Cù Thức Tỷ nói:

- Vương gia yên tâm, đội bảo an tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho Trung Ương quân, tuy nhiên...

Vương Phác mỉm cười nói:

- Cù đại nhân cũng yên tâm, sau khi san bằng Liêu Đông, bổn vương sẽ nhất định dựa theo điều khoản của lệnh Giết Hồ mà làm, đất đai, nhân khẩu, gia súc, lương thực sẽ thuộc về đội bảo an.

Cù Thức Tỷ mỉm cười nói:

- Vậy thì hạ quan xin thay mặt các huynh đệ của đội bảo an tạ ơn Vương gia.

Sắc mặt Vương Phác đột nhiên trầm xuống, quát khẽ:

- Cù Thức Tỷ!

- Có hạ quan!

Cù Thức Tỷ vội ưỡn ngực hô.

Vương Phác trầm giọng nói:

- Sáng mai, dẫn ba doanh bảo an tiến về Sơn Hải Quan, sau khi qua quan ải, đi dọc theo hành lang Liêu Tây gióng trống khua chiêng tiến sát Thịnh Kinh, lôi kéo sự chú ý của quân chủ lực Kiến Nô, còn bổn vương dẫn Trung Ương quân tiến vào theo đường biển, một khi Đa Đạc dẫn quân chủ lực Kiến Nô tới đánh, lập tức vu hồi ra bên sườn Kiến Nô, hai mặt giáp công tiêu diệt chúng.

- Vâng!

Cù Thức Tỷ hô lớn.

Thịnh Kinh, phủ đệ của Đa Đạc.

Đa Đạc đang thở vắn than dài, gần đây tình hình Kiến Nô không được tốt, sau thất bại ở trận Tế Ninh, Bát Kỳ Kiến Nô chỉ còn lại Chính Bạch Kỳ với hơn một vạn người, nhưng phải nuôi sống gần hai mươi vạn người già, phụ nữ và trẻ em, hơn nữa hiện giờ không còn người Hán làm nô lệ cho bọn họ, cuộc sống vất vả là lẽ đương nhiên.

Ban đầu Triều Tiên còn cung cấp lương thực cho Kiến Nô, nhưng hồi đầu năm, Triều Tiên làm phản, trong cơn giận dữ, Đa Đạc lập tức dẫn hai ngàn kỵ binh tinh nhuệ đạp bằng bán đảo Triều Tiên. Cuộc phản loạn nàykhiến suýt nữa Triều Tiên bị diệt chủng, số nhân khẩu trước khi làm phản là hơn ba mươi vạn, đã giảm mạnh còn chưa tới ba vạn, một nước Triều Tiên văn minh tự cho là “tiểu Trung Hoa”, liền bị Đa Đạc đánh giết tàn bạo, đưa về xã hội nguyên thủy.

Gót sắt của Kiến Nô lướt qua, thành thị, thôn xóm lập tức hóa thành những đống hoang tàn, trên bán đảo Triều Tiên hầu như không còn thôn xóm có người ở, người Triều Tiên bị tàn sát hầu như không còn, hai ba vạn người còn lại, phần lớn ẩn núp ở rừng sâu núi thẳm hoặc trên các đảo nhỏ không người, săn thú, đánh cá để gắng gượng duy trì cuộc sống.

Lần này, tuy Đa Đạc chém giết thoải mái, trút mọi uất giận tích tụ trong lòng lên đầu người Triều Tiên, nhưng cũng gây ra phiền phức cho Kiến Nô, từ sau khi khởi binh, toàn dân Kiến Nô chuyển sang cuộc sống của chủ nô, không làm lao động chân tay, không chăn thả gia súc, căn bản đã đánh mất kỹ năng sinh hoạt.

Nhưng dù sao hai mươi mấy vạn nhân khẩu cũng phải ăn, nhưng ăn cái gì đây? Vượt quan ải bắt người cướp của? Kiến Nô không có đảm lượng, cũng không có thực lực để làm như vậy, số lương thực ít ỏi cướp được của Triều Tiên sắp ăn hết rồi, nếu tới lúc cùng đường, cũng đành phải đoạt của người Khoa Nhĩ Thấm! Tuy người Khoa Nhĩ Thấm là đồng minh đáng tin cậy nhất của Kiến Nô, nhưng hiện giờ tai vạ đến nơi, Đa Đạc cũng không để ý nhiều như vậy nữa rồi.

Khoa Nhĩ Thấm vốn là tộc hùng mạnh nhất trong các bộ lạc Mông Cổ, có mười vạn chiến binh, nhưng mười vạn kỵ binh này đã bị tiêu diệt hoàn toàn trong trận Tế Ninh, mười mấy vạn người già, phụ nữ và trẻ em lập tức mất đi chỗ dựa, nhưng trong tay họ vẫn còn vài triệu gia súc, người Khoa Nhĩ Thấm không hay biết, số gia súc của mình đã khiến hàng xóm thèm thuồng.

Trong tiếng bước chân nặng nề, Tô Khắc Tát Cáp sải bước đi tới, ngang nhiên nói:

- Chủ tử, lương thực cho các Kỳ sắp hết rồi!

Đa Đạc cau mày:

- Biết rồi, bổn vương đang nghĩ cách đây.

- Chủ tử, còn cách gì để mà nghĩ nữa?

Tô Khắc Tát Cáp hỏi:

- Cho tới bây giờ, chỉ có thể đoạt của người Khoa Nhĩ Thấm.

Đa Đạc thở dài, đang định nói gì đó, chợt Qua Thập Cáp chợt tiến vào đại sảnh, quỳ xuống bẩm:

- Chủ tử, Liêu Tây cấp báo!

- Liêu Tây?

Đa Đạc biến sắc, trầm giọng nói:

- Nói mau!

Qua Thập Cáp nói;

- Thám mã hồi báo, có hơn vạn kỵ binh Đại Minh vượt qua Sơn Hải Quan, đang tới gần Thịnh Kinh.

- Hơn vạn kỵ binh?

Đa Đạc trầm giọng hỏi:

- Có phải là Trung Ương quân của Đại Minh?

Qua Thập Cáp lắc đầu:

- Đội kỵ binh này không có cờ hiệu, mà vũ khí, áo giáp cũng rất lộn xộn, không giống như Trung Ương quân của Đại Minh.

- Đó chính là đội bảo an của tổng đốc Bắc Trực Cù Thức Tỷ.

Tô Khắc Tát Cáp giận dữ nói:

- Bọn Nam Minh mọi rợ chết tiệt! Trước kia luôn luôn là chúng ta bắt người cướp của của chúng, bây giờ chúng lại dám bắt người cướp của của chúng ta, không ngờ dê lại muốn ăn thịt sói, thật đúng là loạn mà!

Đa Đạc trầm giọng nói:

- Tiếp tục thăm dò, xem phía sau đội kỵ binh này của Đại Minh, có Trung Ương quân đi theo hay không?

- Dạ!

Qua Thập Cáp đáp lời, nhận lệnh đi.

Đưa mắt nhìn Qua Thập Cáp xoay người rời đi, trong mắt Đa Đạc lóe lên một tia lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, nếu phía sau đội kỵ binh này không có Trung Ương quân Đại Minh đi theo, Đa Đạc quyết định tiêu diệt luôn bọn họ! Thời gian gần đây, bọn mọi rợ Nam Minh vượt quan ải đánh giết, cướp phá ngày càng nhiều, hành động càng ngày càng ngang ngược.

Cần phải cho bọn man rợ Nam Minh kiêu căng ngạo mạn này một bài học nhớ đời.

Tùng Sơn. Cù Thức Tỷ đang đứng trên tường thành đổ nát nhớ lại chuyện cũ.

Nhớ năm đó, Tùng Sơn là trọng trấn quân sự của Liêu Tây, là cứ điểm kiên cố Đại Minh dùng để ngăn cản quan kỵ binh tinh nhuệ của Kiến Nô, trong trận Tùng Sơn, mười mấy vạn đại quân của Đốc sư Kế Liêu Hồng Thừa Trù tan vỡ chỉ trong một đêm, Vương Phác cũng bộc lộ tài năng từ trận chiến này, bất ngờ tập kích Thịnh Kinh, bắt sống Hoàng Thái Cực, từ đó từng bước trưởng thành, trở thành trụ cột của triều đình Đại Minh.

Nhưng hiện nay, thành trì kiên cố đã thành một đống đổ nát từ lâu, ngoại trừ nhà cửa doanh trại đã đổ nát, Cù Thức Tỷ không tìm được bất cứ dấu vết nào của biên quân Đại Minh.

- Bẩm tổng đốc đại nhân...

Trong tiếng hô lảnh lót, một gã ngưu tử vội bước lên đầu thành, thở hổn hển nói:

- Tổng đốc đại nhân, phát hiện đội kỵ binh Kiến Nô ngoài ba mươi dặm!

- Hả?

Cù Thức Tỷ vội hỏi:

- Có bao nhiêu kỵ binh?

Ngưu tử đáp:

- Ít nhất là mười ngàn!

- Tốt!

Cù Thức Tỷ phấn khởi gõ nhịp, nói:

- Xem ra lần này Kiến Nô dốc toàn bộ lực lượng rồi. Người đâu!

Một thân binh bước tới đáp:

- Có thuộc hạ.

Cù Thức Tỷ nói:

- Truyền lệnh xuống, các đội tăng cường đề phòng Kiến Nô tập kích bất ngờ; mau sai khoái mã báo tin cho Vương gia!

...

Trên mặt biển gần Tùng Sơn, hơn trăm chiến thuyền lớn nhỏ của thủy quân Đại Minh đang thả neo.

Để đề phòng thám mã của Kiến Nô phát hiện hành tung của Trung Ương quân Đại Minh, thủy quân bỏ neo cách đường ven biển khoảng bốn năm mươi dặm. Với khoảng cách xa như vậy, chỉ bằng mắt thường thì không thể nào phát hiện là thuyền đang bỏ neo, Vương Phác dùng ống nhòm đơn để quan sát, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ mờ của bờ biển mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện