Khổng Hữu Đức sợ đến mức mất hết hồn vía, Cảnh Trung Minh và Thượng Khả Hi vội vàng chạy lên ôm lấy bắp đùi của Đa Nhĩ Cổn, gào khóc nói:

- Cứu mạng, Duệ thân vương cứu mạng, chúng nô tài bị oan, từ trước đến giờ nô tài chưa từng phản bội Đại Thanh, xin Duệ thân Vương chứng giám...

- Được rồi, các ngươi đừng khóc nữa! Đa Nhĩ Côn cau mày nói: - Chuyện này bổn vương sẽ điều tra rõ ràng.

- Điều tra? Tề Nhĩ Cáp Lãng rất kHồng vui liền nói:

- Duệ thân vương nói câu này là có ý gì? Đây đều là bổn vương tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, lẽ nào ngươi cho rằng bổn vương vu oan cho 3 người họ sao? Chỉ dựa vào 3 tên cẩu nô tài này mà cũng đáng để bổn vương vu tội ư?

Đa Nhĩ Cổn nói: - Đương nhiên là bổn vương kHồng có ý này.

Hào Cách quát: - Vậy ngươi có ý gì? kHồng phải là ngươi muốn bao che cho ba tên gian tế này sao?

Bát Âm Đồ nói: - Duệ thân vương, là quân Minh công phá Thịnh Kinh, là đâu sỏ bắt hoàng thượng, Lê thân vương và hai vị nương nương đi, ngươi bao che cho bọn họ như vậy rôt cuộc là có mục đích gì?

Đa Nhĩ Cổn nghe xong lâp tức biến sắc.

Bát Âm Đồ nói câu này rất ác độc, nếu Đa Nhĩ Cổn còn muốn nói hộ cho bọn Khổng Hữu Đức thì chứng tỏ ông ta đứng đăng sau chuyện này, tiêp là sẽ khiến cho người ta liên tưởng đển Đa Nhĩ Côn rõ ràng là muôn mượn tay quân Minh để diệt trừ Hoàng Thái Cực, từ đó để hô trợ cho ông ta lên ngai vàng Hoàng đế nước Đại Thanh.

Lão nô tù Nỗ Nhĩ Cáp Xích trước khi chết từng để lại di chúc kế vị cho Đa Nhĩ Cổn, chỉ tiếc lúc đó thế lực của Hoàng Thái Cực quá lớn, đã cướp đi ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về Đa Nhĩ Cổn, cho nên hôm nay thế cục đã rất nhạy cảm, Đa Nhĩ Cổn nói thay cho bọn Khổng Hữu Đức rất dễ khiến người ta liên tưởng đến ông ta muốn lấy lại ngôi hoàng đế vốn thuộc về mình.

Một khi Đa Nhĩ Cổn bị chụp cho cái mũ hành thích vua, vậy thì vạn kiếp cũng kHồng thể đứng dậy được, đến lúc đó đừng nói là leo lên ngôi vị hoàng đế mà chỉ e địa vị hiện giờ cũng kHồng thê giữ lại được, thậm chí còn nguy hiêm đến tính mạng.

Đương nhiên Đa Nhĩ Cổn sẽ kHồng vì 3 tên nô tài người Hán mà đưa mình vào tuyệt cảnh, lúc này ông ta liền chuyền giọng nói:

- Trịnh thân vương đừng hiểu lầm, ý của bổn vương kHồng phải là giải vây cho bọn Khổng Hữu Đức, mà là trước hết nên biết rõ quá trình bọn họ tư tHồng với quân Minh sau đó hãy hãy mang họ đi trảm cũng chưa muộn.

- Chuyện đã quá rõ ràng rồi.

Hào Cách kHồng nhịn được liền nói: - Nếu như kHồng có người âm thầm trợ giúp thì làm sao quân của Vương Phác có thể phá hỏng đại doanh Tùng Sơn của quân ta? Nếu như kHồng có nội ứng làm sao quân Minh có thể phá vỡ tuyến phòng thủ Thịnh Kinh chắc chắn như vậy? Nếu như kHồng có người làm mật báo làm sao Vương Phác lại biết Hoàng A Mã đã quay về Thịnh Kinh? Huống hồ có Trịnh thân vương còn ở trong doanh trại tân mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, lẽ nào còn chưa đủ sao?

- Người đâu? - Tê Nhĩ Cáp Lãng vô giường êm lớn tiêng quát: - Mang 3 tên cầu nô tài này ra ngoài chém đầu cho ta!

- Dạ!

Sáu gã tùy tùng lớn tiếng trả lời đi vào túm lấy Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Hòa và Thượng Khả Hi ra ngoài.

Tuy đám Khổng Hữu Đức khóc lóc, nước mắt giàn giụa ôm chân Đa Nhĩ Cổn kHồng chịu buông ra nhưng Đa Nhĩ Côn vân kHồng hê nhúc nhích. Nói cho cùng ba người bọn họ cũng chỉ là ba tên nô tài nhỏ bé kHồng đáng gì. Đa Nhĩ Côn sẽ kHồng vì họ mà làm hỏng đại sự của mình.

Rất nhanh, 3 tiếng kêu thảm thiết vang lên ngoài trướng vải, chưa đến một khắc ba cái đầu máu chảy đâm đìa đã được đưa vào trướng.

Đông Dưỡng Tính, Ninh Hoàn Ngã, Lý Vĩnh Phương, Phạm Văn Trình... và đám người Hán sợ đến mức trôn ở góc phòng run lên sợ hãi, đương nhiên là bọn họ biêt đám KHồng Hữu Đức oan uông. Người tình táo một chút đều có thể nhìn ra kê phản gián này quá vụng vê, chăng khác nào Hoàng Thái Cực năm đó mượn tay Sùng Trinh giết Viên Sùng Hoán. Nhưng căn bản là bọn Đông Dưỡng Tính kHồng dám nói ra.

Nếu như bọn họ nói đây là kế phản gián, vậy Trịnh thân vương chính là gian tế mà quân Minh thả vê, bọn họ dám nói như vậy sao?

Những người Hán này tuy có thể vào kỳ tịch nhưng căn bản vẫn là nô tài, chủ nhân Kiến Nô giết nô tài từ trước đến giờ đều kHồng nương tay.

Tể Nhĩ Cáp Lãng phất tay, ra hiệu cho đám đao phủ cầm đầu người của Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Minh, Thượng Khả Hi đi. Lúc này y mới nói tiếp:

- Trịnh Kinh bị hủy rồi, Hoàng thượng bị bắt, Hoàng hậu nương nương và các vị a ca, cách cách hiện kHồng rõ tung tích. Người già, phụ nữ và trẻ em ở Thịnh Kinh phần lớn đã chết, nước Đại Thanh lần này có thể nói tổn thất lớn rồi.

- Điều đáng lo ngại nhất chính là tin Thịnh Kinh bị hủy mà truyền ra ngoài, hơn 70 vạn nô lệ trong mấy trăm trang viên xung quanh Thịnh Kinh sẽ bắt đầu có dấu hiệu bạo loạn, một khi đã kHồng khổng chế được thế cục nữa, các bộ lạc thổ dân ở lưu vực Hắc Long Giang, còn có người Triều Tiên sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Hơn 10 vạn người già, phụ nữ và trẻ em mà chúng ta giữ ở hậu phương sẽ chịu tai họa ngập đầu. Đến lúc đó có thể nói là nước Đại Thanh sẽ mất hết.

- Cho nên, bổn vương nghĩ trước mắt có 3 chuyện khẩn cấp. Một là phái tỉnh binh đến đảo Liên Vân, bằng bất cứ giá nào phải cứu hoàng thượng về. Hai là đại quân Bát Kỳ lập tức rút lui về Tùng Sơn, điều quân trở về Thịnh Kinh ổn định thế cục. Thứ ba là... nếu kHồng cứu được hoàng thượng trở về hoặc gặp phải điều gì bất hạnh, chúng ta nhất định phải nhanh chóng lập hoàng để mới chủ trì đại cục.

Câu nói cuối cùng của Tể Nhĩ Cáp Lãng mới là quan trọng nhất. Thực tế ai cũng hiểu, chắc chắn, Hoàng Thái Cực kHồng cứu về được, phái binh đi chặn đường ở đảo Liên Vân chăng qua chỉ là làm lấy lệ thế thôi, điều quân trở về Thỉnh Kinh ổn định thể cục, còn lập hoàng để mới bây giờ mới là chuyện quan trọng nhất.

Đa Nhĩ Cổn và Hào Cách cùng gật đầu. - Trịnh thân vương nói rất đúng, cứ làm thể đi.

Ngay cả Đa Nhĩ Cổn và Hào Cách cũng nói như vậy thì người khác lại càng kHồng có ý kiến gì, chuyện rút quân về Tùng Sơn cứ quyết định như vậy.

Tuy Đa Nhĩ Cổn tuy cảm thấy cứ như thế mà bỏ qua Tùng Sơn và Cẩm Châu có chút đáng tiếc, nhưng so với việc tranh giành ngôi vị hoàng đế sắp xảy ra thì chuyện này không phải là đại sự. Lần này kHồng lấy được Cẩm Châu, lần sau còn có thể lấy được. Nhưng một khi ngôi vị hoàng để mất đi thì mãi mãi kHồng thể cướp về được nữa.

Huống hồ Thịnh Kinh đã thất thủ, sào huyệt hậu phương của nước Đại Thanh đã bị quận Minh làm cho long trời lở đất, đại quân Bát Kỳ cũng kHồng còn lòng dạ nào mà tiếp tục trấn thủ ở Tùng Sơn và Câm Châu nữa.

Nội thành Tùng Sơn.

Hồng Thừa Trù đang ở trong hành dịnh Tổng đốc đối mặt với bức tường than ngắn thở dài, thì gia tướng thân tín là Đường Sĩ Kiệt sắc mặt vui mừng chạy vào, hét lớn: - Đại nhân, tin tốt, tin tốt vô cùng.

- Tin tốt? Hồng Thừa Trù thầm giật mình, vội hỏi: - Có phải viện quân đã đển rồi kHồng?

Đường Sĩ Kiệt lắc đầu nói: - Viện quân vẫn chưa đến.

Hồng Thừa Trù cau mày nói: – Nếu viện quân chưa đển thì lây đầu ra tin tốt?

Đường Sĩ Kiệt nói: - Đại nhân, Kiến Nô rút lui rồi.

- Hả? Hồng Thường Trù kinh ngạc.

- Kiến Nô rút lui rồi.

- Đại nhân, đây là sự thật.

Hồng Thừa Trù vừa dứt lời thì tổng binh Bạch Quảng n cũng đi vào hành dinh Tổng đốc, lớn tiêng nói:

- Đúng là Kiến Nô lui binh rồi.

Hồng Thừa Trù như nghi đang nằm mộng, một lúc lâu mới vung tay lên thật nhanh nói:

- Đi, đi lên đầu thành xem xem.

Hồng Thừa Trù dẫn theo Tào Biển Giao, Bạch Quảng n đi nhanh lên đầu thành Tùng Sơn. Hơn 1 vạn tướng sĩ cũng xông lên đầu thành, đứng ở đó hoan hô. Hồng Thừa Trù dựa vào tường chắn mái nhìn ra ngoài, quả nhiên trong đại doanh Kiến Nô ở ngoài thành đã trống kHồng. KHồng ngờ mấy vạn đại quân Kiến Nô trong một đểm đã rút lui sạch sẽ.

Đến tối, người đưa tin mà tổng binh Cẩm Châu Tổ Đại Thọ phái đi đã tới Tùng Sơn, mang đến một tin tức khiến cho Hồng Thừa Trù mừng rỡ. Kiến Nô ở ngoài thành Cẩm Châu cũng rút lui rồi! Điều này khiến Hồng Thừa Trù quả thực kHồng thê tin nôi, thậm chí còn nghi ngờ đây có phải quỷ kê của Kiến Nô hay kHồng, nhưng mật thám lại quay lại nói đi qua Đại Lăng Hà 50 dặm cũng kHồng thấy bóng dáng của Kiến Nô nữa.

Hồng Thừa Trù có vẻ kHồng dám tin nhìn Tổng binh Bạch Quảng n, thấp giọng nói: - Nói như vậy thì đúng là Kiến Nô đã rút về Liêu Đông rồi?

- U. Tổng Binh Bạch Quảng n gật đầu nói: - Kiến Nô đột nhiên lui binh, nhất định là đã xảy ra đại sự gì.

- Trước tiên đừng để ý đến Kiến Nô xảy ra đại sự gì.

Hồng Thừa Trù khua tay nói: - Đường Báo, lập tức truyền tin đến Thượng Kinh, vòng vây Tùng Sơn đã kHồng chiến mà giải được rồi

- Đốc sư đại nhân.. Hồng Thừa Trù vừa dứt lời thì tổng binh Tào Biển Giao bước nhanh vào bẩm báo:

- Thám báo mà mạt tướng phái đi trong lúc vô tình đã bắt được 2 tên gian tế Kiển Nô, hỏi ra mới biết quả nhiên Kiến Nô bên kia đã xảy ra đại sự.

Hồng Thừa Trù vội hỏi:

- Xảy ra đại sự gì?

Tào Biển Giao nói:.

- Hai tên gian tế Kiến Nô kia nói, Tổng binh Đại Đồng Vương Phác dẫn hơn 2 ngàn thân binh thực ra kHồng phải chạy trốn mà là lén lút vượt qua doanh trại của Kiến Nô đến Liêu Đông!

- Vương Phác đi Liêu Đông?

Hồng Thừa Trù ngạc nhiên nói:

– Đó là độc quân xâm nhập, chắc chắn là một đi kHồng trở lại đó nha. - Hoàn toàn ngược lại.

Tào Biển Giao hưng phấn nói:

- Vương tổng binh kHồng những một đòn công phá Thịnh Kinh nơi ở của Kiến Nô mà còn bắt giữa được Hoàng Thái Cực và hai thân vương. Nghe nói, hiện tại Vương tổng binh đã đích thân áp giải tù binh về phía đảo Liên Vân.

- Đảo Liên Vân?

Hồng Thừa Trù vội mở bản đồ ra, cau mày nói: - Đảo Liên Vân kHồng phải là cứ điểm Thủy sư của nghịch tặc Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Minh và Thượng Khả Hi sao?

Tào Biển Giao nói:

- Đại nhân, mạt tướng còn một tin tốt nữa muốn báo cho ngài. Ba tên nghịch tặc Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Minh và Thượng khả Hi đã bị Kiến Nô giết rồi.

- Giết rồi? Hồng Thừa Trù thất thanh nói: - Vi sao?

Tào Biến Giao nói:

- Kiến Nô nói đám KHồng Hữu Đức là gian tế năm vùng mà Vạn tuê phái đi, là bọn chúng trợ giúp cho Vương tổng binh công phá Thịnh Kinh bắt Hoàng Thái Cực làm tù binh.

- Là Vạn tuế phái đi nằm vùng? Hồng Thừa Trù nửa tin nửa ngờ nói: - KHồng thể nào?

- Mạt tướng cảm thấy cũng kHồng giống, có thể là Kiến Nô muốn tìm mấy người chịu tội thay cho nên đã đô tội lên người chúng, ai bảo chúng là nô tài chứ? Tào Biên Giao nói:

- Thực ra đây là Đại tổng binh Vương Phác, trước kia nghe người ta nói là một thiểu gia non nớt, kHồng ngờ lại có khí phách, tâm huyêt như vậy, đúng là nam tử hán.

- Cái này gọi là trăm nghe kHồng bằng một thấy.

Bạch Quảng An khen ngợi từ trong đáy lòng:

- Vương tổng binh vừa mới công phá chiếm hang ổ Kiến Nô, bắt giữ tù binh, đây chính là đại thắng từ trước đến nay chưa từng có của triều Đại Minh ta. Đốc sư đại nhân, hãy mau chạy 800 dặm đến Kinh sư báo tin thắng trận đi.

Hồng Thừa Trù vội quay lại, bỗng nhiên hỏi:

- Tào tổng binh, ngươi cảm thây chuyện này có thê tin được mây phân?

Tào Biển Giao nói:

- Mạt tướng nghĩ ít nhất có thê tin được 7 phần, bằng kHồng sao Kiến Nô lại đột nhiên rút binh?

Hồng Thừa Trù nói: - Nhưng dù sao cũng chưa được chứng thực.

Bạch Quảng Ân nói:

- Đại nhân, mạt tướng nghĩ phải nhanh chóng mang tin mừng này báo về Kinh Sư. Còn về phần thật hay gia, đại nhân có thể ở trong đường báo nhấn mạnh là việc này chưa có xác minh cuối cùng, có thể để cho triều đình nghĩ cách tHồng qua Triều Tiên và Mông Cổ để xác nhận.

- Đιrực. Hồng Thừa Trù tán thành nói: - Cứ làm thế đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện