Bên ngoài Quảng Cừ Môn, lều của Vương Phác.

Trần Viên Viên nhìn đống cát càng lúc càng cao bên trong chậu đồng, trong đôi mắt đẹp không khỏi hiện lên một chút thê lương, xem ra kỳ tích đã không xuất hiện rồi, nàng và Vương Phác chỉ có thể lại làm vợ chồng dưới âm phủ mà thôi.

Khẽ thở dài một tiếng, Trần Viên Viên lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ bằng ngọc, kéo cái nắp bình màu đỏ ra, một mùi hương kì lạ bắt đầu xông ra, rất nhanh đã lan ra khắp cả lều, đây... chính là mùi hương của Khổng Tước, mùi hương của độc dược có một không hai trên thế gian.

Thái Thị Khẩu, pháp trường.

Bánh xe thời gian khó khăn lắm mới chỉ hướng buổi trưa canh ba, phụ trách giám trảm Tả Đô ngự sử Lưu Tông Chu mở sách hình ra, dùng bút đỏ gạch tên của Hoàng Thái Cực, Đại Thiện và Vương Phác, cao giọng quát:

- Đã đến giờ, hành hình!

Lưu Tông Chu vừa ra lệnh, ba gã đao phủ cầm trong tay lười đao sắc bén bước đi tới trước mặt các phạm nhân, tên đao phủ phụ trách hành hình Vương Phác lấy tay che hai mắt Vương Phác, hơi có chút áy náy nói:

- Vương Tổng Binh, tiểu nhân biết ngài bị oan, tiểu nhân cũng không có biện pháp, đến nơi đó câu xin ngài ngàn vạn lần đừng đi gặp Diêm Vương cáo tội tiểu nhân.

Tâm tình Vương Phác nặng nề, hiện tại thực sự là đã gần chết đến nơi rồi, nhưng hắn cũng không hối hận, nếu như mọi việc quay lại từ đầu, có lẽ hắn sẽ không uống say nữa, sẽ không từ chối hôn nhân trước mặt mọi người, nhưng hắn vẫn sẽ vì Trần Viên Viên mà chống đối Sùng Trinh Đế, cũng sẽ vì Râu Rậm mà không chút do dự đi cướp pháp trường.

- Xoát, xoát!

Tên đao phủ phụ trách hành hình Kiến Nô giơ tay chém xuống, mí mắt của Hoàng Thái Cực và Đại Thiện đã bị lóc đi, Hoàng Thái Cực không rên lấy một tiếng, Đại Thiện thì gào lên như heo bị giết, trong khoảnh khắc đó không khống chế được mà đại tiểu tiện. Đao phủ cắt bỏ bốn mảnh mí mắt ném ra bên ngoài pháp trường, dân chúng bốn phía lập tức ùa lên, điên cuồng tranh nhau đoạt lấy.

Gã đao phủ hành hình cho Vương Phác vẫn còn chần chừ như thế một hồi, Chân Hữu Tài từ trong đám đông vọt ra, lớn tiếng quát:

- Chậm đã!

Lưu Tông Chu bỗng đứng dậy, lớn tiếng quát hỏi:

- Ngươi là ai sao dám làm loạn pháp trường? Chân Hữu Tài lớn tiếng nói:

- Tiểu nhân là phụ tá của Vương Tổng Binh, theo quy tắc của pháp trường, tiểu nhân muốn mời hắn một chén rượu đưa tiễn!

Tên phụ tá bên cạnh tiến tới, hạ giọng nhắc nhở:

- Lưu đại nhân, quả thực pháp trường có lệ tiễn đưa rượu, theo hạ quan thấy hay là chấp thuận đi.

- Được rồi.

Lưu Tông Chu nhíu mày suy nghĩ một lát, trầm giọng nói:

- Tuy nhiên phải nhanh lên, đừng để quá lâu.

- Tạ ơn đại nhân.

Chân Hữu Tài quay đầu lại khẽ vẫy tay, lớn tiếng quát:

- Tiểu Thất, đưa rượu lên!

Cung Càn Thanh.

Sùng Trinh Đế đang đi qua đi lại bỗng nhiên dừng lại, quay đầu hỏi:

- Thừa Ân, hiện tại là giờ gì?

- Nô tài sẽ kêu người đến hỏi.

Vương Thừa Ân khom lưng trả lời, quay đầu lại bảo với tiểu thái giám:

- Mau đi xem bây giờ là giờ nào rồi?

Tiểu thái giám lĩnh mệnh mà đi, một lát liền vội vàng quay trở về, cung kính đáp:

- Thưa Hoàng thượng, vừa qua khỏi buổi trưa canh ba!

- Cái gì

Sùng Trinh Đế thất thanh nói:

- Đã qua khỏi buổi trưa canh ba?

Vương Thừa Ân xoay người hỏi:

- Hoàng thượng, ngài đây là.....

- Mau!

Sùng Trinh Đế vội nói:

- Mau đi đến Thái Thị Khẩu, giữ người lại không giết.

- Vâng, nô tài sẽ đi ngay.

Vương Thừa An nhận chỉ, liền chạy một mạch ra khỏi Tử Kim Thành, dưới sự bảo vệ của tướng quân Đại Hán đi thẳng đến Thái Thị Khẩu.

Tại pháp trường, Thái Thị Khẩu.

Lúc này Chân Hữu Tài rốt cục đã kính rượu xong, Lưu Tông Chu quát:

- Rượu tiễn đưa đã kính xong, đưa Vương Tổng Binh lên đường.

Chân Hữu Tài quay đầu về phía Mặt Sẹo đưa mắt ngầm ra hiệu, cho đến tận lúc này gã cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng các huynh đệ cướp pháp trường cứu người thôi. Mặt Sẹo lạnh lùng trừng mắt nhìn Chân Hữu Tài, tay phải từ từ đưa lên, đang lúc muốn vẩy phi tiêu bắn thủng cổ họng đao phủ thủ, bỗng nhiên xa xa trên đường vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Chợt có một tiếng hét lớn vang vọng khắp phố:

- Đao hạ lưu nhân...

Khi Lưu Tông Chu và các quan viên lớn nhỏ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đội tướng quân Đại Hán đang cưỡi ngựa lao tới như bay, dẫn đầu là một người mặc áo bào gấm đỏ thẫm, rõ ràng chính là nội tướng Vương Thừa Ân.

- Hô!..

Mặt Sẹo thở một hơi dài, cánh tay phải từ từ hạ xuống, Tiểu Thất và hơn mười tên gia đinh cũng đều giấu đi binh khí trong tay vừa mới rút ra. Chân Hữu Tài ngồi phịch xuống đất, cảnh tượng cột vào trên cây cột chịu hình kia dường như là Chân Hữu Tài gã chứ không phải là Vương Phác.

Đích thân nội tướng đến, Lưu Tông Chu không dám chậm trễ, vội vàng cùng với các quan lại tiến lên nghênh đón.

Vương Thừa Ân dẫn đầu tướng quân Đại Hán lập tức xông vào pháp trường, ở trên lưng ngựa quát lớn:

- Hoàng Thượng có chỉ.

Lưu Tông Chu và các quan viên lớn nhỏ, còn có dân chúng vây quanh bốn phía, cùng với các quan binh bảo vệ pháp trường đều quỳ xuống đất, hô Vạn tuế ba lần,

Vương Thừa Ân đảo cặp mắt trắng dã, thong thả nói:

- Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, Đại Đồng tổng binh Vương Phác tuy có tội lớn, nhưng cũng có công lớn, công tội bằng nhau, vô tội phóng thích.

- Việc này...

Lưu Tông Chu hơi sửng sốt, lại hỏi:

- Vậy còn Kiến Nô kia?

- Kiến Nô?

Vương Thừa An lạnh nhạt nói:

- Hoàng thượng có nói Kiến Nô tội không đáng chết sao? Lưu Tông Chu vội nói:

- Không có.

Vương Thừa An giọng the thé nói:

- Nếu Hoàng thượng không nói Kiến Nô tội không đáng chết, Lưu đại nhân hành hình như cũ là được, cần gì phải hỏi thêm?

- Thần tuân chỉ.

Lưu Tông Chu cung kính khấu đầu, sau đó đứng dậy quát:

- Hành hình!

Đao phủ thủ phụ trách hành hình Hoàng Thái Cực và Đại Thiện xuống tay đao như chớp, trong nháy mắt trên thân hai người đã cắt hai mươi tám đao, hai mươi tám đao này bắt đầu từ ngón chân cắt lên, mỗi một đao đều hướng lên trên mà cắt, đặc biệt ra tay còn tránh các mạch máu, bàn chân, bắp chân của Hoàng Thái Cực và Đại Thiện rất nhanh đã bị cắt thành lồi lõm, hoàn toàn không có hình dáng nữa rồi.

Những miếng thịt bị cắt trên người Hoàng Thái Cực và Đại Thiện đều bị dân chúng vây xem cướp sạch, những người vất vả lắm mới cướp được thịt không ngờ huyết máu sinh đạm, người không cướp được cũng nhao nhao bỏ tiền ra mua, những tên vô lại ở phố phường có đầu óc sau khi cướp được thịt lợi dụng giá cả bán trao tay cho người khác, từ đó có thể buôn bán kiếm lời.

Dân chúng Đại Minh đối với Kiến Nô vô cùng căm hận, bởi vậy mới có thể làm vậy.

Vương Thừa Ân chậm rãi đi đến trước mặt Vương Phác, cười nói:

- Vương Tống Binh, đã làm ngài sợ rồi.

Vương Phác thở một hơi thật dài, lòng còn sợ hãi nói:

- May mà có công công đứng ra lo liệu.

Lúc này Mặt Sẹo, Tiểu Thất và đám gia đinh cũng liền đi qua, vội vàng cởi trói giúp Vương Phác xuống khỏi đài hành hình. Chân Hữu Tài thể trạng gầy yếu lúc này mới chen từ đám người xông tới pháp trường, thở dốc nói:

- Tướng... Tướng quân, mau, mau đến đại doanh ngoài thành.

Vương Phác cau mày nói:

- Thế nào vậy, Hữu Tài ngươi từ từ nói.

- Phu, phu nhân.

Chân Hữu Tài vội la lên:

- Phu nhân muốn tự sát.

- Cái gì?

Vương Phác chấn động, thất thanh nói:

- Vì sao phải tự tử?

Mặt Sẹo chán nản nói:

- Sợ là không kịp nữa rồi, đã qua buổi trưa canh ba rồi.

Chân Hữu Tài thở dốc nói:

- Buổi sáng trước khi đi, tiểu nhân cố ý đem đồng hồ cát kéo dài thêm nửa canh giờ nếu tướng quân dùng ngựa chạy về có lẽ còn kịp!

Vương Phác cả kinh, không nói lời nào liền giành lấy ngựa của Vương Thừa Ân vội vã giục ngựa chạy đi.

- A, Vương Tổng Binh ngài cưỡi chậm một chút.

Vương Thừa Ẩn có ý tốt nhắc nhở:

- Vạn Lý Vân là ngự mã mà Hoàng thượng yêu quý nhất, ngài phải hết sức cẩn thận đừng để nó có chuyện...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện