Thác Dương Bì, doanh trại quân Đại Tây.
Tôn Khả Vọng đang ngồi trong trướng, sắc mặt âm trầm. Bức thư thứ 2 Lý Định Quốc sai người mang đi đã tới thác Dương Bì rồi, đủ nói ngoài thành Tương Dương đã phát hiện quân Minh rồi, hơn nữa còn là Trung Ương Quân Đại Minh tinh nhuệ nhất nữa. Lý Định Quốc thỉnh cầu Tôn Khả Vọng dẫn chủ lực quân Đại Tây mau chóng hành quân, lập tức tới Tương Dương.
Tôn Khả Vọng bị rơi vào thế khó.
Nếu Tôn Khả Vọng thống lĩnh chủ lực Đại Tây chạy tới Tương Dương, lấy binh lực khổng lồ của Đại Tây, cố thủ Tương Dương có lẽ không có vấn đề gì, nhưng như vậy công lao của Lý Định Quốc an vị thật rồi. Công lao lớn này người khác đã không thể cướp đi được nữa rồi, Tôn Khả Vọng y thì lại càng không thể cướp được. Trương Hiến Trung đã biết chỉ có thể càng tán thưởng Lý Định Quốc, Thái tử Đại Tây càng không có Tôn Khả Vọng y nữa.
Nhưng, nếu không phát binh đi, quân Đại Tây sẽ bị mất đi cơ hội trời ban. Mặc dù Tôn Khả Vọng không cản đảm và mưu lược như Lý Định Quốc, nhưng về mặt quân sự cũng không phải là không biết tý gì. Thế cục hiện tại Tôn Khả Vọng vẫn nhìn thấy rõ. Lý Định Quốc tập kích bất ngờ chiếm được Tương Dương giống như một nhát dao đâm vào tim quân thủ thành Hồ Quảng, quân Đại Tây có thể nói là chiếm hết tiên cơ rồi!
Nếu bỏ qua cơ hội như vậy, sau này có muốn có được cục diện như vậy cũng là điều không thể.
Làm thế nào đây? Phát binh hay không phát binh? - Đại tướng quân.
Tôn Khả Vọng đang do dự chưa quyết, ngoài trướng bỗng vang lên tiếng của đội trưởng tân binh:
- Nhị tướng quân lại cho người tới.
- Hả?
Tôn Khả Vọng giật mình nói:
- Cho hắn vào.
- Vâng.
Đội trưởng thân binh lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh có một binh sỹ Đại Tây phong trần mệt mỏi tiến vào đại trướng của Tôn Khả Vọng.
Thấy Tôn Khả Vọng, người binh sỹ đó liền quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng:
- Đại tướng quân, thế tấn công của Trung Ương Quân Đại Minh rất mạnh, quân ta bị thương vong rất nhiều, cầu xin người mau phát binh, nếu không Tương Dương sẽ không thể giữ nổi nữa rồi!
Tôn Khả Vọng hít một hơi dài, nói:
- Từ từ nói, chuyện thế nào?
Tên binh sỹ đó liền thuật lại tình hình cuộc chiến kịch liệt giữa Trung Ương Quân và quân Đại Tây sáng nay cho Tôn Khả Vọng nghe, sau đó thở hổn hển nói:
- Đội hỏa thương của Trung Ương Quân Đại Minh quá lợi hại, mới một chút thời gian mà quân ta đã thương vong 400, 500 người rồi. Đại tướng quân nếu không phát binh tương cứu, thành Tương Dương tiêu rồi!
- Biết rồi.
Tôn Khả Vọng gật đầu, nói:
- Ngươi mau trở về Tương Dương đi, bổn soái sẽ phát binh.
- Đa tạ Đại tướng quân.
Binh sỹ quân Đại Tây lại dập đầu, đứng dậy đi ra khỏi trướng.
Nhìn theo bóng dáng của binh sỹ đó xa dần, đội trưởng thân binh liền nói:
- Đại tướng quân, tiểu nhân sẽ đi truyền lệnh trước.
- Quay lại.
Tôn Khả Vọng nhíu mày nói:
- Ngươi biết nên truyền quân lệnh thế nào?
Đội trưởng thân binh nói:
- Đại tướng quân vừa rồi chẳng phải đã nói xuất binh Tương Dương mà!
- Ngươi biết cái gì!
Tôn Khả Vọng hừ lên một tiếng, mắng:
- Không nghe tên vừa rồi nói sao, quân Đại Minh chỉ dùng một chút thời gian đã sát thương 400, 500 tinh binh của Nhị tướng quân! Ba ngàn tinh binh trong tay Nhị tướng quân đều đã là tinh binh trăm dặm mới tìm được, đổi thành quân đội khác, thương vong chỉ e là càng lớn hơn. Quân Đại Tây có bao nhiêu quân đội? Có thể chống lại thương vong như vậy sao?
- Chuyện này ….
Đội trưởng thân binh gãi gãi đầu, bối rối nói:
- Ý Đại tướng quân là?
- Lập tức truyền lệnh …
Tôn Khả Vọng lãnh đạm nói.
- Toàn quân rút lui, trở về Thanh Đồng quan!
- Hả?
Đội trưởng thân binh ngạc nhiên hỏi.
- Bỏ mặc Nhị tướng quân ư?
Tôn Khả Vọng trầm giọng nói:
- Bổn soái sớm đã nói rồi, thành Tương Dương không phải công chiếm dễ như vậy, trừ phi đó là cái bẫy của quan quân. Bây giờ xem ra đây quả đúng là cái bẫy của quan quân rồi. Lý Định Quốc nhất thời không quan sát đã trúng gian kế của quan quân rồi, để ba ngàn tinh binh rơi vào vòng nguy hiểm đó là thất sách của hắn. Bổn soái không thể phạm sai lầm, đưa tám vạn chủ lực quân Đại Tây vào cảnh nguy hiểm được!
Đội trưởng thân binh nói:
- Nhưng ….
- Không nhưng nhị gì nữa.
Tôn Khả Vọng tức giận nói.
- Còn không mau đi truyền lệnh!
- Vâng!
Đội trưởng thân binh lặng lẽ lĩnh mệnh đi ra.
Tân Dã, Bộ tư lệnh mặt trận.
Để nắm bắt được tình hình chiến trường và chỉ huy tốt các bộ phận tác chiến của Trung Ương Quân, Liễu Như Thị đã chuyển Bộ tư lệnh mặt trần của mình từ Nam Dương đi về phía nam tới Tân Dã.
Đại sảnh Bộ tư lệnh, Liễu Như Thị đang cùng mười mấy tham mưu vây quanh sa bàn bốn góc. Trên sa bàn cắm chi chít cờ nhỏ các màu, những lá cờ nhỏ màu sắc này lần lượt đại diện cho vị trí sở tại và vị trí binh lực của Trung Ương Quân, quân Đại Tây và quân Đại Thuận.
Liễu Như Thị nhíu mày suy nghĩ vấn đề, bên ngoài Bộ tư lệnh bỗng vang lên tiếng bước chân vội vàng, chợt có một gã quan quân bước vào đại sảnh, hành quân lễ với Liễu Như Thị, nói:
- Báo cáo Bộ tư lệnh, đại đội trinh sát hồi báo, đại quân Đại Tây đã men theo bờ nam Hán Thủy tối qua đã vào tới thác Dương Bì.
Liễu Như Thị khẽ gật đầu, đích thân di chuyển lá cờ màu đen tới cắm vào vị trí thác Dương Bì.
Một gã tham mưu nhíu mày hỏi:
- Tối hôm qua quân Đại Tây đã tiến vào tới thác Dương Bì rồi, bây giờ đã sắp trưa rồi, quân Đại Tây có hành động gì không?
- Không có.
Quan quân đáp lại.
- Đại đội trinh sát cho người đi quan sát nghiêm mật, quân Đại Tây không có bất kỳ hành động gì khác.
Liễu Như Thị nói:
- Tiếp tục quan sát.
- Vâng.
Quan quân lại hành quân lễ với Liễu Như Thị, quay người đi ra.
Tên quan quân đó vừa bước đi, Liễu Khinh Yên thần sắc vội vàng bước vào đại sảnh, nháy mắt liên tục với Liễu Như Thị. Đôi lông mày thanh tú của Liễu Như Thị không khỏi nhíu lại, tới bên cạnh ghé sát tai hỏi nhỏ:
-Liễu Khinh Yên tỷ, xảy ra chuyện gì?
Liễu Khinh Yên nhìn xung quanh, tin chắc các tham mưu trong Bộ tư lệnh, không ai để ý tới nàng và Liễu Như Thị mới hạ giọng nói:
- Như Thị muội, xảy ra chuyện lớn rồi.
Liễu Như Thị giật thót người, ngưng giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Liễu Khinh Yên nói:
- Tối hôm qua, thành Tương Dương đã bị phản quân Đại Tây công hãm rồi. Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao cũng đã thành tù binh của quân Đại Tây rồi!
Liễu Như Thị kinh ngạc, suýt chút nữa đã kêu lên thất thanh rồi!
Hít mạnh hai hơi liền, Liễu Như Thị mới khiến cho mình trấn tĩnh lại, hỏi:
- Tối hôm qua thành Tương Dương đã bị rơi vào tay giặc rồi, sao tỷ tỷ bây giờ mới biết? Còn nữa, sau khi thành Tương Dương thất thủ, đội bảo an trong thành nên có người chạy thoát mới đúng, sao không báo tin cho Trung Ương Quân?
- Đừng nói nữa.
Liễu Khinh Yên cười chua xót, nói:
- Nhân viên tình báo Đường khẩu Thánh giáo tại Tương Dương khi đó đang ở trong hành dinh Tổng đốc lâm thời Hà Đằng Giao công cán, bị quân Đại Tây đánh úp. Tỷ tỷ này cũng vừa mới biết tin, còn đội bảo an bị bao vây đột ngột tháo chạy cũng không cho người truyền tin, nhưng họ đã chạy về Nam Dương, sau đó lại lộn lại Tân Dã, cho nên mới vừa mới tới.
Liễu Như Thị đưa mắt liếc nhìn Liễu Khinh Yên, hai người lần lượt bước vào trong sảnh.
Trước tiên đóng chặt cửa lại, Liễu Như Thị mới nói:
- Phản quân Đại Tây chẳng phải vẫn còn đang ở thác Dương Bì sao? Thác Dương Bì cách Tương Dương chí ít cũng phải còn 200 dặm, vậy rốt cuộc tối qua đánh úp thành Tương Dương là lộ phản quân nào? Còn nữa, lộ phản quân này là từ đâu ra? Rốt cuộc chúng làm thế nào mà tránh được mạng lưới quan sát của chúng ta?
Liễu Khinh Yên nói:
- Cái khác đều không thể các định được, bây giờ có thể xác định được là tối qua Tương Dương bị đánh úp chính là phản quân Đại Tây.
- Chết tiệt.
Liễu Như Thị nhíu mày nói:
- Cánh quân phản Đại Tây này rốt cuộc từ đâu chui ra? Tương Dương đã thất thủ rồi, sau khi chủ lực phản quân Đại Tây đóng ở thác Dương Bì biết tin nhất định sẽ nhanh chóng tiến về phía đông, trong thời gian ngắn nhất sẽ tới Tương Dương hội tụ với lộ phản quân này ….
Nói tới đây, Liễu Như Thị bỗng nhớ ra một chuyện, khuôn mặt vốn hồng nhuận lập tức biến sắc.
Liễu Khinh Yên giật mình, lo lắng hỏi:
- Như Thị muội làm sao thế? Không phải là khó chịu ở đâu chứ?
- Không, tiểu muội không sao.
Liễu Như Thị lắc đầu, quay lại nhìn Liễu Khinh Yên, hạ giọng nói:
- Yên tỷ, theo thời gian tính toán, 3 Hỏa thương doanh của Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống và Lưu Khổng Hòa sáng sớm hôm nay có lẽ đã tới ngoài thành Tương Dương rồi. Tương Dương đã thất thủ rồi, họ không thể không biết. Nhưng bây giờ đã sắp tới buổi trưa rồi, họ lại không có bất kỳ tin tức nào, liệu có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
- Không thế nào?
Liễu Khinh Yên nghiêm nghị nói.
- Ba Hỏa thương doanh của Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống và Lưu Khổng Hòa là quân bộ chủ lực của Trung Ương Quân, quan quân các cấp trong doanh trại đều là lão binh bách chiến của Hầu gia từ Đại Đồng đưa tới. Cứ xem như phản quân Đại Tây đánh úp Tương Dương có vài chục vạn người đi, nếu muốn nuốt gọn 3 Hỏa thương doanh này e là cũng không dễ chút nào đâu.
- Báo cáo!
Liễu Khinh Yên vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.
Liễu Như Thị trấn tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Vào đi.
Tôn Khả Vọng đang ngồi trong trướng, sắc mặt âm trầm. Bức thư thứ 2 Lý Định Quốc sai người mang đi đã tới thác Dương Bì rồi, đủ nói ngoài thành Tương Dương đã phát hiện quân Minh rồi, hơn nữa còn là Trung Ương Quân Đại Minh tinh nhuệ nhất nữa. Lý Định Quốc thỉnh cầu Tôn Khả Vọng dẫn chủ lực quân Đại Tây mau chóng hành quân, lập tức tới Tương Dương.
Tôn Khả Vọng bị rơi vào thế khó.
Nếu Tôn Khả Vọng thống lĩnh chủ lực Đại Tây chạy tới Tương Dương, lấy binh lực khổng lồ của Đại Tây, cố thủ Tương Dương có lẽ không có vấn đề gì, nhưng như vậy công lao của Lý Định Quốc an vị thật rồi. Công lao lớn này người khác đã không thể cướp đi được nữa rồi, Tôn Khả Vọng y thì lại càng không thể cướp được. Trương Hiến Trung đã biết chỉ có thể càng tán thưởng Lý Định Quốc, Thái tử Đại Tây càng không có Tôn Khả Vọng y nữa.
Nhưng, nếu không phát binh đi, quân Đại Tây sẽ bị mất đi cơ hội trời ban. Mặc dù Tôn Khả Vọng không cản đảm và mưu lược như Lý Định Quốc, nhưng về mặt quân sự cũng không phải là không biết tý gì. Thế cục hiện tại Tôn Khả Vọng vẫn nhìn thấy rõ. Lý Định Quốc tập kích bất ngờ chiếm được Tương Dương giống như một nhát dao đâm vào tim quân thủ thành Hồ Quảng, quân Đại Tây có thể nói là chiếm hết tiên cơ rồi!
Nếu bỏ qua cơ hội như vậy, sau này có muốn có được cục diện như vậy cũng là điều không thể.
Làm thế nào đây? Phát binh hay không phát binh? - Đại tướng quân.
Tôn Khả Vọng đang do dự chưa quyết, ngoài trướng bỗng vang lên tiếng của đội trưởng tân binh:
- Nhị tướng quân lại cho người tới.
- Hả?
Tôn Khả Vọng giật mình nói:
- Cho hắn vào.
- Vâng.
Đội trưởng thân binh lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh có một binh sỹ Đại Tây phong trần mệt mỏi tiến vào đại trướng của Tôn Khả Vọng.
Thấy Tôn Khả Vọng, người binh sỹ đó liền quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng:
- Đại tướng quân, thế tấn công của Trung Ương Quân Đại Minh rất mạnh, quân ta bị thương vong rất nhiều, cầu xin người mau phát binh, nếu không Tương Dương sẽ không thể giữ nổi nữa rồi!
Tôn Khả Vọng hít một hơi dài, nói:
- Từ từ nói, chuyện thế nào?
Tên binh sỹ đó liền thuật lại tình hình cuộc chiến kịch liệt giữa Trung Ương Quân và quân Đại Tây sáng nay cho Tôn Khả Vọng nghe, sau đó thở hổn hển nói:
- Đội hỏa thương của Trung Ương Quân Đại Minh quá lợi hại, mới một chút thời gian mà quân ta đã thương vong 400, 500 người rồi. Đại tướng quân nếu không phát binh tương cứu, thành Tương Dương tiêu rồi!
- Biết rồi.
Tôn Khả Vọng gật đầu, nói:
- Ngươi mau trở về Tương Dương đi, bổn soái sẽ phát binh.
- Đa tạ Đại tướng quân.
Binh sỹ quân Đại Tây lại dập đầu, đứng dậy đi ra khỏi trướng.
Nhìn theo bóng dáng của binh sỹ đó xa dần, đội trưởng thân binh liền nói:
- Đại tướng quân, tiểu nhân sẽ đi truyền lệnh trước.
- Quay lại.
Tôn Khả Vọng nhíu mày nói:
- Ngươi biết nên truyền quân lệnh thế nào?
Đội trưởng thân binh nói:
- Đại tướng quân vừa rồi chẳng phải đã nói xuất binh Tương Dương mà!
- Ngươi biết cái gì!
Tôn Khả Vọng hừ lên một tiếng, mắng:
- Không nghe tên vừa rồi nói sao, quân Đại Minh chỉ dùng một chút thời gian đã sát thương 400, 500 tinh binh của Nhị tướng quân! Ba ngàn tinh binh trong tay Nhị tướng quân đều đã là tinh binh trăm dặm mới tìm được, đổi thành quân đội khác, thương vong chỉ e là càng lớn hơn. Quân Đại Tây có bao nhiêu quân đội? Có thể chống lại thương vong như vậy sao?
- Chuyện này ….
Đội trưởng thân binh gãi gãi đầu, bối rối nói:
- Ý Đại tướng quân là?
- Lập tức truyền lệnh …
Tôn Khả Vọng lãnh đạm nói.
- Toàn quân rút lui, trở về Thanh Đồng quan!
- Hả?
Đội trưởng thân binh ngạc nhiên hỏi.
- Bỏ mặc Nhị tướng quân ư?
Tôn Khả Vọng trầm giọng nói:
- Bổn soái sớm đã nói rồi, thành Tương Dương không phải công chiếm dễ như vậy, trừ phi đó là cái bẫy của quan quân. Bây giờ xem ra đây quả đúng là cái bẫy của quan quân rồi. Lý Định Quốc nhất thời không quan sát đã trúng gian kế của quan quân rồi, để ba ngàn tinh binh rơi vào vòng nguy hiểm đó là thất sách của hắn. Bổn soái không thể phạm sai lầm, đưa tám vạn chủ lực quân Đại Tây vào cảnh nguy hiểm được!
Đội trưởng thân binh nói:
- Nhưng ….
- Không nhưng nhị gì nữa.
Tôn Khả Vọng tức giận nói.
- Còn không mau đi truyền lệnh!
- Vâng!
Đội trưởng thân binh lặng lẽ lĩnh mệnh đi ra.
Tân Dã, Bộ tư lệnh mặt trận.
Để nắm bắt được tình hình chiến trường và chỉ huy tốt các bộ phận tác chiến của Trung Ương Quân, Liễu Như Thị đã chuyển Bộ tư lệnh mặt trần của mình từ Nam Dương đi về phía nam tới Tân Dã.
Đại sảnh Bộ tư lệnh, Liễu Như Thị đang cùng mười mấy tham mưu vây quanh sa bàn bốn góc. Trên sa bàn cắm chi chít cờ nhỏ các màu, những lá cờ nhỏ màu sắc này lần lượt đại diện cho vị trí sở tại và vị trí binh lực của Trung Ương Quân, quân Đại Tây và quân Đại Thuận.
Liễu Như Thị nhíu mày suy nghĩ vấn đề, bên ngoài Bộ tư lệnh bỗng vang lên tiếng bước chân vội vàng, chợt có một gã quan quân bước vào đại sảnh, hành quân lễ với Liễu Như Thị, nói:
- Báo cáo Bộ tư lệnh, đại đội trinh sát hồi báo, đại quân Đại Tây đã men theo bờ nam Hán Thủy tối qua đã vào tới thác Dương Bì.
Liễu Như Thị khẽ gật đầu, đích thân di chuyển lá cờ màu đen tới cắm vào vị trí thác Dương Bì.
Một gã tham mưu nhíu mày hỏi:
- Tối hôm qua quân Đại Tây đã tiến vào tới thác Dương Bì rồi, bây giờ đã sắp trưa rồi, quân Đại Tây có hành động gì không?
- Không có.
Quan quân đáp lại.
- Đại đội trinh sát cho người đi quan sát nghiêm mật, quân Đại Tây không có bất kỳ hành động gì khác.
Liễu Như Thị nói:
- Tiếp tục quan sát.
- Vâng.
Quan quân lại hành quân lễ với Liễu Như Thị, quay người đi ra.
Tên quan quân đó vừa bước đi, Liễu Khinh Yên thần sắc vội vàng bước vào đại sảnh, nháy mắt liên tục với Liễu Như Thị. Đôi lông mày thanh tú của Liễu Như Thị không khỏi nhíu lại, tới bên cạnh ghé sát tai hỏi nhỏ:
-Liễu Khinh Yên tỷ, xảy ra chuyện gì?
Liễu Khinh Yên nhìn xung quanh, tin chắc các tham mưu trong Bộ tư lệnh, không ai để ý tới nàng và Liễu Như Thị mới hạ giọng nói:
- Như Thị muội, xảy ra chuyện lớn rồi.
Liễu Như Thị giật thót người, ngưng giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Liễu Khinh Yên nói:
- Tối hôm qua, thành Tương Dương đã bị phản quân Đại Tây công hãm rồi. Tổng đốc Hồ Quảng Hà Đằng Giao cũng đã thành tù binh của quân Đại Tây rồi!
Liễu Như Thị kinh ngạc, suýt chút nữa đã kêu lên thất thanh rồi!
Hít mạnh hai hơi liền, Liễu Như Thị mới khiến cho mình trấn tĩnh lại, hỏi:
- Tối hôm qua thành Tương Dương đã bị rơi vào tay giặc rồi, sao tỷ tỷ bây giờ mới biết? Còn nữa, sau khi thành Tương Dương thất thủ, đội bảo an trong thành nên có người chạy thoát mới đúng, sao không báo tin cho Trung Ương Quân?
- Đừng nói nữa.
Liễu Khinh Yên cười chua xót, nói:
- Nhân viên tình báo Đường khẩu Thánh giáo tại Tương Dương khi đó đang ở trong hành dinh Tổng đốc lâm thời Hà Đằng Giao công cán, bị quân Đại Tây đánh úp. Tỷ tỷ này cũng vừa mới biết tin, còn đội bảo an bị bao vây đột ngột tháo chạy cũng không cho người truyền tin, nhưng họ đã chạy về Nam Dương, sau đó lại lộn lại Tân Dã, cho nên mới vừa mới tới.
Liễu Như Thị đưa mắt liếc nhìn Liễu Khinh Yên, hai người lần lượt bước vào trong sảnh.
Trước tiên đóng chặt cửa lại, Liễu Như Thị mới nói:
- Phản quân Đại Tây chẳng phải vẫn còn đang ở thác Dương Bì sao? Thác Dương Bì cách Tương Dương chí ít cũng phải còn 200 dặm, vậy rốt cuộc tối qua đánh úp thành Tương Dương là lộ phản quân nào? Còn nữa, lộ phản quân này là từ đâu ra? Rốt cuộc chúng làm thế nào mà tránh được mạng lưới quan sát của chúng ta?
Liễu Khinh Yên nói:
- Cái khác đều không thể các định được, bây giờ có thể xác định được là tối qua Tương Dương bị đánh úp chính là phản quân Đại Tây.
- Chết tiệt.
Liễu Như Thị nhíu mày nói:
- Cánh quân phản Đại Tây này rốt cuộc từ đâu chui ra? Tương Dương đã thất thủ rồi, sau khi chủ lực phản quân Đại Tây đóng ở thác Dương Bì biết tin nhất định sẽ nhanh chóng tiến về phía đông, trong thời gian ngắn nhất sẽ tới Tương Dương hội tụ với lộ phản quân này ….
Nói tới đây, Liễu Như Thị bỗng nhớ ra một chuyện, khuôn mặt vốn hồng nhuận lập tức biến sắc.
Liễu Khinh Yên giật mình, lo lắng hỏi:
- Như Thị muội làm sao thế? Không phải là khó chịu ở đâu chứ?
- Không, tiểu muội không sao.
Liễu Như Thị lắc đầu, quay lại nhìn Liễu Khinh Yên, hạ giọng nói:
- Yên tỷ, theo thời gian tính toán, 3 Hỏa thương doanh của Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống và Lưu Khổng Hòa sáng sớm hôm nay có lẽ đã tới ngoài thành Tương Dương rồi. Tương Dương đã thất thủ rồi, họ không thể không biết. Nhưng bây giờ đã sắp tới buổi trưa rồi, họ lại không có bất kỳ tin tức nào, liệu có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
- Không thế nào?
Liễu Khinh Yên nghiêm nghị nói.
- Ba Hỏa thương doanh của Trịnh Thành Công, Lý Thành Đống và Lưu Khổng Hòa là quân bộ chủ lực của Trung Ương Quân, quan quân các cấp trong doanh trại đều là lão binh bách chiến của Hầu gia từ Đại Đồng đưa tới. Cứ xem như phản quân Đại Tây đánh úp Tương Dương có vài chục vạn người đi, nếu muốn nuốt gọn 3 Hỏa thương doanh này e là cũng không dễ chút nào đâu.
- Báo cáo!
Liễu Khinh Yên vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói.
Liễu Như Thị trấn tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Vào đi.
Danh sách chương