Mà không nói một đại cảnh giới chênh lệch nhau mà chỉ một tiểu cảnh giới như Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng với đệ tam trọng đã có những khác biệt rất lớn rồi. Vì vậy công việc quan trọng và không thể bỏ bê của dị giả chính là tu luyện tích tụ nguyên thần trong đan điền.
Lại nói thì đan điền của cơ thể là một nơi vô hình nhưng lại hữu hạn, nó chỉ chứa được một lượng nguyên thần nhất định. Như vậy khi tu luyện tích tụ nguyên thần đến đỉnh phong rồi đột phá thì điều gì đã xảy ra? Điều sảy ra chính là nguyên thần đã biến đổi để phù hợp với đan điền hơn. Như Liễu Thiên đã biết thì nguyên thần chính là hạt năng lượng được tổng hợp từ linh khí trong thiên địa mà thành. Như vậy nó cũng có kích thước của một hạt nên quá trình đột phá tiểu cảnh giới chính là biến đổi làm cho hạt nguyên thần cô đọng lại.
Khi hạt nguyên thần cô đọng nhỏ hơn trước, như vậy đan điền sẽ chưa được nhiều hạt nguyên thần hơn, đây chính là chênh lệch về lượng. Đồng thời khi đó với những hạt nguyên thần nhỏ hơn thì việc di chuyển trong kinh mạch cũng đơn giản hơn, ít lực cản hơn, một lượt vận hành để sử dụng cũng được nhiều hơn, đây chính là chênh lệch về chất. Một tiểu cảnh giới thôi đã có sự chênh lệch như vậy nên việc tu luyện để tăng tiến tu vi là việc rất quan trọng với tất cả mọi dị giả chứ không riêng gì đám tân đệ tử như Liễu Thiên.
Biết sự quan trọng của tu vi, Liễu Thiên không giám lơ là tu luyện. Hắn đã xác định thời khóa biểu tu luyện hàng ngày, trong đó ít nhất phải có hai tiếng để tu luyện tích tụ nguyên thần. Hôm nay cũng vậy nên giờ đã đến thời gian hắn bắt đầu tu luyện.
Liễu Thiên mở ngăn tủ nhỏ trên cùng ra nơi để đồ trợ cập hàng tháng mà hắn mới lấy được hồi chiều.
Trong tủ hắn lấy ra một hộp gỗ, mở hộp gỗ ra thì thấy bên trong có rất nhiều lọ nhỏ gồm hai loại kích cỡ khác nhau, một loại lùn to như một cái bát nhỏ, một loại cao dài như lọ hoa nhỏ. Ngoài các lọ kia còn có những gói giấy nhỏ màu vàng màu đỏ để lẫn lộn lên nhau.
Liễu Thiên nhìn qua một lượt tên bên ngoài thì cũng biết được trong đó có những cái gì. Trong hộp có tất cả mười lọ Linh cao, mười lọ Tổ Linh Dịch, hai gói Kim Sang dược, hai gói Tẩy Vị phấn, cùng một số dược vật nhỏ lẻ khác.
Lúc này, hắn không chần chừ cầm một lọ có hình dáng như một cái bát nhỏ có màu nâu lên. Đây chính là một lo Linh cao giống với lọ hồi chiều mấy người Hà Minh được thưởng. Liễu Thiên mở lắp lọ ra nhìn thì thấy trong đó có một loại cao đặc màu ngà sữa. Hắn khẽ hít một hơi thì thấy có một luồng thanh khí xộc lên khiến mũi hắn cay xè, nước mắt cũng xuýt nữa chảy ra.
“Linh cao quả nhiên như những gì đã ghi chép!” Liễu Thiên đẩy để lọ cao xuống rồi lại cầm từ trong hộp lên một lọ nhỏ có hình dáng như lọ hoa có màu trắng nhạt.
“Đây là Tổ Linh Dịch ư?” Hắn vừa mở lắp hộp thì mùi dược liệu nồng đậm có phần hắc hắc bay ra khiến hắn ngay tức khắc đóng nắp lọ lại.
Liễu Thiên cũng không tốn thời gian giám định nữa mà bắt đầu tiến hành dùng thuốc.
Linh Cao như đã biết chính là thứ giúp các lỗ chân lông nở ra nhằm tăng tốc độ hấp thụ linh khí. Còn Tổ Linh Dịch chính là dạng dung dịch uống vào nhằm tăng tốc độ chuyển hóa linh khí thành nguyên thần trên toàn cơ thể.
Cả hai thứ này dùng chung với nhau thì mới có hiệu quả cao nhất. Tuy vậy chúng cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi!Thế nhưng nói đi thì cũng nói lại, dược liệu linh dược chỉ là phụ nhưng không thể đánh giá thấp sự phụ trợ này. Chỉ với một chút hỗ trợ của đan dược cộng thêm lỗ lực thì một người sẽ rất nhanh đạt được kết quả vượt trội so với những người không có đan dược hỗ trợ.
Nói về liều lượng thì lọ Linh Cao này nếu để xoa lên toàn thân thì chỉ dùng được một lần là hết. Liễu Thiên dù mức trợ cấp trung cấp nhưng mỗi tháng chỉ có mười lọ, chính vì vậy một lọ phải dùng ba ngày. Như vậy hắn không nhất thiết phải bôi cao khắp người làm gì, bôi một phần ba là đủ rồi.
Liễu Thiên cửi trần ngồi trên giường, hắn lấy tay quệt lớp cao màu trắng sữa bôi lên phần trên cơ thể rồi từ từ xoa đều ra lớp da. Sau một chút thao tác Liễu Thiên đã xoa cao đều lên nửa thân trên của mình.
Ngay tức khắc Liễu Thiên đã cảm thấy toàn bộ chỗ bôi Linh Cao nóng ran lên, sau đó là một cảm giác khó chịu như kiến cắn, kim châm làm hắn nhăn mặt nhíu mày.
Nhưng tình trạng đó không kéo dài lâu, đau đớn qua đi thì Liễu Thiên lại cảm thấy những chỗ vừa đau đớn lại trở lên mát rượi, tê tê, một cảm giác dễ chịu vô cùng khiến người ta lưu luyến không rời.
Thế nhưng Liễu Thiên không giám ngồi đó mà hưởng thụ cảm giác này, Linh Cao chỉ có tác dụng một giờ nên hắn không có thời gian để lãng phí.
Mở lắp lọ Tổ Linh Dịch ra, Liễu Thiên cũng uống một phần ba. Tổ Linh Dịch này hiệu dụng của nó dài ngắn phụ thuộc vào lượng mà uống một người uống vào và thể hình của người đó. Theo như ghi chép thì với cơ thể gày yếu của Liễu Thiên thì một phần ba lọ Tổ linh dịch cũng có thể giúp hắn tăng tốc độ chuyển đổi linh khí trong hai canh giờ.
Thời gian này so với Linh cao thì dài hơn nhưng Liễu Thiên vẫn dùng một phần ba vì số lượng hai thứ này là như nhau nên hắn muốn dùng hết cùng nhau. Thời gian thừa lại của Tổ linh dịch hắn vẫn có thể tu luyện mà không cần Linh Cao, tuy là hiệu quả không cao như trước nhưng vẫn coi là tạm được.
Linh dược phụ trợ đã dùng xong, vấn đệ mật độ linh khí thì cũng không phải bàn. Kỳ Nhân các là một quốc tông nên có biện pháp tích tụ linh khí thiên địa tập hợp về đây. Chính vì vậy ở trong đây là nơi tu luyện lí tưởng nhất rồi. Nếu một người nào đó nói ở đây thiếu linh khí thì xem ra trên đời khó còn chỗ nào để cho hắn tu luyện nữa.
Tất cả điều kiện ngoại cảnh đều rất tốt rồi. Kết quả như thế nào thì vẫn phải dựa vào khả năng của Liễu Thiên và cơ thể này.
Đối với Liễu Thiên thì khả năng tu luyện của cơ thể này là tạm ổn, đồng thời hắn cũng có một ý chí không chịu lùi bước, lại có những điều kiện hỗ trợ như vậy thì chắc chắn kết quả không thể nào kém được. Điều hắn đáng lo bây giờ chính là tu vi khởi điểm của hắn đã tụt lại quá xa so với tuổi tác của hắn mà thôi.
Không nghĩ nhiều, Liễu Thiên bắt đầu tu luyện, hắn hai mắt nhắm liền, toàn thân dần rơi vào trạng thái thiền định còn tinh thần tập trung vào đan điền.
Ngay lúc này, công pháp trong đan điền hắn từ từ khởi động, việc này khiến cơ thể hắn tạo ra một lực hút với linh khí xung quanh. Với lực hút đó, linh khí quanh cơ thể hắn được hấp thụ qua các mao mạch rồi lại được tổng hợp lại sau đó quy chuyển ra kinh mạnh.
Từ kinh mạch chúng sẽ được quy tụ tại đan điền. Như vậy cứ nghĩ chẳng mấy đan điền sẽ đầy lên.
Nhưng đan điền lại như một động không đáy, nguyên thần tiến vào rất nhiều nhưng vẫn không thấy tổng lượng nhấc lên một chút. Nói đan điển như một cái chậu thì nguyên thân như những hạt bụi, những hạt bụi từ từ tích tụ lại nhìn có vẻ rất nhiều nhưng so với tổng lượng thì không đáng gì.
Đây chính là sự thật của tu luyện! Cố gắng miệt mài nhưng tốc độ vẫn rất chậm. Tu luyện chính là nghịch thiên, người tu luyện cần phải có một tinh thân sắt đá và một tâm niệm không bỏ cuộc.
Lúc này, linh khí trong không khí cũng như váng bèo trên mặt hồ vậy, một đám ở chỗ này bị lấy đi thì những chỗ khác tự giãn ra mà bù vào. Trong tông cùng lúc có hàng vạn người cùng tu luyện nên lượng linh khí tiêu hao đi mỗi phút cũng rất khinh người. Rất may là Kỳ Nhân Các được xây dựng rất đặc thù. Tử Quang Sơn Mạch nổi tiếng với Tử Thiết Tinh có đặc tính quy tụ và tạo Tử mang lưu giữ linh khí. Trong lòng đất, dưới sâu Xuân Dương sơn nguyên lại có rất nhiều mỏ linh thạch cùng linh tuyền. Cùng với địa hình là sự bố trí tỷ mỉ các đại trận quy tụ linh khí nên Kỳ Nhân Các trở thành một cái rốn thu hút thiên địa linh khí. Mà cũng chỉ có vậy thì nơi đây mới đủ linh khí cung cấp cho hàng vạn người tu luyện.
Tất nhiên cũng phải nói là các dị giả cao cấp đa phần đều dùng linh thạch và các ngoại vật giàu linh khí khác chứ không thì dù lượng linh khí có cao hơn nhiều lần hiện tại thì cũng không đủ cho các tồn tài lâu năm đó hấp thụ.
Trong phòng, linh khí chỉ có những ba động nhỏ liên tục nhưng tổng thể thì không làm cho mật độ linh khí giảm đi chút gì. Điều này cũng đúng thôi vì với một tên có tu vi Linh Cơ đệ nhị tầng tu luyện thì hấp thụ được bao nhiêu linh khí cơ chứ?
Mọi thứ diễn ra một cách tĩnh lặng, chẳng mấy hai tiếng qua đi. Lúc này, Liễu Thiên mở mắt từ từ đứng dậy. Hắn cảm nhận đánh giá lại nguyên thần trong đan điền của mình.
Tính ra thi nguyên thần của hắn đã tăng một lượng kha khá điều này khiến đan điền cảnh giới* của hắn tiếp tục mở rộng. Nếu để ý qua thì không thấy đan điền cảnh giới của hắn lớn hơn nhưng cảm nhận kỹ hơn thì thấy nó đã nở rộng hơn trước một chút so với trước khi tu luyện. Chỉ một chút này thôi cũng làm cho Liễu Thiên hài lòng vì phải biết tu luyện rất gian nan, nhiều trường hợp tu luyện mấy ngày liền đan điền cũng không mở rộng dù chỉ một chút. Mà lúc này hắn tu luyện hai tiếng đã có kết quả như vậy thì bảo sao hắn không cao hứng cho được.
*(Đan điền cảnh giới là tên gọi Liễu Thiên tự đặt. Theo hắn thì đan điền từ từ mở rộng để đạt kích thước lớn nhất. Trên quãng đường tăng tiến này thì đan điền dừng lại ở nhiều mốc và mỗi mốc đó đều được gọi là Đan điền cảnh giới. Hay nói cách khác thì đan điền cảnh giới chính là thước đo độ tăng tiến của tu vi.)
Nhưng hắn cũng biết càng lên cao thì lượng nguyên thần tích tụ lại cần càng nhiều, vì vậy tu luyện càng lâu. Vì thế hắn cũng không thể đạt được chút thành tựu này mà vui mừng được, hắn vẫn phải cố gắng rất nhiều.
“Có ngoại vật hỗ trợ quả nhiên thoải mái!” Liễu Thiên loanh quanh một hồi rồi cũng nhìn lại hộp đựng linh dược thì không khỏi mở miệng cảm thán rồi cũng bê hộp đồ bỏ vào tủ khóa lại.
Lúc này vẫn như mọi khi hắn đi lại lật ngược Thạch Đăng lên rồi đi ngủ.
Nói đến Thạch Đăng thì nó là một trong thập đại chế tác được sử dụng nhiều nhất của đám dị giả. Loại đèn này có nhiều hình dáng và thiết kế khác nhau nhưng cụ thể thì nói được tạo từ hai vật liệu chính là Quang thạch và Phân Quang Dịch.
Quang thạch là một dạng đá có khả năng phản ứng với nguyên thần và một số vật chất khác để tạo ra ánh sáng. Phân Quang dịch là một loại dịch được trích ra từ huyết dịch của Quang Hoa thú. Phân Quang Dịch này vốn không có tác dụng gì khác ngoài việc nó có khả năng phản ứng với phân tử của quang thạch và quá trình phản ứng đó tạo ra ánh sáng.
Nói về cấu tạo thì Thạch đăng này gồm ba bộ phận chính là: Đỉnh chứa, thân đèn hay ống chứa và cuối cùng là đế đèn.
Đỉnh chứa chính là nơi chứa Phân Quang dịch và cũng là chỗ để chế tác một số bộ phận nhỏ như quai, đỉnh che hay một số phần trang trí khác.
Ống đèn là đường ống được làm bằng quang thạch và được gắn dưới đáy đỉnh chứa, tùy vào loại đèn và kích cỡ mà người ta chế tạo ra ống to nhỏ dài ngắn khác nhau, một số kiểu thiết kết còn làm Thạch Đăng với nhiều ống quang thạch nhỏ chảy song song.
Đế đèn là một bộ phần đúc đặc mang nhiệm vụ giữ đèn đứng và đỡ ống đèn, một số trường hợp cheo thì đế đèn chỉ mang tác dụng đỡ ống chứa.
Nguyên lý hoạt động của Thạch Đăng này thì cực kỳ đơn giản, chỉ cần đổ Phân Quang dịch vào Đỉnh chứa thì Quang Linh Dịch này sẽ từ đảy đỉnh chứa chảy xuống ống chứa và ngay tức khắc nó sẽ phản ứng với ống chứa làm bằng quang thạch và làm quang thạch phát sáng. Còn khi không dùng đèn nữa thì lại lật ngược cái đèn lại thì Phân Quang Dịch lại chảy ngược về đỉnh chứa và khi này đèn tắt.
Lại nói thì hai vật liệu chính của đèn phản ứng với nhau nên chắc chắn có sự tiêu hao nhưng quá trình tổn hao này diễn ra rất chậm, một số loại đèn lại được thiết kế để thay thế ống chứa và đổ linh dịch một cách dễ dàng cùng với đó là Thạch đăng này không hề độc hải và ảnh hưởng đến môi trường nên chúng dần trở thành một đồ vật thông dụng và được sử dụng rộng rãi khắp giới dị giả.
Quay lại với phòng của Liễu Thiên thì Thạch đăng đã tắt từ lâu, trong phòng tối ôm cùng với đó là một tiếng thở nhè nhẹ vang lên một cách đều đặn.
…
Sáng sớm hôm sau, rút kinh nghiệm từ buổi hôm qua, hôm nay cả ba người Liễu Thiên đều dậy sớm tập luyện một lúc rồi tắm rửa sau đó đi đến phòng ăn.
Ở phòng ăn, giờ này cũng không có nhiều người cho lắm, cả hai dãy nhà cũng chỉ có hơn hai mươi người. Xem ra rất ít người thích ăn sáng như đám người Liễu Thiên.
Ở một bàn ngoài viền, Liễu Thiên cầm một cái bánh vừa ăn vừa nói: “Hôm nay học cái gì vây?”
Hà Minh không ngẩng lên đáp: “Hôm nay học về Ngũ Hành đạo số.”
“Môn này nói về cái gì vậy?” Liễu Thiên liền hỏi tiếp.
Hà Minh vẫn không ngẩng lên, hắn vừa ăn vừa đáp: “Thì mọi mặt của Ngũ Hành, qua đó giúp chúng ta có thể tu luyện dị thuật tốt hơn! Hôm trước ta nói cho các ngươi chỉ là da lông mà thôi!”
Tằng Nhất thở dài nói: “Nói chung là ngày nào cũng phải tập trung ngồi nghe giảng đạo, xem ra tu luyện không đẹp như người ta vẫn nghĩ!”
Hà Minh lắc đầu nói: “Muốn mai kia hành tẩu tiêu giao thì trước tiên phải học hỏi đã! Nếu không có kiến thức thì làm mọi thứ đều rất khó!”
Liễu Thiên liền xen vào: “Đúng vậy! Mai kia qua rồi lại muốn quay lại học cũng không được đâu!”
“Ài! Thôi! Hai người xong chưa? Chúng ta đi thôi?” Tằng nhất khẽ thở dài rồi đứng dậy hỏi.
Thế là hai người Liễu Thiên cố nhét nốt mấy miếng vào mồm rồi cũng đứng dậy, cả ba rời khỏi đây.
Ở học đường, mọi người đang ổn định chỗ ngồi của mình. Ba người Liễu Thiên vẫn ngồi cuối cùng nhìn lên đám người đang lộn xộn chọn chỗ kia.
Ở phía bên phải dãy bàn thứ ba có một nhóm sáu tên đang hống hách gạt những người khác ra để ngồi xuống.
Hà Minh nhìn ra đó lẩm bẩm: “Đông Vũ Nhật!”
“Ngươi quen hắn à?” Tằng Nhất liền hỏi.
“Tên đó chính là kẻ đã đánh nhau với chúng ta ở thư viện!” Liễu Thiên đáp.
“Hống hách quá a, khi nào có cơ hội ta cũng phải cho hắn một trận mới được!” Tằng Nhất nhìn theo đám người Đông Vũ Nhật đang làm loạn ở phía trước nói.
“Thôi kệ chúng, chúng không động đên chúng ta là được!” Hà Minh ánh mắt sắc bén nói.
Mọi người đang lộn xộn bỗng nhiên im bặt, ba người Liễu Thiên cũng nhìn lên phía trên, hình như trưởng lão đã vào rồi.
Lại nói thì đan điền của cơ thể là một nơi vô hình nhưng lại hữu hạn, nó chỉ chứa được một lượng nguyên thần nhất định. Như vậy khi tu luyện tích tụ nguyên thần đến đỉnh phong rồi đột phá thì điều gì đã xảy ra? Điều sảy ra chính là nguyên thần đã biến đổi để phù hợp với đan điền hơn. Như Liễu Thiên đã biết thì nguyên thần chính là hạt năng lượng được tổng hợp từ linh khí trong thiên địa mà thành. Như vậy nó cũng có kích thước của một hạt nên quá trình đột phá tiểu cảnh giới chính là biến đổi làm cho hạt nguyên thần cô đọng lại.
Khi hạt nguyên thần cô đọng nhỏ hơn trước, như vậy đan điền sẽ chưa được nhiều hạt nguyên thần hơn, đây chính là chênh lệch về lượng. Đồng thời khi đó với những hạt nguyên thần nhỏ hơn thì việc di chuyển trong kinh mạch cũng đơn giản hơn, ít lực cản hơn, một lượt vận hành để sử dụng cũng được nhiều hơn, đây chính là chênh lệch về chất. Một tiểu cảnh giới thôi đã có sự chênh lệch như vậy nên việc tu luyện để tăng tiến tu vi là việc rất quan trọng với tất cả mọi dị giả chứ không riêng gì đám tân đệ tử như Liễu Thiên.
Biết sự quan trọng của tu vi, Liễu Thiên không giám lơ là tu luyện. Hắn đã xác định thời khóa biểu tu luyện hàng ngày, trong đó ít nhất phải có hai tiếng để tu luyện tích tụ nguyên thần. Hôm nay cũng vậy nên giờ đã đến thời gian hắn bắt đầu tu luyện.
Liễu Thiên mở ngăn tủ nhỏ trên cùng ra nơi để đồ trợ cập hàng tháng mà hắn mới lấy được hồi chiều.
Trong tủ hắn lấy ra một hộp gỗ, mở hộp gỗ ra thì thấy bên trong có rất nhiều lọ nhỏ gồm hai loại kích cỡ khác nhau, một loại lùn to như một cái bát nhỏ, một loại cao dài như lọ hoa nhỏ. Ngoài các lọ kia còn có những gói giấy nhỏ màu vàng màu đỏ để lẫn lộn lên nhau.
Liễu Thiên nhìn qua một lượt tên bên ngoài thì cũng biết được trong đó có những cái gì. Trong hộp có tất cả mười lọ Linh cao, mười lọ Tổ Linh Dịch, hai gói Kim Sang dược, hai gói Tẩy Vị phấn, cùng một số dược vật nhỏ lẻ khác.
Lúc này, hắn không chần chừ cầm một lọ có hình dáng như một cái bát nhỏ có màu nâu lên. Đây chính là một lo Linh cao giống với lọ hồi chiều mấy người Hà Minh được thưởng. Liễu Thiên mở lắp lọ ra nhìn thì thấy trong đó có một loại cao đặc màu ngà sữa. Hắn khẽ hít một hơi thì thấy có một luồng thanh khí xộc lên khiến mũi hắn cay xè, nước mắt cũng xuýt nữa chảy ra.
“Linh cao quả nhiên như những gì đã ghi chép!” Liễu Thiên đẩy để lọ cao xuống rồi lại cầm từ trong hộp lên một lọ nhỏ có hình dáng như lọ hoa có màu trắng nhạt.
“Đây là Tổ Linh Dịch ư?” Hắn vừa mở lắp hộp thì mùi dược liệu nồng đậm có phần hắc hắc bay ra khiến hắn ngay tức khắc đóng nắp lọ lại.
Liễu Thiên cũng không tốn thời gian giám định nữa mà bắt đầu tiến hành dùng thuốc.
Linh Cao như đã biết chính là thứ giúp các lỗ chân lông nở ra nhằm tăng tốc độ hấp thụ linh khí. Còn Tổ Linh Dịch chính là dạng dung dịch uống vào nhằm tăng tốc độ chuyển hóa linh khí thành nguyên thần trên toàn cơ thể.
Cả hai thứ này dùng chung với nhau thì mới có hiệu quả cao nhất. Tuy vậy chúng cũng chỉ là hỗ trợ mà thôi!Thế nhưng nói đi thì cũng nói lại, dược liệu linh dược chỉ là phụ nhưng không thể đánh giá thấp sự phụ trợ này. Chỉ với một chút hỗ trợ của đan dược cộng thêm lỗ lực thì một người sẽ rất nhanh đạt được kết quả vượt trội so với những người không có đan dược hỗ trợ.
Nói về liều lượng thì lọ Linh Cao này nếu để xoa lên toàn thân thì chỉ dùng được một lần là hết. Liễu Thiên dù mức trợ cấp trung cấp nhưng mỗi tháng chỉ có mười lọ, chính vì vậy một lọ phải dùng ba ngày. Như vậy hắn không nhất thiết phải bôi cao khắp người làm gì, bôi một phần ba là đủ rồi.
Liễu Thiên cửi trần ngồi trên giường, hắn lấy tay quệt lớp cao màu trắng sữa bôi lên phần trên cơ thể rồi từ từ xoa đều ra lớp da. Sau một chút thao tác Liễu Thiên đã xoa cao đều lên nửa thân trên của mình.
Ngay tức khắc Liễu Thiên đã cảm thấy toàn bộ chỗ bôi Linh Cao nóng ran lên, sau đó là một cảm giác khó chịu như kiến cắn, kim châm làm hắn nhăn mặt nhíu mày.
Nhưng tình trạng đó không kéo dài lâu, đau đớn qua đi thì Liễu Thiên lại cảm thấy những chỗ vừa đau đớn lại trở lên mát rượi, tê tê, một cảm giác dễ chịu vô cùng khiến người ta lưu luyến không rời.
Thế nhưng Liễu Thiên không giám ngồi đó mà hưởng thụ cảm giác này, Linh Cao chỉ có tác dụng một giờ nên hắn không có thời gian để lãng phí.
Mở lắp lọ Tổ Linh Dịch ra, Liễu Thiên cũng uống một phần ba. Tổ Linh Dịch này hiệu dụng của nó dài ngắn phụ thuộc vào lượng mà uống một người uống vào và thể hình của người đó. Theo như ghi chép thì với cơ thể gày yếu của Liễu Thiên thì một phần ba lọ Tổ linh dịch cũng có thể giúp hắn tăng tốc độ chuyển đổi linh khí trong hai canh giờ.
Thời gian này so với Linh cao thì dài hơn nhưng Liễu Thiên vẫn dùng một phần ba vì số lượng hai thứ này là như nhau nên hắn muốn dùng hết cùng nhau. Thời gian thừa lại của Tổ linh dịch hắn vẫn có thể tu luyện mà không cần Linh Cao, tuy là hiệu quả không cao như trước nhưng vẫn coi là tạm được.
Linh dược phụ trợ đã dùng xong, vấn đệ mật độ linh khí thì cũng không phải bàn. Kỳ Nhân các là một quốc tông nên có biện pháp tích tụ linh khí thiên địa tập hợp về đây. Chính vì vậy ở trong đây là nơi tu luyện lí tưởng nhất rồi. Nếu một người nào đó nói ở đây thiếu linh khí thì xem ra trên đời khó còn chỗ nào để cho hắn tu luyện nữa.
Tất cả điều kiện ngoại cảnh đều rất tốt rồi. Kết quả như thế nào thì vẫn phải dựa vào khả năng của Liễu Thiên và cơ thể này.
Đối với Liễu Thiên thì khả năng tu luyện của cơ thể này là tạm ổn, đồng thời hắn cũng có một ý chí không chịu lùi bước, lại có những điều kiện hỗ trợ như vậy thì chắc chắn kết quả không thể nào kém được. Điều hắn đáng lo bây giờ chính là tu vi khởi điểm của hắn đã tụt lại quá xa so với tuổi tác của hắn mà thôi.
Không nghĩ nhiều, Liễu Thiên bắt đầu tu luyện, hắn hai mắt nhắm liền, toàn thân dần rơi vào trạng thái thiền định còn tinh thần tập trung vào đan điền.
Ngay lúc này, công pháp trong đan điền hắn từ từ khởi động, việc này khiến cơ thể hắn tạo ra một lực hút với linh khí xung quanh. Với lực hút đó, linh khí quanh cơ thể hắn được hấp thụ qua các mao mạch rồi lại được tổng hợp lại sau đó quy chuyển ra kinh mạnh.
Từ kinh mạch chúng sẽ được quy tụ tại đan điền. Như vậy cứ nghĩ chẳng mấy đan điền sẽ đầy lên.
Nhưng đan điền lại như một động không đáy, nguyên thần tiến vào rất nhiều nhưng vẫn không thấy tổng lượng nhấc lên một chút. Nói đan điển như một cái chậu thì nguyên thân như những hạt bụi, những hạt bụi từ từ tích tụ lại nhìn có vẻ rất nhiều nhưng so với tổng lượng thì không đáng gì.
Đây chính là sự thật của tu luyện! Cố gắng miệt mài nhưng tốc độ vẫn rất chậm. Tu luyện chính là nghịch thiên, người tu luyện cần phải có một tinh thân sắt đá và một tâm niệm không bỏ cuộc.
Lúc này, linh khí trong không khí cũng như váng bèo trên mặt hồ vậy, một đám ở chỗ này bị lấy đi thì những chỗ khác tự giãn ra mà bù vào. Trong tông cùng lúc có hàng vạn người cùng tu luyện nên lượng linh khí tiêu hao đi mỗi phút cũng rất khinh người. Rất may là Kỳ Nhân Các được xây dựng rất đặc thù. Tử Quang Sơn Mạch nổi tiếng với Tử Thiết Tinh có đặc tính quy tụ và tạo Tử mang lưu giữ linh khí. Trong lòng đất, dưới sâu Xuân Dương sơn nguyên lại có rất nhiều mỏ linh thạch cùng linh tuyền. Cùng với địa hình là sự bố trí tỷ mỉ các đại trận quy tụ linh khí nên Kỳ Nhân Các trở thành một cái rốn thu hút thiên địa linh khí. Mà cũng chỉ có vậy thì nơi đây mới đủ linh khí cung cấp cho hàng vạn người tu luyện.
Tất nhiên cũng phải nói là các dị giả cao cấp đa phần đều dùng linh thạch và các ngoại vật giàu linh khí khác chứ không thì dù lượng linh khí có cao hơn nhiều lần hiện tại thì cũng không đủ cho các tồn tài lâu năm đó hấp thụ.
Trong phòng, linh khí chỉ có những ba động nhỏ liên tục nhưng tổng thể thì không làm cho mật độ linh khí giảm đi chút gì. Điều này cũng đúng thôi vì với một tên có tu vi Linh Cơ đệ nhị tầng tu luyện thì hấp thụ được bao nhiêu linh khí cơ chứ?
Mọi thứ diễn ra một cách tĩnh lặng, chẳng mấy hai tiếng qua đi. Lúc này, Liễu Thiên mở mắt từ từ đứng dậy. Hắn cảm nhận đánh giá lại nguyên thần trong đan điền của mình.
Tính ra thi nguyên thần của hắn đã tăng một lượng kha khá điều này khiến đan điền cảnh giới* của hắn tiếp tục mở rộng. Nếu để ý qua thì không thấy đan điền cảnh giới của hắn lớn hơn nhưng cảm nhận kỹ hơn thì thấy nó đã nở rộng hơn trước một chút so với trước khi tu luyện. Chỉ một chút này thôi cũng làm cho Liễu Thiên hài lòng vì phải biết tu luyện rất gian nan, nhiều trường hợp tu luyện mấy ngày liền đan điền cũng không mở rộng dù chỉ một chút. Mà lúc này hắn tu luyện hai tiếng đã có kết quả như vậy thì bảo sao hắn không cao hứng cho được.
*(Đan điền cảnh giới là tên gọi Liễu Thiên tự đặt. Theo hắn thì đan điền từ từ mở rộng để đạt kích thước lớn nhất. Trên quãng đường tăng tiến này thì đan điền dừng lại ở nhiều mốc và mỗi mốc đó đều được gọi là Đan điền cảnh giới. Hay nói cách khác thì đan điền cảnh giới chính là thước đo độ tăng tiến của tu vi.)
Nhưng hắn cũng biết càng lên cao thì lượng nguyên thần tích tụ lại cần càng nhiều, vì vậy tu luyện càng lâu. Vì thế hắn cũng không thể đạt được chút thành tựu này mà vui mừng được, hắn vẫn phải cố gắng rất nhiều.
“Có ngoại vật hỗ trợ quả nhiên thoải mái!” Liễu Thiên loanh quanh một hồi rồi cũng nhìn lại hộp đựng linh dược thì không khỏi mở miệng cảm thán rồi cũng bê hộp đồ bỏ vào tủ khóa lại.
Lúc này vẫn như mọi khi hắn đi lại lật ngược Thạch Đăng lên rồi đi ngủ.
Nói đến Thạch Đăng thì nó là một trong thập đại chế tác được sử dụng nhiều nhất của đám dị giả. Loại đèn này có nhiều hình dáng và thiết kế khác nhau nhưng cụ thể thì nói được tạo từ hai vật liệu chính là Quang thạch và Phân Quang Dịch.
Quang thạch là một dạng đá có khả năng phản ứng với nguyên thần và một số vật chất khác để tạo ra ánh sáng. Phân Quang dịch là một loại dịch được trích ra từ huyết dịch của Quang Hoa thú. Phân Quang Dịch này vốn không có tác dụng gì khác ngoài việc nó có khả năng phản ứng với phân tử của quang thạch và quá trình phản ứng đó tạo ra ánh sáng.
Nói về cấu tạo thì Thạch đăng này gồm ba bộ phận chính là: Đỉnh chứa, thân đèn hay ống chứa và cuối cùng là đế đèn.
Đỉnh chứa chính là nơi chứa Phân Quang dịch và cũng là chỗ để chế tác một số bộ phận nhỏ như quai, đỉnh che hay một số phần trang trí khác.
Ống đèn là đường ống được làm bằng quang thạch và được gắn dưới đáy đỉnh chứa, tùy vào loại đèn và kích cỡ mà người ta chế tạo ra ống to nhỏ dài ngắn khác nhau, một số kiểu thiết kết còn làm Thạch Đăng với nhiều ống quang thạch nhỏ chảy song song.
Đế đèn là một bộ phần đúc đặc mang nhiệm vụ giữ đèn đứng và đỡ ống đèn, một số trường hợp cheo thì đế đèn chỉ mang tác dụng đỡ ống chứa.
Nguyên lý hoạt động của Thạch Đăng này thì cực kỳ đơn giản, chỉ cần đổ Phân Quang dịch vào Đỉnh chứa thì Quang Linh Dịch này sẽ từ đảy đỉnh chứa chảy xuống ống chứa và ngay tức khắc nó sẽ phản ứng với ống chứa làm bằng quang thạch và làm quang thạch phát sáng. Còn khi không dùng đèn nữa thì lại lật ngược cái đèn lại thì Phân Quang Dịch lại chảy ngược về đỉnh chứa và khi này đèn tắt.
Lại nói thì hai vật liệu chính của đèn phản ứng với nhau nên chắc chắn có sự tiêu hao nhưng quá trình tổn hao này diễn ra rất chậm, một số loại đèn lại được thiết kế để thay thế ống chứa và đổ linh dịch một cách dễ dàng cùng với đó là Thạch đăng này không hề độc hải và ảnh hưởng đến môi trường nên chúng dần trở thành một đồ vật thông dụng và được sử dụng rộng rãi khắp giới dị giả.
Quay lại với phòng của Liễu Thiên thì Thạch đăng đã tắt từ lâu, trong phòng tối ôm cùng với đó là một tiếng thở nhè nhẹ vang lên một cách đều đặn.
…
Sáng sớm hôm sau, rút kinh nghiệm từ buổi hôm qua, hôm nay cả ba người Liễu Thiên đều dậy sớm tập luyện một lúc rồi tắm rửa sau đó đi đến phòng ăn.
Ở phòng ăn, giờ này cũng không có nhiều người cho lắm, cả hai dãy nhà cũng chỉ có hơn hai mươi người. Xem ra rất ít người thích ăn sáng như đám người Liễu Thiên.
Ở một bàn ngoài viền, Liễu Thiên cầm một cái bánh vừa ăn vừa nói: “Hôm nay học cái gì vây?”
Hà Minh không ngẩng lên đáp: “Hôm nay học về Ngũ Hành đạo số.”
“Môn này nói về cái gì vậy?” Liễu Thiên liền hỏi tiếp.
Hà Minh vẫn không ngẩng lên, hắn vừa ăn vừa đáp: “Thì mọi mặt của Ngũ Hành, qua đó giúp chúng ta có thể tu luyện dị thuật tốt hơn! Hôm trước ta nói cho các ngươi chỉ là da lông mà thôi!”
Tằng Nhất thở dài nói: “Nói chung là ngày nào cũng phải tập trung ngồi nghe giảng đạo, xem ra tu luyện không đẹp như người ta vẫn nghĩ!”
Hà Minh lắc đầu nói: “Muốn mai kia hành tẩu tiêu giao thì trước tiên phải học hỏi đã! Nếu không có kiến thức thì làm mọi thứ đều rất khó!”
Liễu Thiên liền xen vào: “Đúng vậy! Mai kia qua rồi lại muốn quay lại học cũng không được đâu!”
“Ài! Thôi! Hai người xong chưa? Chúng ta đi thôi?” Tằng nhất khẽ thở dài rồi đứng dậy hỏi.
Thế là hai người Liễu Thiên cố nhét nốt mấy miếng vào mồm rồi cũng đứng dậy, cả ba rời khỏi đây.
Ở học đường, mọi người đang ổn định chỗ ngồi của mình. Ba người Liễu Thiên vẫn ngồi cuối cùng nhìn lên đám người đang lộn xộn chọn chỗ kia.
Ở phía bên phải dãy bàn thứ ba có một nhóm sáu tên đang hống hách gạt những người khác ra để ngồi xuống.
Hà Minh nhìn ra đó lẩm bẩm: “Đông Vũ Nhật!”
“Ngươi quen hắn à?” Tằng Nhất liền hỏi.
“Tên đó chính là kẻ đã đánh nhau với chúng ta ở thư viện!” Liễu Thiên đáp.
“Hống hách quá a, khi nào có cơ hội ta cũng phải cho hắn một trận mới được!” Tằng Nhất nhìn theo đám người Đông Vũ Nhật đang làm loạn ở phía trước nói.
“Thôi kệ chúng, chúng không động đên chúng ta là được!” Hà Minh ánh mắt sắc bén nói.
Mọi người đang lộn xộn bỗng nhiên im bặt, ba người Liễu Thiên cũng nhìn lên phía trên, hình như trưởng lão đã vào rồi.
Danh sách chương