Binh sĩ Nữ Chân rút lui run rẩy sưởi ấm. Tông Hàn vừa thấy đã thở dài, vốn dĩ sát thương mấy trăm kẻ địch cũng không tính là gì, nhưng nhìn thấy mức độ rét lạnh của đám binh sĩ này, tình hình cũng không lạc quan.

" Ha ha đại nguyên soái trở nên sợ sệt rồi sao."

Một hán tử từ quân Tống thưa thớt xông qua, nhảy xuống ngựa giễu cợt Tông Hàn, đây không phải là người khác, mà chính là Hoàn Nhan Tông Bật bị giáng xuống làm vạn phu trưởng, có mâu thuẫn rất sâu với Tông Hàn.

Tông Hàn phất tay ngăn cản thân binh bên người không cam lòng nói:

" Hoàn Nhan Tông Bật, ngươi cười không phải là Tông Hàn ta, mà là cười Nữ Chân."

" Ha xem như ta nói lỡ lời."

Hoàn Nhan Tông Bật hỏi:

" Như thế nào, con người Âu Dương này đủ độc rồi chứ?"

Hắn vừa nghe nói Âu Dương làm giám quân, cũng biết tiểu tử này muốn làm chuyện xấu. Nhưng không ngờ lại xấu đến mức thế này. Hắn cũng không biết, Âu Dương mặc dù xấu, nhưng vẫn nghĩ không ra biện pháp chuyên nghiệp như vậy.

" Trương Tuấn không phải là người bình thường, muốn phá hỏng xe nước gần như không có khả năng."

Hoàn Nhan Tông Bật nói:

" Ta lại có một kế, có thể báo thù này."

" Kế gì?"

" Quân Tống trước có quân hộ xe, trái phải có kỵ binh phối hợp tác chiến, giữa còn chồng chất trọng pháo. Trận hình rất khó triển khai."

Hoàn Nhan Tông Bật nói:

" Cho nên bọn họ công thành nhiều nhất chỉ có thể phái ra một ngàn người."

" Ngươi ý là?"

Hoàn Nhan Tông Bật cười nói:

" Để hắn công."

Tông Hàn không phải là ngu đần, lập tức hiểu rõ:

" Ngươi ý là để chúng ta từ trên cổ tháp bắn xuống quân Tống trên tường thành?"

" Tháp cao hơn một trăm hai mươi thước, quan sát tường thành, không hề có cản trở. Một trăm xạ thủ cố thủ trên tháp, quân Tống sẽ giống như là con mồi còn chúng ta là thú săn, không chỗ ẩn núp."

" Được."

Tông Hàn vui vẻ nói:

" Vậy thì giao cho ngươi phụ trách."

" Yên tâm, ta tất nhiên sẽ không mất mặt như ngươi."

...

" Chết tiệt, lại mất mấy trăm người."

Trương Tuấn sau khi nghe chiến báo giận dữ vỗ đùi đứng dậy. Hai lần công thành, tổn thất thảm trọng. Mặc dù người Nữ Chân cũng tổn thất không nhỏ, chết rét, nổ chết không phải là số ít. Nhưng Trương Tuấn biết lần đầu tiên giao phong, bản thân hoàn toàn là dựa vào vũ khí bí mật kiếm được mấy phần, hơn nữa tính ra chịu thiệt là mình. Ngoại trừ sát thương kẻ địch, căn bản là không có lấy được thành quả chiến lược.

" Thủ đoạn này thật độc ác."

Âu Dương nói:

" Cổ tháp cao hơn một trăm hai mươi thước, trên tường thành liếc mắt đã thấy. Nữ Chân thiện bắn tến, căn bản củng cố không ngừng tường thành. Hơn nữa đường cấm quân ta tiến công tắc nghẽn, binh lực rất khó vận chuyển lượng lớn một lần duy nhất."

Ngô Giới nói:

" Nhưng mạt tướng thấy, Nữ Chân cũng tương đối kiêng kỵ guồng nước của quân ta."

" Vô dụng, guồng nước chỉ có thể tiến vào được hai trăm bước, tiến thêm nữa chỉ có thể bắn vào tường thành."

Trần Quy nói:

" Tác dụng lớn nhất của guồng nước chính là để người Nữ Chân từ bỏ tường thành mà thôi."

Trương Tuấn nói:

" Nếu bọn họ không cần tường thành, chúng ta cũng không cần. Ra lệnh cho thu thập bao thuốc nổ."

...

Quân Tống sau giờ ngọ tự động rút lui, hai bên tạm thời đình chiến. Sau khi trải qua cả đêm, quân Tống lại bắt đầu chiến thuật ngày hôm qua. Binh hộ xe, kỵ binh dàn trận.

" Báo."

Tông Hàn đang uống trà bơ, một thân binh xông vào báo cáo:

" Đại soái, quân Tống đang đào địa đạo ở dưới thành."

" Đào địa đạo?"

Tông Hàn nghĩ nghĩ chợt giật mình:

" Bọn chúng không phải là đào địa đạo."

Vừa nói xong, một tiếng nổ oanh tạc cực lớn vang lên.

Tông Hàn vội vàng ra cửa, một tên thân binh nửa đường chặn lại báo cáo:

" Đại soái, quân Tống đang cho nổ tường thành."

" Ta biết rồi."

Sắc mặt Tông Hàn rất khó coi, hắn đoán được quân Tống muốn làm gì. Vào lúc mình từ bỏ tường thành, quân Tống dưới tường thành đào hố, tiến hành cho nổ tường thành. Đừng nói có ba tầng tường thành, cho dù có mười tầng cũng không đủ quân Tống phả hỏng. Người ta kiến cắn voi, từng chút một cắn chết ngươi.

" Ai nha, đại nguyên soái, ngươi lại sắp cướp rồi."

Hoàn Nhan Tông Bật xuất hiện.

" Chẳng lẽ đợi người ta nổ tung thành một lỗ lớn sao?"

" Ý của ta là, đại nguyên soái khoan hãy nóng vội. Dù sao cũng phải cướp, không bằng để cho bọn họ nổ nhiều hơn chút đi."

" Có ý gì hả?"

" Một khi có hiệu quả, bọn họ sẽ vận chuyển lượng lớn hỏa dược qua sông hộ thành tiến hành liên tục phá hoại. Lúc này lại ra tay, hỏa tiễn tùy tiện bắn vài mũi tên, quân Tống liền gà bay trứng vỡ, còn có thể nổ chết quân hộ xe bọn họ."

...

Ngô Giới nói:

" Tướng quân, đã hiện ra một lỗ nhỏ rồi, có phải vận chuyển lượng lớn hỏa dược vào không? Tiến hành đại phá lỗ hổng?"

Trương Tuấn không trả lời hỏi:

" Âu đại nhân, ngươi cảm thấy sao?"

" Từ bỏ tường thành cho thấy, thống soái Nữ Chân không phải đơn giản."

Âu Dương nói:

" Nhưng đã nổ năm sáu bao thuốc nổ, tường thành ngay cả một người Nữ Chân cũng không có xuất hiện quấy nhiễu, quá mức quái dị."

Âu Dương dùng dạ tiểu nhân để thử suy đoán.

" Ừm, ta cũng cho rằng như vậy."

Trương Tuấn nói:

" Ngô tướng quân, đem người rút về, đừng để người ta lại có được lợi ích thêm nữa, nếu không sẽ đả kích lớn đến sĩ khí."

Người mặc dù ít, nhưng tâm tình thất bại lại sẽ không nhỏ.

" Vâng."

Ngô Giới ôm quyền rời khỏi.

...

Hai ngày trước mắt, tất cả mọi người không có chiếm được tiện nghi gì. Trương Tuấn bên này còn có thời gian, cũng không gấp. Tông Hàn dĩ nhiên là lại càng không gấp. Ngày thứ ba, tuyết ngừng mặt trời ló dạng, quân Tống tạm thời đình chỉ hành động.

Hội nghị bữa trưa, Trương Tuấn và mấy người tướng lãnh chủ yếu còn có Âu Dương ăn cơm họp. Trương Tuấn nói:

" Hiện nay có hai cách. Thứ nhất, giảm guồng nước, để ta có thể bố trí quân công thành ít nhất năm ngàn người một đội. Nhưng cứ như vậy, thì không cách nào áp chế kẻ địch tường thành, chẳng khác nào cường công. Kỵ binh hai bên không thể triệt tiêu, nếu không lỡ như bị người ta tập kích ngược lại, tiền quân sẽ làm loạn hậu quân, có thể dẫn tới thất bại tan tác. Phương pháp thứ hai loại bỏ trọng pháo, hai ngàn người làm một đơn vị trợ giúp tường thành. Nhưng không có trọng pháo, bắc thành chủ yếu tích trữ binh lực có thể thoải mái trợ giúp tường thành, đó chính là vật lộn, chúng ta lục tục vận chuyển, bọn họ lục tục phái binh, tường thành là địa phương quyết thắng thua, tổn thất sẽ phi thường thảm trọng, hơn nữa một khi tiến công không thể dừng lại."

" Ghét nhất chính là cổ tháp cao một trăm ba mươi thước."

Âu Dương hỏi:

" Trần đại nhân, pháo nước có thể bắn đến cổ tháp hay không?"

" Miễn cưỡng có thể."

Trần Quy cười khổ nói:

" Đại nhân chẳng lẽ muốn ngập nước cổ tháp? Theo ta được biết, cổ tháp vô cùng chắc chắn, cũng đều là gạch ruột đặc lại thêm đá xanh bằng phẳng xây thành."

" Không đúng, tháp cao mười ba thước, đã vô cùng cao rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện