“Cậu nói là hắn không chết?”

Joshua bỗng nghe thấy Tống Minh Uyên nhắc đến câu: một sự kiện trong đại trong hồ sơ là hiểu anh đang nói tới ai rồi, dù sao lúc trước đế quốc ngừng phê chuẩn loài người và thú nhân sinh con, kẻ này chính là là dây dẫn nổ mà. Mặc dù thời điểm phê duyệt gã đã trốn tới đế quốc Thú Nhân, nhưng mọi người đều biết tuổi thọ của con lai không dài, cho nên ai cũng nghĩ gã đã chết từ lâu rồi.

Joshua hỏi lại: “Chắc chắn chứ?”

“Rất có thể.” Tống Minh Uyên nói xong thì ra hiệu cho Trọng Thiên mở đoạn ghi hình từ camera giám sát đã được phục hồi, có thể nhìn rõ ràng đám người phun thuốc vào phòng A Bạch, ngay khi bọn chúng bị cơ giáp đánh bay, anh lập tức nhấn nút tạm dừng, chỉ vào một điểm để Trọng Thiên phóng đại, chỉ thấy áo khoác của người này bị tốc lên, bên hông lộ ra một phần của hình xăm.

Joshua nhìn qua, phát hiện đúng là ký hiệu của tổ chức thích bắt cóc con lai để làm thí nghiệm mà gã đáng ghê tởm kia lập ra, nếu thật là như vậy, cũng có thể hiểu vì sao bọn chúng tự nhiên ra tay với A Bạch rồi.

Tống Minh Uyên phỏng đoán: “Đã lâu như vậy, chắc chắn nghiên cứu của gã cũng có đột phá, có lẽ đã kéo dài tuổi thọ thành công, cũng có lẽ gã đã chết thật rồi, tổ chức do kẻ khác kế thừa.”

Joshua gật đầu, không hỏi phải làm gì.

Dù sao nơi này cũng là đế quốc thú nhân, rất nhiều chuyện bọn họ không thể chen tay vào, huống chi họ cũng không ở lại quá lâu, hành tung của đối phương lại bí mật, bởi vậy độ khó khi tìm người sẽ tăng cao. Nếu những kẻ này còn dám xông tới đòi chết, đương nhiên bọn họ cũng không nhân nhượng, nhưng nếu đám kia trốn hẳn, chắc trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không thể tìm ra được, chỉ có thể đi báo với cảnh sát một câu.

Tống Minh Uyên cũng hiểu điều này, chỉ là anh có cảm giác, lúc Việt Tu nhìn thấy biểu tượng kia sắc mặt không được tốt lắm, nhưng không rõ có nguyên nhân khác hay không. Anh đưa mắt nhìn Bạch Thời đã cuộn tròn lại trên đùi mình ngủ thật ngon, ôm cậu vào lòng.

Bạch Thời ngủ mơ mơ màng màng, âm thanh mơ hồ: “… A ô?”

Tống Minh Uyên nhẹ nhàng vuốt lông cho cậu: “Không có gì, có anh ở đây, ngủ đi.”

Bạch Thời bỗng cảm thấy an tâm đến kỳ lạ, không rầm rì thêm nữa, ôm cái đuôi cuộn tròn lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, mãi tới đêm khuya vẫn chưa tỉnh.

Đám Trì Tả thấy bây giờ Bạch Thời rất mẫn cảm với mùi, cố kiềm chế bản thân không được đi qua. Việt Tu thì có tới thăm một lần, nói là do quá mệt mỏi, cơ thể không có vấn đề. Lúc này Tống Minh Uyên mới yên tâm, ôm bạn nhỏ kia vào trong chăn, tắt đèn.

Lần mở mắt tiếp theo của Bạch Thời là sáng sớm ngày hôm sau, cậu thấy cảm giác uể oải bủn rủn trong người đã bay sạch, sung sướng duỗi cái lưng cứng đờ ra. Bây giờ trời vẫn chưa sáng, bức rèm lóe lên vài tia sáng trắng, làm căn phòng trở nên mờ mịt, tầm mắt của cậu đảo quanh một vòng, nhìn về phía Tống Minh Uyên nằm bên cạnh, không kiềm nén được nhích nhích tới gần một chút.

Lúc người này nhắm mắt khí thế không còn mạnh như trước nữa, càng khiến người ta muốn thân cận hơn. Đương nhiên, bất kể là nhìn kiểu nào cũng thấy rất đẹp, người này thật sự là bạn trai của cậu ư? Bọn họ quen nhau ra sao? Mẹ nó, mất trí nhớ gì gì đó thật đáng ghét!

Tống Minh Uyên có thói quen dậy sớm, vừa mở mắt đã thấy bạn nhỏ nào đó nhìn mình lom lom, không khỏi giật mình, vươn tay ôm lấy trước khi ai kia kịp chạy trốn, hôn trán cậu một cái: “Tỉnh rồi?”

Bạch Thời: “…”

Người này chủ động hôn mình đó hả! Bạch Thời lập tức kêu ngao ngao, vô thức lộn qua lộn lại rất vui vẻ, nhưng lại cảm thấy mình nên khiêm tốn, ôm cái đuôi từ từ cuộn tròn lại. Tống Minh Uyên không hiểu ngốc manh này đang nghĩ gì, đưa tay ôm cậu nằm một lát, rời giường đi ăn cơm.

Mọi người đều có mặt trên bàn ăn, trải qua một ngày làm quen, Bạch Thời đã không bài xích Lam và Joshua nữa, cậu nhìn mấy người còn lại, biết rõ mọi người là bạn, lúc bọn họ đến gần chỉ thờ ơ nhìn thoáng qua, nằm im không nhúc nhích.

Hình dáng nguyên bản của Bạch Thụy thú rất đẹp, trên thực tế bạn nhỏ này còn là thú con, đã vậy được tắm xong lông đang xù xù bông bông, cho nên chỉ cần nhìn thôi là thấy manh dễ sợ luôn rồi. Trì Tả và Tống Minh Kiệt không kiềm lòng được đưa tay sờ sờ mấy cái, Phi Minh với khuôn mặt lạnh nhạt ngồi bên cạnh nhìn, ngón tay giật giật, bóp lỗ tai nhỏ một cái.

Bạch Thời: “…”

Má nó, quá khủng khiếp, ông đây không phải là linh vật! Bạch Thời nằm im cố nhẫn nhịn một lát, quay đầu nhào vào lòng Tống Minh Uyên, quyết không ra ngoài. Tống Minh Uyên ôm lấy bạn nhỏ nào đó, bảo mọi người ăn cơm đi, vuốt ve an ủi ngốc manh, sau đó mới đặt cậu lên bàn lần nữa.

Dựa theo bình thường mà nói, sau khi Bạch Thời thành niên, khả năng biến thân sẽ xảy ra tùy lúc, không thể nào vừa qua năm mới đã biến thân được, bởi vậy lần này Tống Minh Uyên và mọi người đến chỉ để tìm Bạch Thời về, nhưng bây Bạch Thời lại bị thuốc kích thích ép biến thân, bọn họ đành quyết định ở lại thêm một thời gian ngắn.

Trước đó Phi Minh muốn tới phòng để dương cầm, giờ phút này nhàn rỗi không có việc làm càng quyết định phải đi luyện đàn, Bạch Thời nghe tiếng nhạc hùng hồn mà người run run từng đợt, kinh hãi liếc Phi Minh một cái, yên lặng nhích xa xa.

Việt Tu thì cố gắng trao đổi với em trai nhà mình, giúp cậu mau chóng biến lại hình người. Đương nhiên, Bạch Thời cũng không muốn bị người ta coi như thú cưng, hơn nữa trong tiềm thức cậu càng thích dùng hai chân để đi như bọn họ hơn, vì vậy nghe rất chăm chú, chỉ là thử mấy lần không có hiệu quả, cuối cùng đau khổ đi tìm bạn trai cầu an ủi.

Tống Minh Uyên ôm lấy Bạch Thời vuốt ve, không ép buộc, kiên nhẫn làm bạn với cậu.

Lam ngồi cách đó không xa đang cười tủm tỉm, hắn mở máy truyền tin quay lại cảnh tượng bạn nhỏ nào đó lăn qua lăn lại rất chi là ngốc, dự định đợi sau khi Bạch Thời khôi phục trí nhớ sẽ cho cậu xem. Joshua ngồi cạnh, biết được tính xấu xa của Lam lại phát tác, chống cằm thích thú nhìn hắn.

Bốn ngày đã trôi qua như vậy, Việt Tu dần dần phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là lúc ấy A Bạch hoàn toàn không rõ mình biến thân như thế nào, chứ đừng nói tới việc biến lại hình người.

Bạch Thời nghe vậy giật mình, duỗi móng vuốt hỏi thăm: “Ngao?”

Anh nói gì? Chẳng lẽ em cứ phải thế này mãi sao? Thế thì yêu đương sao được!

Việt Tu: “…”

Bạch Thời nghĩ nghĩ, kêu thêm một tiếng, bổ sung rằng mặc dù cậu có lông, nhưng vẫn mơ hồ có cảm giác đang khỏa thân, không thích chút nào.

Việt Tu an ủi: “… Anh sẽ nghĩ cách.”

Tống Minh Uyên đang dùng Trọng Thiên để kết nối với mạng ở nơi này, điều tra tư liệu của mấy kẻ đã đánh thuốc, lúc này phát hiện hai người kia ngao qua ngao lại ồn ào, ngẩng đầu nhìn qua: “Sao thế?”

Việt Tu im lặng một giây, quyết định: “A Bạch không biến thân được, chúng ta phải tới sao Bạch Thụy thôi.”

Sao Bạch Thụy, nghĩa cũng như tên, là nơi sinh sống của Bạch Thụy thú, ở sâu bên trong đế quốc Thú Nhân, cách biên giới rất xa.

Tống Minh Uyên gật đầu, không có ý kiến, thông báo cho những người khác, chuẩn bị đơn giản rồi xuất phát. Việt Tu vẫn không muốn em trai bị bại lộ, cũng may mà họ có phi thuyền riêng, Bạch Thời chỉ cần rúc trong ngực áo của Tống Minh Uyên một lát là được.

Thanh niên vẫn âm thầm chú ý bọn họ, lúc trước gã chỉ nghĩ mình đã tìm được nguyên liệu cho bạn, nhưng ngay khi tự mình cảm nhận khí thế khủng bố khi Bạch Thời thức tỉnh, gã đã sinh ra hứng thú rất cao với con thú con này, chỉ tiếc là gã cũng nhận ra mấy kẻ đi cùng mục tiêu không dễ đụng, cho nên thấy bọn họ đi, gã mới phái người theo sau.

“Xác nhận không phải đi về phía loài người?”

Thuộc hạ: “Phải, đi vào sâu bên trong.”

“Vậy là tốt rồi.” Thanh niên khẽ vuốt cằm, đang do dự có nên cử người đi theo hay không, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, ngay sau đó là một tiếng hét thảm, cửa phòng bị người đạp bay.

Thừa Viêm tựa vào khung cửa, tươi cười nhìn gã: “Lại gặp mặt, gần đây sống có tốt không, Lập Huyền thiếu gia?”

Thanh niên rùng mình, cười nói: “Tốt lắm, lần trước cậu còn để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc cơ mà.”

“Cũng phải.” Thừa Viêm rảo bước vào bên trong, thuộc hạ đi theo tự động kéo ghế đưa tới phía sau, hầu hạ y ngồi xuống.

Lập Huyền nhìn y, sắc mặt không thay đổi, âm thầm suy đoán thân phận của người này: “Không biết lần này có chuyện gì?”

Thừa Viêm rất thỏa mãn với sự thẳng thắn của gã: “Tôi muốn biết mục đích của các người.”

“Không phải nhằm vào cậu.”

Thừa Viêm ừ một tiếng: “Thế thì nói nghe xem nào.”

Ban đầu y đã tìm được thế lực của Trọng Huy ở đây, sau đó càng nghĩ càng thấy không ổn, cảm thấy mọi chuyện rất kỳ quái, bởi vì Bạch Thời vừa xảy ra vấn đề, đám người này đã xông tới, quá là trùng hợp.

Lập Huyền đã được nhìn thấy thực lực của Thừa Viêm, giờ phút này thấy khí thế hung hãn của y, quyết định không giấu, nhưng gã chỉ nói một nửa, tiết lộ cho Thừa Viêm biết rằng hình như trong người Bạch Thời có huyết thống của tộc thú, gã chỉ muốn kích thích để xem người nọ là giống thú gì.

Thừa Viêm nhìn gã, chậm rãi nhếch khóe miệng: “Ý của anh là… Hắn là con lai?”

“Hẳn là thế.”

Thừa Viêm đổi tư thế thoải mái hơn: “Tôi nghe nói anh có một người bạn rất thích nghiên cứu những thứ liên quan đến vấn đề này?”

Lập Huyền biết tên này có thể điều tra được tên và địa chỉ tạm thời của mình, chắc chắn cũng tra được những thứ khác, nhưng gã không rõ quan hệ giữa mấy kẻ này và người đó. Lập Huyền đưa mắt nhìn Thừa Viêm: “Tôi có rất nhiều bạn, cậu nói ai?”

“Đừng lãng phí thời gian, anh biết tôi nói đến ai, trước kia tôi không hứng thú lắm với con lai, nhưng bây giờ có một chút.” Thừa Viêm lôi ra một bình thuốc đặt lên bàn, “Tôi là Thừa Viêm, giao cái này cho người kia, tiện thể chuyển lời giúp, hỏi xem “Ông thật sự nghĩ y học của mình đang đứng đầu?”

Y cười đứng dậy: “Tôi sẽ đợi người kia chủ động tìm mình.”

Lập Huyền dùng mắt tiễn y rời đi, nhặt thứ trên bàn lên quan sát, cuối cùng bỏ vào không gian cầm tay.

Lúc này, đám Tống Minh Uyên đã đi qua hai điểm chuyển tiếp, mất hơn nửa tháng mới tới được chòm sao nhỏ nơi sao Bạch Thụy đang nằm, chỉ còn hai ngày nữa là họ có thể hạ cánh rồi.

Hiện tại, học viện Hoàng Gia vừa khai giảng không lâu, mặc dù họ không rõ trận chiến hỗn loạn kia được dọn dẹp thế nào, nhưng có thể khẳng định một điều, đó chính là việc họ mất tích tập thể tuyệt đối sẽ thành tin tức lớn trong học viện.

Nhắc tới chuyện này, điều đầu tiên Tống Minh Kiệt nghĩ đến là họ đã tốn thời gian ở ngoài lâu như vậy, người cha yêu thương và quan tâm đến anh em họ chắc lại suy đoán tiểu Uyên muốn hủy diệt thế giới đây mà, nếu người của học viện mà còn tìm tới tận nhà, có lẽ sắp tới cha sẽ phải đi chăm sóc tóc mất thôi. Trì Tả lại nghĩ Phượng Tắc chỉ có một năm để trao đổi, thấy bọn họ không có mặt ở đó, chẳng biết tên này có đi hại người khác không? Đến cùng thì sao người này lại phải gia nhập Trọng Huy chứ? Joshua thì nghĩ trong trường có rất nhiều fan của Lam, có khi đợi y trở về sẽ bị các fan vây lại, hỏi vì sao y không đồng ý kết đôi với ngô vương của họ. Joshua vô thức liếc nhìn Lam, thấy người này lại xấu xa trêu chọc Bạch Thời, trêu tới nỗi người ta co lại thành một nắm nhỏ bất động trong õóc sô pha rồi kìa, vậy mà thủ phạm lại cười nghiêng ngả. Joshua thu ánh mắt lại.

Phi thuyền chở những người với tâm tư khác nhau từ từ tiến vào một hành tinh màu xanh lục nằm ở trung tâm chòm sao, xuyên qua từng tầng không khí, dần dần hạ cánh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện