Lúc này Khương Tuyết bên trên cũng đang duy trì phi hành, đồng thời đang nhìn ra xa để tìm xem có thể thấy địa hình quen thuộc không? “Phịch! Phịch!”

“Vù!”

Nộ Huyết Lang Vương bỗng dưng như ăn phải xuân dược, hai mắt nó đỏ rực mũi xì khói tứ chi như không chạm đất chạy đi đuổi theo hai người Liễu Thiên làm cho cây cối hai bên bị đạp gẫy dập bắn tung tóe khắp nơi.

Với tốc độ này, khoảng cách hơn hai dặm chỉ vài nhịp đã rút ngắn hơn một nửa.

“Nó điên lên rồi, tốc độ này không thể chạy thoát được!” Khương Tuyết đang nhiên cảm thấy lạnh thấu xương, một cỗ khí tức nguy hiểm đang lan tỏa đến.

“Không chạy… cũng phải…cố nên không được.. cuộc..!” Liễu Thiên phía dưới kiếm đã cất đi, cả cơ thể vùng lên chạy vùn vụt nói, âm thanh theo gió truyền đến không được rõ ràng.

Không nghe rõ nhưng Khương Tuyết cũng hiểu ý Liễu Thiên muốn nói nên tiểu cô nương này liền cắn vào một viên đan dược rồi lại tăng tốc độ lên hai thành nữa. Liễu Thiên cũng điên cuồng vận chuyển nguyên thần vào hai chân chạy đi. Tốc độ cả hai được đều được đề thăng nên miễn cưỡng vẫn duy trì khoảng cách với Cự Lang vào khoảng một dặm.

Khi này cả khu rừng trở lên láo loạn, mọi thú rừng cùng các yêu thú khác đều toán loạn chạy hết. Vì vậy trên đường hai người Liễu Thiên chạy không hề gặp bất kỳ một con yêu thú nào cả. Lại nói thì lúc này, hai người Liễu Thiên cũng chẳng quan tâm đến việc khu rừng này thế nào, bọn họ bây giờ chỉ biết chạy thật nhanh mà thôi.

Việc đuổi bắt cứ thế diễn ra thêm khoảng một tuần hương thì khoảng cách giữa hai người Liễu Thiên với Cự Lạng kia đã thu hẹp xuống còn hơn ba mươi trượng. Hai người vừa chạy vừa nghe được tiếng thở của con cự thú phía sau, đồng thời mùi hôi tanh từ phía sau cũng truyền đến sộc lên mũi khiến hai người nhăn mày không thôi.

Thêm vài chục trượng nữa, Khương Tuyết lúc này đã như đèn cạn dầu, nàng đang phi hành với vẻ mặt nhợt nhạt thiếu huyết sắc thì bỗng nhiên từ trên cao hạ xuống ngã lăn ra đất.

“Cẩn thận!” Liễu Thiên thấy vậy liền phi qua, hắn không nhiều lời liền cõng Khương Tuyết lên tiếp tục chạy. Hắn biết phi hành là việc rất tốn nguyên thần, còn Khương Tuyết vừa rồi lại chiến đấu liên tục nên bây giờ đã cạn kiệt nguyên thần rồi. Lúc này chính là lúc hắn che chở cho nàng.

“Ta không sao! Bỏ ta xuống chạy đi!” Khương Tuyết được cõng thì gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố vùng vẫy nói.

“Im! Chết là cùng chứ gì.” Liễu Thiên liền quát mắng, hàm răng nghiến chặt lại, hai chân lại một lần nữa vận hành hết tốc lực, ánh mắt thì tập trung, người uốn éo luôn lách rất nhanh chạy đi.

“Rầm! Rầm…”

Nộ Huyết Lang Vương đằng sau khi này chỉ cách hai người họ hơn mười năm trượng mà thôi. Những con tiểu lang cũng đuổi sát theo đang chạy ngay theo cự lang. Xem ra hai người chỉ dừng lại một chút thì nó đuổi sát hơn rất nhiều.

“Nhaaa! Không được bỏ cuộc!” Liễu Thiên nghiến răng hét lên, đôi chân điên cuồng đạp xuống đất mà chạy đi. Ý trí hắn lúc này bắt đầu vận dụng mọi thứ mọi sức lực để có thể sống. Hai chân hắn dùng Lưu Thủy bộ lúc này đã cảm giác mệt nhừ đau nhức nhưng hắn không cho phép mình dừng lại, không được phép bỏ cuộc. Không những không được bỏ cuộc, không những vậy hắn còn phải chạy nhanh hơn dù có phế đi đôi chân hắn cũng phải chạy.

“Gừ! Phụt!”

Chạy thêm một đoạn nữa không biết thế nào mà con Lang Vương kia lại gầm lên một tiếng rồi phun ra một luồng hồng khí bay vụt về phía hai người Liễu Thiên phía trước.

“Cẩn thận!” Khương Tuyết cảm nhận được thì sợ hãi hô lên.

Liễu Thiên cũng biết nhưng hắn không để ý nhiều, hắn vẫn nghiến răng tiếp tục chạy.

Nhưng khoảng cách hơn mười trượng là quá gần, huyết quang phóng đi rất nhanh, nó xuyên thủng một hàng cây cản đường, vừa cái đã đến phía sau hai người Liễu Thiên. Khương Tuyết liền quay lại ánh mắt đầy hoang mang và sợ hãi nhìn lên lượng yêu khí sắp ập lên người.

“Soạt!” Liễu Thiên bỗng nhiên vận lực đạp mạnh một cái, cả hắn lẫn Khương Tuyết nằm xuống nhào người phi sang bên phải hơn trượng.

“Ầm!” Hồng khí bắn trượt nhưng lại không bay tiếp, nó như gặp phải thứ đó cản lại rồi phát nổ cách chỗ hai người Liễu Thiên không xa. Một luồng ba động từ vụ nổ bùng ra thủi bay mấy thân cây gần đó. Còn hai người Liễu Thiên tuy tránh được vụ nổ nhưng cũng bị dư trấn kích cho bay đi ngã ra một góc giữa hai thân cây lớn.

Vụ nổ kết thúc, Liễu Thiên cố ngồi dậy nhưng không thể. Lúc này, hắn cảm thấy cơ thể mềm nhũn, chân hắn tê tê đang rung lên. Vừa rồi chạy qua nhanh hắn đã vật dụng cả Lôi Viên Quyết để kích phát chút tiềm lực ở các huyệt đạo dưới chân. Khi này tác dụng phụ đã đến khiến hắn không di chuyển được. Khương Tuyết bên cạnh cũng không khá hơn là bao, nguyên thần cạn kiệt, cơ thể thì sau cú ngã kia cũng mềm oặt vô lực đang cố ngỏng dậy.

“Gầm!”

Chỉ một chút, Nộ Huyết Lang Vương đã đuổi đến phía trên hai người, cự trảo to hơn cả cây đại thụ đang vung xuống chỗ hai người đang ngồi.

Hai người Liễu Thiên khi này vừa ngóc dậy thì đã thấy cự trảo đang đập xuống trước mặt thì biết không có cơ hội chạy nên chỉ biết chơ mắt ra nhìn.

Khương Tuyết ánh mắt đầy sợ hãi, bàn tay thì không biết từ khi nào nắm chặt lấy tay Liễu Thiên. Liễu Thiên ánh mắt không chớp nhìn lên cự trảo đang đánh xuống. Trong đầu hắn lúc này cũng trống rỗng, hắn lúc này chẳng nhớ gì nữa, chẳng cảm nhận thấy gì, cái chết đã đến rất gần! Lúc này, Liễu Thiên chỉ có cảm nhận một bàn tay đang nắm chắt lấy tay hắn. Một cảm giác rất lạ!

“Rầm! Doạt!”

Cự trảo đánh xuống, một lớp quang mang máu trắng hiện lên ngăn lại rồi một tiếng nổ lớn phát ra, hỏa tinh tung tóe, hai người Liễu Thiên bị đánh bay đi hơn năm trượng, cả hai năn lộn mấy vòng rồi bất tỉnh nằm đè lên nhau.



Mặt trời lên cao, trong một khu rừng rậm cây cối xanh tươi, những tia nắng chiếu qua tán cây để lại những đốm sánh lấm tấm trên mặt đất và cây cỏ phía dưới. Chỗ này, không hề có tiếng chim hót thú kêu, ở đây rất yên tĩnh chỉ có lá cây khẽ đung đưa tạo ra những âm thành rì rào nhè nhẹ.

Cạnh một gốc cây khá lớn có một vùng đất trống khô ráo. Ở đó có hai người, một người thân mặc một bộ đồ màu xanh nhạt nằm trên, nằm dưới là một người mặc một bộ đồ hai màu xanh dương và trắng. Hai người này chính là hai người Liễu Thiên đêm qua bị đánh bay vào đây đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Lúc này, Khương Tuyết nằm trên gương mặt bình thản, hai mắt nhắm liền nhìn bộ như ngủ rất ngon. Liễu Thiên nằm dưới thì hơi nhăn mặt nhưng vẫn chưa có vẻ muốn dậy.

Qua thêm một lúc, Khương Tuyết lúc này từ từ mở mắt, tiểu cô nương này tay vuốt vuốt mái tóc xù, mắt chớp chớp nhìn ngắm xung quanh. Xem ra vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Còn chưa chịu đứng dậy?” Bỗng có giọng nói đầy bất mãn của Liễu Thiên vang lên khiến cô giật mình.

“A! Liễu Thiên! Ngươi không sao chứ?” Khương Tuyết trố mắt há mồm nhớ ra gì đó liền đứng phắt dậy, cô nhìn Liễu Thiên vẫn nằm đó lo lắng hỏi.

“Còn chưa bị đè chết!” Liễu Thiên thở ra một hơi từ từ ngồi dậy nói.

“Sao chúng ta vẫn còn sống vậy?” Khương Tuyết nhìn quanh một lượt ngạc nhiên hỏi.

“Ta sao biết!”

“Cũng phải! Ngươi cũng ngất đi như ta!”

Liễu Thiên lúc này cũng đã đứng dậy, hắn kiểm tra thân thể thì thấy không có vết thương gì, chỉ là cơ bắp hơi đau nhức một chút. Hắn nhìn quanh một lượt liền tập tễnh đi lại chỗ tối qua đang ngồi chờ chết.

Khương Tuyết lúc này cũng đi theo, cả hai đứng trước hai cái cây tối hôm qua nghĩ về cảnh tượng lúc đó. Khi đó cái chết chỉ đến trong gang tấc, mọi cảm xúc đều đang dồn đọng lại khi đó.

“Cảm giác lúc sắp chết có một người bên cạnh thật là hạnh phúc, so với chết một cách lẻ loi thì tốt hơn rất nhiều.”

Nghĩ một hồi Liễu Thiên liền quay lại nhìn Khương Tuyết mỉm cười, điều này làm cho tiểu cô nương này hai mặt đỏ lên.

“Xem bên ngoài có một vết rất dài, hình như thứ gì đó bị đánh ngã ra.” Khương Tuyết lúc này liền chỉ tay ra xa đánh trống lảng rồi liền chạy đi. Liễu Thiên thấy vậy cũng đi ra xem.

Trước mắt hai người là cả một vùng dài cây cối bị đổ gãy tạo thành một khu tràn đầy ánh sáng khác hẳn với cánh rừng rậm hai người đang đứng.

“Ta biết rồi!” Khương Tuyết nhìn hết dấu vết xung quanh liền giật mình nói.

“Chúng ta đêm qua đã kịp chạy vào đến mép của kết giới, mà khi đó cự lang lại là yêu thứ Tứ cấp nên khi công kích lên kết giới thì sẽ bị đánh bật lại.” Khương Tuyết gương mặt vui vẻ từ từ nói.

Kết giới của mỗi một thế lực đều có đặc tính riêng chỉ cho người của mình tiến nhập vào những thứ khác đều bị cản lại. Trường hợp của hai người Liễu Thiên rất đơn gian chính là trên quần áo của họ đều có một loại phấn đặc biệt là Huyền Kết Phấn, để có thể thông qua kết giới này.

Loại phấn này cũng chỉ dùng cho kết giới cấp thấp tầng ngoài, còn một số vùng trong địa thì cách tiến vào kết giới rất phức tạp nên cần những điều kiện đặc thù mới có thể đi vào được. Liễu Thiên cũng biết mấy thứ kiến thức cơ bản này nên hắn không có gì ngạc nhiên với suy luận của Khương Tuyết mà chỉ gật gật đầu.

“Tiếng nổ kia chính là kết giới phản trấn lại!” Liễu Thiên nhớ lại khẳng định.

“Đúng! Còn vết cây đổ này chính là do Nộ Huyết Lang Vương kia bị đánh bay ra tạo thành.” Khương Tuyết lại gật đầu bổ sung.

“Uy lực kết giới thật lớn! Nhưng mấy con yêu lang nhỏ đâu? Sao chúng không giết chúng ta?” Liễu Thiên nhìn lại đằng sau cảm thán, rồi lại nghĩ ra gì đó nghi hoặc hỏi.

“Nộ Huyết Lang Vương bị thương chắc chắn quay đầu bỏ chạy, như vậy đàn của nó cũng sẽ sợ mà bỏ chạy theo làm gì còn thời gian tìm chúng ta! Mà cũng có thể Nộ Huyết Lang vương là yêu thú cấp bốn nên tất cả đám Nộ Huyết Lang này đều bị kết giới cản lại!” Khương Tuyết liền đưa ra giả thiết.

“Dù nguyên nhân là gì thì chúng ta cũng khá may mắn, qua một đêm dài như vậy cũng không thêm yêu thú nào đến đây nữa!” Liễu Thiên nhìn lên sắc trời vẻ mặt vui vẻ nói.

“May mắn hay không thì không biết nhưng vừa từ trong điểm tài vật đi ra đã xuýt mất mạng rồi!” Khương Tuyết cười cười lẩm bẩm tự giễu.

“Ừ! May mắn!” Liễu Thiên gật đầu cười nói.

“Chúng ta giờ đang về gần tông môn hay là trong Huyễn Cực sơn mạch vậy?” Khương Tuyết nhíu mày nhìn quanh nói.

“Ta nghĩ là đi vào Huyễn cực sơn mạch!” Liễu Thiên thản nhiên nói.

“Tại sao?” Khương Tuyết lại hỏi.

“Thứ nhất là chúng ta đêm qua mới chạy chưa đầy một khắc tức là khoảng mười năm dặm. Mười năm dặm đã tiến về đến khu vực kết giới tông môn, sao lại gần thế được. Phải biết để đến Huyễn Cực sơn mạch chúng ta đi bằng truyền tống trận.

Như vậy có truyền tống ra giữa Vạn Mộc Lâm thì không thể nhanh thế đã về đến được cho nên chỉ có thể là Huyễn Cực sơn mạch. Còn giả như chúng ta số hên được truyền tống về gần ngay kết giới của tông môn là điều ta không tin.

Thứ hai là chỗ này không hề có tiếng thú rừng kêu, không giống với những khu vực trong kết giới gần tông môn nơi chúng ta từng đi bộ qua để tiến vào chỗ tham quan.

Còn điều thứ ba là nếu đây là kết giới gần tông môn thì sẽ không bao giờ mở ra như vậy những Yêu thú tứ cấp sớm đã quen thuộc từ lâu, bọn chúng sao có thể quanh quẩn quanh đây rồi lại tấn công vào kết giới! Chỉ có thể là Huyễn Cực sơn mạch với kết giới có thể thay đổi mới làm cho đám yêu thú không phân biệt được mà công kích vào.”

Liễu Thiên dùng vẻ mặt bác học từ từ phấn tích.

“Nói cũng có lí, nhưng vẫn chỉ là suy đoán! Nhưng dù là chỗ nào thì cũng an toàn rồi!” Khương Tuyết bĩu môi rồi lại gật đầu nói.

“Tiếp theo thí luyện là gì nhì?” Liễu Thiên đột nhiên hỏi.

“Tiếp theo sẽ là săn bắt yêu thú, lấy được càng nhiều nội đan thì phần thưởng càng nhiều.” Khương Tuyết đáp.

“Ngươi muốn săn yêu thú?” Khương Tuyết lại hỏi.

“Nghỉ ngơi đã! Chúng ta phải tu luyện hồi phục lại nguyên thần đã!” Liễu Thiên gật gật đầu sau đó đi vào một số sạch sẽ ngồi xuống. Khương Tuyết thấy vậy cũng tương tự đi lại ngồi xuống bên cạnh.

Liễu Thiên từ trong linh giới lấy ra bọc hành lí rồi từ đó lấy ra khói thịt khô cùng với đó hắn lấy ra một hồ lô nhỏ để bên cạnh.

“Ăn đi!”

Khương Tuyết cũng không hề khách sáo, cả hai vừa ăn vừa uống rất thoải mái.



“Yêu thú từ đêm qua đã nhiều lên rất nhiều, Liễu Thiên giờ không biết sao rồi!” Ở một khu rừng khác, Hà Minh vừa đi vừa nói vẻ mặt thì đầy lo âu phiền muộn.

“Ta cũng cảm thấy lo lắng vô cùng, lần này cứ nghĩ hắn đi cùng thì ta sẽ bảo vệ nhưng xem ra…” Tằng Nhất đi cạnh đang nói giở thì bỗng dừng lại, hắn hai mắt trố ra nhìn về đằng trước. Hà Minh thấy vậy cũng dừng lại nhìn ra đằng trước hai mắt cũng dại ra, mồm thì há hốc không ngậm lại được.

Trước mặt hai người là một quang cảnh thoáng đãng vô cùng.

Chỗ này một khoảng không hơn hai dặm vuông cây rừng bị gọt sạch chỉ còn chơ lại mỗi gốc, cây cối ngổn ngang, cùng với đó là vô số xác yêu thú. Yêu thú chết chỗ này đủ các loại như chim, hổ, sói, rắn, cóc,… Tất cả đều có kích thước khá lớn, đây đều là yêu thú cấp hai trở lên.

“Thật nhiều yêu thú, ai làm điều này?” Hà Minh hai mắt mở to đi lên giọng điệu thất kinh nói.

“Đây là một nhóm người thực hiện, tất cả đều dùng kiếm nên mới tạo lên cảnh tượng thế này.” Tằng Nhất đi lại gần nhìn những cây gỗ và xác yêu thú xung quanh thì thào nói.

Qua những vết kiếm lưu lại Tằng Nhất của thể thấy được có nhiều vết tích khác nhau nên mới khẳng định là một nhóm người làm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện