Tống Minh Uyên và Velar đã đánh nhau.

Lúc Tống tướng quân biết được chuyện này, ông còn đang dùng vẻ mặt hiền từ kể chuyện cổ tích cho em gái của con dâu, trong giây lát ấy ông cứ tưởng mình đã nghe nhầm: “… Cái gì?”

Cô bé con không hiểu lắm, kéo kéo tay ông, dùng giọng nói mềm ơi mềm mà hỏi: “Sau đó thì sao ạ? Bác kể tiếp đi, bé khủng long đi đâu rồi?”

Tống tướng quân không đáp, thấy con dâu vội vã chạy ra ngoài, cũng kịp phản ứng, cảm thấy tầm mắt tối sầm lại. Ông đặt bé con xuống, trấn an Việt phu nhân vài câu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Văn phòng đã sớm biến thành một đống hỗn độn, các hộ vệ vội vàng kéo họ ra, nhưng hai người này có phải là người muốn kéo là kéo được đâu, cả hai quả thực như đang dốc sức liều mạng vậy đó, động tác rất nhanh, không đợi mọi người kịp chạm vào góc áo đã lao tới chỗ khác, kệ tư liệu bị tàn phá thê thảm, đổ ầm ầm về hướng ngược lại.

Velar lách mình đẩy Tống Minh Uyên vào góc tường, giọng nói dịu dàng lúc trước nay toát ra hơi lạnh, thì thầm vào tai anh: “Chuyện của Phượng Tắc lúc trước là sao? Cũng liên quan tới việc này?”

“Tránh xa họ ra.” Tống Minh Uyên nói, đồng thời tránh khỏi tầm tay hắn, đạp một cước thật mạnh.

Velar không tránh kịp, lảo đảo lui về phía sau hai bước, đang định xông tới, nhưng đúng lúc này trên bả vai có thêm một bàn tay, sau đó cổ hắn bị bóp chặt.

Hắn vừa liếc qua đã biết đấy là ai, bàn tay túm lấy cổ tay người nọ: “Buông ra!”

Joshua không ngờ y vừa tới đã gặp hiện trường vụ đánh nhau, bàn tay dùng lực mạnh hơn, khí thế trên người rất khủng khiếp, ánh sáng nơi đáy mắt vô cùng nguy hiểm. Y cười tà lên tiếng: “Hôm nay anh có vẻ nơi nóng tính đấy nhỉ, nếu thấy chưa đủ thì lên sân thượng đánh với tôi một trận nữa? Ha?”

Các hộ vệ nhân cơ hội này lao đến, vừa tới đã nghe thấy mấy câu này, cảm thấy thật nhức đầu, vội vàng xông vào kéo hai người ra, tránh cảnh lại bắt đầu đánh nhau, thân phận của mấy thiếu gia này rất đặc biệt, không ai dễ trêu hết.

Velar bị kéo tới một góc, nghe mọi người khuyên giải, lại thấy Lilisa nhìn mình lo âu, đành ép bản thân phải tỉnh táo, lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt chuyển từ Tống Minh Uyên tới Joshua, cuối cùng không nói gì thêm, quay người bỏ đi.

Giờ phút này Bạch Thời và Tống tướng quân mới chạy tới cửa, thấy thế dừng bước.

Trên mặt Velar có vết thương, cổ áo bị kéo xộc xệch, trên quần áo đầy nếp nhăn, trước giờ người này luôn tao nhã, đây là lần đầu tiên Bạch Thời thấy hắn chật vật đến vậy, không kiềm lòng được đưa mắt nhìn ra phía sau hắn, không có đại ca, cậu đành phải quay lại.

Việt Tu lên tiếng hỏi thăm chuyện xảy ra.

“… Không có gì.” Velar điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, cố gắng giữ giọng nói lịch thiệp, “Em còn có việc, hôm nào lại tới.”

Hắn nói xong quay sang xoa đầu Lilisa, dẫn cô cáo từ, Việt Tu phải đi theo tiễn chân, theo hai người họ ra ngoài. Tống tướng quân đứng im vài giây, đi vào phòng xem tình hình của con út.

Khóe miệng Tống Minh Uyên cũng có vết máu, anh chỉnh trang lại quần áo, nhìn ông: “Cha.”

Tống tướng quân trầm giọng hỏi: “Nguyên nhân?”

“Một vài chuyện nhỏ.”

Tống tướng quân lo lắng dò xét một lát, cảm giác con út quá thờ ơ, chỉ sợ là bình yên trước cơn bão. Ông im lặng một giây, cũng biết nơi này không phải là chỗ nói chuyện, không hỏi thêm, ra hiệu cho Tống Minh Uyên đi trước, còn mình bắt tay vào giải quyết hậu quả.

Tống Minh Uyên gật đầu, đưa mắt nhìn ngốc manh đằng kia, thuận tay xoa đầu cậu một cái, dẫn cậu tới một khách sạn không xa, tắm rửa sạch sẽ.

Bạch Thời cầm máy trị liệu yên lặng làm tổ trên giường, đợi anh đi ra thì nhanh chóng xử lý vết thương.

Tống Minh Uyên rũ mắt nhìn cậu, nâng cằm bạn nhỏ này lên hôn một cái, sau đó cạy mở hàm răng, dịu dàng triền miên.

Bạch Thời mơ hồ ưm một tiếng, ngoan ngoãn để anh hôn, sau đó tiếp tục trị liệu. Tống Minh Uyên cầm chặt móng vuốt nhỏ kia, nói câu “không có gì”, cùng lắm cũng chỉ để lại vài vết bầm, nhưng anh là người cấp SS, ngủ một giấc là ổn thôi. Bạch Thời nghĩ thấy cũng đúng, nhìn anh tẻ ngắt, nhích nhích lại gần cọ cọ.

Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn cậu: “Đưa tai đây.”

Bạch Thời giật mình, ngoan ngoãn nhú đôi tai bông xù ra. Tống Minh Uyên rất hài lòng, chầm chậm xoa nắn. Bạch Thời vô thức giật giật, tiếp tục yên lặng nhìn anh. Tống Minh Uyên biết oắt con này tò mò gần chết rồi, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, đứng dậy thay quần áo, kéo ngốc manh đi tìm Joshua và Lam.

Joshua đang đợi họ, khóe môi hơi nhếch, hứng thú hỏi: “Trước giờ hắn biết nhịn lắm, làm sao cậu có thể dồn hắn tới mức độ này?”

Tống Minh Uyên đi qua ngồi xuống, lấy báo cáo từ trong không gian cầm tay, đặt lên bàn trà.

Mọi người ở đây đều hiểu rõ, khẽ giật mình.

Bạch Thời chần chừ nói: “Em nhớ anh trai em nói đã xử lý ổn thỏa rồi mà.”

Tống Minh Uyên ừ: “Có người cố ý, lúc anh tìm thấy hắn, hắn vừa đọc xong.”

Bạch Thời cảm động cực kỳ, cậu còn thắc mắc sao người bình tĩnh như đại ca lại đột nhiên đánh nhau cơ chứ, hóa ra là bởi vì chuyện của gia đình cậu, quả là người đàn ông tốt! Bạch Thời nắm tay đại ca.

Đáy mắt Tống Minh Uyên mang theo nét vui vẻ, xoa đầu ngốc manh, nhắc nhở: “Hắn không ngu.”

Bạch Thời còn đang suy nghĩ, dù sao sự việc đã bại lộ, bọn họ đã lật mặt với thái tử, chẳng bằng quay về đế quốc Thú Nhân, cậu làm vua, đại ca làm hoàng hậu, bọn họ sống một đời một thế một đôi người, ai ngờ vẫn chưa nghĩ xong đã bị dội một chậu nước lạnh.

Bạch Thời mất tận một giây để tiêu hóa thông tin, chớp mắt lia lịa: “Anh nói là… Hắn cố ý?”

Tống Minh Uyên khẽ gật đầu, trước giờ Velar luôn cố ý thân thiết với Việt gia, cho dù trong lòng bất mãn cũng không đời nào trở mặt vì chuyện này.

Điểm quan trọng nhất là về chuyện của Trọng Huy, chắc chắn Velar sẽ đứng về phía họ, cho dù họ không có bằng chunưgs về căn cứ chính xác của Trọng Huy, nhưng hiển nhiên Velar đã nhận ra điều gì bất ổn, cũng biết cá nhân hoặc tổ chức đặt báo cáo này ở đây đang đợi kết quả, cho nên dứt khoát diễn một vở kịch.

Sự thật chứng minh suy đoán của anh rất chính xác, quả nhiên Velar đã tranh thủ hỏi về việc này, còn anh đã cảnh báo hắn một câu, Tống Minh Uyên tin Velar sẽ hiểu ý mình.

Đương nhiên không tính câu bọn họ ngứa mắt lẫn nhau, đây là sự thật.

Joshua cũng không phải kẻ ngu, y phản ứng rất nhanh là đằng khác, sự vui vẻ bên khóe môi không giảm: “Lần sau làm mấy việc thế này nhớ gọi tớ.”

Tống Minh Uyên từ chối cho ý kiến, đổi chủ đề, nói đến cái tên mà Việt tướng quân nhắc tới sau khi tỉnh lại. Joshua lập tức ngồi thẳng lưng, khẽ nheo mắt lại, y hiểu rất rõ tầm nghiêm trọng của sự việc.

“Phải điều tra nhanh chóng, thử dùng Trọng Thiên xem?”

“Ừm, chỉ có điều không có nhiều hy vọng.” Tống Minh Uyên đáp, Thừa Viêm đã hiểu rõ năng lực của Lục Việt và Trọng Thiên, nhất định sẽ nghĩ cách chuyển tài liệu quan trọng tới nơi không có kết nối mạng, nhưng dù là vậy, anh vẫn sẽ thử một lần.

Joshua đột nhiên hỏi: “Kẻ nào đặt báo cáo ở kia?”

Manh mối đã đứt đoạn, vậy chỉ có thể ra tay từ chỗ khác, Tống Minh Uyên cũng hiểu điều này, chỉ đáp sẽ điều tra hết sức có thể, sau đó ngồi lại trong chốc lát, chuẩn bị đi đối phó với phụ thân đại nhân.

Tố chất cơ thể của Việt tướng quân rất ưu tú, từ sau khi thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, bệnh tình của ông đã nhanh chóng ổn định, dần dần có chuyển biến tốt đẹp.

Tống Minh Uyên và Velar đã đánh nhau một trận, lúc đến bệnh viện cũng cố gắng tránh mặt nhau. Velar không ở lại tinh hệ Murs quá lâu, chỉ tới bệnh viện hai lần, sau đó dẫn người của mình về tinh hệ chính. Lần này, Tống tướng quân không đi theo, ông ở lại với Việt gia vài ngày nữa mới rời khỏi.

Trong thời gian đó, Bạch Thời dùng Lục Việt trộm thông tin từ camera của bệnh viện, nhẹ nhàng tìm được y tá đã đặt bản báo cáo, nhưng đáng tiếc bối cảnh của người ta vô cùng sạch sẽ, có lẽ chỉ đơn giản là nhận tiền giúp ai đó đặt thứ kia vào, cậu hoàn toàn không rõ phải làm sao, cuối cùng đành giao cho bệnh viện xử lý.

Một tuần nhanh chóng trôi qua, tình trạng của Việt gia đã khá hơn nhiều, hoàn toàn có thể về nhà nghỉ dưỡng, bọn họ liền làm thủ tục xuất viện. Việt Tu đang làm việc ở đế đô, trước kia đã xin nghỉ mấy tháng vì đi cùng em trai nhà mình, bây giờ không thể xin nghỉ thêm nữa, nhanh chóng quay về.

Hiện tại sự việc có vẻ đã bình tĩnh lại, đám Joshua có ở đây cũng chỉ tốn thời gian, lại nghe nói chương trình Kế hoạch S đã sửa xong, dứt khoát tới căn cứ huấn luyện.

Bạch Thời tiễn bọn họ tới bến cảng, đưa mắt nhìn mấy người dần dần biến mất, không nén nổi cảm giác tiếc hận.

Tống Minh Uyên đương nhiên phải ở lại với người nào đó, anh nhìn ngốc manh: “Sao thế?”

“Lúc trước em đã làm mấy câu lén ghi âm lời nói của nhị ca thành nhạc chuông, lúc em giả vờ mất trí nhớ ấy, còn bảo Lục Việt chuyển vào trong Kế hoạch S.” Bạch Thời chậm rãi nói, “Chỉ cần cửa mở ra từ bên trong là âm thanh sẽ vang lên, anh nói bọn họ có khả năng qua cửa nhanh không? Đợi lúc em đến có thể thấy nét mặt họ không nhờ?”

Tống Minh Uyên: “…”

“Có được không?”

Tống Minh Uyên không đáp, xoa xoa đầu ngốc manh, kéo bạn nhỏ này về nhà.

Lúc trước Bạch Thời vẫn luôn bận rộn, lần này cậu quyết định tranh thủ thời gian nghỉ hè để làm bạn với ba mẹ.

Việt tướng quân khôi phục rất nhanh, nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể tới quân khu, điểm không tốt duy nhất đó là trong lúc nổ tung tóc ông đã cháy rụi, đành phải dùng cái đầu trọc để tiếp chuyện cha vợ, bởi vì trước đó bọn họ không thể nhận điện thoại của vị này, bây giờ mà không nhận nữa ông sợ vị này sẽ kéo quân xông tới đây mất.

Vương còn định mắng vài câu sao dám chơi trò mất tích, kết quả nhìn thấy tạo hình mới của gã ất ơ nọ, ngơ ngác thật lâu: “Gần đây loài người chuộng mốt đầu trọc hả?”

Việt tướng quân đờ đẫn đáp: “… Dạ, không.”

“Thế cái này là vì sao? Chẳng lẽ con gái ta nghĩ dung mạo anh quá tốt sẽ kéo tới một đám yêu tinh? Không đúng, trước giờ con bé có thế đâu, này này này, anh không ức hiếp con gái ta chứ?!”

“… Không đâu ạ.” Việt tướng quân tùy tiện tìm lý do lấp liếm cho qua, vội vàng gọi vợ thân yêu và A Bạch tới, để họ nói chuyện phiếm với Vương.

Bạch Thời được cho biết tên ngốc Hướng Văn kia đã trở thành thái tử, bỗng nhiên lo lắng cho tương lai của Bạch Thụy thú, sau đó lại nghĩ có Hắc Viêm miêu cơ trí làm phụ tá, chắc sẽ không có chuyện tày trời nào xảy ra đâu ha, nhờ vậy mới bình tĩnh một chút, quyết định nếu rảnh rỗi sẽ tới chơi, tiện thể thăm em gái nhân ngư, nếu không cô bé sẽ bảo cậu nói dối mất.

Bạch Thời hàn huyên với ông ngoại vài câu, nhường chỗ lại cho mẹ.

Cái tên Lôi Cơ Nặc vẫn chưa lòi đuôi, bọn họ chỉ có thể từ từ thu thập chứng cứ, yên lặng chờ thời cơ, bởi vậy thời gian nghỉ hè trôi qua khá yên bình. Bạch Thời vẫn nhớ mãi về vụ tiếng chuông trong Kế hoạch S, quyết định đi sớm vài ngày, kéo đại ca tới căn cứ vây xem.

Lúc này, Joshua đã tiến vài, mặc dù Kế hoạch S được cải tiến vẫn giữ hình thức huấn luyện khép kín, nhưng có đặt trang bị kiểm tra sinh mệnh, chỉ cần xác định người bên trong gần tới cực hạn sẽ bị cưỡng chế đưa ra ngoài.

Bạch Thời tính toán thời gian y vào trong, lại tính đoán độ khó khi đột phá tinh thần lực cấp S, cảm thấy có lẽ Joshua sẽ không ra ngoài trước thời gian khai giảng đâu, lại tiếp tục tiếc hận.

Tống Minh Uyên chỉ cần liếc mắt đã hiểu được suy nghĩ của ngốc manh, kéo cậu về phòng, dừng chân ở đây hai ngày mới quay về đế đô.

Các sinh viên đã lục tục trở lại học viện, sinh viên mới cũng sắp nhập học, học viện Hoàng Gia lại trở nên náo nhiệt, nhưng đúng lúc này, có một tin đồn từ từ len lỏi khắp nơi —— Nghe nói Đỉnh Cấp Tiểu Nhị Hóa – Thiên tài cấp song S rất nổi tiếng, rất lợi hại có tên Bạch Thời kia, thật ra là con lai.

_________________
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện