộn đều sẽ có hành động. Thế lực của Vân Phất Y tại Lục Hợp bang còn chưa đủ mạnh, cho nên nàng không thể không mượn Hoàng gia cùng thế lực Đột Quyết đứng sau đến âm thầm tiến hành.”

Yến Vô Sư: “Không sai.”

Thẩm Kiều: “Ngươi có thể đúng lúc biết được nhất cử nhất động của họ, chắc là cũng đã đổ thêm chút dầu vào trong đó rồi phải không?”

Yến Vô Sư cười dài nói: “A Kiều nhà ta thật là thông minh. Đậu Yến Sơn là người có lòng đa nghi rất nặng, sẽ không dễ dàng để cho người không tín nhiệm nghe được chuyện cơ mật gì. Chính nhờ phần cẩn trọng này của hắn, mà những năm gần đây Lục Hợp bang mới có thể từng bước lớn mạnh, trở thành ông trùm vận chuyển xưng bá đại giang nam bắc. Ngươi đoán xem, ta làm thế nào có thể đột phá trùng vây, gài cắm tai mắt vào trong đó?”

Thẩm Kiều nhíu mày, suy tư chốc lát, chậm rãi nói: “Ta đoán không ra.”

Yến Vô Sư nở nụ cười: “Kỳ thực rất đơn giản, Đậu Yến Sơn đúng là rất cẩn thận, nhưng người bên cạnh hắn thì cũng không hẳn là thế. Hắn có một người hầu thân cận, đã theo hắn tám năm, thông minh tháo vát, nhưng gã có một nữ tử trong lòng. Người trong nhà nữ nhân kia đòi hỏi vô độ, nhiều lần vòi tiền nàng. Nữ nhân kia không muốn làm khó dễ người trong lòng, lại có nỗi khổ không thể giải, lúc này ta bảo Biên Duyên Mai phái người đến giúp nàng giải quyết nan đề, cũng coi như làm một chuyện tốt.”

Thẩm Kiều: “Thông qua nàng khống chế người hầu của Đậu Yến Sơn?”

Yến Vô Sư lắc đầu bật cười: “A Kiều, ngươi quá ngây thơ rồi. Người hầu của Đậu Yến Sơn sao không đủ khôn khéo được, biện pháp thô bạo như vậy, sao có thể thích hợp dùng trên người hắn? Biên Duyên Mai chỉ làm một chuyện đó là thông qua chuyện này lấy được hảo cảm của nữ nhân kia, giả tạo thân phận, làm bà con xa nhiều năm không liên lạc của nhà họ, đạt lấy tín nhiệm từ người nhà họ, dùng thân phận anh họ bà con xa của nữ nhân kia mà xuất hiện.”

Thẩm Kiều: “Vậy cũng quá khúc chiết rồi.”

Yến Vô Sư: “Ngươi không nên xem thường tầng quan hệ thân thích này. Nếu chỉ là người ngoài không có quan hệ gì, dựa vào cái gì khiến người khác tin tưởng lòng tốt của ngươi. Mà có thêm tầng thân phận này, tương đương với việc bớt đi một tầng cảnh giác. Cứ như vậy ở chung mãi, nữ tử đối với anh họ tín nhiệm càng lúc càng cao, lại đem vị anh họ này giới thiệu với người hầu của Đậu Yến Sơn.”

Từng khâu từng khâu thủ đoạn, nghe đến mức khiến Thẩm Kiều thần than không thôi.

Người này coi triều đình giag hồ cũng như trò chơi, mắt cao hơn đầu, ngông cuồng tự đại, cho nên mới có thể gây thù vô số, cuối cùng dưới sự vây công của ngũ đại cao thủ, suýt chút nữa rơi vào kết cục thân bại danh liệt bỏ mình. Nhưng ngoài cái đó, không ai có thể phủ nhận năng lực, võ công cùng thủ đoạn của y.

Thẩm Kiều: “Chiếu theo lời ngươi vừa nói, người hầu của Đậu Yến Sơn thông minh tháo vát như vậy, vị anh họ kia phải làm thế nào mới có thể lấy được sự tín nhiệm từ hắn?”

Yến Vô Sư ung dung mỉm cười nói: “Lợi ích. Trên đời này, chỉ có chung lợi ích mới có thể khiến cho người ta chặt chẽ kết nối với nhau, so với huynh đệ phu thê càng thêm thân cận. Người hầu kia đi cùng Đậu Yến Sơn đã lâu, mưa dầm thấm đất, tất nhiên xem đủ các loại cảnh tượng xa hoa dâm dật huy hoàng. Nhưng chính hắn lại vẫn như cũ chỉ là một tên hầu, ngươi cảm thấy một người thông minh tháo vát như vật có thể cam tâm sao? Nếu như anh họ nữ tử kia có thể cung cấp cho hắn một cách để kiếm tiền, khiến cho hắn có thể tự mình nắm giữ việc buôn bán làm ăn, thời gian lâu dần, ngươi cảm thấy hắn có coi đối phương là bằng hữu tốt nhất hay không?”

Thẩm Kiều bừng tỉnh: “Cho nên ngươi đặc biệt chọn một người sáng suốt, chính là vì biết hắn sẽ không chấp nhận tình trạng hiện thời, chứ không phải lựa chọn một người trung thực?”

Yến Vô Sư: “Người trung thực cũng có nhược điểm của người trung thực, cõi đời này có người nào được mười phân vẹn mười đâu?”

Thẩm Kiều gật gật đầu: “Nói cũng đúng, ngày đó nếu ngươi không tự cho mình cao hơn người khác, không đặt ai trong mắt, cũng không đến nỗi sau đó bị đám người Nghiễm Lăng Tán và Đậu Yến Sơn thừa dịp sát hại.”

Lời này hiển nhiên là đang nhạo báng.

Nhưng hắn đã quên da mặt Yến Vô Sư, người kia chỉ từ từ cười nói: “Ngươi sai rồi, đó là nhược điểm trong quá khứ của ta, chứ không phải là hiện tại.”

Thẩm Kiều nhịn không được bật cười: “Nhược điểm hiện giờ của các hạ chính là da mặt dày hơn cả đá trên Thái Sơn nhỉ?”

Trên mặt hắn luôn có nét cười, ôn hòa nhu lễ, nhưng lại rất ít khi cười to vui sướng.

Giờ khắc này mặc dù chưa cười lớn, nhưng ý cười trên khóe môi lại không ngừng kéo dài, khiến đôi mắt cũng trở nên sáng ngời, như ngọc thạch sau mưa, hoạt sắc sinh hương.

“Đó là ưu điểm, không phải nhược điểm.” Yến Vô Sư thuộc kiểu người nghĩ gì làm đó, ý niệm này vừa mới nhô ra, tay y đã che lên mu bàn tay Thẩm Kiều. “Nhược điểm hiện giờ của bản tọa chính là ngươi a!”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái, trên mặt như là nghe thấy chuyện gì rất đáng cười, tay muốn rút về, lại bị đối phương nắm chặt.

“Yến tông chủ, có vài trò, chơi một lần cũng đã chán, hà tất phải chơi thêm lần nữa? Một người dù ngốc, cũng không thể mãi mãi ngã vào cùng một dòng sông phải không?” Trong lời nói của hắn mang theo một tia tự giễu mà e rằng ngay cả hắn cũng chưa từng phát giác.

“Ngươi còn nhớ câu chuyện lần trước ta nói với ngươi chứ?” Nụ cười của Yến Vô Sư không đổi, đôi mắt chuyên chú nhìn hắn, tay cũng không chịu buông ra.

Trước lúc này, Thẩm Kiều chưa từng đem quan hệ giữa hai người nghĩ về hướng không nên nghĩ. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, từng trải qua cảnh “Tự mình đa tình” như vậy, đối với sự lương bạc vô tình của Yến Vô Sư, hắn càng thêm nhận thức. Biết người này tâm địa sắt đá, cho dù thành ý vô ngần, sợ là cũng chỉ như mong muốn đơn phương, rất khó có thể đả động đến đối phương. Kỳ thực, sâu trong nội tâm, đã từ lâu Thẩm Kiều không dám dễ dàng tin tưởng nữa. Ký ức đã qua quá sâu sắc, đến nỗi khiến cho hắn không còn dám dễ dàng tin vào người này, chỉ lo giẫm lên vết xe đổ.

Vậy mà vào giờ khắc này, bị ánh mắt sáng ngời của đối phương nhìn tới, trong lòng Thẩm Kiều không khỏi lộp bộp một tiếng, cảm giác mình như con mồi bị mãnh thú nhận định, không đạt được kết quả quyết không bỏ qua.

“Chưởng quỹ, bên kia rõ ràng còn hai chỗ trống, sao ngươi lại nói là đầy khách rồi!” Một giọng nói lớn từ cách đó không xa truyền đến, phân tán sự chú ý của hai người.

Thẩm Kiều nhân cơ hội rút tay về, nhìn quanh bốn phía, đã thấy khách điếm không biết từ lúc nào đã đầy những khách, chỉ còn lại một cái bàn của bọn họ. Vì mình và Yến Vô Sư phân ra ngồi đối diện, cho nên còn dư lại hai bên trái phải là chưa có người ngồi.

Người đương thời không quen ngồi cùng bàn với người xa lạ, cho nên cũng sẽ không có người miễn cưỡng mình đi ngồi cùng kẻ không quen biết. Nhưng cũng có người không ngại chuyện đó, hơn nữa ỷ vào việc mình có võ công, cảm thấy đối phương không tiện cự tuyệt, cho nên thường xuyên khơi lên phong ba trên giang hồ.

Chưởng quỹ hiển nhiên không muốn thấy nơi này biến thành một hiện trường cho trận tranh đấu giang hồ, vội vàng cười làm lành giải thích, nói chỉ cần chờ một chút là có khách dùng xong cơm rời đi, đến lúc đó liền có chỗ trống rồi.

Tên to mồm vừa rồi cũng không nguyện ý tạm bợ, mấy người đi cùng hắn nhìn qua đều không phải là kẻ dễ chọc. Bọn họ không chỉ vì nhìn thấy chỉ còn chỗ bọn Thẩm Kiều còn vị trí trống, mà còn là vì nhìn thấy Thẩm Kiều mặc một thân đạo bào, có vẻ dễ bắt nạt, còn Yến Vô Sư, ngay cả binh khí còn không có, nhìn qua giống như một quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp. Chứ nếu đổi lại ngồi chỗ này là hai vị hung thần ác sát, bọn chúng đã chẳng dám to mồm rồi.

“Mấy người này ta từng gặp, là người trong Đào Hoa Ổ. Đào Hoa Ổ từ lúc sát nhập làm môn hạ cho Hợp Hoan tông, liền trở nên vênh váo tự đắc. Hiện nay Vô Trần đứng lên, dựng cờ hiệu Hợp Hoan tông lên rồi làm xằng làm bậy, người bên ngoài kiêng kỵ tên tuổi Hợp Hoan tông, không muốn dễ dàng đắc tội thôi.”

“Chẳng trách lại phách lối như vậy a, cũng là đám chó cậy thế chủ thôi…”

“Suỵt, cẩn thận họa từ miệng mà ra. Võ công của bọn chúng không thường đâu, mấy ngày trước ngay cả Thiên Sơn Ngọc Kiếm Tử cũng chết dưới tay tên to mồm này đấy!”

“Uầy!” Tên còn lại hít vào một ngụm khí lạnh, “Thiên Sơn Ngọc Kiếm Tử có thể nói là cao thủ đứng hàng nhị lưu rồi!”

“Còn không à? Nếu không sao bọn chúng dám lớn lối như thế. Tên to mồm kia là đệ đệ của chủ nhân Hoa Đào Ổ, biệt danh Đoạn Lưu Đao…”

“Ồ —— Ta từng nghe nói rồi, Đoạn Lưu Đao Nhĩ Đức Minh, hóa ra là hắn!”

Bên cạnh bàn có người nói chuyện, tiếng không lớn, nhưng Yến Vô Sư và Thẩm Kiều lại nghe thấy rõ ràng rành mạch.

Ở đầu kia, to mồm đã đẩy chưởng quỹ ra, nhanh chân đi về phía bọn họ.

Phạm Nguyên Bạch và Chu Dạ Tuyết trẻ tuổi nóng tính, thấy thế liền muốn đứng dậy ngăn cản.

Yến Vô Sư tất nhiên không đến lượt bọn họ che chở, nhưng Thẩm Kiều là người hiền lành, đối với Bích Hà tông có ân lớn, nửa năm nay ở tại Thái Sơn, luôn chung sống hòa hợp với mọi người. Hắn không giống Yến Vô Sư, tâm huyết dâng trào liền đứng ra chỉ điểm giang sơn, mà là hỏi gì đáp nấy, thái độ vô cùng tốt, thời điểm giáo dạy đệ tử cũng để đám Phạm Nguyên Bạch ở bên cạnh nhìn, khiến cho mọi người trong Bích Hà tông đều nhận được lợi ích rất lớn. Đám người Phạm Nguyên Bạch coi hắn như sư như huynh, tất nhiên không chịu nổi việc hắn vị người ta vô lễ.

Triều Trì Doanh dù sao cũng lão luyện thành thục hơn bọn họ, nàng động cũng không động, chỉ cao giọng nói: “Chưởng quỹ, vừa rồi ta có gọi cho bàn chữ thiên thứ sau một nồi thịt dê, sao ngươi còn chưa đem tới. Yến tông chủ của Hoán Nguyệt tông và Thẩm Kiều Thẩm đạo trưởng đều đợi lâu rồi!”

Tên hai người này, đặc biệt là cái tên phía trước, nhất thời như gió lạnh thổi qua toàn đại sảnh khách điếm, khiến động tác của tất cả mọi người đều cứng lại.

Cái tên to mồm vốn đang nhấc chân bước liền khựng lại giữa không trung, rốt cục không bước nổi nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

A  a a vốn là sắp đến đoạn chính, lại bởi vì lão Yến bắt đầu tán gái cho nên đành ngừng lại một chút! Lão Yến, ngươi cho một câu chắc chắn đi, rốt cục đến khi nào mới bắt đầu được!

Lão Yến【ung dung thong thả】: Cái này a, phải xem A Kiều nhà ta lúc nào mới buông lòng cảnh giác, nghênh đón sự ôm ấp của ta a.

Quần chúng vây xem【cùng nhau xướng lên】: Hôm nay ~~ ngươi rơi nước mắt a ~~ đều là ~~ vì ngươi ~~ hôm qua ~~ tự làm tự chịu ~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện