Vào lúc canh ba, Âu Bình gõ của phòng Tiểu Thanh:

"Ta và thiếu gia ra ngoài, ngươi coi phòng giúp chúng ta."

"Ừm… vâng!"

Tiểu Thanh ngái ngủ mông lung gật đầu. Vừa thấy Âu Bình cùng Âu Dương rời khỏi qua khe cửa, đôi mắt vốn mông lung vô thần lập tức ngời sáng. Ở bên cửa sổ đưa mắt nhìn hai người rời khỏi khách điếm thì xoay mình bước xuống lầu, sau đó đi lên phòng chữ thiên của khách điếm đối diện. Sau ba tiếng gõ hai dài một ngắn, một hán tử mở cửa ra. Tiểu Thanh đi vào phòng trong nói:

"Công chúa, bọn họ đi khỏi rồi..."

Đây chính là kế sách của công chúa, bởi Âu Dương quá cẩn thận, công chúa chỉ có thể phái nữ tặc cũng chính là Tiểu Thanh trà trộn vào chỗ hai người. Cấm quân, cung nữ do bộ suất dẫn đầu đã cùng nhau hồi kinh, mà hai mươi nội vệ khác thì hóa trang thành các loại nghề nghiệp khác ẩn núp ở chung quanh.

"Ngươi hôm qua mới gặp bọn họ, hôm nay bọn họ liền nửa đêm ra ngoài. . . Nhất định là thử ngươi. Ngươi mau trở về đi."

Công chúa nói:

"Không nên phái người theo dõi, đừng nói bây giờ người đi đường rất thưa thớt, cho dù ban ngày chỉ sợ cũng sẽ bị phát hiện."

"Vâng!"

Tiểu Thanh trả lời.

"Ngươi trở về đi. Ủy khuất ngươi rồi."

Công chúa ngược lại cảm thấy trò chơi này rất thú vị, ít nhất thú vị hơn trộm quan ấn nhiều.

. . .

Âu Bình lặn xuống nước một phen, lấy gói đồ lên. Âu Dương ở trên bờ lắc đầu:

"Chẳng lẽ đúng là ta nhạy cảm?"

"Nhất định là thiếu gia nhạy cảm."

"Hi vọng là thế."

Hai người quay lại khách điếm, trên đường đi vẫn như cũ, một chút động tĩnh cũng không có.

Đến khách phòng, Âu Bình hết nhịn nổi nói ra những lời trong lòng:

"Thiếu gia, Tiểu Thanh chắc không phải là gian tế."

"Có lẽ vậy."

Âu Dương vẫn có chút hoài nghi.

Buổi sáng thứ hai, ba người cùng nhau dùng điểm tâm. Âu Dương ở một bên tùy tiện hỏi han vài vấn đề, Tiểu Thanh trả lời rất tự nhiên, tên cha mẹ, tại sao tỷ tỷ lại ở kinh thành, am hiểu những gì, biết chữ hay không. Âu Dương nghe xong gật đầu một cái. Nếu Tiểu Thanh không khả nghi, hắn có thể quẳng đi gánh nặng, nhưng hắn lại hi vọng Tiểu Thanh có vấn đề, để cho công chúa ẩn núp trong bóng tối kia lộ diện. Có điều sau hai ngày quan sát, Tiểu Thanh hoàn toàn bình thường.

Nếu ngươi đã không ra tay, vậy bổn thiếu gia đành ra tay vậy.

Tiểu Thanh thêu tranh, Âu Bình cách vách nghe kể chuyện, Âu Dương đi dạo phố. Hoàng hôn xuống, Âu Dương đến phòng Tiểu Thanh lấy ra tờ giấy nói:

"Tiểu Thanh, ngươi đi mua giúp ta một ít thuốc."

"Vâng."

Tiểu Thanh thả kim thêu trên tay xuống, nhìn thoáng qua tờ giấy mới nhận, suýt nữa bóp chết Âu Dương. Thuốc này không phải gì khác, mà chính là thuốc mê lưu truyền tràn lan trong giang hồ. Rất nhiều người biết, thành phần thuốc cũng rất đơn giản, cho nên thuốc này có khuyết điểm lớn nhất là mùi hương là lạ, rất đặc biệt. Người có chút kinh nghiệm chỉ cần dùng mũi ngửi liền có thể nhận ra.

"Đây là thuốc quê ta, ta thấy trong mắt ngươi có tơ máu, hai ngày này nhất định ngủ là không ngon. Vừa rồi đã sai Âu Bình mua một con thỏ về. Buổi tối bảo chủ quán giúp hầm cách thủy, uống thêm thuốc này nữa thì tối nay có thể một giấc ngủ tới sáng luôn rồi."

Nói nhảm, đương nhiên là đến sáng chứ còn gì, dược tính mạnh gấp hai mà. Tiểu Thanh vội khách khí nói:

"Thiếu gia, không cần vì Tiểu Thanh tiêu tốn vậy đâu."

"Thiếu gia ngươi không phải là người keo kiệt."

Âu Dương lấy ra ba trăm văn tiền nói:

"Đi mua thuốc sao, tay của ngươi thật trắng, ha ha."

". . . Tạ ơn thiếu gia."

Trong lòng Tiểu Thanh phát điên.

. . .

"Công chúa, phải làm sao? Rõ ràng tối nay hắn muốn chiếm tiện nghi của ta."

"Chắc không phải chứ?"

Công chúa trầm tư nói:

"Hay chỉ là thử ngươi?"

"Vậy nếu không phải thử ta thì sao?"

Tiểu Thanh vội hỏi:

"Phải làm sao?"

Công chúa hỏi:

"Ngươi có thể đổi một vị thuốc, khiến thuốc này có vị mà không có tác dụng không?"

Cũng đừng trộm gà không được mà mất nắm thóc chứ, sao có thể dùng sự trong sạch của tỷ muội mình ra mạo hiểm được. Mặc dù công chúa cảm thấy Âu Dương không giống hái hoa đạo tặc, nhưng dù sao vẫn chưa hiểu rõ người ta, cũng không dám mạo hiểm.

"Chắc không sao đâu."

Tiểu Thanh nói:

"Chỉ cần không uống, cũng không phân biệt rõ được thật hư."

Công chúa gật đầu:

"Nếu tối nay hắn thật sự phi lễ với ngươi, bổn cung cho phép ngươi giết hắn."

"Dạ!"

. . .

Đến canh một, con thỏ và thuốc đều nấu xong. Qua canh hai, Tiểu Thanh ăn xong. Chưa tới canh ba, Âu Dương mò tới phòng Tiểu Thanh.

Đóng cửa lại, Âu Dương đốt ngọn nến trên bàn lên. Tiểu Thanh y phục chỉnh tề nhắm mắt nằm trên giường, ra vẻ đang ngủ. Âu Dương vừa đi qua vừa cười dâm đãng:

"Con cừu nhỏ, thiếu gia hảo hảo hầu hạ ngươi."

". . ."

Tay phải Tiểu Thanh nhẹ bấm vào thịt.

Âu Dương động thủ, xốc chăn, nhẹ nhàng cởi áo ngoài của Tiểu Thanh, lộ ra chiếc yếm đỏ bên trong. Sau đó đưa miệng tới gần miệng Tiểu Thanh, hai đạo hô hấp đan vào cùng một chỗ. Tay phải mò xuống dưới, kéo đai lưng của Tiểu Thanh ra.

Không có phản ứng! Chẳng lẽ đứa trẻ đáng thương này thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra sao? Hai tay Âu Dương chống dậy nhìn nửa thân trần của Tiểu Thanh, ít nhất ngươi cũng phải hô cứu mạng chứ? Âu Dương đã bố trí thủ đoạn liên hoàn, chỉ cần Tiểu Thanh kháng cự, một loạt trò vui sẽ đợi Tiểu Thanh. Nhưng mà một chút phản ứng cũng không có thế này... Tiếp tục sao? Đương nhiên không thể tiếp tục. Tiếp tục nữa thì chính là hèn ~hạ! Âu Dương nhẹ nhàng mặc lại y phục cho Tiểu Thanh rồi thở dài:

"Thật ngại quá, có điều thiếu gia ta đã thấy thân thể khác còn đẹp hơn ngươi rồi."

Tuy nói là vậy, đan điền Âu Dương vẫn có chút nóng bức, đẩy cửa sổ ra, một vầng trăng tròn treo giữa không trung trên cao. Âu Dương không nhịn được mắng một tiếng:

"Triều Tống chết tiệt, thu phí kỹ nữ mắc như vậy. Cũng may không thu tiền nước, bổn thiếu gia đi tắm vậy."

Âu Dương rời khỏi, Tiểu Thanh xoay người, đôi mắt cũng không mở ra, ôm chăn cười thầm.

Âu Dương không phải là quân tử gì, lúc trước tình một đêm cũng không thiếu. Nhưng đối tượng lần này, xuống tay với Tiểu Thanh thì quá là **, ở thời nào cũng là trọng tội, huống chi con gái cổ đại đối với chuyện trinh tiết rất coi trọng. Minh Khanh cũng không thành, nếu là bằng hữu, nên tôn trọng lẫn nhau, thỏ không ăn cỏ gần hang, nếu không tương lai mọi người gặp mặt đều xấu hổ.

Âu Dương thích nhất là tại quán bar quen một cô gái cũng đang tìm đối tượng, đến khách sạn thuê phòng, sáng sớm đường ai nấy đi. Không biết danh tính, cũng không biết công việc địa chỉ. Về phần gái điếm, Âu Dương thường không đụng vào. Không phải vì lí do đặc biệt gì cả, chỉ là lo gặp phải đội phòng chống mại dâm, không chừng nửa đêm bị bắt, được lên trang nhất báo thì toi. Về phần gái cao cấp không lo bị đội phòng chống mại dâm kiểm tra, Âu Dương không có hứng tiêu nửa tháng tiền lương để giải quyết vấn đề sinh lý.

"Ngủ ngon không?"

Âu Dương sau khi hít đất hơn trăm cái trong phòng thì ra ngoài, trùng hợp gặp Tiểu Thanh, thuận miệng hỏi.

"Vâng, tạ ơn thiếu gia."

Tiểu Thanh cúi đầu nói.

Lúc này một nha hoàn lên lầu, Âu Dương nhận ra là nha hoàn của Minh Khanh. Nha hoàn sau khi hành lễ với Âu Dương nói:

"Tiểu thư nhà ta hỏi, hai vị công tử hôm nay có bận gì không?"

"Không, sao vậy?"

Âu Bình tngái ngủ bước ra ngoài.

"Tiểu thư nói, nếu hai vị công tử không có việc bận, vậy hôm nay nàng đến hỏi thăm."

"Được, ta biết rồi.Đa tạ cô nương."

Âu Dương khách khí nói.

"Không có gì, đây là phận sự của nô tỳ."

Đợi nha hoàn đi xa rồi, Âu Bình hỏi:

"Thiếu gia, Minh Khanh tỷ tỷ hôm nay sẽ đến sao?"

"Ngươi nghe không hiểu tiếng Hán à?"

Âu Dương cười lắc đầu, tiểu tử này chắc chắn cho là mình đang nằm mơ.

"Tốt quá."

Âu Bình hỏi:

"Thiếu gia, chúng ta có phải đi mua mấy bộ y phục không? Có cần đổi đến phòng chữ thiên không? Có cần ra ngoài mua chút điểm tâm và trái cây về không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện