Vương gia đại viện, noãn các của Vương Phác.

Trần Viên Viên và Nộn nương đang thêm than trúc vào trong hố bếp, than trúc này toàn là than trúc không khói thượng hạng. Cũng chỉ có nhà giàu có như Vương gia mới dám đốt, những lão bách tính bình thường vào mùa đông chỉ có thể đốt than củi rẻ tiền, có những nhà nghèo khổ đến than củi rẻ tiền cũng không có mà đốt, chỉ có thể giữ lấy hố băng mà chịu lạnh.

Cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, Vương Phác khoác một chiếc áo da hổ thật dày từ ngoài bước vào.

Nộn nương khẩn trương tiến lên đóng cửa kỹ lưỡng. Trần Viên Viên đã giúp Vương Phác cởi áo khoác xuống, treo lên giá áo, sau đó dịu dàng nói:

- Tướng công chàng mau đi ngồi xuống đi, ngàn vạn đừng để bị lạnh.

Vương Phác kéo Trần Viên Viên đến hố bếp ngồi xuống, hỏi:

- Cũng đã trở về Đại Đồng được mấy ngày rồi, Viên Viên nàng đã quen chưa? Trần Viên Viên cười quyến rũ, nhẹ giọng nói:

- Chỉ cần có thể ở bên cạnh tướng công, thiếp ở đâu cũng được.

- Cái miệng nhỏ nhắn này của nàng quả thật ngọt đến chết người.

Vương Phác vươn cổ thổi nhẹ vào chiếc mũi ngọc của Trần Viên Viên, trong đầu lại hiện lên một loạt hình ảnh rất dâm đãng. Cái miệng nhỏ nhắn này của Trần Viên Viên chẳng những có ngọt đến chết người, mà còn có thể liếm chết người. Ực, nghĩ đến những điều dâm đãng, Vương Phác nhìn thấy ánh mắt của Trần Viên Viên thoáng chốc trở nên nóng bỏng, liền nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của nàng cũng bắt đầu trở nên bất an.

Trần Viên Viên liếc mắt đưa tình nhìn Vương Phác một cách nũng nịu, lại ngoái đầu nói với Nộn nương:

- Đã hơn nửa đêm rồi, gia (gia trong lão gia) cũng đã đói bụng, Nộn nương ngươi vào nhà bếp làm chút đồ ăn được chứ?

- Vâng.

Nộn nương trả lời một tiếng, đi ra từ cửa bên.

Không đợi Nộn nương đứng ở ngoài đóng kín cửa, Vương Phác đã ôm lấy Trần Viên Viên, hai tay nhanh chóng cởi chiếc áo lông chồn trên người nàng. Tuy bên ngoài noãn các là trời đông giá rét, nhưng trong noãn các lại ấm áp như mùa xuân, cho nên Trần Viên Viên chỉ mặc một chiếc áo tơ mỏng manh ở bên trong.

Vương Phác vừa cởi bỏ chiếc áo lông chồn của Trần Viên Viên, một mùi thơm nhàn nhạt phả vào mặt Vương Phác, đây chính là thể hương (hương thơm tự nhiên phát ra từ cơ thể) của nữ nhân, nghe nói trong trăm vạn nữ nhân chỉ có một người có thể hương. Nữ nhân có được thể hương có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm, nữ nhân cực phẩm như thế này có thể nói là ước mơ của mỗi người đàn ông.

Vương Phác dùng sức chen cái mũi vào giữa đôi gò bồng đào mềm mại của nàng, chỉ còn cách một lớp vải mỏng, hít lấy hít để một hơi, rồi vui sướng tấm tắc khen:

- Thơm, thật là thơm.

- Gia, nhất định là ngài đã bị cái lạnh của mùa đông làm hỏng người rồi sao?

Lúc hai người ở một mình, Trần Viên Viên luôn gọi Vương Phác là gia, khiến cho hồn phách của Vương Phác sắp nhũn ra.

Trần Viên Viên dùng cặp mắt vô cùng quyến rũ nhìn Vương Phác, sau đó nắm lấy đôi tay nam nhân đặt vào bộ ngực nóng bỏng của mình, dùng một giọng mũi khiến người ta huyết mạch sôi trào, nói:

- Để nô gia làm ấm tay cho ngài, nhé?

Vương Phác liếm môi, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một ánh mắt, một động tác, thậm chí là một câu nói bình thường của Trần Viên Viên, lại có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của nam nhân! Rất nhiều cái gọi là mỹ nữ, quyến rũ chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng nét quyến rũ của Trần Viên Viên lại là từ trong xương cốt toát ra.

Cái gì gọi là quyến rũ trời sinh, đây chính là quyến rũ trời sinh!

Nàng không phải là loại duyên dáng yêu kiều, không dính bụi trần, khiến kẻ phàm phu tục tử vừa thấy đã khấu đầu bái làm tiên nữ, cũng không phải là dạng khổ sở đáng thương, gầy yếu khó trải qua mưa gió, khiến đấng nam nhi mày râu vừa thấy lập tức khơi dậy dục vọng muốn bảo hộ lấy sự yếu đuối kia. Nàng chính là nữ nhân, nữ nhân chân chính, khiến cho nam nhân kìm lòng không đặng, thực tủy tri vị (ý nói ăn một lần, thì muốn ăn lần thứ hai).

Nhịp thở của Vương Phác bắt đầu trở nên dồn dập, hai tay nhanh nhẹn luồn xuống cơ thể của nữ nhân, nhấc chiếc áo tơ lên chạm vào chiếc quần nhỏ của nữ nhân, tay cảm thấy ươn ướt. Vương Phác rút ngón tay ra, trên đầu ngón tay còn lưu lại một ít dịch trong suốt kéo dài thành một đường. Trên mặt của Trần Viên Viên thoáng chốc ủng hồng, còn trên mặt Vương Phác lại lộ ra một nụ cười rất mờ ám, rất dâm đãng.

- Gia.

Trần Viên Viên nhẹ nhàng ấn chặt lấy đôi tay của nam nhân, mang vẻ gợi tình, nói:

- Đêm đông này còn dài mà, nô gia hầu hạ ngài ăn khuya xong, rồi từ từ mà làm, nhé?

- Tướng quân, đã xảy ra chuyện!

Vào lúc này, ở ngoài noãn các đột nhiên vang lên giọng nói phá hỏng phong cảnh của Chân Hữu Tài.

Vương Phác thở dài một cái, đôi tay đặt trên người nữ nhân ảo não rút về. Trần Viên Viên cười ủy mị khẩn trương choàng lấy chiếc áo, thuận tay sửa lại mái tóc hai bên má đã hơi rối bời, rồi mới ngoái đầu nhìn một cách quyến rũ về phía Vương Phác, ôn nhu nói:

- Gia, nô gia đi vào nhà bếp nấu hai món nóng, hâm một bình rượu, để ngài và Chân tiên sinh vừa uống vừa tán gẫu.

Nói đoạn, Trần Viên Viên liền vặn eo lắc hông, bước ra khỏi cửa bên.

Vương Phác thu hồi ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn cặp mông tròn trĩnh của nàng, rồi mới quay đầu tức giận nói:

- Bên ngoài lạnh lẽo, vào trong rồi nói.

Cửa chính của noãn các mở ra, Chân Hữu Tài rụt rè đi theo sau lưng Tiểu Thất đi vào.

Vương Phác chỉ một ngón tay về phía hố bếp, nói:

- Ngồi xuống hết đi.

- Tạ ơn Tướng quân.

Chân Hữu Tài vừa nói lời cảm tạ, liền ngồi xuống chỗ hố bếp ấm áp dễ chịu. Còn Tiểu Thất thì lại không dám ngồi, đi ra đứng phía sau lưng Vương Phác. Chân Hữu Tài xếp bằng hai chân, rồi nói:

- Tuớng quân, việc này thật là ứng với tục ngữ. Người xưa có câu "Cố ý trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu thành rừng".

Vương Phác nói:

- Lời này là ý gì?

Chân Hữu Tài nói:

- Cách đây không lâu, chúng ta còn nghĩ cách nào để tướng sỹ biên quân của trấn Đại Đồng binh biến, chưa đến hai canh giờ trước, tiểu nhân vẫn còn đang suy nghĩ nên dùng cách gì. Ha ha, kết quả là tuớng sỹ biên quân của trấn Đại Đồng quả thật là đã binh biến rồi! Ngài nói có khéo hay không, đây có xem là ý trời hay không?

- Hả?

Vương Phác nói:

- Thật sự binh biến rồi à?

- Quả thật là binh biến.

Chân Hữu Tài gật đầu nói:

- Tiền căn hậu quả cũng có thể đoán được, rất có thể là Triệu Tam Thái thật sự tham ô tiền lương, nhưng không biết làm sao mà để lọt tin tức ra ngoài. Mấy tên Thiên tổng, Bả tổng từ quân lưu tặc dẫn đầu, cùng tướng sỹ biên quân phẫn nộ bao vây lấy hành dinh Tổng binh của Triệu Tam Thái.

- Triệu Tam Thái đâu?

- Không bị bao vây.

Chân Hữu Tài nói:

- Thằng nhãi Triệu Tam Thái này không trở về hành dinh Tổng binh, lại để hắn tránh được một kiếp nạn.

- Ừm.

Vương Phác trầm ngâm nói:

- Hữu Tài, ngươi nói xem bây giờ Triệu Tam Thái đang ở đâu?

Chân Hữu Tài nói:

- Tiểu nhân cho rằng hiện tại Triệu Tam Thái chắc chắn đang trấn thủ trong phủ của Thái giám Trương Tử An!

Vương Phác lại nói:

- Tướng sỹ tham gia binh biến không bao vây được Triệu Tam Thái, ngươi cho rằng tiếp theo bọn họ sẽ làm thế nào?

Chân Hữu Tài nói:

- Sự tình đã gây ra động tĩnh quá lớn, tiểu nhân cho rằng các tướng sỹ tham gia binh biến chắc chắn sẽ không chịu để yên, không chừng tiếp theo sẽ bao vây Đại Đồng. Các tướng sỹ vì thiếu quân lương gây rối, nếu như không thể phân chia tiền lương đầy đủ cho bọn họ, việc này e là không dễ dàng kết thúc như thế đâu.

Tiểu Thất cả kinh, nói:

- Nếu quân phản loạn thật sự đánh vào thành, vậy thì đại sự không xong rồi.

Chân Hữu Tài nói:

- Biên quân của trấn Đại Đồng có không ít tướng sỹ xuất thân từ quân lưu tặc, một khi tình thế đã mất đi sự khống chế, bọn họ quả thật có thể sẽ xé cờ tạo phản! Sự tình thật sự nếu đến bước này, vậy thì đối với bách tính của trấn Đại Đồng mà nói, quả thật là họa ngập đầu rồi. Trương Tử An làm Thái giám trấn thủ trấn Đại Đồng, còn có tên Phó tổng binh Triệu Tam Thái này cũng khó lòng giải quyết, hai người không phải không biết sự lợi hại trong đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện