Trọng Thiên đã nhận được mệnh lệnh của chủ nhân phải coi chừng Bạch Thời, giờ phút này phát hiện ai kia đã rời đi hơn năm phút, nó bèn nhẹ nhàng cử động trên tay chủ nhân, do dự không biết có nên đánh thức anh hay không.
Tính cảnh giác của Tống Minh Uyên rất cao, âm thanh mơ hồ truyền vào từ bên ngoài đã làm anh nửa tỉnh nửa mơ, lúc này đã mở mắt, phát hiện cái nắm nhỏ nhỏ trắng trắng trong lòng biến mất, lập tức ngồi dậy, nhanh chóng đưa ánh mắt về phía sân thượng.
Nhìn từ góc độ này có thể thấy sinh vật màu trắng nào đó đang ngồi một đống trên lan can, đưa lưng về phía mình, lâu lâu lại khẽ kêu một tiếng, chẳng biết đang làm gì. Tống Minh Uyên xoay người xuống giường, cố gắng bước thật khẽ, sau đó bỗng nghe thấy âm thanh của một con Bạch Thụy thú khác truyền tới từ phía dưới, rõ ràng là rất tức giận: “NGAOOO NGAO NGAO NGAOO——!”
Bạch Thời rất bình tĩnh: “A ô.”
“NGAO NGAOOO NGAOO NGAO——!” Tiếng gào thét của Bạch Thụy thú lại vọng đến, khi tiếng kêu cuối cùng phát ra, Bạch Thụy thú vụt một cái, lại xuất hiện trên ban công.
Bạch Thời đảo mắt một vòng, nhào lên, ngay lúc đối phương đang chuẩn bị bò tới đã tặng cho hắn một móng vuốt, nhẹ nhàng đập hắn bay xuống dưới lầu.
“A ô NGAOOO NGAO NGAOOOO——“ Âm thanh của Bạch Thụy thú hòa lẫn với tiếng gió, hắn vội vàng điều chỉnh tư thế đáp xuống rất vững vàng, thật sự giận điên rồi. Bạch Thụy thú ngửa đầu gào thét với Bạch Thời.
Bạch Thời vẫn bình tĩnh như trước: “A ô.”
“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao!”
Mặc dù Tống Minh Uyên không hiểu, nhưng anh biết Bạch Thời khá độc miệng, có lẽ đang nói gì đó kích thích đối phương. Ánh mắt anh dịu lại, tiến lên vài bước ôm cái nắm nhỏ này vào lòng, hôn trán cậu một cái: “Làm sao thế?”
Bạch Thời lập tức chuyển sự chú ý, cọ cọ vào cổ anh, duỗi móng vuốt chỉ chỉ phòng ngủ, khẽ kêu một tiếng.
“Đi ngủ?”
Bạch Thời ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Minh Uyên ừ, hoàn toàn không để ý sinh vật nào đó bên dưới, quay người bỏ đi.
Bạch Thụy thú tranh thủ lúc bọn họ nói chuyện để nhảy lên, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm Bạch Thời để cùng chết, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy tên khốn nạn kia bị ôm đi, cơn giận phừng phừng nghẹn trong cổ họng như mắc xương. Hắn phát điên đi tới đi lui, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi quá yếu, không so đo với ngươi nữa, nghe nói loài người vô dụng này là vợ ngươi? Quả nhiên rất xứng đôi, nơi này không chào đón con lai, càng không chào đón loài người, ta chỉ cảnh cáo một câu cuối cùng, cút đi, đừng để chúng ta đánh chết.”
“Mi mới vô dụng, cả nhà mi đều vô dụng!” Bạch Thời nghe thấy sinh vật ngu ngốc này dám mắng bạn trai của mình, cực kỳ khó chịu, giãy dụa leo ra khỏi vòng tay của Tống Minh Uyên, mượn lực nhảy từ trên vai anh về phía trước, nhanh chóng đáp xuống dưới.
Bạch Thụy thú khinh miệt hất cằm, cười lạnh: “Muốn đánh nhau hả? Đừng không biết tự lượng sức như vậy, con lai do loài người sinh ra sao có thể sánh được với những sinh vật thuần huyết như chúng ta, ngươi muốn chết ta có thể thành toàn cho ngươi.”
Bạch Thời thấy Tống Minh Uyên đứng bên cạnh nhìn, không muốn phá hủy hình tượng của mình trong lòng bạn trai, đành phải nhìn cái thứ trước mặt: “Ai nói cho mi biết loài người vô dụng?”
“Đó là sự thật.” Không ai sánh được với Bạch Thụy thú, “Mấy thứ này đập một cái là chết ngay, đâu như Bạch Thụy thú chúng ta, chúng ta là…”
“Là bá chủ của tộc thú.” Bạch Thời tự động đỡ lời, nịnh nọt, “Mạnh mẽ nhất, muốn xưng bá vũ trụ cũng không thành vấn đề.”
Bạch Thụy thú vẫy đuôi một cái: “Đương nhiên!”
“Thế ta hỏi một câu, nếu tộc thú lợi hại như vậy, vì sao lúc trước còn phải biến thành hình thái loài người?”
Bạch Thụy thú cứng họng: “Đó là… Đó là vì…”
“Bởi vì hiện tại mi ăn, mặc, dùng, đều được sáng tạo từ đôi tay giống loài người, không có đôi tay này, bây giờ mi vẫn phải dùng móng vuốt để đào lỗ mà ngủ.” Bạch Thời nói, “Sinh vật cấp thấp thường tiến hóa theo hướng cao cấp, nói một cách khác, loài người cao cấp hơn loài thú, bởi vậy căn cứ vào đủ loại nhu cầu, thú mới dần dần biến thành thú nhân, nếu không việc tiến hóa còn có ý nghĩa gì?”
“Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn…”
“Ta nói đúng hay không, trong lòng mi tự rõ.” Bạch Thời nhìn hắn, “Cho nên nói… Kẻ truyền loại tư tưởng xa lánh con lai cho mi, thật ra đang ghen tị ước ao vì chúng ta có huyết thống loài người, không ăn được nho thì nói nho chua.”
“Ngươi nói láo!”
“Thật là đáng thương, lớn thế này rồi mà còn bị lừa gạt.” Bạch Thời đồng tình nói thêm, “Vẫn không chịu nhận rõ sự thật, bọn ta đã lén cười nhạo tụi bây mấy năm nay rồi biết không?”
Bạch Thụy thú giơ chân: “Ngươi ngươi ngươi đang nói dối! Con lai yếu như vậy, chúng ta cần gì phải hâm mộ ghen tỵ?!”
“Ồ——” Bạch Thời kéo dài âm, “Quá yếu nên mới xem thường? Đây cũng là người khác dạy cho mi? Chưa nói đến việc ta mạnh hay yếu, chỉ cần mượn chuyện này mà nói, mi đang kỳ thị nhỏ yếu đúng không?”
Khí thế của Bạch Thụy thú hơi giảm: “… Không đúng.”
“Vậy vì sao lúc nãy mi còn đối xử với ta như thế? Đạo đức làm thú và tính thú cơ bản nhất đều bị mi ăn hết rồi?” Bạch Thời vô cùng đau đớn, “Nếu về sau mi trở thành Vương, nhìn thấy trong tộc có tộc nhân nhỏ yếu chắc cũng đuổi người ta đi chứ gì?”
“Đương nhiên, đương nhiên không phải!” Bạch Thụy thú lập tức bác bỏ, sau đó lại nghĩ tới hành vi trước kia của mình, lập tức cứng họng.
“Xem đi, cho nên ta mới nói mi đáng thương.” Bạch Thời duỗi móng vuốt thăm dò, thấy hình như đối phương đang ngơ ngác đến quên phản kháng, liền xoa xoa đầu hắn, “Tam quan đều bị người ta dạy đến lệch lạc, mi sống đến ngần này tuổi mà vẫn không hiểu ra hả.”
Bạch Thụy thú há miệng, lại há miệng, cảm giác mười mấy năm đời thú của mình đang nhận đả kích cực mạnh, cả thú cũng không khỏe được.
Bạch Thời liếc hắn một cái: “A, bên kia có cái gì kìa?”
Đại não của Bạch Thụy thú đã trống rỗng, vô thức thẫn thờ nhìn qua, sau đó lại phát hiện một lực rất quen thuộc, lập tức NGAOOO một tiếng. Bạch Thời lại đạp hắn xuống lầu lần nữa: “Biến biến, mau về uống thuốc đi.”
Bạch Thụy thú: “…”
Bạch Thời nói xong không thèm để ý đến hắn nữa, nhào vào trong lòng Tống Minh Uyên cọ cọ: “A ô~”
Tống Minh Uyên có thể nhận thấy con thú kia hơi hoảng hốt, có lẽ là bị ngốc manh dạy dỗ, đáy mắt mang theo nét vui vẻ, đưa tay vuốt ve cậu, bế về phòng lau móng vuốt thật sạch sẽ, ôm vào chăn ngủ ngon.
Bạch Thụy thú phía ngoài run run rẩy rẩy nhảy lên ban công lần nữa, hắn nhìn phòng ngủ, xoắn xuýt thật lâu mới thì thào: “Tôi tên là Hướng Văn.”
Bạch Thời chẳng muốn đáp, ôm đuôi nhích nhích về phía nguồn nhiệt bên cạnh, cuộn mình thành một quả bóng, ngủ thật say.
Buổi lễ chọn thái tử được tổ chức vào ba ngày sau, thuốc của Bạch Thời chỉ còn đúng một ngày, dựa theo bác sĩ dặn, cậu uống xong phải đợi thuốc tiêu hóa hai giờ, sau đó có thể thử biến thân rồi. Vương cực kỳ để tâm đến chuyện này, chưa tới thời gian đã ngồi trông bên cạnh, chuẩn bị đích thân chỉ bảo cháu trai quý hóa, hơn nữa còn phải quay lại toàn bộ quá trình để giữ làm kỷ niệm.
Lúc này Bạch Thời đang cuộn mình trong góc muốn chết luôn cho rồi, bị Lam chọc chọc mấy cái liền cũng không thèm phản ứng, giờ phút này nghe vậy mới nhớ sau khi biến thân sẽ trần trùng trục, yên lặng quay đầu: “Không, con không quay đâu…”
Vương ôm lấy cậu: “Đây là lần đầu tiên, ý nghĩa trọng đại, về sau có con, con có thể cho bé xem.”
Bạch Thời đau đớn nói: “Không được.”
“Vậy thì cho ta xem, ta sẽ để bản của con ở cạnh bản của tiểu Tu, nhỡ hai đứa quay về nơi này chỉ còn lại một mình ta.” Vương nói xong thì khựng lại, “Tốt nhất là đừng đi, ta phái người trộm em gái con về, chắc chắn mẹ con cũng sẽ về nhà.”
Bạch Thời: “…”
Mấy người thương lượng thật lâu, thấy vị nào đó kiên trì muốn ghi hình, mọi người cũng quyết định ngồi cạnh vây xem, sau đó phủ chăn lông cho Bạch Thời. Bạch Thời co vào trong chăn, đưa mắt nhìn bạn trai. Tống Minh Uyên cực kỳ cực kỳ muốn bắt những người kia ra ngoài, nhưng anh không biết gì về biến thân, đành phải nhịn, xoa xoa đầu ngốc manh: “Không có gì, anh giúp em.”
Bạch Thời lại co vào, hơi ngượng ngùng: “A ô…”
Vậy không tốt đâu, nhỡ biến sai thì sao.
Việt Tu và Vương cùng câm nín mất một giây, người thứ hai nhanh chóng hoàn hồn, thấy thời gian đã tới, không chần chừ nữa, bắt đầu kiên nhẫn chỉ đạo cháu trai. Bạch Thời rất thông minh, đã vậy gene còn ưu tú, gần như lúc ông nói cậu cũng thúc dục cơ thể, dần dần chuyển hóa.
Phản ứng đầu tiên chính là túm lấy chăn lông che kín bản thân, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, cử động lỗ tai xù xù, nhìn họ: “A ô… Ha?”
Việt Tu lập tức an ủi: “Tạm thời vẫn chưa quen, đừng nóng vội, từ từ sẽ tới.”
Bạch Thời chuẩn bị một lát, há miệng: “… Anh.”
“Ừm.”
Bạch Thời chuyển ánh mắt: “Ông ngoại.”
“Tốt, ngoan lắm!” Vương nhìn ngũ quan đẹp đẽ đến quá mức của bạn nhỏ này, cảm thấy cháu trai nhà mình phải xuất sắc lắm, có thể nói là cực kỳ thỏa mãn, cúi người ôm cậu một cái. Bạch Thời không dám cử động, cuộn người lại cho ông ôm, sau đó mới nhìn về phía bạn trai.
Rốt cục thì cũng được nhìn thấy gương mặt này của ngốc manh rồi, Tống Minh Uyên không kiềm chế được mà đưa tay vuốt ve, nắm lấy cằm cậu hôn một cái.
Bạch Thời phản ứng nửa giây, liếm liếm bờ môi còn mang theo hơi ấm, vô thức muốn cuộn mình, nhưng sau đó ý thức được mình đang ở hình thái thứ nhất, lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm vào môi anh, nghĩ thầm: mẹ nó, rất muốn hôn lưỡi! Vương nhìn họ thân mật với nhau, giật mình có ảo giác đang nhìn con gái và tên ất ơ nào đó, không thoải mái lắm mà ho một tiếng, ra hiệu cho cháu trai đứng dậy, ông sẽ dẫn cháu ngoại đi tham quan.
Bạch Thời ngoan ngoãn vâng lời, quấn chăn lông về phòng mặc đồ. Việt Tu sợ em trai nhà mình vẫn chưa quen, bèn đi theo sau quan sát, tránh xảy ra vấn đề. Về phương diện này, Bạch Thời vẫn xử lý ổn thỏa, chậm rãi cài nút áo sơ mi, đưa mắt nhìn đại ca, muốn nói lại thôi.
Việt Tu sửa sang quần áo cho cậu, đưa mắt nhìn: “Sao thế?”
Bạch Thời thăm dò: “Tối nay em có phải ngủ chung phòng với bạn trai không?”
“Ừ.”
Bạch Thời ồ một tiếng, quay người ra ngoài, ngay lúc bước ra khỏi phòng lại không nhịn được lướt về, xoắn xuýt hai giây mới hỏi: “Anh, anh nói bây giờ em không nhớ rõ ảnh, nhưng vẫn muốn này nọ với ảnh, như vậy có tốt không?”
Việt Tu: “…”
Sau khi huyết mạch thức tỉnh, ý thức của tộc thú sẽ chiếm vị trí chủ đạo, trên thực tế còn đang trong thời kỳ thú con, cho nên Việt Tu biết giai đoạn này em trai nhà mình sẽ càng hành động theo trực giác nhiều hơn, thường thường không mấy khi che giấu suy nghĩ trong lòng, mà ngược lại còn biểu đạt rất rõ ràng. Anh cứ tưởng gần đây mình đã quen rồi, nhưng giờ phút này vẫn đờ đẫn: “… Đừng hỏi anh.”
“Được rồi.” Bạch Thời nói xong lại sửng sốt, “Bao giờ thời kỳ động dục mới tới?”
“Không rõ lắm, chắc phải một thời gian nữa.” Việt Tu biết em mình có ý đồ gì, giải thích. “Thời kỳ động dục chỉ thôi thúc em muốn làm việc đó, thực ra nhịn một chút là qua ngay.”
“Đại ca, trước kia anh trải qua thời kỳ đó thế nào?”
“…” Việt Tu nói, “Ông ngoại vẫn đang đợi, xuống dưới đi.”
Anh thật sự không nói sang chuyện khác đó chứ? Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Bạch Thời gạt sang một bên, cậu đứng trước tấm gương đưa mắt nhìn lần cuối, xác nhận không có vấn đề, cuối cùng cũng không phải chạy quanh trong trạng thái trần như nhộng nữa rồi. Bạn nhỏ nào đó vẫy vẫy đuôi chạy xuống lầu, cực kỳ vui vẻ.
Nơi ở của họ cách điện chính một đoạn, giữa đường phải đi qua một hoa viên lớn, gió nhẹ thổi qua, khắp nơi đều là mùi cỏ cây thơm ngát. Bạch Thời đi theo ông ngoại, phát hiện nơi họ tới không phải là điện chính, mà rẽ tới một hướng khác, tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu thế ạ?”
“Phòng huấn luyện.” Vương cười nói, “Bên trong đều là mấy đứa nhỏ tầm tuổi con, dẫn con tới xem.”
Bạch Thời lập tức nhớ tới tên ngốc mình gặp hôm qua, trong đầu nghĩ không biết hắn có ở đó không, ngoài miệng chỉ dạ một tiếng, rảo bước đi dạo cùng ông ngoại trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Hai người đi khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy một tòa nhà hình bầu dục.
Nơi này chiếm diện tích rất lớn, phong cách giống như những tòa nhà khác, đều dùng vật liệu gần gũi với thiên nhiên, trên mặt đất lợp ván gỗ màu nhạt, không biết là gỗ cây gì, chỉ thấy mùi hương như có như không truyền vào khoang mũi, rất dễ chịu.
Buổi huấn luyện đã bắt đầu từ sớm, trong phòng có tất cả mười mấy người, họ mặc quần áo thể thao màu đen, cổ áo hơi mở, lộ ra lồng ngực màu lúa mì rắn chắc, đang mạnh mẽ giơ nắm đấm, giờ phút này thấy Vương dẫn một thiếu niên xinh đẹp bước vào, tất cả đều đưa mắt nhìn qua.
Tính cảnh giác của Tống Minh Uyên rất cao, âm thanh mơ hồ truyền vào từ bên ngoài đã làm anh nửa tỉnh nửa mơ, lúc này đã mở mắt, phát hiện cái nắm nhỏ nhỏ trắng trắng trong lòng biến mất, lập tức ngồi dậy, nhanh chóng đưa ánh mắt về phía sân thượng.
Nhìn từ góc độ này có thể thấy sinh vật màu trắng nào đó đang ngồi một đống trên lan can, đưa lưng về phía mình, lâu lâu lại khẽ kêu một tiếng, chẳng biết đang làm gì. Tống Minh Uyên xoay người xuống giường, cố gắng bước thật khẽ, sau đó bỗng nghe thấy âm thanh của một con Bạch Thụy thú khác truyền tới từ phía dưới, rõ ràng là rất tức giận: “NGAOOO NGAO NGAO NGAOO——!”
Bạch Thời rất bình tĩnh: “A ô.”
“NGAO NGAOOO NGAOO NGAO——!” Tiếng gào thét của Bạch Thụy thú lại vọng đến, khi tiếng kêu cuối cùng phát ra, Bạch Thụy thú vụt một cái, lại xuất hiện trên ban công.
Bạch Thời đảo mắt một vòng, nhào lên, ngay lúc đối phương đang chuẩn bị bò tới đã tặng cho hắn một móng vuốt, nhẹ nhàng đập hắn bay xuống dưới lầu.
“A ô NGAOOO NGAO NGAOOOO——“ Âm thanh của Bạch Thụy thú hòa lẫn với tiếng gió, hắn vội vàng điều chỉnh tư thế đáp xuống rất vững vàng, thật sự giận điên rồi. Bạch Thụy thú ngửa đầu gào thét với Bạch Thời.
Bạch Thời vẫn bình tĩnh như trước: “A ô.”
“Ngao ngao ngao ngao ngao ngao!”
Mặc dù Tống Minh Uyên không hiểu, nhưng anh biết Bạch Thời khá độc miệng, có lẽ đang nói gì đó kích thích đối phương. Ánh mắt anh dịu lại, tiến lên vài bước ôm cái nắm nhỏ này vào lòng, hôn trán cậu một cái: “Làm sao thế?”
Bạch Thời lập tức chuyển sự chú ý, cọ cọ vào cổ anh, duỗi móng vuốt chỉ chỉ phòng ngủ, khẽ kêu một tiếng.
“Đi ngủ?”
Bạch Thời ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Minh Uyên ừ, hoàn toàn không để ý sinh vật nào đó bên dưới, quay người bỏ đi.
Bạch Thụy thú tranh thủ lúc bọn họ nói chuyện để nhảy lên, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm Bạch Thời để cùng chết, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy tên khốn nạn kia bị ôm đi, cơn giận phừng phừng nghẹn trong cổ họng như mắc xương. Hắn phát điên đi tới đi lui, cuối cùng lạnh lùng nói: “Ta thấy ngươi quá yếu, không so đo với ngươi nữa, nghe nói loài người vô dụng này là vợ ngươi? Quả nhiên rất xứng đôi, nơi này không chào đón con lai, càng không chào đón loài người, ta chỉ cảnh cáo một câu cuối cùng, cút đi, đừng để chúng ta đánh chết.”
“Mi mới vô dụng, cả nhà mi đều vô dụng!” Bạch Thời nghe thấy sinh vật ngu ngốc này dám mắng bạn trai của mình, cực kỳ khó chịu, giãy dụa leo ra khỏi vòng tay của Tống Minh Uyên, mượn lực nhảy từ trên vai anh về phía trước, nhanh chóng đáp xuống dưới.
Bạch Thụy thú khinh miệt hất cằm, cười lạnh: “Muốn đánh nhau hả? Đừng không biết tự lượng sức như vậy, con lai do loài người sinh ra sao có thể sánh được với những sinh vật thuần huyết như chúng ta, ngươi muốn chết ta có thể thành toàn cho ngươi.”
Bạch Thời thấy Tống Minh Uyên đứng bên cạnh nhìn, không muốn phá hủy hình tượng của mình trong lòng bạn trai, đành phải nhìn cái thứ trước mặt: “Ai nói cho mi biết loài người vô dụng?”
“Đó là sự thật.” Không ai sánh được với Bạch Thụy thú, “Mấy thứ này đập một cái là chết ngay, đâu như Bạch Thụy thú chúng ta, chúng ta là…”
“Là bá chủ của tộc thú.” Bạch Thời tự động đỡ lời, nịnh nọt, “Mạnh mẽ nhất, muốn xưng bá vũ trụ cũng không thành vấn đề.”
Bạch Thụy thú vẫy đuôi một cái: “Đương nhiên!”
“Thế ta hỏi một câu, nếu tộc thú lợi hại như vậy, vì sao lúc trước còn phải biến thành hình thái loài người?”
Bạch Thụy thú cứng họng: “Đó là… Đó là vì…”
“Bởi vì hiện tại mi ăn, mặc, dùng, đều được sáng tạo từ đôi tay giống loài người, không có đôi tay này, bây giờ mi vẫn phải dùng móng vuốt để đào lỗ mà ngủ.” Bạch Thời nói, “Sinh vật cấp thấp thường tiến hóa theo hướng cao cấp, nói một cách khác, loài người cao cấp hơn loài thú, bởi vậy căn cứ vào đủ loại nhu cầu, thú mới dần dần biến thành thú nhân, nếu không việc tiến hóa còn có ý nghĩa gì?”
“Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn…”
“Ta nói đúng hay không, trong lòng mi tự rõ.” Bạch Thời nhìn hắn, “Cho nên nói… Kẻ truyền loại tư tưởng xa lánh con lai cho mi, thật ra đang ghen tị ước ao vì chúng ta có huyết thống loài người, không ăn được nho thì nói nho chua.”
“Ngươi nói láo!”
“Thật là đáng thương, lớn thế này rồi mà còn bị lừa gạt.” Bạch Thời đồng tình nói thêm, “Vẫn không chịu nhận rõ sự thật, bọn ta đã lén cười nhạo tụi bây mấy năm nay rồi biết không?”
Bạch Thụy thú giơ chân: “Ngươi ngươi ngươi đang nói dối! Con lai yếu như vậy, chúng ta cần gì phải hâm mộ ghen tỵ?!”
“Ồ——” Bạch Thời kéo dài âm, “Quá yếu nên mới xem thường? Đây cũng là người khác dạy cho mi? Chưa nói đến việc ta mạnh hay yếu, chỉ cần mượn chuyện này mà nói, mi đang kỳ thị nhỏ yếu đúng không?”
Khí thế của Bạch Thụy thú hơi giảm: “… Không đúng.”
“Vậy vì sao lúc nãy mi còn đối xử với ta như thế? Đạo đức làm thú và tính thú cơ bản nhất đều bị mi ăn hết rồi?” Bạch Thời vô cùng đau đớn, “Nếu về sau mi trở thành Vương, nhìn thấy trong tộc có tộc nhân nhỏ yếu chắc cũng đuổi người ta đi chứ gì?”
“Đương nhiên, đương nhiên không phải!” Bạch Thụy thú lập tức bác bỏ, sau đó lại nghĩ tới hành vi trước kia của mình, lập tức cứng họng.
“Xem đi, cho nên ta mới nói mi đáng thương.” Bạch Thời duỗi móng vuốt thăm dò, thấy hình như đối phương đang ngơ ngác đến quên phản kháng, liền xoa xoa đầu hắn, “Tam quan đều bị người ta dạy đến lệch lạc, mi sống đến ngần này tuổi mà vẫn không hiểu ra hả.”
Bạch Thụy thú há miệng, lại há miệng, cảm giác mười mấy năm đời thú của mình đang nhận đả kích cực mạnh, cả thú cũng không khỏe được.
Bạch Thời liếc hắn một cái: “A, bên kia có cái gì kìa?”
Đại não của Bạch Thụy thú đã trống rỗng, vô thức thẫn thờ nhìn qua, sau đó lại phát hiện một lực rất quen thuộc, lập tức NGAOOO một tiếng. Bạch Thời lại đạp hắn xuống lầu lần nữa: “Biến biến, mau về uống thuốc đi.”
Bạch Thụy thú: “…”
Bạch Thời nói xong không thèm để ý đến hắn nữa, nhào vào trong lòng Tống Minh Uyên cọ cọ: “A ô~”
Tống Minh Uyên có thể nhận thấy con thú kia hơi hoảng hốt, có lẽ là bị ngốc manh dạy dỗ, đáy mắt mang theo nét vui vẻ, đưa tay vuốt ve cậu, bế về phòng lau móng vuốt thật sạch sẽ, ôm vào chăn ngủ ngon.
Bạch Thụy thú phía ngoài run run rẩy rẩy nhảy lên ban công lần nữa, hắn nhìn phòng ngủ, xoắn xuýt thật lâu mới thì thào: “Tôi tên là Hướng Văn.”
Bạch Thời chẳng muốn đáp, ôm đuôi nhích nhích về phía nguồn nhiệt bên cạnh, cuộn mình thành một quả bóng, ngủ thật say.
Buổi lễ chọn thái tử được tổ chức vào ba ngày sau, thuốc của Bạch Thời chỉ còn đúng một ngày, dựa theo bác sĩ dặn, cậu uống xong phải đợi thuốc tiêu hóa hai giờ, sau đó có thể thử biến thân rồi. Vương cực kỳ để tâm đến chuyện này, chưa tới thời gian đã ngồi trông bên cạnh, chuẩn bị đích thân chỉ bảo cháu trai quý hóa, hơn nữa còn phải quay lại toàn bộ quá trình để giữ làm kỷ niệm.
Lúc này Bạch Thời đang cuộn mình trong góc muốn chết luôn cho rồi, bị Lam chọc chọc mấy cái liền cũng không thèm phản ứng, giờ phút này nghe vậy mới nhớ sau khi biến thân sẽ trần trùng trục, yên lặng quay đầu: “Không, con không quay đâu…”
Vương ôm lấy cậu: “Đây là lần đầu tiên, ý nghĩa trọng đại, về sau có con, con có thể cho bé xem.”
Bạch Thời đau đớn nói: “Không được.”
“Vậy thì cho ta xem, ta sẽ để bản của con ở cạnh bản của tiểu Tu, nhỡ hai đứa quay về nơi này chỉ còn lại một mình ta.” Vương nói xong thì khựng lại, “Tốt nhất là đừng đi, ta phái người trộm em gái con về, chắc chắn mẹ con cũng sẽ về nhà.”
Bạch Thời: “…”
Mấy người thương lượng thật lâu, thấy vị nào đó kiên trì muốn ghi hình, mọi người cũng quyết định ngồi cạnh vây xem, sau đó phủ chăn lông cho Bạch Thời. Bạch Thời co vào trong chăn, đưa mắt nhìn bạn trai. Tống Minh Uyên cực kỳ cực kỳ muốn bắt những người kia ra ngoài, nhưng anh không biết gì về biến thân, đành phải nhịn, xoa xoa đầu ngốc manh: “Không có gì, anh giúp em.”
Bạch Thời lại co vào, hơi ngượng ngùng: “A ô…”
Vậy không tốt đâu, nhỡ biến sai thì sao.
Việt Tu và Vương cùng câm nín mất một giây, người thứ hai nhanh chóng hoàn hồn, thấy thời gian đã tới, không chần chừ nữa, bắt đầu kiên nhẫn chỉ đạo cháu trai. Bạch Thời rất thông minh, đã vậy gene còn ưu tú, gần như lúc ông nói cậu cũng thúc dục cơ thể, dần dần chuyển hóa.
Phản ứng đầu tiên chính là túm lấy chăn lông che kín bản thân, chỉ lộ ra mỗi cái đầu, cử động lỗ tai xù xù, nhìn họ: “A ô… Ha?”
Việt Tu lập tức an ủi: “Tạm thời vẫn chưa quen, đừng nóng vội, từ từ sẽ tới.”
Bạch Thời chuẩn bị một lát, há miệng: “… Anh.”
“Ừm.”
Bạch Thời chuyển ánh mắt: “Ông ngoại.”
“Tốt, ngoan lắm!” Vương nhìn ngũ quan đẹp đẽ đến quá mức của bạn nhỏ này, cảm thấy cháu trai nhà mình phải xuất sắc lắm, có thể nói là cực kỳ thỏa mãn, cúi người ôm cậu một cái. Bạch Thời không dám cử động, cuộn người lại cho ông ôm, sau đó mới nhìn về phía bạn trai.
Rốt cục thì cũng được nhìn thấy gương mặt này của ngốc manh rồi, Tống Minh Uyên không kiềm chế được mà đưa tay vuốt ve, nắm lấy cằm cậu hôn một cái.
Bạch Thời phản ứng nửa giây, liếm liếm bờ môi còn mang theo hơi ấm, vô thức muốn cuộn mình, nhưng sau đó ý thức được mình đang ở hình thái thứ nhất, lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm vào môi anh, nghĩ thầm: mẹ nó, rất muốn hôn lưỡi! Vương nhìn họ thân mật với nhau, giật mình có ảo giác đang nhìn con gái và tên ất ơ nào đó, không thoải mái lắm mà ho một tiếng, ra hiệu cho cháu trai đứng dậy, ông sẽ dẫn cháu ngoại đi tham quan.
Bạch Thời ngoan ngoãn vâng lời, quấn chăn lông về phòng mặc đồ. Việt Tu sợ em trai nhà mình vẫn chưa quen, bèn đi theo sau quan sát, tránh xảy ra vấn đề. Về phương diện này, Bạch Thời vẫn xử lý ổn thỏa, chậm rãi cài nút áo sơ mi, đưa mắt nhìn đại ca, muốn nói lại thôi.
Việt Tu sửa sang quần áo cho cậu, đưa mắt nhìn: “Sao thế?”
Bạch Thời thăm dò: “Tối nay em có phải ngủ chung phòng với bạn trai không?”
“Ừ.”
Bạch Thời ồ một tiếng, quay người ra ngoài, ngay lúc bước ra khỏi phòng lại không nhịn được lướt về, xoắn xuýt hai giây mới hỏi: “Anh, anh nói bây giờ em không nhớ rõ ảnh, nhưng vẫn muốn này nọ với ảnh, như vậy có tốt không?”
Việt Tu: “…”
Sau khi huyết mạch thức tỉnh, ý thức của tộc thú sẽ chiếm vị trí chủ đạo, trên thực tế còn đang trong thời kỳ thú con, cho nên Việt Tu biết giai đoạn này em trai nhà mình sẽ càng hành động theo trực giác nhiều hơn, thường thường không mấy khi che giấu suy nghĩ trong lòng, mà ngược lại còn biểu đạt rất rõ ràng. Anh cứ tưởng gần đây mình đã quen rồi, nhưng giờ phút này vẫn đờ đẫn: “… Đừng hỏi anh.”
“Được rồi.” Bạch Thời nói xong lại sửng sốt, “Bao giờ thời kỳ động dục mới tới?”
“Không rõ lắm, chắc phải một thời gian nữa.” Việt Tu biết em mình có ý đồ gì, giải thích. “Thời kỳ động dục chỉ thôi thúc em muốn làm việc đó, thực ra nhịn một chút là qua ngay.”
“Đại ca, trước kia anh trải qua thời kỳ đó thế nào?”
“…” Việt Tu nói, “Ông ngoại vẫn đang đợi, xuống dưới đi.”
Anh thật sự không nói sang chuyện khác đó chứ? Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị Bạch Thời gạt sang một bên, cậu đứng trước tấm gương đưa mắt nhìn lần cuối, xác nhận không có vấn đề, cuối cùng cũng không phải chạy quanh trong trạng thái trần như nhộng nữa rồi. Bạn nhỏ nào đó vẫy vẫy đuôi chạy xuống lầu, cực kỳ vui vẻ.
Nơi ở của họ cách điện chính một đoạn, giữa đường phải đi qua một hoa viên lớn, gió nhẹ thổi qua, khắp nơi đều là mùi cỏ cây thơm ngát. Bạch Thời đi theo ông ngoại, phát hiện nơi họ tới không phải là điện chính, mà rẽ tới một hướng khác, tò mò hỏi: “Chúng ta đi đâu thế ạ?”
“Phòng huấn luyện.” Vương cười nói, “Bên trong đều là mấy đứa nhỏ tầm tuổi con, dẫn con tới xem.”
Bạch Thời lập tức nhớ tới tên ngốc mình gặp hôm qua, trong đầu nghĩ không biết hắn có ở đó không, ngoài miệng chỉ dạ một tiếng, rảo bước đi dạo cùng ông ngoại trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Hai người đi khoảng hai mươi phút, cuối cùng cũng thấy một tòa nhà hình bầu dục.
Nơi này chiếm diện tích rất lớn, phong cách giống như những tòa nhà khác, đều dùng vật liệu gần gũi với thiên nhiên, trên mặt đất lợp ván gỗ màu nhạt, không biết là gỗ cây gì, chỉ thấy mùi hương như có như không truyền vào khoang mũi, rất dễ chịu.
Buổi huấn luyện đã bắt đầu từ sớm, trong phòng có tất cả mười mấy người, họ mặc quần áo thể thao màu đen, cổ áo hơi mở, lộ ra lồng ngực màu lúa mì rắn chắc, đang mạnh mẽ giơ nắm đấm, giờ phút này thấy Vương dẫn một thiếu niên xinh đẹp bước vào, tất cả đều đưa mắt nhìn qua.
Danh sách chương