Không đợi Vương Phác lên tiếng, người đàn ông đáng khinh kia đã giành trước một bước ngã xuống đất lạy dài về hướng Vương Phác miệng kêu gào:

- Thôi quan Tế Ninh phủ Hoàng Hi Dũng tham kiến tướng quân.

Vương Phác nhíu mày hỏi:

- Ngươi thật sự là Thôi quan Tế Ninh phủ? Hoàng Hi Dũng cung kính đáp:

- Thật ạ.

- Sao lại có bộ dạng như này?

- Hạ quan cũng là vì bất đắc dĩ, ba ngày trước, Bạch Liên tặc binh tấn công vây hãm Tế Ninh, quan viên trong phủ người thì chết, người thì chạy trốn, tiểu nhân trốn ở trong nhà xí hậu viện mới may mắn giữ được tính mạng, sau đó lại hóa trang thành dân chạy nạn trà trộn trốn ra khỏi thành, may mắn gặp quan quân Vương Tổng binh, bằng không thật sự không biết mình có thể sống như vậy tới khi nào, ôi.

- Ngươi nói cái gì?

Vương Phác biến sắc, hỏi:

- Binh tặc Bạch Liên đã tấn công vây hãm Tế Ninh rồi ư?

- Không phải chứ?

- Chỉ dựa vào một đám ô hợp này mà cũng có thể công hãm được Tế Ninh sao?

Hoàng Đắc Công và Lý Tổ Thuật đứng bên cạnh Vương Phác cũng thay đổi sắc mặt, Đại Vận Hà thông suốt hai kinh Nam Bắc là từ Tế Ninh xuyên qua thành, nếu Tế Ninh bị quân giặc công hãm, toàn bộ Kinh Hàng Vận Hà cũng sẽ bị chặn ngang cắt đứt, nếu không nhổ cây đinh này đi, Vương Phác không thể nào đi đường thủy đến Kinh Sư được, lương thực vận chuyển bằng đường thủy ở phía nam cũng không thể chở về phía bắc được!

Tin tức này nếu rơi vào tay Kinh Sư, toàn bộ thành Bắc Kinh chẳng phải ngập trong nước sôi lửa bỏng rồi sao?

Hoàng Hi Dũng nói:

- Tướng quân có điều không biết đó thôi, Sơn Đông Bạch Liên giáo đã cùng một tuyến với lưu tặc Hà Nam rồi, Sấm tặc còn phái một đội binh đến Sơn Đông, binh tặc Bạch Liên lúc này mới có thành tựu!

- Sấm tặc phái tinh binh tiến đến ư?

Lý Tổ Thuật gật đầu nói:

- Điều này khó trách, bây giờ Sấm tặc cũng không còn mạnh như trước nữa rồi, Sấm tặc trước đây cũng chỉ là một lưu tặc, không làm nên việc gì, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, Sấm tặc chiêu nạp một đám người tài ba, sách lược cũng thay đồi, không còn giết cướp lung tung, nơi nơi tán loạn như trước kia nữa.

Thường Duyên Linh hỏi Vương Phác:

- Tướng quân, nếu Tế Ninh quả thật đã bị chiếm đóng, vậy thủy lộ đã không thông rồi, nếu không thì lên bờ ngay chỗ này, đi đường vòng Thanh Châu đến Kinh Sư được không?

Tham tướng Nam Kinh Hoàng Đắc Công bỗng nói:

- Tướng quân, mạt tướng có câu này không biết nên nói hay không?

Vương Phác nói:

- Nói đi.

Hoàng Đắc Công nói:

- Nếu không đoạt được lại thành Tế Ninh, kênh đào cũng sẽ bị cắt đứt, đường thủy vận chuyển lương thực phía nam đã không thể nào vận chuyển đến phía bắc rồi, mấy năm nay phương bắc liên tục gặp hạn lớn, Kinh Sư, cuộc sống của hơn ngàn vạn dân chúng và tướng sĩ của chín vùng biên giới chỉ trông chờ vào đường thủy vận chuyển lương thực phía nam, nay đường thủy vận chuyển lương thực này nếu không thể dùng được nữa, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Trong lòng Vương Phác âm thầm tán thành, Hoàng Đắc Công này có thể giải thích được điều này, đủ để chứng minh người này không phải là một kẻ vũ phu.

Hoàng Đắc Công nói tiếp:

- Còn nữa, mạt tướng nghĩ bây giờ là thời cơ tốt nhất để thu phục Tế Ninh, bởi vì hiện tại quân giặc vừa mới công chiếm Tế Ninh, chưa thể yên ổn, nếu đê qua mấy tháng nữa, đợi khi triều đình phái quân đến đánh dẹp, khi đó binh tặc đã đứng vững gót chân ở Tế Ninh rồi, sẽ tốn rất nhiều trắc trở.

Vương Phác ngẫm nghĩ một chút, hỏi Hoàng Hi Dũng:

- Hoàng đại nhân, quân giặc trong thành Tế Ninh có bao nhiêu?

Hoàng Hi Dũng nói:

- Bạch Liên giáo đồ tấn công Tế Ninh ít nhất cũng có mấy vạn người.

- Mấy vạn người liền?

Vương Phác không khỏi do dự.

Chân Hữu Tài đứng sau Vương Phác vẫn im lặng không nói lời nào bỗng nhiên cất giọng:

- Tặc binh tạo phản phần lớn đều là dìu già dắt trẻ, trong mấy vạn quân giặc thật sự có thể đánh một trận tối đa cũng chỉ có ba năm ngàn người. Nếu tướng quân muốn một đòn thu phục lại Tế Ninh, khơi thông đường thủy, đây cũng là một công lao lớn.

Vương Phác nghe xong trong lòng dao động, nếu có thể trên đường vào kinh mà thuận tay lập được công lớn, cớ sao mà không làm cơ chứ?

Ánh mắt hắn rơi lên người Hoàng Đắc Công, trầm giọng nói:

- Hoàng Tham tướng, ngươi có bao nhiêu phân năm chắc thu phục Tế Ninh?

Hoàng Đắc Công mừng rỡ nói:

- Tướng quân, ngài thật sự tính thu phục lại Tế Ninh sao?

Vương Phác xúc động nói:

- Ăn lộc vua, tận làm việc, quân giặc công hãm Tế Ninh chặn thủy vận, dân chúng và tướng sĩ chín vùng biên giới sẽ bị cạn kiệt lương thực, bản tướng quân làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn không lo cơ chứ?

Hoàng Đắc Công ôm quyền vái chào, nghiêm nghị nói:

- Cho dù tặc binh Bạch Liên có mấy vạn người, mạt tướng chỉ cần ba nghìn tinh binh bản bộ cũng đủ đế thu phục Tế Ninh!

Vương Phác trầm giọng nói:

- Trong quân không được nói đùa.

Hoàng Đắc Công đáp:

- Mạt tướng nguyện lập quân lệnh trạng!

- Tốt.

Vương Phác vung tay lên, nói với Chân Hữu Tài:

- Hữu Tài, lấy bản đồ đến.

Chân Hữu Tài bước lên hai bước, lấy bản đồ từ trong người ra trải lên boong thuyền, mọi người đều vây chung quanh, Hoàng Hi Dũng chỉ lên bản đồ, nói với mọi người:

- Các vị tướng quân mời nhìn, hiện tại vị trí này là chỗ chúng ta, xa hơn phía bắc ba dặm chính là trấn Lỗ Kiều, từ trấn Lỗ Kiều tiếp tục hướng về phía bắc năm mươi dặm chính là thành Tế Ninh rồi.

Hoàng Đắc Công nói:

- Nơi này đến Tế Ninh chỉ có năm mươi dặm đường, hành quân gấp hai canh giờ có thể chạy tới

đó!

Chân Hữu Tài nói:

- Mấu chốt của vấn đề là quân giặc bên trong thành Tế Ninh biết hay không biết chúng ta đã đến trấn Lỗ Kiều hay chưa?

Vương Phác hỏi:

- Hữu Tài, ngươi thấy sao?

Chân Hữu Tài nói:

- Trong đám dân chạy nạn này không thể không có cơ sở ngầm của quân giặc, tiểu nhân nghĩ quân giặc rất nhanh sẽ nhận được tin tức, sau đó bày kế tại Tế Ninh chờ chúng ta đến.

Hoàng Đắc Công nói:

- Cho dù quân giặc bày ra thiên la địa võng, mạt tướng cũng có thể chọc chúng thành cái sàng!

Vương Phác gật đầu nói:

- Hoàng Tham tướng có lòng tin là chuyện tốt, nhưng chúng ta vẫn còn chưa biết lai lịch của binh tặc, một trận này không thể khinh suất, cần phải nghĩ kế sách vẹn toàn.

Chân Hữu Tài đảo mắt, nói:

- Tướng quân, tiểu nhân nghĩ ra một kế sách.

Vương Phác vui vẻ hỏi:

- Kế sách gì?

Vương Phác hiện tại thật sự càng ngày càng thưởng thức Chân Hữu Tài rồi, lần này hắn và hơn hai trăm gia đinh dưới trướng có thể sống sót trở lại Đại Minh, còn có thể từ Triều Tiên cướp đoạt được số lượng của cải lớn, công đầu là thuộc về Chân Hữu Tài!

Chân Hữu Tài nói:

- Dẫn xà xuất động!

- Dẫn xà xuất động!

Hoàng Đắc Công gật đầu nói:

- Nếu không phải tấn công thành, có thể tiêu diệt quân giặc ở bên ngoài, điều đó không gì tốt hơn, chỉ sợ quân giặc trong thành Tế Ninh không dễ để bị dụ ra ngoài.

Chân Hữu Tài cười gian nói:

- Vậy phải xem mồi của chúng ta có đủ thu hút không.

Lý Tổ Thuật gấp gáp kêu to:

- Chân tiên sinh, ngươi cũng đừng có nước đục thả câu, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, thật sự là khiến người ta nôn nóng quá.

Chân Hữu Tài nói:

- Toàn bộ kế hoạch của tiều nhân là như này, tối này đại đội nhân mã đóng quân ở ngay trấn Lỗ Kiều, sau hừng đông ngày mai lập tức chia ra ba đường, Thường Tướng quân và Lý Tướng quân suất lĩnh hai ngàn Cầm Y Vệ áp xe chở tù còn có xe vàng bạc châu báu đi đường bộ, triển khai đi đường vòng qua trước hủ Thanh Châu phủ đi Kinh Sư, Hoàng tướng quân suất lĩnh hai ngàn tinh binh ẩn núp một nơi bí mật tại trấn Lỗ Kiều, tướng quân suất lĩnh hơn ngàn tinh binh còn lại đi thuyền quay đầu xuôi nam, dùng cái này mê hoặc quân giặc bên trong thành Tế Ninh, làm bọn chúng nghĩ ba ngàn tinh binh của Hoàng tướng quân đã quay ngược về phía nam rồi.

- Kế sách hay!

Hoàng Đắc Công cảm thán:

- Cứ như vậy, quân giặc bên trong thành Tế Ninh không ra không được, trừ phi bọn chúng thờ ơ với số lượng vàng bạc châu báu mà đại tướng quân mang theo! Nếu quân giặc thật sự dám ra khỏi thành đế cướp đoạt, sẽ trúng mai phục của quân ta, lọt vào tiền hậu giáp kích, ha ha ha.

Thường Duyên Linh nói:

- Tuy nhiên, thật sự áp tải tù binh Kiến Nô và xe vàng bạc châu báu đến Lục Thượng, có phải là quá mạo hiểm hay không?

- Đây đương nhiên chỉ là thủ thuật che mắt thôi.

Chân Hữu Tài cười nói:

- Trên thực tế không cần phải thật sự đem tù binh Kiến Nô và xe vàng bạc châu báu đi mạo hiểm, dù sao quân giặc cũng không biết nô tù, trong xe tù tùy tiện cho vài binh lính giả trang là được, về phần xe vàng bạc châu báu lại càng đơn giản, chỉ cần trước đó chuẩn bị hai rương vàng bạc, ngày mai khi khênh hòm bảo các huynh đệ giả bộ không cẩn thận làm đổ là được còn những thùng khác, cứ đặt đá vào đó.

Ánh mắt Vương Phác sáng quắc nhìn qua mặt mọi người, hét:

- Tất cả mọi người nghe rõ không? Làm theo ý của Chân tiên sinh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện