Có lẽ máu của Bạch Thụy thú sẽ là mấu chốt giải quyết vấn đề suy yếu phổ biến của con lai.

Sau khi trợ lý thức trắng đêm ngồi trong phòng thí nghiệm nghiên cứu tư liệu đã cho ra kết luận này, ngày hôm sau hào hứng chạy đi tìm Hướng Văn, muốn rút thêm một túi máu. Hướng Văn thật sự hận không thể cắn chết tên này, không nhịn được mà nghi vấn, chẳng phải tình huống bình thường đều chỉ cần một ống sao, vì cái gì vừa chạy tới đã đòi một túi. Trợ lý nói: “Nghe nói lát nữa các cậu sẽ lên bờ chơi, có thể hôm nay không trở lại.”

Hướng Văn hậm hực nói: “Hôm nay tôi không về, ngày mai ngày kia cũng phải quay về chứ?”

Trợ lý im lặng hai giây: “Được rồi, thật sự là tôi sợ cậu chạy mất.”

Hướng Văn: “…”

Bạch Thời cũng có mặt trong phòng, vội vàng đứng dậy kéo tên ngốc đang nổi giận muốn nấu canh cá qua một bên, chuyển chủ đề về việc chính, hỏi thăm xem có thật sự xác định vấn đề này liên quan tới Bạch Thụy thú không.

“Trong tư liệu có một vài số liệu về Bạch Thụy thú, tôi cảm thấy có lẽ trước kia tổ chức đó đã bắt được Bạch Thụy thú.” Trợ lý phỏng đoán, “Cũng rất có thể ông chủ giấu mặt kia đã giải quyết được vấn đề tuổi thọ ngắn nhờ việc này.”

Ánh mắt Tống Minh Uyên trầm xuống: “Ý của anh là gã chưa chết?”

Trợ lý gật đầu: “Nếu giả thiết của tôi chính xác, nếu gã cũng không xảy ra chuyện gì, có lẽ vẫn còn sống, bởi vậy lần này gã mới muốn bắt thêm Bạch Thụy thú, hơn nữa trong nghiên cứu của gã cho rằng huyết thống càng cao quý càng tốt…”

Trợ lý nói xong bỗng sững lại, ánh mắt vòng qua vòng lại giữa Bạch Thời và Hướng Văn, “Địa vị của các cậu trong tộc không thấp, đúng chứ?”

Hai người cam chịu.

Trợ lý thấy thế càng khẳng định suy đoán của mình, lập tức dùng ánh mắt nóng rực nhìn người nào đó.

Có lý luận của giáo sư và tên biến thái kia làm căn bản, nghiên cứu của trợ lý dễ dàng hơn nhiều, trên thực tế trong tay hắn còn có máu của Bạch Thụy thú và trái cây thần kỳ, nguyên liệu khó kiếm đều đủ cả, nếu có thể thuận lợi tìm ra phần phát huy tác dụng trong số đó, chế ra thứ thuốc nhân tạo, nói không chừng vấn đề con lai khiến giới y học đau đầu bao nhiêu năm sẽ được phá giải cũng nên, còn có thể thay đổi hiện trạng trước mắt.

Hướng Văn lại cảm giác tên này muốn lấy máu của mình, chầm chậm lui về phía sau, bắt đầu hối hận vì đã đi theo tới đây.

Bạch Thời nhìn trợ lý, lại nghĩ trong hậu cung của nam chính có thú nhân, dựa theo cái sự khốn nạn của mấy tên kia, đảm bảo sẽ không để con trai của nam chính quá yếu, cho nên đợi lúc nam chính và hậu cung có con, con lai đã không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa rồi, có khi nào người này cũng là tiểu đệ kỹ thuật như Tam Vạn không? Bạch Thời cảm thấy rất đáng tin, bởi vì thứ thuốc có thể tạo phúc cho loài người và thú nhân, lại có thể khiến giới y học khiếp sợ, đồng thời còn có thể khai thác thị trường hốt một mẻ lớn như thế này, làm sao nam chính lại bỏ qua được.

Nhưng chỉ sợ đây không phải là thiết lập ban đầu, có điều cậu sẽ không để nhân tài thế này vuột khỏi tầm tay mình đâu.

Chỉ là, em gái nhân ngư đã không còn là hậu cung nữa rồi, vậy bọn họ đòi người có tốt lắm không?

Bạch Thời cố nén suy nghĩ trong đầu xuống, rút một ống máu của tên ngốc đưa cho trợ lý, sau đó thấy em gái đã tới, liền dẫn mọi người rời khỏi thủy cung dưới đáy biển, lên phương tiện giao thông đặc biệt, du hành lên mặt nước. Bây giờ đang là buổi sáng, ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, tỏa ra từng cột sáng trong suốt, cảm giác rất mỹ lệ và đồ sộ.

Lúc đến đây Joshua rất yếu, cả quãng đường đều ngủ, lần này mới được tận mắt ngắm phong cảnh, tò mò đứng trước cửa sổ ngửa đầu quan sát, ngắm nhìn từng bầy cá vui vẻ bơi qua.

Lam cười nói: “Nghe đồn xương của loại cá này nấu canh ngon lắm, nhưng bình thường hoàng thất đều không ăn.”

Joshua nhếch khóe môi theo thói quen, nếu như điều kiện cho phép, hơn nữa nếu không có việc gì gấp, mỗi lần Lam đến nơi nào đó đều chú ý tới đặc sản địa phương, y đã quen rồi, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Chắc trên bờ sẽ có, cậu có thể nếm thử.”

Trên đất liền của sao Nhân Ngư có chủng tộc khác sinh sống, mặc dù khoa học kỹ thuật không phát triển như đế đô, nhưng thành thị vẫn rất phồn hoa náo nhiệt. Bởi vì trên người Bạch Thời có vảy trong suốt, đã vậy còn sở hữu tướng mạo xuất sắc, cả quãng đường thu hút không ít ánh mắt. Mọi người thấy cậu là hoa đã có chậu, đã vậy bạn trai cậu cũng cực kỳ xuất sắc, ai ấy đều không nén nổi tiếng cảm khái, tiếp tục nhìn mà ước ao ghen tị.

Bây giờ thị trấn nhỏ đang có ngày lễ, bên đường bày rất nhiều quầy hàng, Lam khá tò mò với mấy thứ này, tốc độ đi cũng chậm hơn, mua một món đồ trang sức nhỏ, cười tủm tỉm nhìn hai người phía trước: “Tớ lại bắt đầu cảm thấy đôi tiểu phu phu này quá kéo hận.”

Joshua bước chậm theo hắn: “Thực ra cậu có thể tìm một người, thích kiểu gì?”

Lam ngẫm nghĩ thoáng qua: “Dịu dàng hào phóng, không cần đẹp quá làm gì.”

Joshua thích thú nói: “Trong số fan của cậu có rất nhiều, tiến lên.”

“Vậy thì thôi đi.” Lam không nén nổi tiếng cười, “Tớ tạm thời không tưởng tượng được chung sống với người khác có gì hay, ngoại trừ ba mẹ, tớ vẫn chưa từng làm chuyện gì quá thân thiết với người khác.”

Joshua nhướn mày: “Đừng nói chắc như thế.”

Lam đang định phản bác, ngay sau đó chợt nhớ tới lúc trước mình nằm ủ rũ trên giường không có chút sức nào, trên cơ bản thì người này phụ trách toàn bộ việc giúp đỡ mình sinh hoạt cá nhân, hắn im lặng một lát, mỉm cười đưa món trang sức kia cho y: “Tặng cậu đấy.”

Joshua biết người này đã nhớ ra rồi, y đưa mắt nhìn món đồ trên tay, cất vào trong không gian.

Tiểu Tư thường xuyên tới nơi này chơi, rất quen thuộc quang cảnh xung quanh, nhiệt tình dẫn ca ca của bé đi dạo một vòng, sau đó nhìn thấy đồ ăn ngon là mua lại, đưa cho Bạch Thời như hiến vật quý: “Ca quắc, ăn đi nè~”

Ngoan, không phải ca không thương cưng, chỉ là ca không thể ăn được… Bạch Thời nhìn em gái mềm mềm manh manh, duỗi móng vuốt xoa đầu một cái. Tiểu Tư nhích lại gần cậu, lại nhìn chị dâu thật lợi hại, suy nghĩ một lát, lần thứ năm khờ dại hỏi: “Bây giờ em có thể nắm tay ca ca rồi hả?”

Tống Minh Uyên nói: “Không thể.”

Tiểu Tư rất buồn: “Rốt cuộc thì vì sao chứ?”

“Không vì sao cả.”

“…” Bạch Thời lại mặt liệt vuốt tóc em gái, đứa nhỏ này cố chấp quá.

Tiểu Tư rầu rĩ không lâu, nhanh chóng chú ý tới cái khác, vừa đi vừa hỏi thăm về sao Bạch Thụy của ca ca, sau đó nghe thấy giáo quan kiên nhẫn giải đáp từng điều một, bỗng muốn tới đó chơi. Đương nhiên Bạch Thời không có ý kiến, chỉ là cậu còn có chuyện cần làm, phải đợi sau này mới được.

Mấy người đi dạo tới khi đèn đường bật sáng, ăn xong bữa tối, tìm khách sạn nghỉ ngơi. Lúc này Bạch Thời mới có cơ hội nói suy đoán của mình cho đại ca, cậu cảm giác trợ lý chính là tiểu đệ.

Tống Minh Uyên ôm ngốc manh từ phía sau, hai người cùng ngồi bên cửa sổ nhìn ráng chiều, nói một lúc đã chuyển sang chuyện khác. Nếu như trước kia chỉ là phỏng đoán, vậy thì từ khi nghe trợ lý đưa ra kết luận sáng nay, anh có thể khẳng định chắc chắn.

Bạch Thời lập tức ngơ ngác: “Người bị bắt là mẹ em?”

“Ừ, lúc trước cha em phụ trách hộ thống thú nhân về nước.” Tống Minh Uyên nói, “Còn nữa, giả thuyết nếu máu của Bạch Thụy thú thật sự giải quyết được vấn đề, vậy thì vì sao anh trai của em chỉ là song A?”

Bạch Thời nghĩ thấy cũng đúng, trong lòng càng nghi hoặc nhiều hơn, hôm sau tiếp tục đi chơi với em gái hơn nửa ngày, sau đó trợ lại thủy cung, đi thẳng tới phòng của trợ lý.

Trợ lý kiên nhẫn nghe hết: “Tôi không rõ lắm, nhưng nếu nhìn thấy cậu ấy có lẽ sẽ phán đoán được.”

Bạch Thời yên lặng suy ngẫm hai giây, nắm chặt tay trợ lý, mong đợi hỏi: “Bây giờ anh trai tôi đang ở trong hoàng cung Bạch Thụy, anh mau mau tới xem được không?”

“Không có vấn đề!” Trợ lý nhận lời cực kỳ thoải mái, “Bao giờ các cậu đi, tôi sẽ sắp xếp đồ đạc ngay!”

Bạch Thời biết con cá này đang coi sao Bạch Thụy như một túi máu khổng lồ, nhưng bất kể thế nào, cuối cùng cũng dụ được người ta đi rồi. Cậu nhìn bóng dáng bận rộn trước mắt, cảm giác hình như mình làm thế này không chân chính lắm, thuận miệng hỏi: “Sau này anh có tính toán gì không?”

“Tiếp tục nghiên cứu, đúng rồi, chỗ cậu có thiếu người không?” Trợ lý quay đầu nhìn Bạch Thời, lựa lời thăm dò, “Nếu mà thiếu người thật ấy, cậu cảm thấy tôi có được không?”

Bạch Thời: “…”

Mẹ nó, quả thực là được hơn cả chữ được ấy chứ! Đi theo anh đây tuyệt đối có tiền đồ nha!

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Bạch Thời há hốc miệng, phải mất mấy giây sau mới hoàn hồn, cậu không rõ con cá này có đùa mình không, chần chừ hỏi: “Thật chứ, anh lợi hại như vậy, họ chịu để anh đi sao?”

Trợ lý vội vàng khoát tay: “Cậu coi tôi quá quan trọng rồi, tôi chỉ có chút nghiên cứu về gene, lần này nhờ có việc của các cậu mới được gọi vào hoàng cung, còn bình thường ở đây có bác sĩ chuyên môn phụ trách, giỏi hơn tôi nhiều.”

Cũng đúng, người trong thủy cung không phải là con lai, đâu cần dùng tới con cá này… Bạch Thời nhanh chóng đồng ý, sâu sắc cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối rồi, vội vàng gật đầu, bổ sung: “Mấy ngày nữa tôi phải về bên loài người, không sao chứ?”

“Xây cho tôi một phòng thí nghiệm là được.”

“Việc này quá dễ, anh cứ yên tâm.”

Trợ lý đáp lại, dùng mắt tiễn Bạch Thời đi, sau đó đi ra ngoài tìm quốc vương, nói về ý định của mình. Thật ra có mấy câu hắn nói dối Bạch Thời, địa vị của hắn trong tộc vẫn cao lắm, nhưng sự hấp dẫn từ phía Bạch Thời quá lớn, trái cây, máu, vảy kỳ quái, cơ giáp, kỹ thuật… Hắn tò mò với tất cả những thứ này, vì vậy quyết định rất nhanh.

Đương nhiên, quốc vương không thể ngăn cản hắn được, chỉ dặn dò hắn phải chú ý an toàn khi ở bên ngoài.

Trợ lý gật đầu nói vâng, về phòng tiếp tục thu dọn hành lý, sung sướng chạy theo Bạch Thời.

Tiểu Tư cũng muốn đi, mở to cặp mắt tròn xoe sáng long lanh nhìn ca ca của bé, muốn đi theo đến sao Bạch Thụy. Bạch Thời ôm trái tim nhỏ, giải thích rằng cậu chỉ ở lại có vài ngày rồi phải trở về đế quốc, không thể dẫn bé đi chơi. Tiểu Tư hít hít mũi: “Không sao, em muốn đi, anh không mang đi, dù phải bò em cũng sẽ, cũng sẽ bò đi đó…”

Bạch Thời cảm thấy câu này hơi quen quen, không nhịn được nhìn về phía Hướng Văn, sau khi phát hiện nét mặt né tránh của hắn, lập tức biết đây là ý định của tên ngốc kia, đành bảo em gái đi hỏi ý kiến ba mẹ, quay người xắn tay áo đánh cho tên ngốc này một trận.

Sau một phen vất vả, cuối cùng tiểu Tư cũng được toại nguyện, cùng đám Bạch Thời rời khỏi sao Nhân Ngiw.

Lần này bọn họ đi bằng phi thuyền chuyên dụng của hoàng thất, bên trong cần gì có đó, xa hoa và khí phái. Bạch Thời nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy tầng khí quyển trắng muốt không ngừng hạ xuống dưới, dần dần bị tấm màn đen thay thế, đưa mắt nhìn về phía xa, khắp tầm nhìn toàn là ánh sao sáng lấp lánh.

Đi từ đây tới sao Bạch Thụy cần khoảng năm ngày, Bạch Thời kiên nhẫn chờ đợi, ngày hôm sau bỗng phát hiện Lục Việt trên cổ tay đang giật giật, hỏi thăm đại ca muốn uống gì, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Bây giờ đang là ban đêm, phòng ăn cực kỳ yên tĩnh, Bạch Thời gọi hai ly đồ uống, đi tới gần cửa sổ ngồi xuống: “Có chuyện gì?”

Lục Việt đáp: “Có một tên cao cấp trong tổ chức đang ở gần.”

Độ khó khi tìm kiếm trong vũ trụ cao hơn trên hành tinh rất nhiều, Lục Việt nghe lời chủ nhân căn dặn, tìm theo tầm quan trọng của nhân vật, hơn nữa cũng khá may mắn, kẻ bị tìm thấy vừa mới cất cánh trên hành tinh không xa, cuối cùng bị nó phát hiện.

Bạch Thời hơi sững sờ: “Có xa lắm không?”

“Bay một giờ là có thể đuổi theo.”

Bạch Thời gật gật đầu, thấy nhân viên phục vụ đã bưng đồ uống tới, liền viết lại số phòng và lời nhắn, dặn đối phương mười phút sau hãy đưa cả đồ uống và giấy nhắn tới phòng cậu, sau đó đứng dậy, nhanh chóng đi tới cửa khoang trước.

Có Lục Việt ở đây, muốn rời khỏi phi thuyền thần không biết quỷ không hay dễ dàng như một bữa ăn, cậu săn sóc đóng cửa lại, nhảy thẳng vào vũ trụ, tạm thời chỉ khởi động màng phòng hộ do Lục Việt biến thành, đợi đến phi thuyền bay được một quãng mới bảo nó biến thành cơ giáp, nhanh chóng đuổi theo mục tiêu.

36 phút 19 giây.

Bạch Thời nhìn chằm chằm vào phi thuyền loại nhỏ phía trước, đột ngột rút kiếm, hùng hổ bổ một đao xuống.

Ầm——!

Mặc dù đối phương có phát hiện ra cậu, nhưng không thể tránh thoát, động cơ bên trái lập tức bốc lên khói đen mù mịt, rơi xuống một hành tinh gần đây, hình như muốn cưỡng chế chạm đất.

Bạch Thời đi theo không nhanh không chậm, gần như cùng đồng thời hạ cánh xuống sa mạc màu đỏ sậm này.

“Khụ khụ…” Người trong phi thuyền lần lượt chạy ra, nghi ngờ nhìn người đã thu cơ giáp: “Mày là ai? Định làm gì?”

Bạch Thời chậm rãi bước về phía trước, bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám người, nói: “Ồ, là anh, còn nhớ tôi không, chúng ta đã từng gặp nhau ở khách sạn đó.”

Lập Huyền âm thầm hít khí, nhận ra đây là tên con lai đã ở cùng Thừa Viêm, ép buộc bản thân phải bình tĩnh: “Đương nhiên, có việc gì?”

“Thả lỏng, không có gì quan trọng.” Bạch Thời chuyển ánh mắt qua một gã cấp cao trong tổ chức, so sánh ảnh chụp mà Lục Việt cung cấp trong đầu, cảm thấy không nhận lầm, “Tôi tới tìm hắn.”

Gã cấp cao bị khí tức mạnh mẽ bá đạo toát ra từ người Bạch Thời chèn ép tới nỗi khó chịu, không dám khinh thường: “Trước kia chúng ta từng gặp nhau?”

“Trước kia thì chưa, bây giờ mày đã nhìn thấy tao rồi đó, tao là Bạch Thời.”

Gã cấp cao nhanh chóng tìm tòi tin tức trong đầu, dù nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi có một nhân vật thế này, nhưng kẻ này biết Lập Huyền, lúc nãy cũng không ra tay giết họ, huyết thống lại cao quý như vậy, chẳng lẽ là một nhân vật lớn mà gã không biết? Gã nuốt nước miếng: “Có… Có chuyện gì?”

“Muốn nói cho mày biết một câu, đó là…” Bạch Thời nói xong dùng sức dậm chân lấy đà, cấp tốc lao tới. Gã cấp cao đang chuẩn bị nghe, thấy thế giật mình, vội vàng lùi hẳn về phía sau, nhưng tốc độ của Bạch Thời quá nhanh, gã hoàn toàn không trốn thoát được.

Bạch Thời dùng hai động tác đơn giản đã khống chế được gã, dao trong tay đặt lên cổ: “Ngoan, đi xuống xếp hàng trước đi.”

Câu khoan đã của Lập Huyền còn chưa kịp thốt lên, bên tai đã nghe thấy một tiếng phập nhẹ nhàng, dao găm đâm thẳng vào cổ họng, máu tươi phun trào.

Bạch Thời quăng thi thể qua một bên, lạnh lùng đưa mắt nhìn những kẻ xung quanh: “Tiếp theo.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện