Vì là cuối kỳ, hơn nữa còn phải huấn luyện, cho nên đã gần một tháng Tống Minh Uyên và Bạch Thời đều ở trong trường, bây giờ thấy Bạch Thời trở về Việt gia, Tống Minh Uyên không ngăn cản, bản thân anh cũng về nhà.

Cuối năm đến gần, càng ngày càng nhiều chuyện bận rộn, cũng may người của anh đều là tinh anh, đã vậy câu lạc bộ, công ty lính đánh thuê và thế lực trên sao Mê Điệt cũng không cần anh quan tâm, chỉ cần nắm chặt là được, cũng coi như nhẹ nhõm. Quy mô trước mắt của Thiên Việt càng ngày càng lớn, danh tiếng cũng dần vang xa, đầu năm sẽ đẩy ra sản phẩm mới, lần này tiến quân sang lĩnh vực khác, Tống Minh Uyên dự định lúc mở họp báo sẽ dẫn ngốc manh theo.

Năm sau phải ra ngoại thành xem xét, mua lại mảnh đất sát đế đô… Tống Minh Uyên dự tính ổn thỏa, kiên nhẫn xử lý công việc trong tay, tham dự một buổi họp ngắn gọn trên mạng, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng mẹ gọi, liền đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

Sắc trời đã tối, Tống tướng quân và hai con trai vừa đi làm về, cả nhà quây quầy ăn tối, sau đó ngồi trong phòng khách hàn huyên trò chuyện những việc xảy ra gần đây. Tống tướng quân bình tĩnh nhìn con út: “Con nói kết hôn?”

“Dạ, sang năm A Bạch tròn mười tám tuổi, đã đến tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật.” Tống Minh Uyên đáp, “Hơn nữa nhà trường không nói không được kết hôn.”

Đúng là không nói, nhưng chuyện huyết thống thú nhân của con dâu vẫn chưa rõ ràng, nhỡ đâu biến thân, tương lai trong ngực lại ôm một giống không biết thì sao. Tống tướng quân không kiềm được mà đưa cho con út một ánh mắt đồng tình, sao đó lại nghĩ con út đã thích, dù con dâu có biến thành dạng gì cũng không ghét bỏ, lại nói con dâu rất tốt, các phương diện đều ưu tú, hai đứa đứng cạnh nhau rất xứng đôi.

Ông không cân nhắc đến phiền toái sau khi huyết thống thú nhân bị phát hiện, chỉ gật đầu nói: “Được, nếu hai đứa đã xác định thì chọn thời gian tổ chức lễ thành hôn đi.”

“Dạ.”

Tống tướng quân yên lặng hai giây, cảm khái, đứa con trai này của ông đã có vấn đề về tính cách từ nhỏ, khiến người ta cảm thấy có nguy cơ phản xã hội, thậm chí còn hại ông mấy lần mơ ác mộng phải đi thăm tù, thật sự không ngờ lại lớn lên thuận lợi còn sắp kết hôn! Thật khó khăn! Tống Minh Uyên phát hiện ánh mắt cha đặt trên người mình quá lâu, nhìn ông một cái: “Sao thế ạ?”

Tống tướng quân đè nén cảm xúc dâng trào, thản nhiên đáp: “Ta đang nghĩ đợi hai đứa định ngày, ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện này cho ông ngoại mấy đứa biết.” Ông nói xong lại cảm khái lần nữa, trước kia ông còn nghĩ nếu như con út làm quá nhiều việc trầm trọng, ông sẽ nghĩ cách đưa nó sang đế quốc Phỉ Tây chỗ cha vợ, bây giờ chắc không cần nữa rồi, cám ơn trời đất!

Tống Minh Uyên đáp lại, hàn huyên với họ một vài chuyện khác, lúc nói đến kế hoạch sang năm liền đề cập ý định muốn mua mảnh đất ở ngoại thành kia, bởi vì anh còn phải đi học, có lẽ việc này giao cho anh trai sẽ dễ dàng hơn.

Tống Minh Kiệt nhướn mày: “Mua làm gì?”

“Trồng hoa.” Tống Minh Uyên thuận miệng đáp một câu, máy truyền tin bỗng vang lên tiếng báo, anh đứng dậy ra ngoài nghe máy. Tống tướng quân nhìn bóng con út, không nhịn được mà hỏi: “Hai đứa tin không?”

Hai người con trai: “…”

Buổi tiệc của học viện được cử hành vào hai ngày sau đó, tiếp theo chính là nghỉ đông. Tống Minh Uyên biết trong trường không có việc gì, cho nên mãi chiều mới đi đón ngốc manh. Bạch Thời đã ở với anh quen rồi, bây giờ bỗng ở riêng lại cảm thấy chẳng tự nhiên chút nào, vừa nhìn thấy đại ca đã chạy tới ngay, không có ý định so đo đống thư tình kia và “người rõ ràng phải trừng phạt lại bị giày vò hơn nửa đêm” nữa rồi.

Việt Tu đã sớm tan tầm, ngồi ở phòng khách nhìn cặp mắt nhỏ của em trai nhà mình sáng rực, lại nghĩ vất vả lắm mới tìm được em trai, ai ngờ chưa bao lâu đã phải gả ra ngoài, bỗng cảm thấy thật câm nín, chỉ khẽ gật đầu với Tống Minh Uyên.

Tống Minh Uyên ôm ngốc manh vuốt vuốt, lại xoa đầu Tri Nguyên thú, chào hỏi anh vợ một tiếng, kéo người đi mất. Việt Tu đưa mắt nhìn họ rời đi, nhớ tới việc em trai sắp mười tám tuổi, ánh mắt bỗng sâu thẳm. Anh không rõ em trai có phát hiện ra huyết thống có vấn đề hay không, nhưng việc này tốt nhất là đợi năm mới ba mẹ về tự nói cho thằng bé nghe.

Việt Tu âm thầm suy nghĩ, kéo Tri Nguyên thú vào nhà, kiên nhẫn chơi với chúng.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn đã lên.

Học viện Hoàng Gia trang hoàng rực rỡ, cho dù rất nhiều sinh viên thi xong đã về nhà, nhưng trong trường vẫn rất náo nhiệt. Buổi tiệc lần này được tổ chức rất lớn, chỉ cần là người có liên quan tới ngành chiến đấu đều có thể tham gia. Bạch Thời đi theo đại ca tìm Lam, nhìn xung quanh một vòng: “Joshua đâu?”

Lam cười tủm tỉm: “Bị người ta gọi đi rồi.”

Bạch Thời cảm giác nụ cười của nhị ca không tốt đẹp chút nào, đang định hỏi là ai thì thấy Joshua đã quay lại, tò mò nhìn qua. Joshua thích thú nhìn Lam một lát: “Lúc nãy hắn hùng hồn nói tớ không biết quý trọng, còn bảo nếu không có ý đó thì phải nói rõ đừng làm trễ nải cuộc sống của người khác, như vậy sẽ tốt cho tất cả.”

Bạch Thời: “…”

Vậy là Cẩu Thặng à? Có dũng khí ghê ha, bao nhiêu người theo đuổi như vậy, cũng chỉ có tên này dám tìm tới tận cửa, còn nói thẳng thắn thế kia, ngốc dễ sợ.

Nụ cười của Lam không thay đổi: “Có nhắc đến tên tớ?”

“Không.” Joshua đáp, “Có nói ra hay không cũng vậy, ý của cậu thế nào?”

Lam biết Joshua đang hỏi chuyện này phải giải quyết ra sao, lại cười nói: “Giả vờ như không biết đi, chưa kể làm rõ thì được gì, tớ đây rất chung tình đó.”

Bạch Thời: “…”

Joshua: “…”

Nói trắng ra là muốn tiếp tục bắt người ta làm lá chắn cho mình chứ gì… Bạch Thời thẫn thờ nhìn Lam, không muốn nghe nữa, dứt khoát ra chỗ khác tìm đồ ăn. Trì Tả đứng cách đó không xa, thấy thế cười vẫy vẫy cậu. Bạch Thời chậm rãi bước tới, chú ý tới sự hiện diện của Phượng Tắc, nhìn hắn một cái.

Phượng Tắc cười với Bạch Thời, ánh mắt liếc qua, thấy Thừa Viêm lại bắt đầu phạm nhị vui vẻ chạy tới bên cạnh Lam, câm nín mất một giây, thu ánh mắt lại không muốn nhìn tiếp, nâng chén với Bạch Thời, thuận miệng hỏi: “Nghỉ đông có sắp xếp gì chưa?”

“Chưa nghĩ ra.” Bạch Thời nhìn hắn, “Cậu thì sao? Về nhà ăn tết?”

“Có lẽ, tôi dự định đi tham quan quanh đế đô một vòng.” Phượng Tắc chưa quên Trì Tả đứng bên cạnh, nói xong lại hỏi Trì Tả câu hỏi vừa rồi.

Mặc dù Trì Tả không về nhà, nhưng sẽ đến nhà thầy thăm hỏi như mọi năm, sau đó lại trở về với em trai, cùng mừng năm mới. Bạch Thời nghe vậy mới nhớ tới một sự kiện, tiến tới hỏi: “Cậu nói nếu như tớ kết hôn, liệu lão đầu có trở về không?”

Từ khi Trì Hải Thiên lộ diện hình dáng thật sự, Bạch Thời rất ít khi gọi ông nội, Trì Tả đã sớm quen với việc này, trong đầu vô thức nhớ tới gương mặt lãnh diễm của ai kia, nét mặt đờ đẫn một giây, chỉ nói không biết, sau đó mới hoàn hồn, kinh ngạc: “Cậu muốn kết hôn?”

Bạch Thời đang định trả lời, Phượng Tắc đứng bên cạnh và Phòng Thiên Kỳ vừa đi tới gần liền nhìn lại, Phòng Thiên Kỳ nghe rất rõ, vội hỏi: “Cậu và Tống Minh Uyên… Tống học trưởng sắp kết hôn?”

Bạch Thời đáp: “Có lẽ, dù sao sớm muộn gì cũng phải tổ chức.”

Bàn tay Phòng Thiên Kỳ siết chặt ly rượu, cả học kỳ này hắn đã nghĩ biện pháp, nhưng tình cảm giữa hai người này quá tốt, đã vậy người nào đó thông minh một cách chết tiệt, hắn hoàn toàn không tìm được cơ hội, đang định học kỳ tiếp theo sẽ tính sau, ai ngờ hai người này lại lại… Mà, anh họ có biết chuyện này không? Nét mặt của Phòng Thiên Kỳ không lộ ra chút sơ hở nào, cười nói: “Chúc mừng.”

“Cám ơn.”

Trong hội trường đang bật một khúc dương cầm du dương, bữa tiệc được sắp xếp rất quy luật, tạo điều kiện cho mọi người thưởng thức, không gian rất lớn ở trung tâm đã bị các sinh viên chiếm lấy, cùng kết bạn khiêu vũ, làn váy tung lên lột tả dường cong dịu dàng, cực kỳ ưu mỹ.

Phòng Thiên Kỳ không động đậy, dứt khoát đứng đây uống rượu nói chuyện phiếm với Bạch Thời. Trong các đội khác có không ít fan của Tiểu Nhị Hóa, trước kia là vì thi đấu nên ít cơ hội tán gẫu, bây giờ đồng loạt chạy tới. Mặc dù gene của Bạch Thời rất tốt, nhưng tửu lượng của cơ thể này khá kém, chỉ một lát đã chóng mặt.

Tống Minh Uyên cũng được đối xử không khác gì cậu, nhưng tửu lượng của anh không tệ, lúc này liếc sang, tiến tới ôm người vào lòng: “A Bạch.”

“Ưm.”

Tống Minh Uyên kéo ly rượu trong tay cậu ra, sờ trán một chút, ôm bạn nhỏ này lên. Người xung quanh cũng biết họ là một đôi, không muốn quấy rầy hai người, thức thời rời đi. Phòng Thiên Kỳ vẫn luôn khó chịu với Tống Minh Uyên, đương nhiên sẽ không ở lại, chào một câu rồi đi thẳng, nhìn xung quanh một vòng, đi tới bên cạnh Velar.

Bạch Thời vẫn hơi lơ mơ, chớp mắt mấy cái: “Ha?”

Tống Minh Uyên rũ mắt nhìn cậu: “Còn muốn chơi nữa không? Không chơi thì về phòng, ngủ một giấc mai về nhà.”

Bạch Thời nghe hiểu, nhìn đại ca dưới ánh đèn sáng chói, quyết định bỏ trốn cùng anh. Tống Minh Uyên không thèm đếm xỉa đến cách nói của ngốc manh, kéo cậu về phòng. Đêm đã khuya, nhưng bởi vì buổi tiệc đang diễn ra, gần đây cũng có thể thấy rất nhiều sinh viên, càng đi xa càng ít người, con đường nhỏ được ánh đèn ấm áp chiếu sáng càng trở nên yên tĩnh. Bạch Thời ngoan ngoãn đi theo anh: “Đại ca…”

“Ừ.”

Bạch Thời nhìn anh thật lâu, rút tay ra, vỗ vai anh, không thèm giữ miệng: “Nói thật, em cảm thấy thu hoạch lớn nhất chính là hãm hại anh đến thế giới này.”

Tống Minh Uyên: “…”

“Nếu không thì sao anh có thể là của em được.” Bạch Thời rất hài lòng, nhào đến hôn chụt một cái. Tống Minh Uyên bị oắt con này làm cho có chút bất đắc dĩ, kéo cái móng vuốt nhỏ đang tạo phản kia xuống, giữ chặt cậu tiếp tục đi. Men say đã dâng lên, Bạch Thời vừa đi vừa độc miệng nói: nhớ thiết lập ngày đó nhân vật phản diện là biến thái á, nhân vật phản diện sẽ đè nhân vật chính xuống rồi như vậy như vậy mấy lần, cuối cùng nhân vật phản diện bị nhân vật chính làm cho thân bại danh liệt, chết khá thê thảm, vân vân và mây mây…

Tống Minh Uyên yên lặng nghe hết, hỏi: “Em nghĩ gì khi biết anh là nhân vật phản diện?”

“Cực kỳ không biết xấu hổ.”

Tống Minh Uyên: “…”

“Nhưng em không lỡ giết anh.” Bạch Thời suy nghĩ, “Đè thì cũng bị đè rồi, em thích anh như vậy cơ mà.”

Tống Minh Uyên biết bạn nhỏ này rất thành thật lúc say, ánh mắt dịu dàng, xoa xoa đầu cậu, về phòng đặt người lên trường. Ánh mắt Bạch Thời sáng lấp lánh: “Làm không?”

“Làm, cởi áo.”

Vì vậy Bạch Thời ngoan ngoãn chấp hành. Tống Minh Uyên đứng bên cạnh quan sát, ngay lúc đang định thúc dục bỗng nghe máy truyền tin đột ngột vang lên, liếc mắt nhìn mới phát hiện là Lam, liền nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì…” Anh đột ngột khựng lại, “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Tống Minh Uyên không ngắt liên lạc, ra lệnh cho Trọng Thiên định vị vị trí của Lam, sau đó nhìn về phía người trên giường. Cơn say của Bạch Thời lại dâng lên, mơ hồ hỏi: “Sao thế?”

“Có việc phải đi ra ngoài một chuyến.” Tống Minh Uyên cúi đầu hôn Bạch Thời một cái, đắp kín chăn cho cậu: “Ngoan ngoãn đợi anh.”

Bạch Thời mơ hồ cảm thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, vô thức muốn đi theo, nhưng chưa kịp đứng dậy đã bị đại ca ấn về giường, cậu đưa mắt nhìn đại ca rời đi, chậm chạp suy nghĩ vài giây, bay vào phòng tắm dội nước lạnh.

Tống Minh Uyên bước xuống lầu, bỗng thấy may mắn vì dừng xe ngay sát nhà trọ, anh vội vàng lên xe, bóng hình nhanh chóng biến mất trong màn đêm mênh mông.

Lúc này Lam đang chạy trối chết, sau khi trở về hắn đã bị đánh lén, may mà phản ứng kịp, nếu không thì bị bắt rồi. Xe đang ở ga ra, nhất định đối phương sẽ dẫn người đuổi theo, mà nơi này là cư xá hạng sang, bình thường chẳng mấy khi có người.

Tình hình rất tệ… Lam ôm lấy cánh tay bị thương, dựa vào vách tường của khu dân cư nào đó trong cư xá, âm thầm thở dài.

Là Trọng Huy hay là người khác? Nhận ra thân phận của hắn? Suy nghĩ của Lam thay đổi rất nhanh, dò xét trái phải, hắn biết nếu đi bằng cửa chính chẳng khác nào chịu chết, dứt khoát chọn một phương hướng, dự định leo trường bỏ trốn.

Hắn cố ý tìm chỗ tối, chạy một đoạn để lấy đà, một tay bám tường dùng sức nhảy lên, nhưng đằng kia có một người đột ngột xuất hiện, trong giây lát hắn còn tưởng có mai phục, bước chân khựng lại, suýt nữa thì ngã quỵ.

Thừa Viêm đứng cách hắn hai mét, đang ngậm một bó hoa hồng đỏ hì hục leo lên, lúc này thấy bên cạnh xuất hiện một người vội nhìn sang, ngơ ngác một giây, vội vàng nhảy xuống chạy tới: “Lam? Cậu làm sao thế?”

Khóe môi Lam mang theo nụ cười như thói quen, nhìn Thừa Viêm: “Sao cậu lại ở đây?”

“Tới tìm cậu, đi cửa chính sợ bị giữ lại.” Thừa Viêm nói qua loa, ném hoa hồng chạy tới nâng hắn dậy, “Đến cùng thì cậu làm sao thế?”

“Nói rất dài dòng, cậu mau chóng rời khỏi đây đi.” Lam hơi né tránh cánh tay của hắn, xoay người đi thẳng.

“Này, cậu thế này thì làm sao tôi đi được?” Thừa Viêm vội vàng đuổi theo, “Có người làm cậu bị thương? Là ai… Coi chừng!”

Lam thấy y nhào về phía mình, lập tức nghiêng người, nhưng tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, hắn căn bản không né tránh kịp, đã bị đè sát vào tường, cùng lúc đó bên tai vang lên một tiếng nhức óc, viên đạn tạo thành một cái hố trên mặt đất.

“Đi!” Thừa Viêm không chần chừ nữa, kéo Lam chạy rất nhanh.

Lam đi theo y, mãi đến chỗ rẽ bỗng phát hiện lực tay người này giảm đi một chút, hắn nhân cơ hội bất ngờ tránh ra, dặn y đừng tham dự chuyện này, mau đi đi, sau đó định bỏ đi một mình, nhưng đúng lúc này, Lam cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, lập tức mất ý thức.

“Cảnh giác cao thế, uổng phí hết cả công sức.” Thừa Viêm xoay xoay cổ tay, quay người giật máy truyền tin của Lam ra, cúi xuống ôm hắn lên, chạy ra nói với thuộc hạ, “Lái xe tới, chúng ta đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện