Buổi nói chuyện này mặc dù vô lễ, nhưng là lại có lý. Triệu Ngọc trầm mặc một hồi lâu mới nói:

" Với Mông Cổ Tây Liêu, trẫm cũng nhất định phải có được, Thổ Phiên, Đại Lý, trẫm cũng có suy nghĩ. Nhưng các bộ tộc Mông Cổ đã thần phục, đặc biệt là tám bộ Địch Liệt, không chỉ có nhóm đầu tiên phản Liêu nhập Tống, lại càng là lực lượng chủ yếu ngăn cản người Liêu chạy về phía tây. Nhưng... Ngươi nói giết là giết sao? Trẫm làm sao giải thích đây? Nếu ngươi không nhận tội, có phải là muốn trẫm nhận tội, nói bản thân trẫm đề ra mà làm trái không?"

Triệu Ngọc mặc dù nói lý do, nhưng lại không phủ nhận nguyên nhân Âu Dương nói.

Âu Dương hỏi:

" Bệ hạ. Ban đầu bệ hạ muốn đem thảo dân trị tội. Rốt cuộc là muốn trị tội như thế nào?"

"... Lưu đày ba nghìn dặm."

" Ngươi thực tuyệt tình như vậy?"

Âu Dương rất không cam lòng hỏi.

" Dù sao chuyện này là bản thân ngươi làm loạn, tại sao có thể trách trẫm tuyệt tình?"

Triệu Ngọc khẩu khí thay đổi nói:

" Hơn nữa lưu đày đến đâu, ngươi còn không phải nổi tiếng như nhau sao. Chỉ cần trẫm vẫn còn trên ngôi vị hoàng đế, đợi sau khi chuyện này qua đi, muốn đưa ngươi về, chỉ là một câu nói thôi sao."

Âu Dương cười khổ:

" Ngài là bệ hạ, nói như thế nào cũng được."

Triệu Ngọc cũng không giải thích:

" Trẫm dự định ngự giá đích thân tới hai vùng Liêu Kim uỷ lạo quân đội, an ủi dân sinh. Vốn là muốn Lý Cương giám quốc, nhưng lo lắng Lý Cương quá thành thật, chưa chắc có thể trấn áp được một vài kẻ có một dạ hai lòng. Cho nên để cho ngươi nhậm chức hữu tướng, phụ tá Lý Cương, ngươi thấy thế nào?"

Âu Dương chợt hiểu ra, đây mới là mục đích thực sự bắt đầu dùng mình. Triệu Ngọc đi Liêu Kim là hành trình rất quan trọng, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế, đối với củng cố vùng đất chiếm lĩnh mà nói là một chiêu phi thường cao minh, với củng cố cai trị địa phương có ý nghĩa vô cùng sâu xa. Dự định vốn dĩ là Lý Cương giám quốc, nhưng triều đình và năng lực của thương nghiệp dân gian đã nằm ngoài suy tính của Triệu Ngọc, xem tình huống, Lý Cương rất khó có thể khống chết bọn họ.

" Chuyến đi Liêu Kim lần này, hoặc là nửa năm, hoặc là một năm."

Triệu Ngọc nói:

" Tây Hạ cũng muốn đi, trẫm còn muốn ở những nơi đó dựng miếu bái tổ, bảo vệ Đại Tống ta mãi mãi trấn giữ nơi này."

Chờ chuyện bên này dẹp yên, Triệu Ngọc đã có thể quang minh chính đại lên Thái Sơn bái tế trời đất, đạt được danh hào võ công hoàng đế, nhân nghĩa hoàng đế gì đó.

Âu Dương gật đầu:

" Bệ hạ biết mình sắp đi xa, ban đầu là kiêng kỵ tài năng của ta, cho nên muốn đem ta lưu đày ba nghìn dặm, sau khi ổn định rồi trở về. Nhưng bệ hạ lại phát hiện, nếu như lưu đày ta, Lý tướng không cách nào kiểm soát chuyện triều đình và dân gian. Cho nên bệ hạ liền đổi chủ ý, dự định để ta đi làm hữu tướng."

Triệu Ngọc cũng không so đo nói:

" Có một điểm ngươi sai rồi, thực sự không phải là kiêng kỵ tài năng của ngươi mà muốn đem ngươi lưu đày ba nghìn dặm, mà là cho các tộc Mông Cổ một cách giải thích."

Âu Dương cười nói:

" Giải thích cho bọn họ làm gì? Kẻ thắng làm vua, cần phải giải thích sao?"

Triệu Ngọc không muốn cùng một người không được Nho gia hun đúc thảo luận vấn đề này:

" Vậy ngươi có mong muốn tiếp nhận chức vụ hữu tướng này hay không?"

Âu Dương do dự một hồi hỏi:

" Bệ hạ không sợ ta làm chuyện xấu?"

Triệu Ngọc nói:

" Ba đường quân, một đường biển đều đang trực thuộc trẫm, trẫm còn mang theo năm vạn cấm quân Đông Kinh, ngươi muốn làm chuyện xấu gì?"

" Ta nói là, một vài biến hóa trong nội bộ triều đình."

"Tùy ngươi, chờ trẫm trở về không hài lòng thì biến trở về là được."

Triệu Ngọc nói:

" Còn nữa, trẫm cũng vài suy nghĩ muốn để ngươi đi thực hiện."

...

Triều hội ba ngày sau, sau khi mọi người đứng vững, Âu Dương đang mặc quan phục nhất phẩm rất phong cách từ cửa chính tiến vào. Tin tức này giữ bí mật rất kỹ, tất cả mọi người vừa thấy tình huống này liền hai mặt nhìn nhau, nghị luận rối rít. Âu Dương cũng không giải thích, cười cười chào phất tay với mọi người, điều này làm cho mọi người càng khó hiểu hơn.

" Hoàng thượng giá lâm"

Một tiếng hô của Cửu công công, quần thần cúi đầu. Hoàng đế vào triều cũng có sự chú ý, từ cửa chính vào triều, từ cửa hông rời triều.

Sau khi Triệu Ngọc ngồi lên long ỷ, nhìn xuống vẻ mặt của mọi người, cũng có chút buồn cười. Triệu Ngọc cũng không vội, chờ các thần tử nhắc tới. Nhưng Triệu Ngọc không ngờ, không chỉ những quan viên kiên trì bãi bỏ chức của Âu Dương kia không nói lời nào, ngay cả Lý Cương không phải vì lợi ích cá nhân cho rằng nhất định phải bỏ chức quan của Âu Dương đi cũng không mở miệng.

Triệu Ngọc sau khi khụ một tiếng nói:

" Chúng ái khanh có thể rất nghi hoặc vì sao Âu Dương không chỉ không bị hỏi tội, ngược lại còn được thăng quan? Nhưng mọi người hẳn là hiểu rõ, Âu Dương nếu không phải là một mực không muốn thăng quan, bằng công lao nhiều năm như vậy sớm đã có thể có chức Tể tướng. Vốn trẫm không nghĩ bắt đầu dùng Âu Dương, nhưng trẫm lại nhận được tin tức, có người định gây sóng gió trong lúc trẫm ngự giá Tây Hạ cũ, Liêu, Kim. Cho nên trẫm quyết định tạm thời không trị tội Âu Dương tự tiện điều binh, chờ trẫm sau khi trở về sẽ trị sau."

Lời này nói rất được, rất có nghệ thuật, lúc này người nhảy ra nói rất có thể chính là người gây sóng gió. Hơn nữa Triệu Ngọc cũng nói, chỉ là tạm thời bắt đầu dùng Âu Dương ngăn chặn ai đó có khả năng gây chuyện xấu mà thôi, cũng không phải không truy cứu sai lầm của Âu Dương, người làm mọi việc vì đại cục, chẳng hạn như Lý Cương tất nhiên sẽ chấp nhận cách nói này. Mà những người kiên quyết phản đối Âu Dương làm quan, bây giờ cũng không dám nhảy ra nói, nếu không thứ nhất đắc tội Âu Dương, thứ hai liền bị làm thành điển hình.

Một mảnh trầm mặc, Lý Cương nói:

" Từ nay về sau chuyện thư tỉnh, còn nhiều việc làm phiền Âu tướng."

Âu tướng? Lời này nghe thật là thoải mái. Âu Dương khách khí nói:

" Lý tướng khách khí, bổn tướng chỉ là đối phó mấy ngày này thôi, bệ hạ vừa về lại thì sẽ vào lại trong Thiên Lao của Khai Phong phủ mà thôi. Có điều bệ hạ tháng sau mới đi, cho nên hạ quan xin Lý tướng cho thả một tháng, hi vọng Lý tướng phê chuẩn."

...

Âu Dương trở thành hữu Tể tướng, lập tức trở thành chủ đề bàn luận sôi nổi đầu đường cuối ngõ. Rất nhiều người cảm khái, lên voi xuống chó chẳng qua là tùy vào một suy nghĩ của Hoàng đế mà thôi. Một là lưu đày ba nghìn dặm, một là quan cư nhất phẩm. Có điều, mọi người đều rất coi trọng Âu Dương. Năng lực của Âu Dương chân thật đáng tin, danh vọng của hắn cũng không thấp hơn Lý Cương chút nào. Rất nhanh, Âu Dương được thả trở thành tiêu điểm khắp nơi.

Âu Dương trước tiên về lại nhà ở Dương Bình, tuy rằng người không có ở đây, nhưng Kim nương vẫn sửa sang lại trong nhà gọn gàng ngăn nắp. Kim nương thấy Âu Dương không có chuyện gì, không nhịn được chảy vài giọt nước mắt. Tới Âu Dương gia trước Âu Dương còn có một người, Âu Dương vừa thấy, đem áo khoác giao cho Kim nương cười nói:

" Âu Bình, vợ ngươi bảo ngươi tới thám thính tin tức à?"

" Không phải vậy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện