Lôi Quân quyết chính là yếu quyết làm cho nguyên thần di chuyển nhanh hơn trong trạng thái chiến đấu. Nó chính là thứ làm cho nguyên thần kích hoạt các đại huyệt mạnh hơn bình thường. Mà tại sao lại có Lôi Quân quyết trong chiêu kiếm kia? Nguyên nhân chính là khi tiến vào Vạn Điển đường với Thông Thiên thần dịch, Liễu Thiên đã đọc và dung hợp yếu quyết này vào Lôi Viên quyết. Vì thế mà mỗi khi vận hành Lôi Viên quyết thì cũng chính là vận hành cả Lôi Quân quyết.

Điều thứ ba làm lên một chiêu kiếm cực mạnh là sự cộng hưởng.

Liễu Thiên lại hiểu rằng sự cộng hưởng sẽ làm tăng sức mạnh nên mỗi khi vận hành hắn luôn đồng loạt kích hoạt nhiều đại huyệt cùng một lúc và cùng thời điểm xuất kiếm nên một kiếm hắn đánh ra mạnh hơn bình thường rất nhiều lần.

Trước kia với Sơ nguyên Quân Viên song quyết này đã kích phát tiềm năng của cơ thể lên mấy lần nhưng hôm nay lại với Chân nguyên thì sự kích phát đó lại kinh khủng hơn trước rất nhiều. Thế nhưng mọi thứ đều có hai mặt, xuất kiếm mạnh hơn nhiều lần thì phản phệ lại cũng mạnh hơn nhiều lần và với thân thể hắn lúc này thì vẫn chịu được tải từ một kiếm như vừa rồi.

“Lần sau tốt nhất không nên thử mà không biết hậu quả, nếu như mình vừa rồi dùng toàn lực thì không biết truyện gì sảy ra nữa!” Liễu Thiên nhặt thanh kiếm lên tự nhủ rồi cũng đi lên thu rọn đống cây đổ do mình gây ra.

Sau khi thu rọn đống cành lá, hắn tiếp tục cầm kiếm lên chuẩn bị luyện các chiêu tiếp theo trong Lôi Phá kiếm pháp.

“Trong năm thức của Lôi Phá Kiếm pháp thì Lôi Trảm không có gì đặc biệt, dùng lôi điện tạo thành chảm kích, cái này cũng có phần thừa thãi không hiệu quả. Nhất là mình không tạo ra được lôi điện, tốt nhất không cần dùng đến lôi điện công kích để bày vẽ làm gì, chỉ kiếm khí là đủ rồi.

Lôi Điểm thì cũng không có mấy tác dụng, lôi điểm dùng nguyên thần hóa thành lôi điện chắn đòn công kích dù có đạt cực hạn cũng không hể đỡ được một kích mạnh của đối thủ ngang tầm, mình vẫn thích luyện kỹ năng chặn đến đỉnh cao hơn là phụ thuộc vào chiêu này. Còn đặc tính tăng phản xạ của Lôi Điểm này mình cũng luyện xong từ lâu rồi bây giờ chỉ kết hợp với chân nguyên thì phản xạ sẽ tăng lên một cảnh giới mới.”

Liễu Thiên nghĩ lại mấy thức tiếp theo trong Lôi Phá kiếm pháp bắt đầu đưa ra quyết định có tiếp tục luyện hay bỏ.

“Lôi Biến, chiêu này lấy cực tốc làm chính, nhất kích tất sát, cái này cần dùng, mình có tam bộ di nữa thì càng phải luyện.” Liễu Thiên lẩm bẩm tính toán.

“Lôi Kích! Sáu kiếm công kích liên tục thành một tổ lục hợp, kiếm nào cũng đánh ra với tốc độ cực nhanh và phải nhằm vào chỗ hiểm trên cơ thể đối thủ. Cái này cũng nên luyện!”

Liễu Thiên chọn lọc toàn bộ một lượt rồi tiếp tục tu luyện.

Cứ như vậy, Liễu Thiên cả buổi sáng Liễu Thiên luyện kiếm, chiều đến thì hắn vừa luyện khinh công vừa luyện thể lực.

Nói đến khinh công thì cũng vậy, Liễu Thiên đã diễn luyện quá nhiều lần với Sơ nguyên rồi nên bây giờ chỉ cần làm quen với chân nguyên mà thôi.

Trước kia, Liễu Thiên chỉ hiểu đại khái về Nhạn hành cũng có thể luyện tập được tiểu thành. Hôm này có thêm chân nguyên hắn sẽ nghiền ngẫm lại từng bộ phận của môn khinh công này.

Nhạn hành trước hắn chỉ chia làm mấy bước như tập thể dục nhưng thực tế môn khinh công này vốn gồm tam chuyển, nhị kỳ. Tam chuyển là Vận lực, Vành khí và Tán Khí, nhị kỳ là hành không và tá địa. Môn khinh công này chia ra như vậy nhưng lại kết hợp đan xen với nhau vì trong nhị kỳ đều có tam chuyển.

Trong nhị kỳ thì hành không chính là quá trình bay trên không, trong quá trình này vận lực chính là điều tiết nguyên thần tràn ra mao mạch, Vành khí là quá trình quy hợp tạo thành lớp màng giúp tăng tiết diện cơ thể và Tán khí là quá trình xúc áp lực đẩy khiến cơ thể bay đi nhanh hơn.

Tá địa kỳ là quá trình di chuyển chạm đất cũng là bước tạo đà cho hành không, trong quá trình này thì vận lực chính là chạy đà, vành khí chính là vận khí vào bàn chân tạo thành bàn đạp để bật cao hơn, tán khí vẫn là áp xúc lực đẩy khiến cơ thể bay lên cao.

Vì đã luyện rất nhiều lần rồi nên rất đơn giản để Liễu Thiên dùng Nhạn Hành với Chân nguyên.

Hắn chạy đà hơn hai trượng rồi chân phải đạp mạnh một cái nhảy lên không.

Quả nhiên với chân nguyên một nhảy của Liễu Thiên có thể đạt độ cao hơn ba trượng.

Liễu Thiên vừa nhảy lên cao thì hai tay dang ra, chân nguyên theo hai cánh tay bùng ra tạo thành một đôi cánh mờ mờ, cùng lúc đó chân nguyên cũng tản ra đằng sau đẩy thân thể Liễu Thiên bay nhanh hơn một chút về phía trước.

Vơi lực đà mạnh, vành khí làm cánh, tán khí tiếp thêm lực, Liễu Thiên bay một cái hơn hai mươi trượng mới dừng lại. Khi hết lực đà thì lực đẩy của tán khí và lực cản của vành khí không đủ làm cho Liễu Thiên bay tiếp, hắn phải hạ xuống để tiếp lực nếu muốn bay tiếp.

Động tác tiếp đất của hắn cũng rất thành thạo, hai chân nhẹ nhàng đưa ra đạp đạp vài cái là đã tiếp đất một cách dễ dàng.

Hắn không có bay tiếp mà dừng lại luôn, hắn luyện như vậy cũng tạm ổn rồi nên không muốn thể hiện ở đây.

Nhạn hành khinh công chính là khinh công mượn lực cản của không khí để lướt đi xa hơn. Thế nhưng không có lực đà lớn và độ cao nhất định thì việc lướt này thật vô nghĩa. Vì thế với nhạn hành thì vận lực càng mạnh thì bay càng xa. Nhưng cũng phải nói rằng nếu luyện tập tốt cách dùng vành khí để uốn lượn như chim nhạn thì cũng có thể bay xa hơn.

Liễu Thiên thì tự biết học theo cách bay của chim nhạn thì cần phải quan sát và thực hành rất nhiều mới có thể thành công được. Nhưng hắn bây giờ thì đâu có thời gian chạy theo xem chim nhạn bay thế nào. Hắn nghĩ rằng tốt nhất là cứ luyện tập các bước thật tốt đã còn ý cảnh cứ từ từ hoàn thiện cũng được.

Nghĩ vậy lên Liễu Thiên liền chuyển qua môn khác.

“Lưu Thủy bộ, bộ pháp này chính là thứ mình tu luyện hiệu quả nhất. Trước kia tốc độ di chuyển trong địa hình phức tạp nhiều vật cản của mình đã gần bằng tám thành tốc độ di chuyển bên ngoài khoảng trống. Bây giờ đã lên Khai Minh cảnh thì chắc chắn mình sẽ chạy nhanh hơn rất nhiều so với trước. Như vậy nếu muốn giữ tốc độ cao để di chuyển trọng địa hình phức tạp nhiều vật cản thì tốc độ phản xạ của mình có theo kịp không?

Liễu Thiên lúc này lại nhớ đến Lưu Thủy bộ rồi tự hỏi.

“Chắc chắn là không thể rồi, phải biết mình chạy với chân nguyên kích hoạt ở địa hình bằng phẳng và không vật cản có thể đạt ngoài 60km/h vậy tốc độ đó mà đưa vào rừng cây kia thì làm sao thi triển được?” Liễu Thiên lúc này lắc lắc đầu thầm nghĩ.

“Không những thế Lưu Thủy bộ khi có nguyên thần kết hợp thì còn làm tăng tốc độ di chuyển lên một vài thành nữa, vậy mình cần luyện tập nhiều hơn thì mới có thể thích nghi được!” Liễu Thiên lại thầm tính toán.

“Lưu Thủy bộ khi ngoài Khai Minh cảnh lại còn có khả năng dữ thăng bằng cực cao. Trước kia dù có di chuyển uyển chuyển đến mấy thì thân hình của mình đa số vẫn đứng thẳng vuông góc với mặt đất. Thế nhưng bây giờ nếu luyện tập tốt mình có thể di chuyển nghiêng ngả đủ kiểu nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tốc độ.” Điều này chính là điểm Liễu Thiên mong đợi ở cuốn Lưu Thủy bộ này.

Theo hắn nghiên cứu thì Lưu Thủy bộ nói là bộ pháp đơn giản nhưng khi dùng cùng chân nguyên thì nó cũng có thêm yếu quyết phụ trợ, yếu quyết này chủ yếu giúp cơ thể vận hành tạo thành một màng chân nguyên bao bọc cơ thể, tác dụng của lớp chân nguyên này chính là luôn giữ thăng bằng trong quá trình di chuyển.

Nói dễ hiểu ra thì khi người di chuyển ngả xuống gần đất thì lớp nguyên thần quanh thân sẽ như một chiếc chân chống đỡ không cho cơ thể ngã. Tất nhiên nói thì đơn giản như vậy nhưng khi luyện lại khó vô cùng. Nguyên nhân là khi đứng im thì dùng nguyên thần chống đỡ cơ thể ngả ra rất đơn giản nhưng khi đang di chuyển nhanh thì lại khác. Nếu dùng không đúng lực, đúng phương, đúng thời điểm thì ngay tức khắc sẽ bị chính lực phản chấn đánh ngã. Không chỉ vậy mà khi đang di chuyển nhanh, tinh thần luôn phải căng ra để phản xa né tránh thì muốn vận hành nguyên thần thuần thục lại rất là khó.

“Thử cái mới đã!”

Liễu Thiên nghĩ đến việc mình có thể di chuyển uyển chuyển như lướt ván bằng Lưu Thủy bộ thì liền hưng phấn hẳn lên, mọi khó khăn hắn đều không để trong lòng.

“Đầu tiên là vận chân nguyên vào đôi chân để tăng ma sát và độ bám, chân nguyên khi đó sẽ như một loại keo, nó sẽ cân bằng để dữ cơ thể không bị đổ. Đồng thời toàn thân cũng tiết ra chân nguyên để cơ thể thêm thống nhất một thể và cũng tạo ra một không quyển chống đỡ cơ thể theo nhiều phương chiều.”

Liễu Thiên lẩm bẩm xong thì liền thực hành luôn.

Hắn liền cực nhanh chạy đi, đồng thời khi đó hắn bắt đầu hơi nghiêng sang trái, rồi lại nghiêng sang phải một chút. Cơ thể hắn nghiêng ngả hai bên nhưng tốc độ di chuyển vẫn không đổi nên nhìn hắn không khác gì một chiếc xe moto đang ôm cua liên tục. Nhưng khi này độ nghiêng của hắn cũng không lớn cho lắm nhìn chỉ hơi ngả một chút, tính ra độ nghiêng chưa đến mười độ.

“Tên kia làm gì mà cứ chạy đi chạy lại vậy!”

“Chẳng rõ, hắn đang luyện tập cái môn bộ pháp gì không biết?”

“Nhìn có vẻ nguy hiểm a!”

“Liễu Thiên!”

Khác với buổi sáng, buổi chiều trên sân có khá đông đệ tử đang luyện tập, mà khi thấy Liễu Thiên luyện tập kiểu khác người thì mọi người đều thì nhau bàn luận. Trong số đó không thiếu kẻ tò mò đã dừng hẳn lại xem Liễu Thiên luyện tập.

“Thử một góc nhỏ hơn xem nào!” Liễu Thiên thì không để ý, hắn vừa chạy vài vòng thì đã cảm thấy muốn thành thục với độ nghiêng của cơ thể, hắn muốn ngả sâu hơn nữa.

Ngay sau ý nghĩ đó, hắn liền nghiêng người một góc sáu mươi độ với mặt đất chạy đi. Khi này hắn ngả trái thì lại rất khó ngả qua phải, tuy vẫn chưa ngã nhưng việc chuyển hướng nghiêng không hề dễ dàng. Đặc biệt là lúc này vì vừa vận hành nhiều thứ nên tốc độ di chuyển của hắn cũng không nhanh như trước.

“Oạch!”

Liễu Thiên vừa cố di chuyển nhanh hơn thì ngay lập tức không giữ được thằng bằng. Hắn ngã ra lăn vài vòng trên đất thì mới bò dậy được.

“Haha! Tên kia làm sao vậy, đang chạy lại ngã lăn ra!”

“Ta cũng không biết, hình như là chúng gió!”

“Chắc vậy, haha!”

“Còn tưởng lợi hai thế nào!”

Mấy nhóm đệ tử khi thấy Liễu Thiên đang luyện tập bỗng ngã lăn ra thì đều thi nhau cười.

Đúng ra luyện tập ngã thì cũng chẳng có gì đáng cười nhưng Liễu Thiên vừa rồi luyện tập Nhạn Hành bay xa hơn mười trượng đã làm cho mọi người coi trọng hắn. Khi chứng kiến Liễu Thiên luyện tập Lưu thủy bộ, một số kẻ yếu kém thì lại ghen tị khó chịu khi người khác hơn mình. Còn những người kẻ có chút sức mạnh thì lại không coi kiểu luyện tập của Liễu Thiên ra gì. Một số người thì có thể thờ ơ lạnh nhạt không thèm nhìn, một số khác có thể hâm mộ thán phục.

Mỗi người đều có một phản ứng khác nhau khi thấy Liễu Thiên thi triển Lưu Thủy bộ nhưng khi thấy hắn ngã thì tất cả đa phần đều cười nhạo, kẻ yếu thì cảm thấy hả hê khi đối phương không có gì hơn mình, kẻ mặt thì khinh thường một kẻ yếu kém như Liễu Thiên lại ra vẻ tập luyện khác người.

“Ngươi không sao chứ?” Công Tôn Yến cũng đang trên sân tập, khi này thấy Liễu Thiên ngã thì rất nhanh từ phía xa chạy lại hỏi.

“Không sao! Ta chỉ trượt chân thôi!” Liễu Thiên mặt mũi toàn đất đứng dậy cười nói.

“Ngươi hôm nay cũng luyện tập ở đây ư?” Liễu Thiên lúc này mới ngạc nhiên hỏi.

“Ừ! Tất nhiên phải ra luyện tập rồi, chẳng nhẽ cứ ở phòng sao? Tại sao ngươi cứ chạy qua chạy lại rồi lại ngã lăn ra thế?” Công Tôn Yên gật đầu nói rồi lại hỏi.

“Ta đang luyện một môn bộ pháp, luyện tập thì phải thực hành, mà sân này không phải của riêng ta nên đành kiếm một góc chạy qua chạy lại!” Liễu Thiên liền giải thích.

“Vậy ư? Ta cũng đang luyện tập chút quyền pháp cùng một vị tỷ tỷ!” Công Tôn Yến lại nói.

“Vậy chúng ta quay lại luyện tập thôi!” Liễu Thiên liền nói.

“Ừ! À hôm qua ngươi ngộ ra thứ gì không?” Công Tôn Yến khi này định rời đi nhưng chợt nhớ ra gì đó liền quay lại hỏi.

“Có chứ! Tối nay ta sẽ kể cho ngươi một câu truyện rất hay để tạ ơn!” Liễu Thiên mỉm cười hứa hẹn.

“Vậy thì hay quá, hẹn ngươi tối nay! Giờ ta quay lại luyện tập đây!” Công Tôn Yến vui vẻ nói rồi cũng quay người chạy đi.

Ở phía ngoài rất nhiều người đang nhìn vào Liễu Thiên, thấy hắn được một nữ đệ tử xinh đẹp quan tâm thì rất nhiều kẻ lại đem tâm ghen tị khó chịu, một số kẻ thì chỉ hâm mộ rồi thở dài quay lại với việc luyện tập của mình. Một số kẻ lại thể hiện sự khó chịu ra mặt đang chỉ chỏ về chỗ Liễu Thiên với ánh mắt bất thiện.

“Tên kia là tên nào mà lại thân thiết với Yến muội vậy?” Một tên thanh nhiên với gương mặt nho nhã hỏi đám người đứng quanh mình.

“Tên này hình như cùng khóa với nàng!” Một tên khác liền trả lời.

“Chúng ta cho hắn một bài học, không thể để hắn thoải mái thế được! Một tên đầu trọc đen thui thế kia mà giám có ý đồ với mỹ nhân của chi chúng ta ư?” Tên thanh niên anh tuấn kia tỏ vẻ khó chịu nói.

“Để đệ!” Một tên cao hơn tám thước, cơ thể vạm vỡ liền đi lên nói.

“Vậy được! Nhớ cẩn thận tên đó tu vi chắc cũng phải ở trạng thái Tổ Nguyên đỉnh rồi!” Thiếu niên ánh tuấn kia lại căn dặn.

“Đại ca không phải lo! Nhưng kiếm cớ gì đây!” Tên cao lớn kia tỏ vẻ tự tin nói rồi đi một đoạn rồi lại ngờ nghệch quay lại hỏi.

“Có thế cũng phải hỏi! Để hắn chạy rồi ngươi đi qua cho hắn đâm vào ngươi!” Thiếu niên anh tuấn kia liền mắng rồi nói.

“Đệ biết rồi!” Tên cao lớn kia gật đầu như đã hiểu ra, hắn khệnh khạng đi ra chỗ Liễu Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện