" Tống và Liêu tuy đã đánh xong rồi, nhưng Khiết Đan và người Hán vẫn còn chưa đánh xong."

Tiêu Cam Vân nói:

" Bộ tộc Khiết Đan chỉ có hai họ, một là Gia Luật, hai là Tiêu. Không họ Triệu cũng không họ Âu, lại càng không phải họ Trương, Vương, Lý, Xử. Huynh đệ biết không? Bộ tộc Khiết Đan có một con sông, tổ tông gọi nó là Hoàng Thùy, nói nó là con gái của Hoàng Hà, còn có một dòng sông tên là Thổ Hà. Truyền thuyết, một tiên nữ ngồi xe thanh ngưu từ Hoàng Thủy đến đây, và một tiên nhân cưỡi bạch mã từ Thổ Hà đến, ở nơi giao nhau giữa hai nhánh sông gặp nahu, hai người mến nhau, kết làm phu thê, bọn họ chính là thuỷ tổ tộc Khiết Đan. Khiết Đan là con của thần."

" Ừm, đại ca."

Âu Dương nói:

" Bọn họ được gọi là hợp thể song tu, cho dù là tiên nữ hay là tiên nhân đều thuộc về Đạo gia. Đạo gia phần lớn là người Hán tu tiên đắc đạo/ cho nên nếu theo như truyền thuyết này mà nói, Khiết Đan cũng là con cháu người Hán."

" Nói bậy."

" Nói bậy chỗ nào"

Âu Dương nói:

" Mắt đen, tóc đen, da vàng. Đại ca ngươi xem xem, ngươi và ta lớn lên có cái gì khác nhau? Người ta nói ngươi là người Khiết Đan, con của thần. Vậy người Hán thì sao, là con của thần sao?"

" Ngươi đây là lời lẽ sai trái."

Âu Dương nói:

" Đại ca, ngươi cho huynh đệ một lý do ngoại trừ họ đi. Là người Hán với người Khiết Đan không tốt, hay là người Hán so với người Khiết Đan các ngươi càng ức hiếp bách tính hơn? Hoặc là người Hán xem các ngươi là dân tộc thứ hai, khinh thường các ngươi? Ngươi đi hỏi bách tính Lâm Hoàng phủ xem, xem bọn họ càng muốn đi theo hoàng đế ngu ngốc của các ngươi, hay là hài lòng cuộc sống bây giờ."

" Huynh đệ cần gì nói những kẻ vô tri kia."

Tiêu Cam Vân chỉ về phía sau nói:

" Huynh đệ hỏi bọn họ, bọn họ là nguyện ý chết trận, hay là nguyện ý làm nô lệ người Hán?"

" Nô lệ?"

Âu Dương hỏi:

" Chỗ nào giống nô lệ? Đại ca cũng biết Tống ở Nữ Chân là chính sách gì? Chẳng lẽ đại ca không phải là bức Đại Tống với Khiết Đan như thế sao?"

" Đúng vậy."

Tiêu Cam Vân nói:

" Người Khiết Đan mấy trăm vạn, người Hán các ngươi giết được hết sao?"

" Ngươi ngay từ đầu mục đích chính là muốn chúng ta ép buộc người Khiết Đan thần phục phản kháng sao?"

Âu Dương nói:

" Lý do?"

" Lý do bởi vì chúng ta là người Khiết Đan."

Tiêu Cam Vân nói:

" Các ngươi là người Hán. Huynh đệ, nếu có ngày Tống Triều của ngươi diệt vong, toàn bộ mọi người muốn đầu hàng người Khiết Đan, ngươi có thể giống như ta như vậy hay không? Tình nguyện ngọc nát, không làm ngói lành, kiên trì tiếp tục?"

" Cái này..."

Vấn đề này, Âu Dương quả thật chưa từng nghĩ qua. Đổi lại tự hỏi một hồi, bản thân nếu như là tình cảnh kia, dường như cũng sẽ lưu lại mồi lửa phản kháng. Âu Dương lắc đầu:

" Đại ca, vấn đề này của ngươi không có ý nghĩa. Bây giờ thắng chính là người Hán, chẳng lẽ ngươi cho rằng chừng này nhân mã của ngươi có thể đánh bại người Hán?"

" Đương nhiên không thể đánh bại, nhưng mà có thể giết các ngươi. Các ngươi vừa chết, triều đình Đại Tống tất nhiên sẽ chấn động rồi sau đó trả thù. Đức Phi cùng với Da Luật Thuần hay là cả triều có thể đều phải chôn cùng. Người Khiết Đan một lần nữa sẽ bị nghi là nổi lên phản kháng."

Tiêu Cam Vân nói:

" Quan trọng nhất là binh sĩ Khiết Đan chưa có giao tiếp, bọn họ sợ hãi sự trả thù của người Hán, rất có thể sẽ lập tức giải tán, rồi lại tụ tập lại mưu đồ phục quốc, Đông Kinh bát ngát mênh mông sớm muộn chúng ta có thể cũng có thể ngóc đầu trở lại, gầy dựng lại vương quốc Khiết Đan."

" Đáng tiếc."

Âu Dương nói:

" Đáng tiếc đại ca tuy tính toán tỉ mỉ, nhưng hộ vệ ta đã phá vòng vây mang bức thư tự tay ta viết đi. Hàn Tướng quân sau khi nhận được thư, sẽ phong tỏa tin tức, báo hoàng gia cũng chỉ sẽ cung cấp tin tức đúng đắn. Cho dù chúng ta bên này toàn bộ chết trận cả, cũng sẽ không khiến cho người Dương Bình bất mãn. Về phần chúng ta, tiếp qua một hai chục năm nữa, chân tướng sẽ công bố, đến lúc đó mọi người phong vương cũng không kỳ lạ quý hiếm gì cả."

"..."

Tiêu Cam Vân trầm mặc thật lâu nói:

" Chẳng lẽ các ngươi cũng không muốn báo thù sao?"

" Ngươi là đại ca của ta, đại ca sẽ hạ độc thủ với huynh đệ. Nhưng huynh đệ sẽ không đi hại đại ca."

Âu Dương nói:

" Nhưng huynh đệ vẫn muốn khuyên đại ca buông xuống những ý niệm này. Đại ca nếu như là muốn tốt cho người Khiết Đan, huynh đệ có thể tiến cử đại ca làm quan viên tứ phẩm triều đình, rồi sau đó đại ca lại có thể thay mặt người Khiết Đan nói chuyện trên triều đình. Chẳng lẽ đại ca không suy nghĩ đến bộ hạ của ngươi sao? Bọn họ có lão bà có hài tử, bọn họ đi theo đại ca, không hoàn toàn là bởi vì Khiết Đan, mà là mọi người ý hợp tâm đầu, đối xử chân thành với nhau."

"..."

Tiêu Cam Vân sau một hồi trầm tư nói:

" Huynh đệ, uống chén rượu này, duyên phận của huynh đệ chúng ta cũng đã đi đến cùng."

" Âu Dương cầm lấy túi rượu, uống một hơi, rồi sau đó đứng lên nói:

" Bảo trọng"

" Bảo trọng"

Tiêu Cam Vân giơ túi rượu uống.

...

Tiêu Cam Vân căn dặn:

" Mệnh lệnh phóng hỏa, đuổi bọn họ đi ra, nhớ rõ, đừng để Âu Dương chạy."

Phía dưới còn chưa có đáp lại, cửa Châu phủ mở ra, ba mươi mấy con ngựa đột nhiên băng băng nhắm cửa hướng đông chạy đi. Người Khiết Đan rõ ràng không ngờ người Tống còn dám đi trước tiến công, lúc này liền loạn. Lại bị mấy súy thủ pháo của người Tống công kích mở ra một con đường. Tiêu Cam Vân kinh hãi:

" Đuổi theo!"

Nhưng lập tức tỉnh ngộ:

" Hai trăm kỵ binh đuổi theo, còn lại bất động tại chỗ."

Lúc này, kỵ binh cửa sau Châu phủ đều xuất hiện, ba mươi người làm một đội, phân ra hai đội thủ cửa nam và cửa bắc. Bởi vì thay đổi bất ngờ, hiệu lệnh của Tiêu Cam Vân không truyền đạt hết được, không chỉ có toàn quân có chút hỗn loạn, hơn nữa cũng không phân ra được hai trăm kỵ binh đuổi bắt kẻ địch.

Đồng thời, trong tường vây Châu phủ bay ra trăm mũi tên, lại càng làm rối loạn cước bộ truy kích của binh Khiết Đan. Rồi sau đó bộ binh Châu phủ đều xuất hiện, toàn thân mặc giáp bày trận, chỉnh tề bước ra, không chút nào sợ hãi kỵ binh với thủ vệ ở ngoài Châu phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện